Có tiền và có những thứ tiền có thể mua được là điều tốt, tuy nhiên, đôi khi cũng nên xem lại và đảm bảo rằng mình không mất những thứ mà tiền không mua được.

George Horace Lorimer

 
 
 
 
 
Tác giả: Sum
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 446 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32: Oan Gia Ngõ Hẹp
ắp đến giờ bắt đầu hội thảo, nhưng nhân vật chính thì vẫn chưa thấy đâu. Mọi người bắt đầu sì xào to nhỏ. Người thì tò mò, háo hức, hiếu kỳ muốn biết được dung nhan của cô gái đa tài mới nổi lần này, có người lại bàn về những mẫu trang sức do cô sáng tác mà phải tặc lưỡi khen đấy khen để…..
“Anh không biết chứ, tuần trước tôi đã thực sự đau đầu, mất ăn mất ngủ, không biết nên mua món quà gì để tặng vợ mình nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới của chúng tôi. May quá, mấy ngày trước, vừa lúc vợ chồng tôi vào của hàng trang sức cao cấp Winston thì thấy ngay cặp nhẫn đôi này. Vợ tôi thích nó lắm. Thế là chúng tôi quyết định mua một đôi. Bây giờ nhìn lại tôi vẫn thấy nó đẹp thật”
“đúng vậy, tôi cũng vừa mới mua một đôi làm quà mừng cho con gái vào ngày cưới. Bọn trẻ thích lắm. haha…..”
.
.
.
Lâm Nguyệt Lan ngồi kế bên phó tổng Dương cảm thấy bực bội, khó chịu khi nghe một đám người mồm không ngớt đi khen cô gái có tên Alice Trịnh kia. Khuôn mặt phấn lộn của cô ta biến sắc, giữa trán hiện rõ hai chữ ghen tỵ to đùng. Cô ta ngồi đó, lẩm bẩm một mình như kẻ thần kinh – Có gì mà bọn họ phải thái quá lên chứ!!! chẳng qua cũng chỉ vài ba mẫu vớ vẩn mà đã nghĩ mình tài giỏi lắm sao??? Hừ….
“Nguyệt Lan, em nói gì đấy? Em khó chịu ở đâu à? ” Phó tổng Dương cũng đang hào hứng bàn tán sôi nổi về chuyện cô gái bí ẩn lần này, nhưng khi anh đảo mắt lướt sang người kế bên mình thì thấy khuôn mặt Lâm Nguyệt Lan không được vui lại thêm cô ta cứ ngồi độc thoại tự kỷ một mình, nên anh ta rất quan tâm hỏi thăm
Lâm Nguyệt Lan giật cả nảy, ánh mắt hơi rối loạn rất sợ phó tổng có thể đã nghe thấy vừa nãy cô ta nói xấu người khác liền vội cười trừ “ à không…không có gì….tại phải chờ lâu quá nên em hơi mệt”
“cũng chưa đến giờ mà!!! Anh rất nóng lòng muốn biết nhà thiết kế nổi tiếng Alice Trịnh là người thế nào quá. Nghe nói cô ấy mới 24 tuổi thôi nhưng đã có nhiều kiệt tác được mọi người ủng hộ. Chắc cô ấy phải xinh đẹp lắm. Hồi hộp quá đi mất ” Phó tổng Dương cười tươi, không nén nổi trí tò mò trẻ con của mình
Lâm Nguyệt Lan cắn chặt hai môi vào nhau gần như bật tơ máu, hậm hực càng lúc càng lớn, dùng hết khí lực mà chế nhạo người ta “ có gì phải hồi hộp đến vậy? Em thấy cô ta mới có chút tiếng tăm mà đã kiêu ngạo đến muộn!!! Chắc cũng là loại chẳng ra gì”
“sao lại nói về người khác thế được? Anh nghĩ chắc cô ấy có sự cố gì đó trên đường tới đây nên có thể đến muộn một chút. Mà còn mười phút nữa mới bắt đầu …..chịu khó chút đi. Được chờ đợi một cô gái đẹp cũng là một loại hạnh phúc đấy. haha ” Phó tổng Dương nghe Lâm Nguyệt Lan đay nghiến người khác dữ dằn quá liền dí dỏm nói đỡ cho cô gái kia
Ngay đến cả phó tổng Doãn Thị cũng nói tốt cho cô gái mà bọn họ chưa từng gặp mặt làm cô ta ức chế không chịu được, ánh mắt tràn ngập sự chán ghét, định lớn giọng nói thêm điều gì nữa nhưng…………
“Cạch”
Trịnh Hải Lam bước vào phòng hội nghị liền nở nụ cười tươi như nắng ban mai buổi sáng, rất thân thiện lên tiếng nói lời xin lỗi…..
“Xin lỗi mọi người, vừa rồi là tôi lạc đường nên có đến trễ, phải khiến mọi người chờ lâu thật lấy làm ái ngại”
Hôm nay, Hải Lam mặc một chiếc váy xòe xanh dương giản dị theo đúng phong cách công sở. Chiếc váy cổ tròn hơi khoét không quá lộ liễu, cùng kiểu tóc búi cao đơn giản vừa đủ để tôn lên chiếc cổ thon dài trắng ngần của cô. Sợi dây chuyền mặt ngọc nước biển như một sự phối hợp tinh tế với chiếc váy giúp cô trở lên tự tin và duyên dáng hơn trước đám đông. Phía dưới váy là những đường xếp ly to, hơi phồng lên, nhưng chân váy lại cụp nhẹ vừa hay chưa chạm qua đầu gối mà tế nhị để lộ đôi chân trắng trẻo, thẳng tắp cùng đôi giầy cao ghót đồng màu với chiếc váy. Chiếc váy khoét nách kiểu dáng nhã nhặn, lịch sự, tuyệt đối không hở hang, khéo léo ôm khít vùng cánh tay càng góp phần khiến cô thêm xinh đẹp, nữ tính….
Mọi người không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp tiên nữ của cô. Đương nhiên, làm sao người ta lại nỡ trách mắng một cô gái đẹp mà lịch sự thế này cơ chứ….
“không sao…không sao….Hãy còn năm phút nữa mới bắt đầu mà. Haha” một người lên tiếng hài hước nói
Hải Lam cười nhẹ thay cho lời cảm ơn, cô rất nhanh trở về vị trí đã được sắp sẵn để bắt đầu vào hội thảo. Nhưng nụ cười thiên thần trên khuôn mặt xinh đẹp kia bỗng chốc bị dụi tắt ngay khi cô bắt gặp một cặp mắt đang trợn trừng nhìn chằm chằm vào cô….
“Lâm Nguyệt Lan???”
“trái đất thật tròn!!! Không nghĩ sẽ gặp lại một người như cô ở đây. Xem ra cô đã khác xưa thì phải??? Một con chim ghẻ chỉ trong vài năm ngắn ngủi liền biến thành phượng hoàng không biết là cô Alice dựa bóng ai vậy? ” Lâm Nguyệt Lan cười lạnh, một giọng nói mỉa mai coi thường hướng thẳng vào người Hải Lam đang tìm mọi cách hạ nhục đối phương bằng những câu lấp lửng trước mặt nhiều người. Thậm chí cô ta còn cao giọng nhẫn mạnh thật rõ hai từ “ dựa bóng” mà vu oan ráo họa để ọi người ngồi đây hiểu lầm Hải Lam là dùng sắc mới có được vị trí ngày hôm nay.
Không khí trong phòng chỉ bởi câu nói bất ngờ của ai đó mà bỗng dưng hơi ngưng đọng giây lát. Mọi người quay ra nhìn nhau, họ rất biết giữ ý mà dùng ánh mắt để nói chuyện, trong đầu ai ai cũng thắc mắc không hiểu sao cô gái kia lại nói về thần tượng của họ một cách châm chọc như thế. Lẽ nào họ quen nhau và từng có xích mích gì trong quá khứ? “một người như cô”, “chim ghẻ”, “phượng hoàng” – mấy từ này là muốn ám chỉ điều gì???? Là khen hay là nhạo báng vậy?
Mấy chục con mắt hiếu kỳ cứ thế mà hướng về hai cô gái, không ai nên tiếng, nín thở hồi hộp trông mong Hải Lam sẽ nói thế nào….
Đôi mày thanh tú của Hải Lam hơi cau lại, trên mặt lộ ra một biểu tình phức tạp khó mà đoán được cô đang nghĩ cái gì….
“ haha…trái đất sao lại không tròn được cơ chứ? Chị Lâm lại đề cao tôi rồi. Tôi thiết nghĩ…….” Hải Lam ngưng lời nói vài giây, khóe miệng cười mà như không cười, đôi mắt đẹp vô cùng bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mặt Lâm Nguyệt Lan không chút lé tránh, lời nói nhẹ như gió thoảng, cảm giác thì chẳng có gì mà lại cực khinh thường đối phương “ phải cảm ơn chị Lâm đây thật nhiều mới phải. Nhờ những gì chị dạy tôi mà con chim ghẻ này mới được mọi người kính nể như ngày hôm nay. Xem ra mấy năm qua chị vì tôi mà để tuột mất tuổi xuân của mình, phải chịu sự im lặng không ai ngó ngàng đến …”. Một tiếng chị nghe ngọt ngào mà đau thấm tới tận tim gan.
“cô” Lâm Nguyệt Lan á khẩu, nhất thời không tìm được từ để nói. Cô ta lại không nghĩ ra, mới có ba năm mà miệng lưỡi Trịnh Hải Lam lại sắc đến vậy....
Mọi người theo lời nói mờ ám của Hải Lam, không hẹn, đồng loạt bức cái nhìn cổ quái lên người Lâm Nguyệt Lan….Hóa ra cô gái này hơn tuổi Alice Trịnh, thảo nào thấy người trẻ tuổi hơn mình được mọi người biết đến nên cô ta nổi lòng ghen ghét….thật đúng là…..
Bị soi mói, Lâm Nguyệt Lan xấu hổ, mất mặt ghê ghớm. Trước mặt nhiều người cô ta lại có thể để cho Trịnh Hải Lam vũ nhục mình. Thử hỏi cô ta sao mà nuốt trôi được cục tức lớn này chứ.
Lâm Nguyệt Lan hai mắt vẫn trừng trừng, căm uất nhìn Hải Lam. Trong khi đó khuôn mặt khả ái của Hải Lam lại nhìn mọi người cười thản nhiên như không. Hải Lam chẳng thèm nhỏ mọn mà để ý đến gương mặt nặng trịch như đeo tảng đá lớn kia, nói
“quý vị, chúng ta có thể bắt đầu được chứ?”
“tất nhiên…tất nhiên….” Mọi người khá là phấn chấn
…………………
“con phải nói thế nào ba mới hiểu cho con. Con sẽ không kết hôn với Anh Thư.” Minh Phong nhìn ông Minh Long kiên quyết nói. Hai năm nay, ba anh hết lần này tới lần khác luôn ép anh kết hôn với những cô gái là con bạn làm ăn cùng ông. Toàn những thiên kim tiểu thư, xinh đẹp hơn người, xong anh nhất mực phản đối, không chịu đi xem mặt đối phương. Lần này là tới lượt Hoàng Anh Thư – con gái một vị quan cấp cao nhà nước – vừa mới du học về, tuổi còn rất trẻ - 23 tuổi. Minh Phong thấy chán nản lắm rồi. Giờ tim anh chỉ có hình bóng một mình Hải Lam….cho dù cả đời này anh không tìm thấy cô, anh cũng sẽ không kết hôn với bất kỳ một cô gái nào khác…….
“con….” Ông Minh Long dù rất bực xong lại không dám to tiếng quát mắng Minh Phong, nhẹ nhàng khuyên “ Con còn chờ đợi Hải Lam? Con bé đã không cần con, nó đã bỏ đi được ba năm, con còn mong đợi gì ở nó cơ chứ? Con đã 31 tuổi, con không kết hôn, vậy con định để ba chết đi mà không được nhìn mặt cháu nội mình một lần sao?”
Ba năm qua, sức khỏe của ông Minh Long đã yếu đi rất nhiều. Một phần là vì ông đã có tuổi, một phần vì vợ ông mấy năm nay không biết vì sao lại đổ bệnh trở nên mắc trứng bệnh trầm cảm, lúc nào cũng như người mộng du vậy. Ông chỉ mong Minh Phong kết hôn nhanh nhanh để ông còn có cháu bế vậy mà…..
Nhắc đến Hải Lam khiến sắc mặt Minh Phong càng ngày càng trở lên âm trầm, mắt lộ ra tia đau khổ “ba, nếu cả đời này Hải Lam không trở về thì con cũng sẽ dùng cả đời này sống một mình. Con chỉ yêu cô ấy”. Nói xong Minh Phong lạnh lung đứng lên bỏ lên lầu
“con” ông Minh Long bất lực hoàn toàn, đôi mắt già nua nhìn con mà chỉ biết thở dài
……………..
“ hoang đường” Lâm Nguyệt Lan sau khi nghe mọi người nhất chí tán thành ý tưởng của Hải Lam, ngay lập tức cô ta cao giọng thẳng thừng phản bác
Không chỉ Hải Lam mà tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nguyệt Lan bằng cặp mắt ngỡ ngàng đến khó tin, rất muốn hỏi xem cô ta không vừa ý chỗ nào mà phải rống lớn đến vậy?
“Cô Lâm, xin hỏi cô có góp ý gì?” Hải Lam không hề tức giận, cô tao nhã ngồi đó nhìn Lâm Nguyệt Lan, hỏi
“Nguyệt Lan, em làm loạn còn chưa đủ sao? Thôi ngay đi!!! ” Phó tổng Dương ngồi bên Lâm Nguyệt Lan ghé sát miệng vào tai cô ta gằn nhẹ nhắc nhở, anh ta cũng đang cảm thấy mất mặt thay cho Lâm Nguyệt Lan. Chẳng hiểu rốt cục Alice và Nguyệt Lan có hiềm khích gì mà từ nãy đến giờ toàn thấy Lâm Nguyệt Lan tỏ thái độ hậm hực mãi vậy. Anh ta đến ốm ở đây mất. Một cuộc hội thảo trang nghiêm, ấm áp vui vẻ thế này đã bị Lâm Nguyệt Lan phá hư mất rồi.
Lâm Nguyệt Lan không chịu để lời nhắc nhở của sếp mình vào não, cô ta hùng hổ đứng lên, liếc xéo Hải Lam một cái, thắng giọng “ Tôi nói ý tưởng của cô Trịnh thật hoang đường. Các vị có thấy là hôm nay chúng ta ngồi đây toàn là những công ty có tên tuổi trong lĩnh vực trang sức… Thử hỏi, việc cô Trịnh đưa ra đề xuất muốn tung ra thị trường những đồ nữ trang dành cho tầng lớp có mức thu nhập trung bình, thậm chí là thu nhập thấp thì khác nào hạ thấp danh tiếng và tên tuổi của công ty chúng ta gây dựng bấy lâu. Vả lại, những thiết kế mà cô Trịnh vừa đưa ra quá phi thực tế. Nó sẽ không gây được sự chú ý hay quan tâm của người mua chứ đừng nói gì tới việc bán ra với một số lượng lớn như mọi người dự tính.”
Lâm Nguyệt Lan nói xong, thì hả hê trong lòng. Cô ta cười đắc ý …..
Mọi người thì nửa gật nửa lắc làm ra vẻ lưỡng lự không biết phải nghiêng về bên nào, nghe Lâm Nguyệt Lan nói thế cũng thấy có cái lý nhưng họ vẫn là đang chờ xem Alice Trịnh sẽ nói thế nào. Dù gì, họ vẫn ưng ý với ý tưởng ban đầu của cô.
Khuôn mặt Hải Lam tựa hồ chất đầy ý cười tươi khiến mọi người nhìn thấy mà nhầm tưởng cô gái xinh đẹp này hình như là bị công kích nhiều quá trong nhất thời đuối mà không tìm được biện pháp để bảo vệ ý tưởng của mình nên chỉ còn biết cười thế kia
Hải Lam không hề bị lời nói của Lâm Nguyệt Lan làm cho hoảng, cô rất tỉnh táo, cười mở miệng.....
“Cô Lâm, tôi không hiểu, việc Winston và các công ty khác muốn nhắm đến thị trường của những người có mức thu nhập trung bình thì có gì là hoang đường??? Chẳng nhẽ họ không phải là người, họ không có quyền được làm đẹp cho bản thân hay sao??? Cô cho rằng chỉ có những người giàu, những người có tiền thì mới được đeo trên mình những đồ nữ trang đẹp ư?”
“cô” Lâm Nguyệt Lan tái mặt, xong cô ta không chịu lùi một bước, thậm chí là tiến dồn dập mà đẩy Hải Lam vào thế bí “ Cô nói thì hay thật đấy!!! hừ….Vậy cô đang mơ là những người đó sẽ có một số tiền lớn để mua những thứ đắt tiền kia??? Cô đừng quên, trang sức mà chúng ta bán ra có giá cao thế nào!!! Cho dù những kẻ hạ lưu có làm cả năm, chẳng ăn bữa cơm nào cũng chưa chắc đã đủ tiền để chạm tay vào đó.”
Nghe giọng điệu khinh thường, tự ình là nhất của Lâm Nguyệt Lan mà Hải Lam cảm thấy chói tai cực kỳ. Hải Lam đâu chịu để cô ta chèn ép mình giống như ba năm trước, cô mãnh mẽ lên tiếng “haha….Cô Lâm, có lẽ cô đã không nghe hết ý tưởng vừa rồi của tôi thì phải?”
“cô có ý gì?” Lâm Nguyệt Lan không khỏi gấp rút nhăn chân mày thật chặt, nhìn chằm chằm vào Hải Lam đang cười tươi, hỏi
Hải Lam tao nhã đứng lên, cô vừa đi vừa nói “ Không phải vừa rồi tôi mới nói, chúng ta sẽ không dùng những nguyên liệu đắt tiền như kim cương,đá quý, Saphire hay hổ phách đó sao? …..thay vào đó Winston sẽ dùng những chất liệu rẻ nhưng vẫn đảm bảo chất lượng để tạo ra những sản phẩm vừa túi tiền của đại đa số những người có mức thu nhập trung bình. Với một sản phẩm mẫu mã đẹp, bắt mắt lại không quá đắt tôi tin chắc sẽ có nhiều người quan tâm hơn là so với những thứ quá xa sỉ. Phương châm của Winston là để tất cả mọi người cùng biết đến nên tôi không cho rằng cách làm này sẽ khiến cho thương hiệu của chúng tôi bị giảm sút mà ngược lại nó còn là cơ hội lớn để nhiều người biết đến Winston. Giới trẻ hiện nay khá chuộng dòng sản phẩm lãng mạn, hay nói đúng hơn họ thích một cái gì đó có ý nghĩa từ những đồ trang sức mà chúng ta làm ra.”
“cô Alice, cô có thể nói rõ hơn được không?” một người khác lên tiếng hỏi. Nghe Hải Lam nói mà họ thấy hứng thú muốn nghe tiếp
Hải Lam nhìn về phía người đưa ra cậu hỏi cười, gật đầu tiếp tục “ tôi nghĩ một chiếc nhẫn kiểu dáng độc đáo, hay một chiếc vòng đơn giản nhưng lại sang trọng sẽ còn có giá trị tinh thần gấp trăm lần khi chúng ta giới thiệu với khách hàng về ý nghĩa của nó” Hải Lam cầm lấy điều khiển từ xa ấn nhẹ một cái, màn hình lớn ngay lập tức hiện lên mẫu thiết kế nhẫn chín nút của cô “ Chiếc nhẫn trên đây có hình dáng của hai bàn tay đang nâng niu một trái tim đội vương miện. Những biểu tượng này được sử dụng để ca tụng ba yếu tố quan trọng đối với một con người: tình yêu (trái tim), tình bạn (đôi bàn tay) và sự trung thành (vương miện). Nó phù hợp với tất cả mọi người chứ không chỉ riêng gì những đôi đang yêu nhau. Trên vương miện lại là chín nút nhỏ có gắn đá tinh sảo biểu tượng của sự may mắn theo quan điểm của người Phương Đông. Kiểu dáng nhẫn tinh tế, không quá nhiều chi tiết rắc rối là đặc trưng của phong cách thời trang châu Âu… Sự kết hợp giữa hai phong cách Á – Âu, cổ điển và hiện đại sẽ khiến người ta bị cuốn hút, mê hoặc và thích thú….Cô Lâm!!! cô có nghĩ, việc phi thực tế một món đồ để khiến người ta cảm thấy lạc quan hơn trong cuộc sống là điều đáng khích lệ không?” Hải Lam quay người, ánh mắt đẹp như biết cười nhìn về phía Lâm Nguyệt Lan, chất vấn
“…..” Lâm Nguyệt Lan không kịp phản ứng nổi
“bộp…bộp…bộp…” tiếng vỗ tay ngay sau đó vang khắp cả gian phòng rộng lớn
“cô Alice, cô nói hay lắm. Tôi ủng hộ ý tưởng này của cô. Đúng thế, nếu chỉ nhìn một món đồ đẹp mà lại không thấy được ý nghĩa sâu xa của nó thì rất nhanh chúng ta sẽ có cảm giác nhàm chán, sẽ muốn thay thế một thứ mới mẻ đẹp hơn. Đôi khi cường điệu hóa một cái gì đó cũng không phải là điều gì quá xấu. Nhất là khi nó lại mang đến điều tốt đẹp cho con người ta. Haha…” một người trong phòng cười sáng lạng nói
“rất hay….tôi đồng ý”
“tôi cũng đồng ý với ý tưởng này”
Mọi người trong phòng vỗ tay ủng hộ Hải Lam không ngừng nghỉ. Lâm Nguyệt Lan tái mét mặt, cay cú không làm được gì, liền đứng lên định bỏ ra ngoài nhưng rất may phó tổng Dương đã giữ lại mà tránh cho cô ta một màn giơ mặt nữa……
“cảm ơn mọi người đã ủng hộ.” khóe môi Hải Lam nở nụ cười chiến thắng…..
…………….
“mẹ….chúng ta sẽ không được gặp ông bà và bác Thiên nữa sao? Chúng ta có thể không đi được không mẹ?” Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Vũ Uy còn chưa hết tỉnh ngủ nằm trong lòng Hải Lam, ngước nhìn hỏi. Nó không thích phải xa ông bà, xa bác Thiên của nó lâu như vậy.
Hải Lam sủng nịnh mà vuốt cái trán rộng của con trai, cười dỗ ngọt thằng bé “Pan, chúng ta chỉ tạm thời xa ông bà một thời gian ngắn thôi. Không phải bác Thiên cũng đang ở Việt Nam chờ mẹ con mình ư? Khi nào con nhớ ông bà có thể gọi điện bất cứ lúc nào mà.”
Vũ Uy dẩu cái môi đỏ mọng của mình, lắc lư thân hình bé con nhất mực không chịu “ ứ…con không muốn!!! con không muốn xa ông bà!!! con không muốn xa các bạn”
“Pan, ngoan nào, ở Việt Nam con sẽ gặp được rất nhiều bạn. Còn có cả..... con sẽ gặp được ba ba nữa!!! Con không muốn gặp ba sao?” Hải Lam ôm lấy “con chuột nhỏ” dễ thương của cô, ra sức nịnh nọt. Cô đã quyết định sẽ để Vũ Uy gặp Minh Phong. Dù sao anh ấy cũng là ba của nó, cô không thể ích kỷ mà không cho hai ba con được biết mặt nhau. Cũng coi như là để sau này cô không phải hối hận về những gì mình đã làm. Còn việc quay trở về bên anh là điều không thể….
Vũ Uy hai mắt mở căng tròn như viên bi khi nghe mẹ nói nó sắp được gặp ba. Thằng bé hừng thú nhìn mẹ, cái giọng non nớt đến là dễ thương mà la lớn lên vui sướng “mẹ…thật ạ!!! con sẽ được gặp ba ba ạ? vậy bây giờ chúng ta đi đi mẹ”. Vũ Uy vui đến nỗi bò ngay dậy từ trên người Hải Lam, nó quên phéng cả buồn khi sắp phải xa ông bà ngoại, xa mấy bạn nhỏ nhà bên. Đôi chân ngắn ngủn của Vũ Uy chạy nhanh đến tủ nhỏ mà lôi hết quần áo của cu cậu ra….
Nhìn con trai khẩn trương, vui mừng thế kia lại khiến Hải Lam có lỗi với nó…..
Cô đến bên Vũ Uy, ôm thằng bé vào lòng, giọng nghẹn lại gần như sắp khóc “ Pan, mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi….con trai” xin lỗi vì không cho nó được có ba trong ba năm qua.
Yêu Lại Từ Đầu Yêu Lại Từ Đầu - Sum