A good book is always on tap; it may be decanted and drunk a hundred times, and it is still there for further imbibement.

Holbrook Jackson

 
 
 
 
 
Tác giả: Sum
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 446 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35: Huyết Mạch Tương Giao
hản ứng dữ dội quá mức của Minh Phong lại không làm tim Hải Lam cảm thấy được an ủi, ấm áp hơn chút nào, bởi lẽ năm đó cũng chính anh là nguyên nhân dẫn đến việc cô sảy thai. Cho dù có chối bỏ, có nói gì đi chăng nữa thì đây vẫn là sự thật phũ phàng …….Hải Lam trong lòng đau khổ mà nghĩ vậy.
Hải Lam không hé răng nửa lời, câm lặng liếc nhìn Minh Phong thật lâu, giờ khắc này trong mắt cô là cả một khoảng rộng vô biên những bi ai cùng oán trách anh……
Minh Phong bị đôi mắt kia làm cho hoảng loạn, hơi thở trở lên kích động không cách nào hít được luồng khí xung quanh mình.
“ Lam……” anh không biết mình phải nói gì với cô vào lúc này. Cô thuần khiết thiện lương, đơn thuần đáng yêu nhưng hết lần này tới lần khác anh lại luôn khiến cô chịu quá nhiều đau khổ.
“Phong…anh đừng nghe cô ta nói. Trịnh Hải Lam rõ ràng là cố tình vu cáo em!!!” Lâm Nguyệt Lan quay ngoắt 180 độ mà oa oa kêu oan khóc nấc lên
“bốp” cái tát thứ hai không thương tiếc mà rơi trên má Lâm Nguyệt Lan, làm cô ta được một trận choáng váng, vội bám tay vào thành bàn để ình không bị ngã xuống sàn nhà
Mắt Minh Phong long lên rất đáng sợ, nghiến rằng nghiến lợi đưa hai tay bóp nghẹt cổ Lâm Nguyệt Lan “ cô…….. cô dám hại chết con tôi!!!”
“Khụ………..khụ………cứu….cứu…..khụ” Lâm Nguyệt Lan theo bản năng bắt đầu dãy dụa nhằm thoát khỏi bàn tay tử thần của Minh Phong, mắt đầy lệ, hoa lên không còn nhìn rõ mọi thứ quanh cô ta, hoảng sợ mà la lên cầu xin Hải Lam cứu mạng.
“Minh Phong!!! Bây giờ anh có giết chết cô ta thì con tôi cũng không thể sống lại được ” Hải Lam vô cảm chuyển cái nhìn lên bàn tay anh đang bóp cổ Lâm Nguyệt Lan, nói ra sự thật. Tâm cô đã chết từ ba năm trước, giờ anh có làm gì e là đã quá muộn.
Hải Lam nói xong, liền hướng thân tới cánh cửa chính mà bỏ đi…………..
“Lam……Lam………..” Minh Phong thấy Hải Lam đột nhiên bỏ đi liền với gọi cô, anh thô bạo đẩy mạnh Lâm Nguyệt Lan ngã xuống nền đá, nhanh chóng đuổi theo cô
“aaaaaaa” Lâm Nguyệt Lan khóc thét lên vì sợ hãi. Cô ta giống như từ cõi chết mới trở về………..cả người run lên bần bật đến nỗi hồn bay phách lạc
“Lam….em đừng đi, nghe anh nói đã” Minh Phong khẩn trương chạy vào thang máy, hai tay ôm trầm lấy cô, tha thiết cầu xin “ xin em, xin em cho anh một cơ hội để làm lại. Anh…..anh sẽ không để em phải đau khổ…anh sẽ………..”
Trái với suy nghĩ, Hải Lam không hề đẩy anh ra, xong cô lại không có phản ứng gì, chỉ đứng im đấy để anh ôm mình………..
“Lam….” Thấy biểu hiện dị thường, bình tĩnh đến đáng sợ của cô mà nỗi bất an, lo lắng trong anh lại dâng cao hơn trước…..
“Minh Phong, anh còn nhớ trước đây tôi bụng mang dạ chửa, giữa trưa nắng gắt tìm đến chỗ anh ở mà van xin anh về nhà hay không?”Hải Lam lặng người đi một chút, ánh mắt cô bình tĩnh không có né tránh, không một tia cảm xúc, giọng nói lạnh nhạt xa lạ không hề thân quen, nhắc lại chuyện xưa…….Vừa rồi là do cô muốn Lâm Nguyệt Lan phải mất mặt nên mới vờ diễn trò tình cảm cùng anh nhưng giờ chỉ còn hai người cô lại cảm thấy tâm tư đau nhức……..
Minh Phong sửng sốt nhìn cô, trên mặt hằn rõ nét đau khổ, vội lắc đầu “Không…lúc đấy là anh ngu ngốc nên mới làm tổn thương em. Anh xin lỗi…anh xin lỗi”. khi nãy trong phòng họp nhìn thấy những cử chỉ dịu dàng của cô anh còn vui mừng mà nghĩ cô đã tha thứ cho anh, tưởng đã có chút khởi sắc……..nhưng hóa ra lại là…………
“Không cần xin lỗi. Tôi nói rồi, Minh Phong!!! tôi không dám nhận lời xin lỗi của anh. Trong lòng anh tôi chỉ là công cụ để anh trả thù, để anh chơi đùa. Anh không phải cố tỏ ra đau khổ trước mặt tôi như vậy. Sẽ chỉ là vô ích cho anh mà thôi!!! Trước đây, chẳng phải anh bắt tôi phải phá thai, anh một mực chối bỏ đứa con trong bụng tôi đấy ư? Giờ nó đã không còn, anh nên vui mới đúng???? ” từng lời nói tàn nhẫn cô trả lại cho anh. Nó chẳng khác nào hũ muối đầy chát mạnh lên tim gan Minh Phong khiến tim anh rỉ máu
Ánh mắt Minh Phong thê lương cực độ, lại lần nữa ôm chặt lấy cô hơn, nghẹn giọng ân hận “Lam…..anh……….anh phải làm gì mới được em tha thứ!!! Em nói đi, chỉ cần được em bỏ qua tất cả trở về bên anh, dẫu có phải làm bất kỳ chuyện khó khăn nào anh cũng sẽ làm”
“Không cần!!! Tôi không cần anh phải làm bất kỳ điều gì cho tôi. Chỉ xin……” Hải Lam đẩy anh ra khỏi người mình, mặt đối mặt với anh “chỉ xin anh sau này đừng quấy rầy cuộc sống hiện tại của tôi” cô không chút nghĩ ngợi liền nói thẳng. Dứt câu,Hải Lam lùi dần từng bước thì…………
“ding” cửa thang máy mở ra
“anh!!! chị dâu” An An đứng trước cửa thang máy, mặt nhễ nhại mồ hồi, cô thở dốc,hơi ngỡ ngàng khi nhìn thấy hai người đang muốn tìm gặp lại đang ở ngay trước mặt mình.
………….
Lâm Nguyệt Lan thần sắc rất thiểu não, khó khăn bò lên từ mặt đất. Cả người cô ta đau đến sưng phù toàn thân. Đã qua mười mấy phút mà cô ta vẫn chưa hoàn hồn lại, sợ hãi đứng ngây ra một chỗ, độc thoại một mình – “ giờ phải làm gì đây??? Doãn Minh Phong đã biết chuyện mình hại chết con anh ta!!! chắc chắn hắn sẽ không tha ình. Nên làm sao đây??? người đàn ông này bình thường đã rất đáng sợ. Huống hồ mình còn động đến hắn, động đến người hắn yêu, nếu không chốn khỏi đây thì không biết mình có sống qua được ngày hôm nay không nữa.”
Nghĩ sao làm thế, Lâm Nguyên Lan giờ mới biết thời gian đối với cô ta quý báu đến cỡ nào, liền hớt ha hớt hải chuồn nhanh khỏi Doãn Thị. Xong trong lòng chứa đầy sự đen tối vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù Hải Lam……….
……………..
“ An An???” Hải Lam hơi ngẫn người ra, ngạc nhiên gọi tên cô bé. Đã ba năm không gặp, cô lại không thể hình dung ra được An An giờ đã là một cô thiếu nữ xinh đẹp đến thế này. Nhưng sao con bé lại ở đây??? Còn nữa, An An tình cờ gặp cô ở chỗ này hẳn là phải ngạc nhiên hơn cô mới phải??? Không nhẽ là anh ấy đã nói với cô bé………
Hải Lam lờ mơ đoán được ý đồ của An An, hình như cô đang sợ điều gì đó nên vội lướt qua người An An mà bỏ đi không nói thêm lời nào….
“Lam” – “chị dâu” Minh Phong, An An, hai người như hai sợi xích bắt lấy hai cánh tay Hải Lam, đồng thanh gọi……
“An An, rất vui khi gặp lại em. Nhưng hiện tại chị còn có việc bận, làm ơn buông tay ra được không?” Hải Lam miễn cưỡng cười yếu ớt nói với An An, còn Minh Phong cô chẳng buồn nhìn chứ đừng nói là cất lời với anh
An An lắc đầu, cô bé rất kiên quyết phải giữ cô lại mà làm cho rõ mọi chuyện “ chị dâu!!! Em biết chị đang né tránh chuyện gì??? Em nghĩ mọi chuyện đã xảy ra ba năm, chị và anh trai em hẳn là có không ít thời gian mà ngẫm lại những gì mình đã làm. Chị không nghĩ nên cho anh Phong một cơ hội ư?” Vừa rồi nhìn hai anh chị trong thang máy cô bé biết là bọn họ đã nói không ít nên quyết định đi thẳng vào vấn đề…..
“An An, em nói gì chị không hiểu? Làm ơn để chị đi, chị đang rất bận” Hải Lam giả ngu không biết gì, nói. Giờ cô có thể chắc chắn một trăm phần trăm là Kính Thiên đã nói hết mọi chuyện với An An, nhưng cô lại có phần ích kỷ mà không muốn để Minh Phong biết…….thực sự cô cũng không hiểu nổi bản thân mình rốt cục là đang làm cái gì nữa đây. Lúc còn ở Mỹ, cô đã quyết định để anh gặp Vũ Uy, xong hôm nay, khi cô gặp anh rồi, cô lại muốn giấu tất cả mọi chuyện……
“không!!! chị biết là em muốn nói gì!!! Anh Kính Thiên đã nói hết tất cả cho em nghe” dừng một lúc, An An chăm chú nhìn đôi má hồng bắt đầu chuyển sang nhợt nhạt của Hải Lam mà đánh giá một chút rồi mới tiếp tục “ Có lẽ chị vẫn còn hận anh Phong. Nhưng nếu chị biết được trong ba năm qua anh ấy đã sống thế nào thì em tin chị sẽ rộng lượng mà tha thứ cho anh ấy”
“ An An, hình như là có sự nhầm lẫn ở đây? Chị không hề quan tâm xem Doãn Minh Phong suốt ba năm qua sống chết ra sao? Dù anh ta có chết cũng không liên quan gì đến chị.” Nói xong Hải Lam dứt khoát bỏ đi
Minh Phong nghe thế mà thấy tim mình thắt lại, trong lòng chua xót lạ thường, thực sự cô ấy đã thay đổi rồi. Có đúng là nếu anh chết đi cô sẽ không mảy may đoái hoài đến……
“đúng vậy. Nếu anh Phong có chết thì chẳng liên quan gì tới chị” An An lặp lại lời Hải Lam. Tính cô là vậy, không thích rườm rà, phức tạp hóa mọi chuyện. Có gì thì nói lấy.
Hải Lam bàng hoàng, cảm thấy hụt hẫng trong lòng, bước chân hơi chững lại, nhưng rồi lại đi tiếp…..
“An An” Minh Phong chau mày nhìn con bé. Nó không nói giúp người nhà thì chớ, lại còn tự dưng chạy đến đây, không đầu không đuôi mà đổ thêm dầu vào lửa nữa a?
An An không có thời giờ mà đáp lại anh. Nhìn thấy Hải Lam vẫn cố bước đi, liền cao giọng “ nhưng nếu anh ấy chết thì sẽ khiến Vũ Uy mất ba ba đấy chị biết không?”
Lần này thì Hải Lam dừng thật, cả người cô đông cứng lại không thể nhích thêm nổi một bước nào …..
An An liếc nhìn Minh Phong cứ đứng nghệt ra một chỗ liền hắng giọng thối húc “ anh, anh còn ngây ra đấy a? Mau giữ chị dâu lại!!! Đừng để chị ấy biến mất lần nữa kẻo đến lúc đấy cả đời anh cũng sẽ không được nhìn thấy mặt con trai mình đâu”
“con trai?” não Minh Phong như bị nhúng nước, khuôn mặt đẹp trai thông minh trong khoảng tích tắc không khác nào đứa trẻ thiểu năng mà nheo mắt lại thành một đường nhỏ xíu, nhìn chằm chằm An An một cách khó hiểu “An An, em nói gì vậy? Con trai nào cơ? Anh không hiểu? Không phải năm đó là Hải Lam bị………….”
An An nhìn dáng vẻ Minh Phong cả ngày trời mới phản ứng kịp câu nói của cô thì chỉ còn biết lắc đầu thở dài thương cho anh cũng thật tội nghiệp khi không biết là mình có một đứa con “ai da….anh trai, anh chắc không ngờ được là mình còn có một cậu con trai phải không? Em cũng vừa mới biết được sự thật này!!!! Cũng sốc lắm đây. chính là năm đó chị Lam có thai đôi. Chị ấy bị sảy thai, nhưng là sảy một đứa nhỏ, còn một cục cưng khác trong bụng chị ấy. Thằng bé giờ phải được gần ba tuổi rồi đấy.”
“……….” Lời An An nói không khác nào sét đánh ngang tai Minh Phong làm anh không tự chủ được mà lùi sau một bước, lắp bắp không thành lời “ thai…..thai đôi?????????”. Cuối cùng thì là chuyện gì đang diễn ra vậy? Sao năm đó Hải Lam lại không hề nói cho anh biết việc này? Anh….anh còn có một cậu con trai nữa ư? Vậy ba năm qua anh có con mà lại khồng hề hay biết gì. Minh Phong chấn kinh chớp mắt liên tục như vẫn chưa tin nổi sự thật kia. Anh vội vã hướng tầm nhìn về phía trước để hỏi Hải Lam xong…..
Bóng dáng xinh đẹp của Hải Lam đã biến mất tự lúc nào không hay……….
An An không thấy Hải Lam còn đứng ở chỗ cũ cũng tá hỏa lên “ a…….chị Lam đâu rồi????”
“Anh, anh mau đuổi theo xin lỗi chị ấy đi. Lần này anh phải thật dày mặt vào thì chị ấy sẽ mềm lòng bỏ qua cho anh ” An An ở một bên táo tác nói
Minh Phong phản ứng lại rất nhanh, anh chạy như bay ra phía ngoài đường tìm cô. Ngày hôm nay đối với anh thật có quá nhiều tin sốc. Anh cất công tìm kiếm cô suốt ba năm trời, không sót chỗ nào nhưng thật không ngờ lại có ngày anh gặp lại cô tại chính nơi làm việc của mình mà không phải nơi xa xôi nào khác. Không ngờ chính Lâm Nguyệt Lan là kẻ hại chết con anh. Và cái tin Hải Lam có thai đôi, rằng anh còn có một đứa con làm cả người anh mang những cảm xúc thật khó diễn thành lời, chính vì vậy mà trong nhất thời phản ứng có chút chậm chạm.
………………
Ba ngày sau
“Mẹ……….sao ba ba còn chưa tới? Mẹ hứa sẽ cho con gặp ba ba mà?” Vũ Uy không chịu ăn cơm, thằng bé du cái mỏ đỏ mọng của mình bất mãn mà đưa ra một đống những thắc mắc về ba ba nó. Mẹ nó nói khi về Việt Nam sẽ dẫn nó đến gặp ba ba ngay, vậy mà nhiều ngày trôi qua nó vẫn không nhìn thấy bóng dáng ba ba của nó đâu. Người lớn sao lại không giữ lời, lại lừa nó chứ??? Nó còn lâu mới chịu
Hải Lam dỗ thế nào cu cậu cũng không chịu ăn thì phát cáu lên, đập mạnh cái bát ăn cơm xuống bàn, quát lớn “ba ba ….ba ba….Trịnh Vũ Uy, con suốt ngày chỉ có mỗi ba ba thôi sao? Còn không ăn mẹ sẽ đánh vào mông con đấy”. Từ lúc gặp lại Minh Phong ở công ty trở về tâm tình Hải Lam không được tốt như trước, trong người lúc nào cũng bực bội, tim cô có gì đó nhớ nhung da diết không được giải thoát cứ thế tích tụ dầy lên khiến cô đâm ra trái gió trở trời. Lại thêm con trai ngày nào cũng đòi ba ba không dưới trăm lần càng làm cô nổi giận vô cớ.
“òa………òa…..òa…huhu” Vũ Uy bị bộ dáng dữ dằn của mẹ làm cho phát sợ, thằng bé khóc thét lên. Nước mắt dàn đầy trên khuôn mặt baby của nó trông rất đáng thương.
Kính Thiên ngồi bên mà cũng phải giật mình trước hành động của Hải Lam. Trước giờ anh có thấy cô nổi cáu với con trai mình bao giờ đâu. Anh vội vàng ôm lấy thân hình nhỏ con kia vào lòng mình, nhẹ nhàng lấy tay giúp thằng bé lau khô mấy hạt đậu trên khuôn mặt phúng phính của nó, rất chiều chuộng mà dỗ dành “ con trai của bác xem nào, nam nhi đại trượng phu sao lại dễ khóc vậy a? ngoan, nín đi nào bé con…..nín đi rồi bác dẫn con đi gặp ba ba, chịu không?”. Ba hôm nay, Kính Thiên vì chuyện của Hải Lam và Minh Phong nên bị An An cấm cửa không cho gặp mặt, bất đắc dĩ quá anh phải tá túc nhà Hải Lam. Xem ra, anh không sớm để hai người họ hàn nguyên thì An An sẽ còn cho anh đứng ngoài dài dài là cái chắc………
“Kính Thiên, anh đừng chiều hư thằng bé quá….. ” Hải Lam nói, giọng vẫn còn tức giận
“Vũ Uy còn nhỏ, em đừng chút mọi bực tức lên người nó”
“em…” Hải Lam nhìn Vũ Uy thấy có chút hối hận………….
“thật ạ??? Bác sẽ dẫn con đi gặp ba ba ư? Bác sẽ không lừa con giống như mẹ phải không bác?” Vũ Uy hai mắt đỏ hoe mở to ngước nhìn Kính Thiên, rất nghi ngờ hỏi lại anh. Thằng bé chính là không tin lời người lớn nói mà
“ tất nhiên rồi!!! bác cũng là nam nhi chí lớn, sao có thể đồng loài với mẹ con mà lừa Pan Pan của bác được. Nếu con ăn hết bát cơm này thì ba ba sẽ ngay lập tức xuất hiện ở cửa!!! giống như bà tiên trong truyện cổ tích ấy” Kính Thiên nói dối một cách phóng đại. Làm gì có chuyện ăn hết bát cơm này mà Doãn Minh Phong sẽ xuất hiện trước mặt Vũ Uy chứ? Nếu có chuyện hoang đường như vậy thì anh đã sớm ăn cả trăm bát cơm để được An An hiện ra vào lúc này rồi. Thôi đành lừa thằng nhỏ một lần nữa rồi sẽ tính tiếp.
“xì………….” Hải Lam tâm trạng bực tức cũng phải phì cười, dùng ánh mắt khinh thường mà chế nhạo anh. Anh không biết là khả năng nhớ dai của Vũ Uy là thừa hưởng từ ai a? Chính là từ Minh Phong đấy. Ăn xong bát cơm mà không gặp được ba ba nó, nó lại khóc ầm lên à coi.
“ Được rồi…..em không cần phải nhìn anh như vậy? Anh biết cách giải quyết chuyện này ” Kính Thiên cười sảng khoái, rất tự tin nói. Anh cúi đầu, đưa tay với lấy thìa cơm đút cho Vũ Uy ăn “nào, ăn nhanh rồi còn gặp ba ba nữa nha. Hôm nay mẹ Lam nấu món cảnh củ cải mà Pan thích nhất nè”
“dạ” Vũ Uy nhoẻn miệng cười tươi. Thằng bé vui vẻ tiếp nhận thìa cơm…….
Một lúc sau…..
Cuối cùng thì bát cơm cũng được Vũ Uy nuốt trôi vào bụng. Vẫn như cũ, cái giọng non nớt, ngây thơ lại đòi ba ba ráo rác cả lên “ bác Thiên, Pan ăn xong rồi, sao ba ba còn chưa tới ạ?”
Kính Thiên nhất thời chưa nghĩ ra cách ứng phó, đành nói dối bừa “ haha….con trai!!! ba ba còn đang bận chút việc xíu xíu” anh còn rất biết mô tả cho nó hiểu mà giơ ngón út ra, cười hì hì một cách gượng gạo “ ba ba nói, Pan bây giờ phải ngoan, ăn xong phải đi ngủ, rồi tối ba ba sẽ đến thăm con. Nào chúng ta đi ngủ thôi…”
Kính Thiên đang chuẩn bị đứng bế thằng bé vào phòng thì nó giãy này lên, bò lăn ra đất, khóc ầm cả nhà mà ăn vạ “ không…..con muốn gặp ba ba, ba ba cơ…..không chịu đâu”
Hải Lam đứng một bên sắp mất hết kiên nhẫn với thằng bé này. Nó được chiều quá đâm hư mất rồi. Đang định cho cu cậu vài cái roi cảnh cáo thì…….
“ reng…………reng……….” Tiếng chuông cửa truyền vào trong
“a……….ba ba tới” Vũ Uy vừa nãy còn lăn lộn dưới sàn nhà ấy thế mà vừa nghe thấy tiếng chuông cửa cái chân ngắn tũn của nó như được lắp thêm động cơ mà bò dậy chạy nhanh đến cửa chính
“cạch” cánh cửa mở toang ra
“ba ba” Vũ Uy mặt nhấm nhem nước, đôi mắt hơi sưng ngước nhìn người đứng ngoài cửa, hồn nhiên gọi lớn.
Minh Phong thân ảnh cao lớn, vẻ đẹp trai lớn dần theo năm tháng đang đứng chắn ngang trước mặt thằng bé, cúi thấp đầu nhìn.Vũ Uy thật lâu – vừa rồi thằng bé gọi anh là ba ba, nó là con anh, là Vũ Uy? Một khuôn mặt y sao bản chính của Minh Phong hồi nhỏ. Khi còn bé anh cũng sở hữu một gương mặt phụng phịu, trắng mềm, đáng yêu thế này. Còn nữa, đôi mắt thằng bé to tròn trong sáng đang nhìn anh đầy trông đợi khiến anh xúc động mà bế bổng thẳng bé lên.
“ Con trai…..bảo bối của ba” Minh Phong ôm chặt thằng bé vào lòng, bàn tay hơi run vì xúc động khi lần đầu tiên được gặp con, khi lần đầu tiên nghe con trai gọi anh một tiếng ba ba. Cảm xúc này rất lạ, rất hồi hộp, tim anh đập rất nhanh vì hanh phúc quá lớn này …..
Anh giống như lâu ngày mới gặp được con trai mà yêu thương hôn lên khắp khuôn mặt thằng bé, đôi mắt rưng rưng gần như sắp khóc….”bé con của ba, ba xin lỗi, ba xin lỗi….”
“ba ba, con rất nhớ ba. Sao bây giờ ba mới tới. Ba ba sẽ ở với con và mẹ chứ ạ? Ba đừng đi nữa nha? ” Vũ Uy hai tay mũm mĩm ôm chặt lấy cổ Minh Phong. Khuôn mặt ngây thơ dụi vào cổ anh làm nũng….
Trong kia, Hải Lam và Kính Thiên thì ngây ngốc hết nhìn Minh Phong và Vũ Uy đứng ôm nhau ngoài cửa thì lại quay ra nhìn nhau. Hải Lam thật bất ngờ khi Minh Phong lại xuất hiện ở nhà cô như vậy. Nhìn ánh mắt hạnh phúc của Minh Phong khi ôm con, rồi nhìn sự sung sướng sau bao ngày mới được gặp ba của Vũ Uy không khỏi khiến cho trái tim cô vốn đã hóa băng cũng phải tan ra. Vũ Uy chưa hề biết mặt ba, vậy mà nó lại có thể gọi anh là ba ba, đây chỉ có thể nói là huyết mạch tương giao kỳ diệu giữa hai cha con họ………
Kính Thiên thì lại ngẩn ngơ nghĩ, không linh nghiệm thế chứ? Kia chỉ là lời nói dối để Vũ Uy chịu ăn thôi mà. Có thật trên đời có bà tiên không vậy. Có khi anh cũng nên áp dụng cách này mà làm cho An An đứng trước cửa giống như Minh Phong chăng.
Minh Phong hôn thật sâu lên má Vũ Uy, giọng cưng chiều “ con trai, ba ba sẽ không đi nữa, sẽ ở với hai mẹ con”.
“thật???” ánh mắt thằng bé nhìn anh đầy trông mong, rồi nó lại dụi mặt vào cổ anh nhất quyết không buông. Chắc nhóc sợ khi nó bỏ tay ra ba nó sẽ biến mất……….
Minh Phong xoa đầu thằng bé hứa hẹn “ thật!!! ba không đi nữa”
“haha…….Minh Phong, cậu thiêng thật đấy, vừa nhắc đến tào tháo tào tháo liền tới. haha…….” Hứa Kính Thiên nhăn nhở cười
Minh Phong khẽ nhướng hàng lông mày lên cao, không kiêng nể việc cậu ta là bạn trai của An An mà ném một cái lườm cảnh cáo, nghiến răng “ Hứa Kính Thiên”. Bọn họ không phải là không biết nhau. Từ lúc An An chính thức giới thiệu Hứa Kính Thiên là bạn trai cô, hai người cũng gặp mặt nhiều lần, xong anh ta lại dấu kín như bưng mọi chuyện. Còn “bắt cóc” vợ anh sang Mỹ, khiến anh ba năm lục tung mọi nơi tìm kiếm, té ra người cần tìm ở xa tận chân trời mà gần ngay trước mặt anh lại không hay biết. Hứa Kính Thiên, cậu xem tôi xử cậu thế nào? Mình Phong nhếch miệng cười tà, không dạy cho tên này bài học thì không rửa được bức tức trong anh.
Hứa Kính Thiên cười không nổi khi bị khuôn mặt hằm hằm sát khí của Minh Phong chĩa thẳng vào anh. Chỉ còn biết nịnh nọt chuộc tội kẻo rước họa vào thân “ haha….Minh Phong, cậu dạo này vẫn ổn chứ? Lâu rồi không gặp xem ra cậu càng ngày càng phong độ hơn đấy”
“cảm ơn!!! Nhờ công đức cậu ban mà tôi vẫn sống đến ngày hôm nay để gặp vợ con mình” Minh Phong khinh thường nói
Kính Thiên cười khổ một tiếng, nghe có vẻ không khí quá căng thẳng thì phải. Hải Lam đứng kế bên sao lại không thấy lên tiếng gì vậy…..
“Pan, mau lại đây. Chú đấy không phải ba con. Đừng có gặp ai cũng nhận bừa như vậy. Mau lại đây với mẹ” Hải Lam nghiêm giọng
Vũ Uy ở trong lòng Minh Phong lén hé mắt nhìn về phía mẹ, dẩu cái mỏ lên “ không….đây là ba ba của con. Bác Thiên nói chỉ cần con ăn xong cơm ba ba liền xuất hiện. Bác Thiên không nói dối. Mẹ thật xấu”. Giờ thì tốt rồi, Vũ Uy hiện đã có tới hai đồng minh bên cạnh nên nó chẳng còn sợ bị mẹ đánh đòn nữa………
“con….Trịnh……..Vũ ……Uy”Hải Lam bị thằng bé chọc cho tức đến nơi. Nuôi con ba năm thật phí công mà, cô còn không bằng người cha mới gặp mặt chưa được mấy phút kia của nó. Thật tức chết đi mất
“hứ…”
“Lam………có gì bình tĩnh nói chuyện. Có thể để anh vào trong không?” Minh Phong không đợi cô đồng ý liền bế Vũ Uy đi tới phòng khách mặc cho sự tức giận đang cháy hừng hực của cô.
“Doãn Minh Phong……tôi còn chưa đồng ý, sao anh dám?” Hải Lam chỉ nói to vậy thôi chứ cô cũng trả dùng hành động để cản anh. Thực ra gặp anh bất ngờ thế này cô lại thấy tâm mình dịu đi chút ít. Nhưng vẫn là muốn giữ thể diện,giữ cái tôi cố chấp của mình mà làm ra vẻ bề ngoài không thêm tiếp đón anh.
“ Lam, anh cũng không muộn tùy tiện vào nhà em khi không có sự cho phép. Nhưng em xem, Vũ Uy cứ ôm anh mãi thế này, nó không chịu để anh rời khỏi nó. Hay là anh ôm con đến nhà anh để em không phải chướng mắt khi nhìn thấy anh. Như vậy là ổn rồi” Minh Phong mặt dày cười trộm nhìn cô. Anh làm bộ đứng lên lại ôm con ra ngoài cửa. Anh biết cô không đời nào để anh đem con đi nên mới thông minh mà nghĩ ra cách này
“đứng lại” Hải Lam tức muốn thổ huyết, cố nén giận làm vẻ hòa hoãn “Pan…ngoan nào….ra đây với mẹ. Chẳng phải đã gặp được ba ba rồi sao? Ba ba hiện còn bận rất nhiều việc, ra đây để ba ba còn đi”
“anh giờ đang rảnh nên có thể ở bên con vài ngày” mặt dày rất đáng yêu. Một lớn một nhỏ cứ thế ôm nhau làm khó Hải Lam.
“anh….” Hải Lam gừ lên, trừng mắt nhìn anh
“mẹ…….bây giờ ba ba sẽ ở với con” Vũ Uy bắt trước hành động của người lớn trịnh trọng tuyên bố rõng rạc
“Con muốn được ba ba ôm, muốn ba ba chơi cùng, được ba ba cõng lên cổ. Ở lớp các bạn đểu được ba ba làm như vậy, con cũng muốn”
Yêu Lại Từ Đầu Yêu Lại Từ Đầu - Sum