Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Sum
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 446 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33: Chứng Nào Tật Ấy
rải qua một trận chiên đấu quyết liệt, cuối cùng thì anh bạn nhỏ của Kính Thiên cũng được thỏa mãn. Cả người Kính Thiên đã bị An An vắt kiệt sức lực mà ngã sang cạnh bên, tay anh ôm sát lấy thắt lưng An An, để đầu cô dựa vào lồng ngực to lớn của anh, giọng nói vẫn còn phảng phất hương vị ái tình mà trầm vọng xuống phía dưới “An An, chúng mình kết hôn nhé!!! Cứ phải xa em thế này anh chịu hết nổi rồi. Em xem, em đã lấy hết đi của anh bao nhiêu sinh lực thế này”
An An nằm trong lòng anh mà toàn thân vẫn còn nóng như lửa. Không gặp thì nhớ, nhưng gặp rồi thì lại ……
“ Kính Thiên, không phải đã giao hẹn là chờ em hai năm nữa sao? Em vẫn còn học mà”
Kính Thiên nhẹ dùng tay nâng căm nhỏ của cô lên, anh giả bộ đáng thương “ kết hôn xong em vẫn có thể học tiếp. Em lỡ hành hạ anh thế này ư?”
An An nghe giọng điệu trẻ con làm nũng của Kính Thiên liền phì cười “ nhìn anh này, lại bắt đầu rồi đấy. Thực ra em cũng muốn kết hôn cùng anh trong năm nay, nhưng…..” An An chần chờ một lúc mới nói “ nhưng anh Phong còn chưa…….”
“chuyện đó em không phải lo, Minh Phong giờ này có khi gặp Hải Lam rồi cũng nên” Kính Thiên nhanh nhảu cắt ngang lời cô mà không biết là mình đang nói hớ.
An An nhăn trán giãn mày, nhìn anh nghi hoặc “Thiên, anh nói gì? Anh Phong gặp chị Lam? Làm sao anh biết?”. Anh trai cô tìm chị Lam suốt ba nay mà còn chẳng thấy tung tích vậy mà Kính Thiên lại nói điều lạ lùng này. Rất đáng nghi..........
“ơ” Kính Thiên ngây ra, nhất thời không tìm được cách nói dối cô
An An đùng đùng bật khỏi người Kính Thiên, cô ngồi thẳng dậy, ánh mắt tra hỏi gắt gao siết chặt lấy thân hình trần trụi của anh, rất ra dáng người vợ đành hanh, đanh đá đang tra hỏi chồng “Thiên, anh dấu em chuyện gì phải không? Anh nói đi, tại sao anh lại nói anh Phong gặp chị Lam? Anh mà không nói rõ ràng thì không xong với em đâu đấy?”
Kính Thiên nhìn cô thế kia thì dở khóc dở cười, phải tỏ ra yếu thế mà dỗ dành “ai, vợ à!!! ….”
“nói!!!” giọng An An cực lạnh, gằn lớn lên
Kính Thiên gãi đầu rứt tóc, giờ mà nói tất cả mọi chuyện chắc anh sẽ bị cô giết mất.........
Thấy Kính Thiên do dự, chắc chắn là có điều bí mật dấu cô. An An không nói thêm câu nào liền quấn khăn che đi thân thể xích lõa của mình rồi hung hăng kéo anh xuống giường lôi thẳng ra cửa chính
“đi…đi ra ngoài cho em, chừng nào anh không nói thì đừng có nhìn mặt nhau. Hừ”
Kính Thiên tá hỏa lên, anh vội ôm trầm lấy An An, cười khổ “ vợ à, đừng đuổi anh, anh nói…anh nói là được chứ gì…”
………………..
Hải Lam mặc bộ đồ vest công sở ôm trọn thân hình mảnh mai của cô, mái tóc bồng bềnh gợn sóng buông thõng xuống hai bên vai thật quyến rũ đang đứng trước chính diện tập đoàn Doãn Thị. Cô đứng khá lâu, vẻ mặt cực nghiêm túc xong khá trầm ngâm, đâu đó lại là bộ dáng có chút gì đấy rất bối rối – một cảm xúc lẫn lộn không biết phải dùng ngôn từ nào để mô tả chính xác tâm trạng của cô lúc này …..
“Alice, chúng ta vào thôi!!!” Một đồng nghiệp đi cùng Hải Lam lên tiếng hối thúc
Hải Lam hơi giật mình, cô “ừm” nhỏ một tiếng, hít thật sâu rồi mới chính thức bước chân vào tòa nhà cao ngất trời của Doãn Thị, xong càng bước tim cô càng đạp nhanh, chân như không đi vững, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đã nhợt nhạt – một bên cô vừa muốn được nhìn thấy Minh Phong hơn bao giờ hết – còn một bên cô lại không muốn gặp lại anh bởi tim cô vẫn còn rất đau, đau không chịu nổi.
Lần này hợp tác, rõ ràng Hải Lam đã biết trước bạn làm ăn của Winston là anh nhưng cô vẫn là không kìm được sự hổi hộp trong mình. Sự mạnh mẽ, sự tự tin mà cô vất vả tôi luyện suốt ba năm bỗng chốc trở thành công cốc.
“Alice, sao vậy? Cô không khỏe à?” đồng nghiệp thấy biểu hiện khác lạ của Hải Lam liền quan tâm hỏi
“hả? …..ơ…..không..không, tại tôi hơi run. Hì” Hải Lam ấp úng
“haha…Alice, trông cô cứ như là lần đầu ra mắt nhà chồng ấy” đồng nghiệp nhìn cô trêu chọc
Hải Lam không nói gì, cô chỉ cười gượng cho có lệ rồi bước vào thang máy theo sự chỉ dẫn của nhẫn viên.
………….
“Tổng giám đốc, đại diện Winston đã đến. Hiện họ đang chờ trong phòng hội nghị!!!” Kỳ Học Ân nói
Minh Phong ngồi tựa người trên chiếc ghế da cả thân người lộ ra vẻ uy nghiêm khác thường. Anh chỉ gật đầu nhẹ rồi đứng lên thẳng hướng cánh cửa đi tới phòng hội nghị rất khẩn trương không giống như những lần trước đây.
Không biết làm sao mà chỉ còn khoảng mười bước chân nữa là Minh Phong sẽ tới căn phòng kia xong chân tay anh lại bủn rủn, tim anh cũng đập lên cực nhanh. Dáng người cao lớn của Minh Phong bỗng chốc trở lên cứng ngắc. Không hiểu có phải là điềm báo trước một điều gì đó mà chân mày anh cứ nháy liên tục từ nãy đến giờ
“Tổng giám đốc, anh vẫn ổn chứ ạ?” Kỳ Học Ân đi kế bên Minh Phong thấy anh không lạnh lùng, cao ngạo giống như mọi khi rất lấy làm lạ
Minh Phong ực một cái, anh lắc đầu “ không biết tại sao tôi lại hồi hộp thế này!!!”
“ sặc….Tổng giám đốc…” Kỳ Học Ân cảm giác như đang nghe nhầm, đến nỗi lần đầu tiên ở trước mặt Minh Phong, Kỳ Học Ân dám cao giọng ngạc nhiên một cách khủng khiếp. Một người cao cao tại thượng, xông pha trên thương trường hàng trăm trận vậy mà lại nói hồi hộp khi đi ký hợp đồng với đối tác. Chắc có lẽ tai anh ta bị hỏng rồi cũng nên.
Minh Phong đứng trước cửa phòng, anh thở hắt một hơi, bàn tay từ từ đưa lên chốt cửa
“cạch”
Vừa mở cánh cửa, Minh Phong giống như người bị điểm huyệt mà đứng ngây ngốc tại chỗ. Đôi mắt anh ngập tràn sừng sốt cùng sự kinh ngạc đến khó tin mà dán chặt lên người con gái đang ngồi kia, không thốt được thành lời……..
“Lam” áng chừng phải mất nửa ngày sau, cổ họng mắc nghẹn của Minh Phong mới thông mà phát ra được tiếng gọi tên cô một cách yếu ớt. Tất cả cảm xúc đè nén trong lòng suốt ba năm qua giờ như cơn lũ lớn đổ ào ào về tim anh. Một cỗ vui mừng khiến anh sắp bật khóc, một sự nhớ nhung dày xéo con người ta cuối cùng cũng được phóng thích. Có lẽ là ông trời đã thương lấy anh mà cho anh được gặp lại cô một cách bất ngờ và kỳ diệu thế này. Đây có phải là mơ không vậy????……
Nhưng khi ánh mắt hai người giao nhau, trong khoảng thời gian rất ngắn lại khiến cả người Minh Phong hụt hẫng như rơi xuống hố sâu. Đôi mắt vốn dĩ đang lóe lên những tia vui sướng liền lập tức bị một đôi mắt đẹp lạnh lùng, không một chút quen biết, không một cái nhìn thân thuộc làm cho những đường nét cương nghị trên mặt anh không còn một chút sắc thái.....
Ánh mặt trời chiếu rọi quanh người Hải Lam khiến cô đẹp một cách lạ lùng cứ như là người ta đang được thưởng thức một tuyệt phẩm điêu khắc hoãn mỹ nhất vậy.
Cô ngồi đó – đôi mắt cố tỏ ra vô cảm nhìn anh rất hời hợt, nhưng kỳ tình tim lại nhảy lên dồn dập. Cô hận - hận chính mình sao lại có thể yếu đuối trước mặt anh, lại để cái cảm giác này xen lấn mọi ý chí “sắt thép” trong mình. Anh vẫn vậy, vẫn rất anh tuấn, các góc cạnh trên khuôn mặt anh dưới ánh nắng hiếm hoi ngoài cửa sổ hắt vào càng tôn lên một vẻ đẹp mỹ nam- như làm mềm đi những nét lạnh lùng trước đấy của anh.
Mọi người trong phòng đều ngơ ngác khi thấy không khí phòng họp ngưng trệ không phát ra một tiếng động nhỏ. Họ nhìn Hải Lam một hồi rồi lại quay ra nhìn vẻ mặt đau thương của Minh Phong mà không hiểu hai người họ có phải đang diễn kịch câm không nữa. Riêng chỉ có Kỳ Học Ân là người biết được chuyện gì đang xảy ra. Thật không thể tin, người đại diện Winston lại là Trịnh Hải Lam – vợ của tổng giám đốc.
Minh Phong bước những bước thật dài, thật nhanh đến gần cô, đôi mắt từ lúc vào đến giờ không hề di chuyển mà chỉ nhìn cô chằm chằm….Anh không còn biết đến sự tồn tại của những người còn lại, đang định ôm chặt cô vào lòng thì…..
“tổng giám đốc Doãn, xin chào!!! Tôi là Alice Trịnh – đại diện cho tập đoàn Winston, rất lấy làm vinh dự khi được hợp tác với Doãn Thị trong dự án lớn lần này” Hải Lam đứng phắt dậy, rất nhanh mà chủ động đưa tay ra phía trước, kịp thời ngăn cản hành động tiếp theo của Minh Phong. Anh không định làm trò cười ở chỗ đông người đấy chứ…thật là…ba năm mà tính anh vẫn tùy hứng vậy a?
“Lam, em….có đúng là em không? Có…” Nhìn bàn tay trắng nõn chìa ra trước mặt mà Minh Phong ngỡ là đang ngủ mê
“ chúng ta có thể bắt đầu vào việc được chứ??? ” Hải Lam cố lờ đi giọng nói nam tính quen thuộc này. Cô lạnh lùng cắt ngang lời anh….
“tổng giám đốc Doãn, có thể bắt đầu???” Hải Lam lại dùng chất giọng lạnh mà nhắc nhở anh lần nữa.
Trong mắt Minh Phong không giấu nổi bi thương. Một trận đau lòng….Anh sao lại không biết cô đang làm mặt lạnh với mình. Anh thật muốn ngay bây giờ ôm chặt lấy cô, xé tan cái vỏ bọc giả tạo cô đang cố bày ra trước mắt anh kia, muốn hét thật lớn vào tai cô: anh yêu em, nhớ em rất nhiều….rằng anh xin lỗi tất cả, hãy tha lỗi cho anh. ….
“tất cả ra ngoài ” đột nhiên giọng anh lộ ra vẻ nguy hiểm cực điểm, không một lý do chính đáng mà đuổi mọi người trong phòng. Đôi mắt anh cũng trở lên nóng rực mà siết chắt lấy cô hơn nữa.
Nhìn bộ dáng không khác ma vương của Minh Phong làm người ta không rét mà run. Xem ra về cái khoản làm mặt lạnh này Hải Lam vẫn còn phải học anh rất nhiều.
“vậy còn….vậy còn hợp đồng…hợp đồng thì sẽ thế nào ạ” một người bên Winston lên tiếng
“ra ngoài” Minh Phong nói cụt ngụn, giọng sắp bức chết người
Mọi người hoảng sợ, không nói thêm câu nào mà vôi đứng lên tìm đường thối lui.
Hải Lam thì rất bình tĩnh thậm chí là coi như không có gì vì cô đã quá quen cái tính ngang như cua này của anh. Nghe anh đuổi khách cô chỉ cười nhạt, cũng theo mọi người từ từ đứng lên mà đi ra
“Trịnh Hải Lam, em đứng lại cho anh!!! ”
…………..
“Hứa Kính Thiên, anh chết đi, sao anh có thể nhận lời giúp chị Lam làm chuyện đó hả??? anh còn không biết anh Phong đã đau khổ thế nào sao? Hừ…tức chết đi mà” quả đúng như Kính Thiên dự đoán, An An ngay khi nghe xong chuyện liền chút mọi cơn thịnh lộ lên đầu anh. Tiếng hét giết heo của cô ấy thực đáng sợ
Kính Thiên như đứa trẻ ngoan biết lỗi ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt vô tội ngước nhìn cô “ bà xã à!!! tại lúc đó….anh thấy thương Hải Lam quá…nên mới…” nhìn ánh mắt dữ tợn của An An đang căng trừng nhìn mình mà Kính Thiên không nuốt trôi được ngum nước bọt, phải cố gắng lắm mới nói được “ haha….không phải giờ hai người họ đã gặp được nhau rồi ư? Chúng mình tính chuyện hôn nhân đi”
Nhìn cái bản mặt nham nhở rõ ghét của Kính Thiên mà An An thấy tức ghê. Cô liếc xéo anh một cái thật dài “ thích lấy vợ thì anh ra ngoài tìm người khác mà rước về” nói rồi cô vơ lấy đống quần áo của mình trên sàn nhà, ôm vào nhà tắm
“em đi đâu vậy? anh còn chưa nói xong mà? anh xin lỗi, anh đâu muốn mọi chuyện thế này….mình từ từ nói chuyện đã được không?” nhìn An An giận dữ bỏ đi, Kính Thiên cuống lên mà vội giữ cô lại
“bỏ ra…Hứa Kính Thiên, anh nghe cho rõ đây, trong vòng ba năm tới em không cho phép anh được tới gần em một lần nào hết” An An kịch liệt dãy dụa trong lòng anh thét chói tai
Kính Thiên cười khổ “á…sao có thể được, xa em có ba tháng mà anh còn không chịu nổi. Em bắt anh không được gần em ba năm, khác nào bảo anh tự vẫn cho rồi ”
“ai bảo anh chia rẽ chị Lam và anh Phong. Em muốn xem xem anh có chịu được cái cảnh khổ sở mà anh Phong phải trải qua không? Hừ”
“oan quá!!! là anh bất đắc dĩ mà!!!”
An An không thích lý lẽ cùng anh vào lúc này, cô vẫn như cũ, mỗi lúc bực tức đều đánh đúng vào bạn nhỏ của Kính Thiên mà bỏ đi để lại anh ôm cậu bạn kêu ầm lên. Hóa ra năm đó là chị Lam có thai đôi mà anh Phong lại không biết gì. Thật là trái oan mà…
Mà còn cả Lâm Nguyệt Lan nữa. Nếu không phải chị ta đem mẹ cô ra uy hiếp thì cô đã nói hết cho Minh Phong chuyện chị ta đẩy ngã chị Lam hồi đó…..Nghĩ lại mà cô thấy tức không chịu nổi nhưng chỉ biết ngậm đắng nuốt cay không nói được gì
“An An, em nên thông minh một chút mới phải. Phùng Lập Nguyên hiện đang là kẻ phạm nhân bị cả nước truy lã. Mẹ em lại thương hắn như vậy, làm không ít việc xấu để giúp hắn. Nếu để Minh Phong biết được thì em hẳn là rõ hậu quả thế nào phải không cô bé?” Lâm Nguyệt Lan nhếch miệng đe dọa
“chị….. Lâm Nguyệt Lan, tôi thật không nghĩ chị lại tâm địa độc ác đến vậy. Chị bỏ rơi anh Phong, giờ lại muốn phá hoại hạnh phúc của anh ấy. chị……” An An giận tím mặt, rống thật lớn
“haha…chị nào có phá hoại hạnh phúc của Minh Phong. Là do hôm đó, Trịnh Hải Lam không cẩn thận nên mới vậy. Chị đã định đỡ cô ta nhưng không kịp. Ai….có trách, có mắng thì cũng nên oán số cô ta thật không có phúc ấy chứ ”
“Chị đừng có mà nói dối. Rõ ràng tôi nhìn thấy chị đẩy chị Lam, tôi sẽ đem chuyện này nói với anh Phong” An An gằn lên, rồi bỏ đi ….
“được thôi….nếu em muốn Diệp Như Ý phải ngồi nhà đá trong phần đời còn lại thì cứ việc.” giọng cô ta đầy thách thức đối phương
“chị…”
Mẹ cô giờ bệnh một ngày nặng thêm, dù hận bà nhưng cô lại không lỡ nhìn mẹ phải chịu khổ nên mới bất đắc dĩ mà che dấu chuyện cũ. Nhưng vẫn còn may mắn là trong cái họa còn có cái phúc, chị Lam của cô hóa ra vẫn còn một bé trai. Không biết thằng bé thế nào??? Chắc phải giống anh Phong như đúc ấy nhỉ???
An An nổ máy, lái xe đến Doãn Thị….
………………
Đồng nghiệp của Hải Lam ái ngại nhìn cô mang đầy vẻ lo lắng.
“anh ra trước đi. Tôi ở lại ký hợp đồng với tổng giám đốc Doãn” Hải Lam bình tĩnh như nước nói với anh bạn kia
Đợi một lúc, khi căn phòng chỉ còn hai người, Hải Lam mới thờ ơ lên tiếng làm như không quan tâm đến cảm xúc của anh lúc này….
“Tổng giám đốc Doãn, anh thật bất lịch sự khi đuổi khách đấy. Nếu như anh không muốn ký hợp đồng với chúng tôi, thì xin lỗi, tôi không làm mất thời giờ của anh” nói xong, Hải Lam liền xoay người bước ra cửa
“aaaaaa………….”
“ưmmmmm”
Minh Phong bất ngờ nắm lấy cánh tay cô, một cái giật đủ để cô ngã nhào vào lồng ngực vãm vỡ của anh. Một nụ hôn xâm chiếm mãnh liệt không hề báo trước mang theo ngàn vạn nỗi nhớ thương…..
“ưm…..Doãn Minh Phong….anh, tên xấu xa này …buông ra” cái gì thế này, anh lại dám hôn cô a? anh đúng là chứng nào tật ấy mà….lúc nào cũng dùng cách này để người khác phải mất đi lý chí phản kháng là sao?
Minh Phong mặc cho Hải Lam đang ra sức đánh lên ngực anh đau đến cỡ nào xong mỗi lúc anh lại càng cúi người thật thấp, đôi môi nam tính của anh tham lam chiếm chọn đôi môi anh đào hồng nhạt của cô. Bàn tay to đang siết chặt chiếc eo mảnh của cô cố tình trượt lên trên, đặt sau gáy cô giữ chặt không cho đối phương đường lé tránh…..
“ưmmmm….buông……” bị anh hôn cuồng nhiệt làm cô không thể nói được.Sức cô quá yếu để có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh
Đã ba năm, xong đôi môi cô vẫn rất ngọt, thậm chí nó còn mang theo vạn phần lực hút làm anh say đắm. Minh Phong thuần thục dùng lưỡi liếm qua viền môi cô, anh không mấy khó khăn để tách hai hàm răng trắng bóng đang cắn chặt vào nhau kia. Hải Lam như bị lạc vào cõi thiên thai, cô giờ đã chẳng còn nhớ là mình đang hận anh nữa. Chiếc lưỡi đinh hương mềm mại, thơm ngọt của cô dưới sự khiêu khích của Minh Phong cũng dần trở lên biết nghe lời hơn. Cứ thế, lưỡi anh cuốn quýt lấy lưỡi cô không chịu dời ra. Cảm xúc mà anh và cô dồn nén suốt ba năm qua tại giờ khắc này như trào dâng mãnh liệt. Họ chìm đắm trong thế giới chỉ có hai người, chỉ đến khi Hải Lam không tài nào thở được nữa Minh Phong mới chịu tha cho cô.
Hải Lam mất hết sinh khí, chân tay mềm nhũn như cộng bún mà ôm chắt lấy cổ anh, đầu tựa vào ngực anh thở hồng hộc. Đôi má trắng nõn giờ là những rặng mây ửng hồng.....
Minh Phong vẫn ôm chặt lấy cô, anh sợ đây chỉ như một giấc mộng đẹp mà anh vừa đang trải qua, rất sợ cô sẽ biến mất,
"Lam,có đúng là em thật không? Em đã trở về!!! Anh rất nhớ em, rất nhớ!!!!......Anh xin lỗi, anh xin lỗi phải để em chịu khổ......." Minh Phong đau lòng nói. Ánh mắt chất chứa đầy sự day dứt
Hải Lam từ trong lòng Minh Phong liền cái đẩy mạnh anh về phía sau, nước mắt tủi thân sớm phủ đầy khuôn mặt xinh đẹp lẫn trong tiếng rống giận oán trách anh "Doãn Minh Phong.....anh nghĩ anh làm thế này thì tôi sẽ tha thứ cho anh??? Anh nói xin lỗi tôi??? haha.....đế làm gì đây????"
"Lam, em bình tĩnh nghe anh giải thích mọi chuyện. Lúc đó là anh sai, anh rất ân hận. Em hãy tha thứ cho anh được không? Chúng mình làm lại được không em?" Minh Phong khẩn thiết nắm lấy tay Hải Lam, cầu xin cô tha thứ
Hải Lam hung hăng vung tay anh ra, cô cười lớn " Tha thứ??? haha....Doãn Minh Phong, không phải anh từng nói tôi không có tư cách quản chuyện của anh đấy ư? Tôi nào có quyền gì mà giám nhận lời xin lỗi của anh."
"Lam" mắt anh thê lương nhìn cô " là anh không đúng. Anh xin lỗi đã làm tổn thương em!!! Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp lại tất cả!!!...."
"Muộn rồi Minh Phong..... tất cả đã không còn gì giữa hai chúng ta!!! Năm đó, là anh nhẫn tâm bỏ rơi tôi, là anh hại chết con tôi. Cả đời này tôi cũng không thể tha thứ cho anh" Hải Lam nhìn thẳng vào mắt anh, giọng chua sót, đau đớn " Không phải anh từng nói, sau khi ly hôn với tôi thì sẽ lấy Lâm Nguyệt Lan sao? Anh nói rất yêu cô ta. Anh đến với tôi chỉ là để lợi dụng tôi còn gì??? Không cần phải xin lỗi, tôi không giám nhận bất kỳ một lời xin lỗi dối trá nào của anh. Nó làm tôi cảm giác sợ hãi vô cùng". Hải Lam sụt sịt cái mũi đỏ mọng, nói xong liền quay người bỏ đi khỏi đây. Cô đã định sẽ nói với anh về Vũ Uy nhưng không hiểu sao nhìn thấy anh lại làm tâm cô kích động thế này. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh mà xả vào anh mọi nỗi oan cô đã phải chịu đựng từng ấy năm....
Minh Phong ôm lấy cô từ đằng sau, quyết không để cô đi, nước mắt anh rơi xuống bờ vai cô " không....tất cả lời nói lúc đó chỉ là giả dối. Vì anh hiểu lầm em phản bội lại tình cảm của chúng ta bấy lâu mà yêu Phùng Lập Nguyên nên mới dùng những lời lẽ vô tình ấy. Lam, anh thật sự rất hối hận. Ba năm qua, không lúc nào là anh cảm thấy được thanh thản khi nghĩ tới những gì anh đã gây ra cho em. Tha lỗi cho anh...."
"tôi không muốn nghe...không muốn nghe" Hải Lam đánh thật mạnh vào mu bàn tay anh đang ôm chặt lấy eo cô gào lên
" Lam, nghe anh nói đã....xin em mà........" Minh Phong xoay người cô lại, ép cô nhìn vào ánh mắt chan thành của anh.
"cạch..." Cánh cửa đột nhiên mở ra
"Phong, anh sắp về...." Lâm Nguyệt Lan còn chưa nói hết câu liên cứng họng khi nhìn một màn mờ ám trước mặt cô ta
Yêu Lại Từ Đầu Yêu Lại Từ Đầu - Sum