Reading means borrowing.

Georg Christoph Lichtenberg, Aphorisms

 
 
 
 
 
Tác giả: Sum
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 39 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 446 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Gậy Ông Đập Lưng Ông
“ báo mới đây, báo mới đây, tin giật gân giám đốc tập đoàn Doãn thị cùng người tình dấu mặt đã bí mật hẹn hò trong khách sạn, báo mới đây…..”
“này nhóc cho chú 1 tờ”
“cho anh 1 tờ nào”
“ bán cho chị 1 tờ đi em”
Người người, nhà nhà đổ xô đi mua báo của ngày hôm nay. Chưa bao giờ mà tất cả các tòa soạn lại hết nhẵn báo sớm đến như vậy. Họ đã tăng gấp 3 lần số lượng báo bán ra thường ngày mà vẫn không đủ cung ứng chon người dân. Trên tất cả cả thông tin mạng internet lan tràn hình ảnh giám đốc Doãn Minh Phong bí mật “hẹn hò” cùng người tình mới (mặc dù chẳng chụp đc cô người tình nào) với những dòng típ nóng mắt đặt ngay trang nhất, nào là “người tình thứ 3 tháng này của đại gia họ Doãn” (báo Hoa Súng), rồi thì “ tình 1 đêm với kiều nữ bí ẩn” ( báo Sự thật 100%) và kèm theo là chân dung sexy của 1 gái không rõ lai lịch ở bên dưới, trắng trợn hơn nữa là “ con trai tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị lợi dụng nhiều tiền mà ép gái nhà lành vào nhà nghỉ” (Báo Hoa sen). Vân vân và vân…..Cứ như vậy mà các tòa soạn báo thi nhau bịa chuyện để kiếm hời ình. Mà nhắc đến cái tên Doãn Minh Phong thì không cần biết nội dung bên trong có những gì, người ta vồ vập lấy mà đọc, rồi họ tha hồ mà bàn tán, khoác lác về anh
“có gì lạ chứ?anh ta lắm tiền, lại đẹp trai thế, gái nào chẳng theo”
“nghe nói đây không phải người tình thứ 3 tháng này của Doãn thiếu đâu? Mà là thứ 10 đấy. tôi có người bạn làm trong tập đoàn Doãn thị mà. Đảm bảo chính xác 100%”
“nghe đồn tháng sau anh ta kết hôn vậy mà vẫn còn lăng nhăng bừa bãi ở ngoài được, thật tội nghiệp cho cô gái lấy phải anh ta.haiz”
…….
………..
………
“BỘP”
“ông Lý…mau gọi thằng Phong về đây cho tôi. Có chết cũng phải lôi bằng được nó về” ngay khi đọc vài tờ báo sáng sớm ngày hôm nay, ông Minh Long không còn kiềm chế được cơn tức trong người nữa mà kêu quản gia kiêm tài xế của nhà mình gọi bằng được Minh Phong về nhà. Thằng nhãi này 1 tháng không gây scandal 1 lần thì không chịu được hay sao đấy. Tháng sau đã lấy vợ rồi mà vẫn còn để những tin tức không hay ho như vậy bày lên báo. Thử hỏi ông còn biết để mặt mũi mình ở đâu khi gặp “ông thông gia” chứ??? Tức chết đi mất….
“vâng thưa lão gia” ông quản gia không giám nhìn vào khuôn mặt giận dữ của chủ nhân
Mà Doãn Minh Phong trước những lời bàn tán xì xào từ trên xuống dưới ở công ty, từ đầu phố đến cuối phố cùng hàng trăm các tin báo lá cải vẫn rất bình tĩnh. Khuôn mặt điển trai dường như không thấy biểu hiện của sự lo lắng nào cả. Anh vẫn sinh hoạt như bao ngày khác mặc bao ánh mắt quỷ dị đang nhìn về mình.
1 lát sau
“thưa lão gia, cậu Phong nói đang bận việc công ty không thể về được, có gì ông hãy nói chuyện qua điện thoại với cậu đấy” giọng nói ông Lý mang theo 1 phần chút run rẩy
“nó dám nói thế sao?”
“dạ vâng”
“đưa máy đây cho tôi”
“vâng”
...............
“ba, nếu là việc liên quan đến tin tức sáng nay thì con không có gì để nói. Xin ba hãy tin tưởng, con sẽ thu xếp sạch sẽ vụ này.” Vừa thông máy, không để ông Minh Long kịp mở lời mắng mỏ, Minh Phong đi thẳng tuột vào vấn đề ba mình đang tức giận.
“hừ. được, ba chờ xem mày dọn như thế nào” ông hậm hực với con rồi cùng không để anh nói gì thêm liền “rầm” 1 cái đập máy xuống bàn
Ngồi trong phòng làm việc Minh Phong híp con ngươi đen thần bí của mình lại mà nhìn ra phía không gian bao la qua cánh cửa kính rộng lớn. Cả người anh tràn ngập khí chất vương giả không thể dấu vào đâu đc. Hai tay anh tao nhã mà để lên trước ngực. Anh đang nghĩ, xem ra anh quá coi thường cô nhóc kia. 28 năm qua anh chưa gặp qua 1 người con gái nào lại dám coi thường anh như vậy. không mạnh tay trừng trị cô 1 trận có lẽ cô không biết anh là ai………
Rồi anh rất từ tốn mà đứng dậy, hai tay trước ngực thong thả mà trượt xuống đút vào túi quần, đôi môi bạc nhếch lên nụ cười tà ác, đôi giầy da bóng loáng bước từng bước lên phiến đá cẩm thạch tạo lên tiếng vang nhẹ như làn giò thu.
Mấy ngày hôm sau, Hải Lam lúc nào cũng thậm thà thậm thụt khi đến trường. trông không khác gì tên trộm. Từ sau vụ tai tiếng ầm ĩ của Doãn Minh Phong được đưa lên mặt báo, cô không dám xuất đầu lộ diện ở chỗ ít người, vì rất sợ anh sẽ tìm mình tính sổ. Không nghĩ ra cô mà cũng có ngày chó chui gầm chạn thế này. Hải Lam cắt đứt toàn bộ thông tin liên lạc với bạn bè, kể cả Lập Nguyên. Điện thoại cô lúc nào cũng trong tình trạng “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau”. Hải Lam không biết mình phải sống như thế này trong bao hôm nữa. Thật sự cô rất bức bối, chỉ muốn được chạy nhảy khắp nơi nhưng cứ hình dung đến khuôn mặt giận dữ lôi đình của Doãn Minh Phong thì cô lại nhụt cả chí.
Ngày hôm nay, khi cả trường đã về gần hết nửa, Trịnh Hải Lam lò dò cắp cặp bước đi thật nhanh ra khỏi cổng để mau mau chạy về nhà
“Hải Lam”
“aaaaaaaaaaaa đừng giết tôi” nghe có người gọi tên mình, Hải Lam có tật giật mình mà hét toáng lên
“em sao vậy? làm gì mà như gặp ma thế?” Phùng Lập Nguyên thấy cô khác lạ thì khó hiểu
“là anh sao? Vậy mà em cứ tưởng là anh ta.” Đúng là 1 phen hú hồn, cô vỗ vỗ ngực trấn an trái tim nhỏ dé của mình. Cứ vài lần như thế này chắc có lẽ cô phải thay tim mất.
“ai? em đang hẹn gặp ai ah”
“không…mình đi thôi anh, mấy ngày ko gặp anh, nhớ muốn chết, anh phải đền em đấy” cô kéo lấy cánh tay Lập Nguyên mà lôi đi.
“xin lỗi em, tại mấy hôm nay anh bận quá. Em thích ăn gì, hôm nay anh sẽ chiều theo tất cả ý muốn của em, coi như để tạ lỗi đc chứ. Bây giờ mình đi ăn nem nhé”, đúng vậy, quả thực mấy ngày qua anh rất bận. Ngày nào bà Như ý cũng đến tìm anh làm phiền. ko ở công ty thì cũng là chỗ nhà trọ. Lúc đầu Lập Ngyên cảm thấy khó chịu trước sự phiền toái này, nhưng khi bà ta ra sức mua ko biết bao nhiêu đồ cho anh thì ngay lập tức anh ta quay ngoắt lại mà nồng nhiệt tiếp đón bà. Bà sắm nào là máy giặt, điều hòa, tivi, tủ lanh, xe máy….còn thiếu mỗi cái mui trần nữa là đủ bộ. Thậm chí bà còn gợi ý muốn mua nhà chung cư cho anh. Ko nghĩ tới giúp bà ta 1 việc cỏn con mà lại đc nhận nhiều đồ như vậy nên anh ta ko ngại từ chối. Bà ta có tiền, mình lợi dụng 1 ít chắc cũng chắng thấm vào đâu. Lập Nguyên thầm nghĩ xẫu xa trong bụng.
“thật ko đấy? sao hôm nay đại gia thế? Vừa mới lĩnh lương ah?” Hải Làm châm chọc a
“e là đang coi thường a sao?”
“hi.e đâu có. Thôi mình đi đi a, e đói meo cả bụng đây này”
“uh” Lập Nguyên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hải Lam mà thong dong bước đi
“Trịnh………..Hải…………Lam” Minh Phong gằn lên từng tiếng lạnh lùng. Đợi suốt 30 ph đồng hồ, mọi ng đã về gần hết mà ko thấy bong dáng cô đâu. Đang định quay xe về công ty thì anh nhìn thấy cô tay nắm tay với 1 người đàn ông khác cười hớn hở bước ra khỏi cổng trường, cơn thinh lộ trong lòng bùng lên như ngọn núi lửa phun trào. Chết tiệt, trong khi anh phải đối phó với lời chỉ trích của thiên hạ thì cô lại ở đây tình tứ với gã đàn ông kia. Cô ta cũng giỏii câu dẫn đàn ông quá đi.
“……………..” nghe giọng nói rất đỗi quen thuộc, cả thân người Hải Lam run lên bần bật
“Lam???em ko sao chứ?” Phùng Lập Nguyên thấy cô khác lạ liền ân cần chu đáo
Minh Phong bước những bước trầm ổn mà lạnh lùng về phía 2 người “ Trinh Hải Lam, tôi xem còn có thể chạy đi đâu”.
Nhìn Minh Phong anh tuấn bước ra khỏi con xe xịn đúng ở cổng trường, khiến các nữ sinh ko khỏi trầm trồ mà tặc lưỡi với nhau "oa....đẹp trai thật đấy", "nhìn xe của anh ấy kìa", "ôi...đây đúng là hoàng tử trong mơ của tớ mà", "mà hình như trông a ấy rất quen, gặp ở đâu rồi thì phải" "hình như là Doãn Minh Phong hay sao ý", " để mình xem lại đã"
nghe những lời ca tụng tôn sùng thái quá của các bạn cùng tr làm Hải Lam rựng hết cả tóc gáy. cô lè lè cái lười mà chế tự chế giễu.
Biết mình ko chạy thoát khỏi anh, cô chỉ còn biết làm mặt tươi cười với anh, nhưg thật ra trong lòng ko ngừng hô lên “sao anh ta sớm ko đến, muộn ko đến mà lại chọn đúng lúc mình và Lập Nguyên đang hẹn hò mà phá đám chứ. Ko xong rôi, ko xong rồi. Hải Lam ơi Là Hải lam, m tiêu đơi rồi?”
“hi. Phong ca, đã lâu ko gặp, trông ca càng ngày càng phong độ lên đấy. hì” lại chiêu nịnh bợ cũng rích
“Vậy sao? Cám ơn, nhờ phúc em ban, tôi sao lại ko phong độ ra chứ? Em nói xem tôi lên hậu tạ e thế nào đây?hử” anh nghiên rang nghiên lợi mà nói với cô. Đáng chết, sắp ko còn giữ đc mạng vậy mà cái miệng vẫn còn nịnh hót a sao? Tưởng thế mà nghĩ a bỏ qua cho cô sao? Trịnh Hải Lam, em cứ đứng đấy mà mơ cho tôi.
“haha.Phong ca, anh khách sao quá rồi, ko cần cảm ơn, ko cần cám ơn.” Cô cố giữ khuôn mặt bình tĩnh trước mặt anh, nh thực chất trong lòng cô lục phủg nũ tạng đang thi nhau mà nhảy múa ko thôi. Cô quay sang Phùng Lập Nguyên nhờ cầu cứu
“ Lập Nguyên, a trở em về nhà đc ko? Tự dưng em thấy người mệt qúa”
Phùng Lập Nguyên vẫn im lặng từ nãy đến giờ nhìn Doãn Minh Phong mà đánh giá anh, nghe cô nói vậy, a quay sang vuốt mái tóc dài đen óng ả của cô mà yêu thương
“đc, nếu e ko khỏe thì chúng ta về”. khi 2 người định quay bc rời đi thì phía sau lại vang lên tiếng lạnh băng giá của Minh Phong
“Trịnh Hải Lam, em đứng lại cho tôi”. Nhìn thấy cô thân mật cùng tên kia trước mặt anh khiến Minh Phong vô cùng chướng tai gai mắt. anh đưa tay bắt lấy cánh tay cô
Mà trái tim Hải Lam giờ này ko ngừng mà gào thét “sao anh ta thích gây sự thế ko biết. đồ chấp nhặt đàn bà xấu xí kia”
Khuôn mặt khả ái của cô đã ko còn khả năng giữ đc nụ cười rạng rỡ như vừa nãy đc nữa, cô nhìn anh bực tức
“Doãn Minh Phong, anh ko thấy là t đang bận sao? Làm ơn buông tay ra”
“buông tay cô ấy ra” Phùng Lập Nguyện cũng ko chấp nhận việc Minh Phong thô bạo nắm tay bạn gái mình mà lên tiếng
Mà Minh Phong, từ đầu đến giờ ko có coi sự tồn tại của Phùng Lập Nguyên vào mắt, vẫn như vậy mà nắm lấy cánh tây cô.
“tôi nói anh mau buông tay ra khỏi bạn gái tôi” Phùng Lập Nguyên “bắt trước” sự lạnh lùng của anh
Minh Phong vẫn im lặng ko buông, đôi mắt chim ưng vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt run rẩy của Hải Lam.
Lúc này thì Phùng Lập Nguyện ko thể nhịn hơn đc nưa mà cảnh cảo “ nếu anh còn như vậy, tôi tố giác a với cảnh sát tội sàm cỡ phụ nữ”
“ có luật cấm sàm sỡ vợ tương lai sao???” mãi giờ Minh Phong mới lạnh nhạt mà lên tiếng. trọng giọng nói tràn đầy khẩu khí của sự chiếm hữu.
“……….” Phùng Lập Nguyên trố mắt nhìn anh. “ anh đừng có mà nói bậy”
“tôi nói bậy? vậy hãy hỏi Hải Lam xem tôi có phải chồng tương lai của của cô ấy ko?” Anh vẫn ko rời ánh mắt mình khỏi người Hải Lam
“Lam, là a ta nói láo đúng ko??? E và a ta ko quen biết nhau đúng ko”Phùng Lập Nguyên chăm chú nhìn vào ánh mắt cô, rất mong sẽ nhận đc câu trả lời là ko phải
“em…………….”Hải Lam ấp úng ko biết giải thích thế nào cho a hiểu
“sao em ko nói gì….e nói gì đi chứ? Đừng có đứng thần người ra như vậy” Lập Nguyên ko thể giữ đc thái độ bình tĩnh trước sự mập mờ của cô
“em và anh ta ko…………….”
“aaaaaaaaaaa” đang đinh nói 'em và anh ta ko hề quen biết' thì Minh Phong kéo phắt tay 1 cái làm cô ngã bổ nhào vào trong ngực anh. Khiến cả Lập Nguyên cũng mất thăng bằng mà chới với xuống đất. Sau đó anh ko để ý đến tiếng hét giết heo của cô mà lôi cô vao trong xe như lôi 1 con chó con.
Lập Nguyên chậm 1 bước nên ko thể giữ đc cô. Anh ta tức tối mà đấm mạnh 1 cú vào tường khiên các đốt ngón tay rỉ máu tươi.
...........
“aaaaaaaaaaaaa……a làm gì vậy? a lái chậm 1 chút? Tôi ko muốn chết. mau thả t xuống" Hải Lam ngồi trong xe ko ngừng la lối àm ĩ, chân tay văng *** tứ phía, mắt nhắm nghiền lại
Kéttttttttttttttttttttttttttttttttt
RẦM
“a……đau quá.huhuuuuuuuuuuu”
Minh Phong ko hề báo trước 1 lời, phanh xe gấp lại khiến Hải Lam được "hôn miễn phí" với thành trước. Cô điên tiết mà quát anh
“anh thật độc ác. Anh giết người thì cùng phải nhẹ nhàng thôi chứ. ai da đau chết mất”
Minh Phong từ lúc lên xe đến giờ ko hé răng nửa chữ, nhìn thấy cái trán trắng bóng xuất hiện thêm 1 vết bầm tím nhỏ cũng coi như mù. Anh mặc kệ cô la hét inh ỏi đến cỡ nào cũng ko ảnh hưởng đến mình. Minh Phong dừng xe chính giữa của khách sạn 5 năm sao đẳng cấp quốc tế, động tác thuần thục mà mở cửa xe bước xuống, đóng cánh cửa rầm 1 cái, liền sau đó đi về phía bên Hải Lam.
Nhìn hành động vừa rồi của Minh Phong làm Hải Lam choáng váng, xem ra lần này mình chọc đúng vào con ong chúa rồi.huuuuuuuu. Mà sao anh lại đưa cô đến đây. Ko lẽ nào anh ta định “ăn” mình lần nữa đấy chứ? ko….vạn làn….triệu lần đừng như vậy nha. Cô làm sao mà dám nhìn mặt Lập Nguyên đây.huuhu
“em thích tự mình xuống xe hay để tôi bế vào?” nhìn cô gái nhỏ đang thất thần trong xe, Minh Phong mỉa mai nói
Tiếng nói của anh làm cô giật bắn lên, cô kinh hãi với cánh tay nhở bé yếu ớt trắng ngần của mình mà bám chặt vào vô lăng phía bên, giọng nói gian lan bật ra từ yết hầu
“anh….anh định làm gì? Tôi ko xuống”
“xem ra là em thích tôi bế vào rồi” lời nói song song với hành động, Minh Phong ko mấy khó khắn mà lôi cô ra khỏi xe, hơi cúi người xuống, ôm chặt lấy eo mảnh khảnh của cô mà vác lên vai, tiến vào trong khách sạn
“anh làm gì vậy? anh ko nghe tôi nói sao? Tôi ko vào trong. Mau buông ra…..tên vịt xấu xí này.aaaaaaa” Hải Lam càng lúc càng hét to hơn. Mọi người trong khách sạn từ trên xuống dưới đều dán mắt ko rời vào đôi nam nữ đang “diễn trò” khôi hài kia. Minh Phong vẫn rát bình tĩnh, anh ko cảm thấy mất mặt khi hàng đống người nhìn vào họ 1 cách kỳ dị. Dù sao thì cô cũng làm anh mất mặt 1 vố đâu rồi, còn phảingại ngùng gì nữa. Cứ thế, Minh Phong vác Hải Lam tiến về quầy lễ tân trực tiếp phân phó
“phòng tổng thống”
Rất hiểu ý anh, cố tiếp tân nhanh nhẹn trả lời “vâng thưa giám đốc”.
Hóa ra khách sạn này là của nhà anh, thảo nào mà anh lại hùng hổ như thế. Hải Lam vất vơ vất vưởng trên vai anh vẫn ko ngừng phát huy nội lức mà ra sức dãy dụa cùng la hét. Nhưng kết quả là cô vẫn ko thoát đc, ko những thế còn bị mọi ng xung quanh đó đang chỉ vào mình cười hả hê. Thật ko biết dấu mặt vào đâu nữa….
“kêu đủ chưa??? Ngậm cái miệng lại cho tôi. Tốt hơn hết là em hãy dành chút sức lực đó để mà lát kêu lên.” Anh vỗ đét 1 cái vào mồng cô. Đúng vậy, lát nữa trên giường cô muốn la hét như thế nào anh cũng chiều.
“t ko ngậm, anh thả tôi ra….aaaaaaaa” lại hét to hơn
..................
“ui da…anh ko biết thương hoa tiếc ngọc là gì sao hả?” bị anh ném xuống giường như ném 1 con gấu bông xuống sàn nhà làm Hải Lam tê đau hết cả mông. Cô xoa xoa cặp mông “vô tội” của mình mà trách mắng anh.
Minh Phong vẫn như cũ, ko hề để ý đến lời trách móc của cô, bàn tay to dùng sức khóa trụ chiếc cầm duyên dáng của cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào trong mắt anh
"anh...anh muốn làm gì?" Hải Lam lí nhí hỏi anh
"sao em ko hét lớn nữa đi.....vừa nãy chẳng phải khẩu khí rất lớn sao?...thế nào mà nhanh như vậy đã biến thành con rùa rụt cổ ah?"
"haha. Phong ca, chúng ta không thù không oán, anh mau thả tôi ra" cô cố cười cười lấy lòng anh
"Phải không?" anh hỏi lại cô
"haha. Phong ca, người ta biết sai rồi mà, xin anh nhẹ tay"
“ là em gây bão? Giờ thì tự mình dập nó đi”, dứt lời anh hung hăng hôn trụ xuống cánh môi hồng căng mọng tỏa sáng kia.
Hải Lam kinh hãi với động tác của anh, nhưng cô dãy dụa ko nổi với người đàn ông đang đè lên mình. Nửa thân trên bị Minh Phong khóa chặt ko thể phản ứng, cô chỉ còn biết trờ mắt nhìn anh lười biếng trên đôi môi cô.
Chỉ là muốn đưa cô vào đây dọa cho 1 trận, nhưng ngay khi môi anh tiếp xúc với môi cô thì sự tham lam trong con người Minh Phong lại nổi sóng. Dường như hôn cô ko bao giờ là đủ….
Hải Lam cắn chặt môi, ra sức lắc đầu nhưng đều vô ích.
“sảo hả? ko cam tâm sao? Hôm nay tôi sẽ đặc biệt mà miễn ko lấy 1 xu phí phục đêm với em.thích rồi chứ?” anh châm chọc cô.
Nhìn người con gái trong lòng dãy dụa muốn thoát khỏi anh càng làm Minh Phong có ý chiếm hữu cô tuyệt đối. Anh rất kiên nhẫn mà dùng hàm rằng của mình thành công mở miệng cô ra. Như vũ bão, Minh Phong lách chiếc lưỡi lấp đầy bên trong khoang miệng cô mà mút, mà gặm nhấm cho thỏa thích.
Hải Lam cắn 1 cái thật sâu vào môi Minh Phong
“a”……..”em”
1 vài tơ máu đỏ chảy ra làm Minh Phong tối sầm cả mặt lại. Ngau sau đó anh như con hổ hung bạo mà chà đạp lên thân thể cô. Một tay giữ chặt đôi tay mềm yếu của cô kéo qua đỉnh đầu, tay còn lại thành thạo trượt xuống dưới, kéo chiếc váy vén lên à đùa nghịch nơi mật thất của cô.
Người cô nóng ran như lửa đốt, các tế bào thần kinh như tê liệt khi bị anh kích thích. Đầu óc cô quay cuồng, muốn đẩy anh ra nhưng hoàn toàn bất lực. Dần dần theo từng cái hôn bá đạo của anh mà Hải Lam đã đầu hàng vô điều kiện, cô ko còn dẫy dụa nữa, mặc cho anh “thỏa thích” chơi đùa cơ thể mình. Thực sự bây giờ cô mới thấy đc ng đàn ông này mới nguy hiểm làm sao. Cô ko nên chọc vào anh mới đúng. Nhưng tất cả đã quá muộn, cô lại bị anh “ăn” sạch sẽ lần nữa. Nghĩ đến đó, nước mắt ko kìm đc mà trào ra khóe mi. cô khóc cho sự ngu ngốc của mình, khóc cho tình yêu của cô và Nguyên. Giờ cô ko có 1 chút mặt mũi nào để mà đối diện với anh, với tình yêu chân thành của anh.
Thấy Hải Lam ko còn dãy dụa nữa, Minh Phong dần buông bàn tay đang lắm giữ cô ra, nhìn vào đôi mắt ướt của cô mà bỗng nổi lên 1 tia đau lòng. Cô là cam tâm tình nguyện sao? Ko, nếu vậy tại sao cô lại khóc. Phải chăng cô đang nhớ đến tên đàn ông kia…..thật khốn khiếp, cô ở trong lòng anh mà còn tơ tưởng đến người đàn ông khác. Sự ghen tuông làm anh như mất đi chút lý trí cuối cùng. Minh Phong tiếp tục cúi người xuống bá đạo hôn lên khắp người cô. Anh muốn cho cô biết đc, cô chỉ có thể là của anh.
Bị anh hôn cuồng dã làm cho cô ko khổi run lên, nhưng nó lại làm cô cảm thấy 1 sự sung sướng khác lạ. Rất tự nhiên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh như khuyến khích anh “chơi đùa” trên cơ thể mình. Giờ cô đã bi tình dục làm ất hết lý trí. Cô ko cỏn đủ tâm tình mà thấy áy láy với tình yêu của Lập Nguyên, giờ cô chỉ muốn đc thỏa mãn cơn khoái cảm là lạ kia.
Được cô “vổ vũ” Minh Phong ko chút do dự đưa “tiểu bảo” chôn sâu vào vùng cấm địa của cô. Cô a lên 1 tiêng, ko dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen ngập tràn dục vọng của anh.
mồ hôi trên trán hai người ko ngừng tiết ra. Minh Phong nhìn khuôn mặt trắng ko tì vết đang bối dối của cô mà cười thỏa mãn, anh sẽ cho cô lên đến đỉnh cao *****. anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô, phía dưới ko ngừng ra vào trong cơ thể cô
“ư……..” Hải Lam sung sướng mà rên rỉ. đây là lần thứ 2 cô làm chuyện này, ko giống như lần trước, lần này anh làm cô cảm thấy đê mê, thấy sướng ko gì tả nổi
“thích không?” giọng anh khàn đặc lại.
Hải Lam cảm thấy nhục nhã vô cùng. Cô như thế mà lại làm chuyện đấy với 1 người đàn ông ko phải người yêu mình
Không nhận đc câu trả lời của cô, anh càng gia lực mà phóng túng dưới thân cô. 1 lần rồi lại thêm 1 lần nữa, anh phóng ồ ạt “mầm mống” trong mình vào cơ thể cô…….
Một hồi hoan ái qua đi Minh Phong thỏa mãn nằm xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tấm lưng trần trắng mịn của cô mà nở nụ cười thỏa mãn. Anh chôn thật sâu khuôn mặt minh vào gáy cô, hít lấy mùi hương thơm tươi mát trên người cô.
Hải Lam như bừng tình ngộ. cô đang làm gì vậy. sao cô lại ko biết vô sỉ mà cùng anh ta ân ái chứ. Tội lỗi lại 1 lần nữa xâm chiếm con ng cô. Bàn tay đang đặt trên ngực trần của anh dùng sức lực nhỏ nhoi cuối cùng mà ngội dậy…..
“nằm yên đó….đừng nhúc nhích……….”Minh Phong cảnh báo cô. Anh dùng chân đè lên 2 chân cô, 1 tay chế ngụ chiếc eo thon của cô, tay kia vòng sau gáy mà giữ chặt ót ko cho cô đường lui…..
“Đồ khốn….chẳng phải anh đã trả thù đc rồi sao, còn ko mau thả tôi ra” cô vẫn ko ngừng tìm cách thoát khỏi anh
"thả em? haha...."
"anh cười cái gì chứ. mau thả tôi ra" càng lúc cô đạp càng mạnh
“e ko nghe tôi nói sao? Sức chịu đừng của t chỉ có giới hạn thôi đấy….đừng thử tính nhẫn lại của tôi”. Người phụ nữ đáng chết này, cô ko biết là cô đang khiêu khích dục vọng trong anh sao. Cô mà còn như vậy anh ko dám chắc mình sẽ nhịn đc mà lại “ăn” cô thêm lần nữa
“mau thả tôi ra. Tôi đánh chết anh này…chết này” Hải Lam cứ thế mà chút những cái đấm “mèo” lên ngực anh
“Trịnh …. Hải ………..Lam” Minh Phong gằn lên với cô, xoay người đặt cô dưới thân
“anh….anh lại định làm gì hả?” cô hoảng hốt
“là em xem nhẹ lời nói của tôi. Tôi đã cảnh báo trước rôi đấy. sự chịu đựng của tôi chỉ có giới hạn”
“a….đừng….đừng hôn chỗ đấy”
Trời ơi, sao cô lại bị anh “ăn” lần nữa thế này. Cứu với…..cứu với…..mau cứu người
Trải qua cả 1 buổi chiều triền miên, Hải Lam ko còn 1 chút sức lực để mà ngồi dậy. Mồ hồi trên ng cô ướt đẫm cả một mảng ga giường. cô cứ như vậy mà nằm cạnh anh như con cá chết, mặc anh muốn làm gì thì làm.
“tôi phải về nhà” Hải Lam nằm trong lòng anh mở miệng
“tôi đã báo về với ba em là chúng ta đang ở cùng nhau. Ko cần phải về” anh trả lời tỉnh bơ
“anh………..”
“được rôi….ngoan nào…..đằng nào chúng ta cũng sẽ vợ chồng…….có gì mà em phải tức giận chứ”
“đồ khốn….tôi sẽ ko lấy a….ko bao giờ” Hải Lam gầm nhỏ lên với anh
“tôi cảnh cáo em….đừng có mở mồm ra là nói người khác đồ khốn với vô sỉ…..còn để tôi nghe thấy 1 lần nữa thì đừng trách” anh bóp mạnh chiệc cằm cô mà gầm lên
Hải Lam lập tức im bắt ko hé nửa lời. bởi cô đã biết ng đàn ông này nói là làm đc. Tốt hơn hết là cô không nên động đến anh kẻo lại bị ăn tươi nuốt sống. hôm nay 4 lần với cô thế là đã quá sức. cô sắp ko thể chịu đựng đc nữa rồi
Thấy cô ngoan ngoãn, Minh Phong yêu chiều đưa tay vuốt những cộng tóc dính đầy mồ hôi trước mặt cô hất về phía sau “ tôi nói rồi….1 khi tôi đã muốn thì ko ai có thể cản được tôi. Em hãy ngoan ngoãn mà chuẩn bị làm Doãn thiếu phu nhân đi”
“hừ. anh đừng có mà tự cao quá. sẽ ko có ngày đó. Nếu anh ép tôi. Tôi sẽ tự sát ngay trong ngày cưới, để mọi người biết đc là do nhà họ Doãn các ng bức tôi chế.haha…” Hải Lam uy hiếp anh
“em ”
"được thôi, vậy thì em cứ làm như vậy đi. Đến lúc đó tôi muốn xem xem, căn bệnh ung thư của ba em có bị em làm cho hộc máu mà chết cùng em ko” giọng nói Minh Phong hoàn toàn vô cảm
“anh…anh nói gì …tôi ko hiểu……..ai bị ung thư?” đôi mắt cô trở lên mờ mịt
“xem ra em ko biết gì. Ba em vì biết mình mắc căn bệnh ung thư quái ác, ko thể sống đc bao lâu nữa nên mới vội vàng bắt em lấy tôi. Sao nào? Ko thể tin đc đúng ko?” anh cười tàn ác. Đây là do anh thuê người điều tra về nhà cô nên mới biết đc. Anh ko muốn nói cho cô biết chuyện này, nhưng chỉ có làm vậy cô mới ngoan ngoãn mà nghe lời anh.
“anh…anh nói dối…tôi ko tin…ko tin” cô lấy tay bịt 2 lỗ tai khóc lóc ầm ĩ
“tùy em…nhưng hãy về hỏi người cha kính yêu của mình xem lời tôi nói là thật hay giả” Minh Phong gỡ tay cô ra mà thì thào vào tai cô
Hải Lam đẩy mạnh anh ra, tung chăn lên, ko để ý đến thân thể trần trụi của mình, lao xuống giường nhặt quần áo mặc luôn vào
“em định đi đâu?” Minh Phong thấy cô mặc quần áo chuẩn bị rời đi liền vùng dậy kéo cánh tay cô lại
“bỏ ra, tôi đi đâu ko liên quan gì đến anh” cô hất cánh tay của anh ra
“đứng đấy. bây giờ đã muộn, em định cứ như thế mà ra ngoài sao” nhìn đầu tóc rối đầy mồ hôi của cô cùng chiếc vấy nhàu lát cô vừa mắc anh làm sao cô thể để cô 1 mình ra ngoài lúc này chứ, như vậy rất nguy hiểm.
Anh nhấc điện thoại bấm dãy số quen thuôc lạnh lùng ra lệnh “mang cho tôi 1 bộ vấy lên đây”
“anh…anh muốn gì” Hải Lam ko hiểu nhìn anh
“yên tâm, tôi sẽ ko ăn em bây giờ. Mau đi tắm qua đi. Tôi sẽ đưa e đi” biết cô lo lắng điều gì nhưng anh vẫn cố tình châm chọc
“anh….” Biết ko chơi lại đc Minh Phong, cô xị mặt, uất ức vung vẩy thân hình nhỏ nhắn mà bỏ vào nhà tắm.
Chứ đầy 5 phút, 1 chiếc váy hàng hiệu của nước ngoài đã đc đưa đến phong Minh Phong. Anh cầm lấy chiếc vày đi vào trong nhà tắm mà ko gõ cửa
“anh…sao lại tự tiện vào đây, mau đi ra” Hải Làm đang hỏa thân dưới vòi hoa sen, bất ngờ của phòng tắm bị đẩy ra làm cô hoảng hốt quay đầu lại, thì ra là Minh Phong, cô đỏ mặt hét toáng lên.
“thân thể em tôi đã nhìn ko ít. ko phải làm bộ ngây thơ như vậy. tắm xong thì thay cái này vào. Tôi chờ ở ngoài” anh rất quân tử mà ko động chạm đến cô.
“anh….”
Yêu Lại Từ Đầu Yêu Lại Từ Đầu - Sum