Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 475 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:00:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Ngủ Một Đêm Liền Quyết Định Hạnh Phúc Cả Đời?
au khi mây mưa qua đi, Mạnh Phi Phàm ôm chặt Diệp Giai Ngưng với khoé mắt còn vươn đầy nước mắt, nhìn cô bằng ánh mắt đầy ấp yêu thương.
Quả nhiên đây là lần đầu tiên của cô! Mặc dù anh tự nhận mình không quá coi trọng chuyện còn trong trắng. Nhưng, bất kỳ một người đàn ông nào, trong lòng luôn có một cảm giác yêu thương và trân trọng khi đối mặt với một người con gái còn trong trắng.
Anh, hơn ba mươi năm trôi qua, gặp được cô, cô vẫn là một trang giấy trắng trong sáng và xinh đẹp. Anh cảm thấy mình hạnh phúc biết bao nhiêu!
“Em yêu, anh đã nói chuyện với ông cụ nhà anh rồi, chuyện chúng ta kết hôn đó.” Anh cắn nhẹ bên vành tai của cô một cái, nói bằng giọng dịu dàng.
Diệp Giai Ngưng vẫn chưa thoát khỏi cảm giác bay bổng sáng khoái khi nãy. Ánh mắt của cô vẫn còn mơ màng, đôi môi đỏ vẫn còn sưng tấy lên, cả người cô vẫn còn đau đớn.
Mặc dù cô học ngành tâm lý học, mặc dù cô vào năm nào đó cô đã xem qua phim của đảo quốc nào đó, luôn tự cho rằng khi đến lượt mình, chỉ là chuyện hết sức bình thường mà thôi.
Nhưng, hôm nay được trải nghiệm cảm giác thực chiến, cô nhận ra rằng level của mình quá thấp rồi. Thấp tới mức cô chẳng còn chút sức lực để đánh trả lại.
Cô buồn bực nhận ra, cô và người đàn ông này, không những trình độ EQ không cùng level. Mà kinh nghiệm về chuyện kia, càng không cùng một đẳng cấp với nhau. Cũng may, anh rất dịu dàng, đó là lại tình cảm anh sợ làm cô đau, một sự dịu dàng chết người.
Nhưng vào lúc này, anh vừa nói như vậy, cô kìm lòng không đặng mà thở dài một hơi, mở to hai mắt, giọng nói vang vọng trong phòng, mang đến một giọng điệu như đang quở trách: “Em còn chưa đồng ý lấy anh đâu, sao anh lại tự làm theo ý mình hả?”
“Bây giờ em là người của anh rồi, chẳng lẽ em còn định chạy trốn sao?” Trong ánh mắt, đuôi mắt của anh ngập tràn nét cười. Đúng nha. Anh biết rõ, cô là một người phụ nữ truyền thống đến tận xương tuỷ mà.
“Xề, bây giờ là thời đại nào rồi hả? Chẳng lẽ em ngủ với anh một lần, thì buộc phải lấy anh à!” Cô liếc anh một cái. Mặc dù lần đầu tiên của cô cho anh, nhưng không nhất thiết ngủ một đêm liền quyết định hạnh phúc cả đời mình đâu?”
“Kaka, cô gái à, xin em hãy chú ý cách dùng từ đi.” Anh nghe thấy cô nói “ngủ với anh một lần” thì cảm thấy nhứt đầu. Sau đó, cô lại thốt ra một câu “không nhất thiết ngủ một đêm liền quyết định hạnh phúc cả đời mình đâu?” Anh lập tức mở to hai mắt, nhìn cô chằm chằm.
Chẳng lẽ đây là sự khác nhau chết tiệt giữa hai thế hệ mà người ta hay nói sao? Đừng có thấy cô bình thường mềm yếu như một tờ giấy, đôi khi nói chuyện, lại làm cho người ta đủ nghẹn chết.
“Được thôi. Nhưng mà, niệm tình hôm nay em ngủ với anh rồi, em sẽ trả lời anh trong thời gian sớm nhất.” Cô vẫn nói bằng giọng đều đều như thế, làm Mạnh Phi Phàm dở khóc dở cười.
“Được. Coi như em đủ độc ác. Giai Giai à, có ngon thì em nói lại thêm lần đi. Em có tin là anh sẽ muốn em thêm lần nữa không?”
Anh đã hơn bốn năm chưa được ăn thịt rồi, lần này vừa được khai trai, trong lòng ngứa ngáy. Lúc này, nhìn thấy gương mặt đỏ au kia, đôi môi đỏ sưng tấy, hai đoá hoa mềm mại ở trước ngực men theo hô hấp của cô mà run lên, giống như một trái đào chín mọng, vô cùng quyến rũ nha.
Diệp Giai Ngưng lập tức quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đầy ý đồ xấu xa của anh. Anh cô nhìn thấy được ánh sáng màu xanh của một con sói đuôi to xấu xa vừa được khai trai trong ánh mắt của anh. Đối với một người đàn ông vừa được khai trai mới hơn một năm, tốt nhất đừng chọc đến anh. Nếu không, một đêm anh muốn đến mấy lần, cô làm sao tiêu hoá hết đây.
Do đó, cô lập tức ngậm miệng lại, nhắm mắt lại, làm tổ trong cánh tay rắn chắc của anh, nghe tiếng hô hấp của anh, đột hiên cảm thấy những ngày tháng như vậy thật tuyệt.
Hai người ôm nhau như vậy năm trên giường một lại thì bụng Diệp Giai Ngưng vang lên tiếng kêu đói bụng. Trên mặt của cô hiện ra vẻ lúng túng, Mạnh Phi Phàm lại nghe thấy được, anh đưa tay đỡ cằm của cô lên, nhìn gương mặt đỏ lên vì xấu hổ của cô, nói với vẻ trêu chọc: “Em vẫn còn chưa ăn no sao? Có cần đại chiến thêm ba trăm hiệp nữa không?”
“Chú ơi, em cho anh ăn no rồi, bụng của em đói rồi. Bụng em đói, chứ không phải không được thoả mãn về chuyện nào đó đâu.” Cô nhìn anh bằng ánh mắt vô tội, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.
“Vậy em nằm ở đây nghỉ một lát đi, anh đi làm bữa khuya cho em. Em muốn ăn gì nào?” Anh cau mày lại, cắn vào đôi môi của một cái, mới luyến tiếc rời khỏi giường.
“Ưm, ngoài xúc xích Đức ra, những món khác đều được.” Diệp Giai Ngưng nói ra một câu như vậy trước khi anh đóng cửa.
Khoé môi của anh nhếch lên, nở một nụ cười quái dị, cô nhóc này vẫn còn ghi hận anh đến giờ đây mà.
Sau khi Mạnh Phi Phàm rời khỏi, Diệp Giai Ngưng nắm lấy góc chăn bằng tơ, bao cả người mình ở bên trong. Bên trong phòng đầy không khí lạnh, cho nên dù bao chăn như vậy cũng không cảm thấy nóng.
Từ khi tình cờ gặp được nhau vào đêm giáng sinh của ba năm rưỡi kia, đến khi gặp lại nhau trong tháng máy ở hội xem mắt kia, còn từng chuyện vụn vặt gần đây, cô biết rằng trái tim của mình đang ngày càng đến gần anh hơn.
Anh trước giờ chưa hề là người đàn ông khi cô còn trẻ tuổi từng mơ ước có được, nhưng cô không thể không phủ nhận anh là một người vô cùng xuất sắc, là một người đàn ông vô cùng hấp dẫn người khác phái.
Anh có một gia thế hiển hách, một nhân tài thì không nói đi, hơn nữa còn có thành công trong sự nghiệp, một lòng thuỷ chung nữa. Bao nhiên thứ tốt đẹp tạo thành một Mạnh Phi Phàm, cô làm sao lại có phúc phần có được tình yêu của anh đây? Nhưng mà, trong lòng cô vẫn do lắng tình cảm của anh quá mức thuỷ chung, cô sẽ phải sống dưới hình bóng của một người phụ nữ khác.
Khi cô đang suy nghĩ đến những điều này, điện thoại đột nhiên run dữ dội, cô nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được đó chính là tiếng run phát ra từ điện thoại di động của cô. Mà người gửi tin cho cô trong lúc này đây chính là một người không bao giờ biết mệt mỏi, chắc chắn chính là Nam Hạo rồi.
Bây giờ cô lại không muốn đọc tin nhắn do anh gửi đến. Giữa hai người có quá nhiều rào cản rồi. Trên suốt đoạn đường quay trở về thành phố G vào buổi chiều đó cô đã không ngừng hỏi chính mình, cô có thể mặc kệ Tống Diễm mà qua lại với anh, nhưng cô không thể mặc kệ sự tồn tại của Tiểu Cáp được.
Đứa con này là sự kết hợp giữa anh và Tống Diễm. Nếu như lúc này Nam Hạo không biết sự tồn tại của Tiểu Cáp, nếu như họ không biết Tiểu Cáp, với tính cách dịu dàng của mẹ Nam Hạo, cô không thể để Tiểu Cáp lưu lạc bên ngoài như vậy.
Cho nên, giữa cô và Nam Hạo có quá nhiều thứ ngăn cản rồi. Cô đưa tay tắt nguồn điện thoại.
Lúc này, đúng lúc Mạnh Phi Phàm bưng một mâm đồ ăn vào phòng, Anh nhìn thấy cô tắt nguồn điện thoại rồi quăng một bên, tình yêu nồng ấm trong lòng bốc cao hơn.
“Cục cưng à, dậy ăn chút cháo đi em. Anh sợ em tối chưa có gì vào bụng, trong một lúc ăn quá nhiều đồ dầu mỡ không tốt cho sức khoẻ.” Anh đặt mâm đồ ăn ở trên chiếc tủ đặt ở đầu giường, muốn tìm một chiếc áo ngủ hợp với cô ở trong tủ quần áo, nhưng không có cái nào được.
Diệp Giai Ngưng không để tâm những điều này, bản tính của cô có chút tuỳ tiện, mắt quét qua nhìn thấy chiếc áo thun thoải mái cổ tròn của nam ở cạnh giường, liền lấy mặc vào.
Cô ngồi xuống bàn, mũi đã ngửi thấy mùi thơm ngát của cháo, nếm thử một chút, cháo thơm ngát trơn mượt, mùi vị ngập tràn trong miệng, bèn cất tiếng khen ngợi: “Mùi vị thật tuyệt nha.”
“Em thấy ngon thì ăn nhiều một chút. Món này là sở trường của anh đó.” Mạnh Phi Phàm nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, còn được cô khen ngợi, trong lòng vô cùng vui vẻ. “Món này thật ra là sở trường của mẹ anh. Khi anh còn nhỏ, dạ dày anh không khoẻ, mẹ anh thường nấu cháo cho thêm trứng gà luộc vào đó.”
Đây là lần đầu tiên Diệp Giai Ngưng nghe anh nhắc đến người nhà anh, cô vừa ăn cháo, vừa mở to mắt. nghe anh kể chuyện.
“Mẹ anh là một người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này. Mẹ tinh thông cầm kỳ thi hoạ. Không những thế, khi mẹ còn đi du học ở Cambridge tại Anh, luôn là thủ khoa ngành quản trị kinh doanh. Sau này, mẹ trở về nước rồi gả cho ba anh, mẹ luôn hết lòng giúp ông quản lý công ty. Em biết không? Khi đó, công ty của ba chỉ là một công ty túi da nhỏ trong số hàng ngàn hàng vạn công ty ở Cảng Thành. Nhưng chính mẹ anh dựa vào sự giúp đỡ về tài chính của bên ngoại mở rộng công ty càng ngày càng lớn. Nhưng mà, không ngờ rằng, mẹ lại mất sớm đến vậy.”
Ánh mắt của anh trở nên ảm đạm, chuyện mẹ anh mất sớm như vậy anh chưa từng nghĩ đến. Bà là người quý trọng sinh mạng, là người biết làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, bà sao có thể qua đời sớm đến vậy đây.
“Mẹ anh chắc hẳn không muốn nhìn thấy anh đau khổ vì bà đâu.” Diệp Giai Ngưng bắt được vẻ buồn bã loé lên trong chốc lát bên trong ánh mắt của anh, cô đưa tay ra, nắm chặt lấy tay anh. “Thực ra, mẹ em và mẹ anh đều có tính cách giống nhau. Nhưng đáng tiếc, cho dù mẹ có lấy một người đàn ông bình thường, cũng sẽ có kết cục như bây giờ. Năm đó mẹ em suýt chút nữa thành người thực vật rồi.”
Cô tìm được một vài tin tức về nhà họ Mạnh ở Cảng Thành trên mạng, vô số tin tức lớn nhỏ kéo ùn ùn đến, còn có rất nhiều cách viết khác nhau. Trong lòng cô lại cảm thấy may mắn cho số phận mình. Mẹ của cô và mẹ của anh làm sao có cùng tính cách với nhau chứ.
Anh nắm ngược lại tay cô, nói với vẻ cảm động: “Giai Giai à, em biết không, anh mất đi Trác Nhu, còn mất đi mẹ mình, cho nên, anh không thể mất đi em được. Anh chỉ muốn ở bên em sống đến hết cuộc đời này thôi.”
Cô chưa từng thấy anh tỏ thái độ nghiêm túc đến vậy. Cô buông chén đũa xuống, chủ động ngồi bên cạnh anh, nắm lấy bàn tay của anh, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Phàm, anh tin vào duyên phận không?”
“Đồ ngốc à, anh tất nhiên tin vào duyên phận rồi. Năm đó chúng ta gặp nhau ở Mỹ, chia cách nhau nhiều năm như vậy, vẫn có thể đến được với nhau, duyên phận này sâu biết bao nhiêu.” Anh kéo cô ôm vào trong lòng.
“Năm đó, em tạm sử dụng tiền trong thẻ của anh, anh không giận sao?” Cô dè dặt hỏi anh.
“Giận, giận vô cùng. Anh cho rằng mình đã gặp phải một kẻ lừa đảo. Lúc đó, anh nghĩ rằng, bữa nào đó mà bắt được kẻ lừa đảo kia, anh sẽ cho cô ta biết tay.” Anh nói bằng giọng điệu có chút phóng đại.
“Mạnh Phi Phàm, em đến mức đó sao?” Cô có chút tức giận trả lời anh.
“Nhưng năm đó, anh và ba anh cãi nhau một trận. Vừa hay công việc ở Mỹ có chuyện biến tốt, anh cũng không có thời gian tìm em. Anh lại không ngờ rằng, sau khi về nước lại có thể gặp lại em. Giai Giai à, em nói duyên phận này rất huyền diệu phải không. Đúng rồi, anh có quà tặng em này.”
“Quà ư?” Diệp Giai Ngưng mở to hai đôi mắt trong sáng ra, chiếu thẳng vào trong trái tim anh.
Mạnh Phi Phàm hôn nhẹ lên tóc cô một cái, đứng dậy, mở hộc tủ ra, lấy một cây trâm cổ từ trong tủ ra, đưa cho cô, nói: “Em nhìn xem, cái này của em phải không?”
Diệp Giai Ngưng nhìn thấy cây trâm, đôi mắt to sáng lên, vui vẻ nhận lấy nó từ trong tay anh, nói: “Trời ạ! Thì ra anh đã lấy cây trâm đi! Em còn tưởng mình làm mất nó rồi chứ!”
Cô vừa nhảy vừa nói, vui vẻ như một đứa trẻ. Cô mặt cái áo thun dài của anh, ôm lấy bờ mông của cô, hai đôi chân dài lộ ra ngoài, tạo nên một sự quyến rũ khác. Hai mắt của anh nheo lại, ánh mắt mang theo một vẻ khác thường nhìn cô.
Chờ đến khi cô nhận ra ánh mắt say mê SE đang nhìn cô chằm chằm của người nào đó, mặt cô liền đỏ lên, ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, giơ cây trâm lên, nói với anh: “Cây trâm này là di vật của bác chồng ở xa của mẹ em ẹ đó. Mẹ để lại cho em. Khi đó, khi đó em, nếu như em đánh mất cây trâm này, em không biết phải làm sao nữa.”
“Còn một món quà khác lần trước nói với em, anh định đưa em từ lâu rồi, chỉ là thủ tục có chút rườm rà, phải tốn chút thời gian.” Anh lấy ra một túi hồ sơ lớn ở dưới đáp hộc tủ, đưa cho cô.
Cô nhận lấy túi hồ sơ, mở ra xem. Ở trên mặt đặt một quyển hợp đồng chuyển nhượng “Đông Phương Vận”. Cô nhìn xuống phía dưới, ánh mắt lại dừng lại tên của người sở hữu, hỏi anh với vẻ ngạc nhiên: “Sao, sao lại viết tên em chứ?”
“Khi làm thủ tục có chút vội vàng, cho nên anh mới lấy chứng minh của em đi làm. Hơn nữa, Giai Giai à, mẹ em lớn tuổi rồi, em nhẫn tâm để mẹ em phải cực khổ như vậy sao? Em tự học quản lý một công ty không phải sẽ hay hơn sao?” Anh ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô vuốt ve qua lại.
“Nhưng, em không biết kinh doanh. Hơn nữa, nói thật thì em thích chuyên ngành của mình hơn.”
“Em không biết cũng không sao. Chẳng phải em còn một đứa em trai sao? Em tạm thời có thể giao cho Frank quản lý. Chờ đến khi em trai em lớn rồi, thì giao thẳng vào tay em trai em. Tâm huyết cả đời của mẹ em cũng có người để giao lại rồi.”
Cô ôm lấy hợp đồng chuyển nhượng ngồi cười ngu ngơ chốc lát, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi: “Vậy theo như ý anh vừa nói, bây giờ quyền kinh doanh ‘Đông Phương Vận’ thuộc về em rồi sao?”
Mạnh Phi Phàm gật đầu, anh rất vui khi nhìn thấy trong ánh mắt của cô ngập tràn nét cười, rất đẹp, rất trong sáng.
“Em có thể làm một ‘chuyện xấu’ được không?” Cô hơi dè dặt hỏi anh.
“Hửm?”
“Em muốn xử lý một người.” Cô ở bên tai anh nói nhỏ vài câu, làm anh cười thành tiếng.
Anh bật cười với kết hoạch xử lý người của cô, nhưng vẫn tỏ vẻ vô cùng trịnh trọng gật đầu nói: “Bà xã lớn muốn làm gì, ông xã sẽ ủng hộ hết mình!”
Mặt Diệp Giai Ngưng đỏ lên, anh không hề phê bình ý kiến quỷ quái của cô. Cô vô cùng vui sướng. Cô đột nhiên nhón chân, hôn nhẹ lên môi của anh một cái. Đây là cách duy nhất cô bày tỏ biết ơn của mình dành cho anh.
Con mồi đã dâng đến tận miệng, Mạnh Phi Phàm trước giờ không bao giờ dễ dàng bỏ qua. Cho nên, khi cô cho rằng nụ hôn chuồn chuồn lướt có thể thoả mãn anh thì, anh thuận thế ôm chặt cô, răng và môi của anh người lại quấn quýt lấy nhau thêm lần nữa.
Khi Diệp Giai Ngưng không thể thở được nữa, anh mới chịu buông cô ra. Mặt của cô đã đỏ đến tận mang tai, mắc cỡ đến sắp không biết mình là ai rồi.
“Em quay về phòng của em đây. Nếu không, ngày mai, ngày mai em chẳng còn mặt mũi nào nhìn mặt dì Lưu.” Cô vội vàng tránh khỏi cái ôm mạnh mẽ của anh, sợ anh lại bắt cô tiếp tục đòi hỏi vô độ. Vừa mởi nếm trải lần đầu tiên trong đời, cô có hàng tá lý do để không thích ứng nổi.
“Em cho rằng em đi ra ngoài như vậy thì có mặt mũi nhìn bà ấy sao?” Anh giữa cô lại, nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo thun của anh trên người thì nở nụ cười xấu xa.
Cô men theo ánh mắt của anh, cúi đầu nhìn mình. Ối trời! Trên người cô chỉ mặc một chiếc áo thun lớn của anh. Nếu đi ra ngoài như vậy, làm gì còn mặt mũi nữa đây.
Cô xấu hổ, che mặt lại, nói: “Tiêu rồi, tiêu rồi, liêm sĩ của em, mặt mũi của em, hình tượng của em.”
“Liêm sĩ của em chẳng phải đã bị huỷ hoại khi em đồng ý giúp anh trị liệu rồi sao? Nhưng mà, chẳng sao cả, cục cưng à, anh chấp nhận tất cả. Đến đây nào, chúng ta cùng tắm uyên ương nhé cưng.” Anh mỉm cười, xé rách áo thun trên người cô, rồi kéo cô vào trong nhà tắm.
Yêu Muộn Yêu Muộn - Giang Nam Uyển Ước