Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Windy
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 548 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:02:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Yêu Không Giới Hạn – Chương 58
rái đất không phải hình vuông để ta trốn tránh vào những góc cạnh của nó.
Không phải hình tam giác để ta leo lên đỉnh à né tránh sự thật.
Lại càng không phải hình chữ nhật để ta so sánh ngắn dài.
Mà trái đất hình tròn để ta đối mặt với tất cả và cho yêu thương gặp lại.”
Như một định luật, mọi thứ lại được bắt đầu từ ngày mới khi mặt trời hé mình trên những ngọn đồi hắt vệt nắng lung linh qua đám kẹo bông bồng bềnh.
Một cuộc sống mới đã mở ra, cất những thứ cũ kĩ vào góc tối nhưng liệu rằng có thể giấu mãi những yêu thương?
Chiếc xế xanh dương bóng loáng đổ trước cổng trường, đặt chân xuống mặt đường bằng đôi new balance tiệp màu xanh dương, cô sinh viên trường Kinh tế trông thật năng động với jean bụi, áo pull cá tính và chiếc túi chéo vai. Vài sinh viên gần đó nhìn cô vẻ ngưỡng mộ, cũng chả trách vừa giàu có lại vừa xinh, tính tình tốt, không đẹp nhất nhưng cô gái này khá là hoàn hảo để trở thành mẫu người lí tưởng của các chàng trai.
Một vài người thấy cô thì cười chào, cô cũng không tiếc gì một nụ cười xã giao. Chọn một ghế đá trống, cô xem lại các bài học trên lớp một cách chăm chú và cẩn trọng. Hơn 2 năm bước vào Đại học cô có nhiều bạn hơn nhưng thật sự mà nói thì không thân với ai cả. Khi niềm tin bị vùi dập ắt hẳn người ta sẽ rất cẩn trọng khi đặt lại niềm tin, Gia Hân là thế.
Tiết học kết thúc, Gia Hân thu dọn cặp sách rồi rảo bước ra cổng. Anh tài xế vẫn chưa đến, thật không biết phải nói anh ta thế nào, dù đã là tài xế cho cô 3 năm nhưng cái tật ngủ quên vẫn không bỏ được nhưng bù lại anh ấy khá vui vẻ và tốt bụng. Cô cũng mến anh lắm.
Gia Hân đi ngược vào trường vì lúc này trời nắng như đổ lửa. Đi ngang qua sân bóng đá, Gia Hân dừng lại đưa mắt nhìn, môn thể thao vua luôn thu hút sự chú ý của nhiều người, tuy là trường Kinh tế nhưng thể thao cũng không kém cạnh các trường thể thao. Gia Hân đứng nhìn một hồi lâu, lòng dâng lên cảm xúc khó tả trước khi nó thật sự dâng trào cô quay bước đi.
Tiếng la hét vang dội bên tai, đầu cô đau buốt, trước mắt tối sầm lại và cô lịm dần…
Tỉnh lại trong tình trạng đầu ó cong ong, Gia Hân rảo mắt về xung quanh và nhận ra mình đang ở phòng y tế của trường. Cô bước xuống giường, lấy chiếc cặp đeo vào vai rồi bước thẳng ra cửa.
-          Ê, đi đâu đó?
-          Gọi tôi à? – Cô quay đầu lại nhìn người con trai tóc vàng, hắn đang bước về phía cô.
-          Chứ ở đây còn ai đâu.
-          Tôi quen anh sao?
-          Chắc cô bị mất trí rồi.
-          Mất trí?
-          Lúc nãy cô bị trái bóng đập vào đầu đấy.
-          Không phải ngất sao?
-          Thì bị trái bóng đập vào đầu xong thì ngất. Còn tôi là người đá quả bóng đó.
-          Thì ra là vậy.
Gia Hân gật gù tỏ vẻ hiểu, lúc đầu cô cứ tưởng mình bị ngất và ai đó đã tốt bụng đưa vào đây, sau hai vụ tai nạn và cú sốc tâm lí sức khỏe cô rất yếu, có lần đang ngồi học đột nhiên ngất ngang, các bạn và thầy cô còn tưởng cô ngủ gật trong lớp nữa chứ. Không phải là cô không nhìn thấy tên tóc vàng này đang ngồi trong phòng y tế, cô cứ nghĩ anh ta cũng là người bệnh giống mình nên vừa tỉnh dậy cô đã xách cặp bước ra.
-          Cô có thấy đau ở đâu không?
-          Tôi không sao. Cảm ơn. Tôi về đây.
Gia Hân nói nhanh rồi bước vội ra cổng, điện thoại cho ai đó.
-          Này, tôi đưa cô về nhé!
-          Cảm ơn nhưng tôi có người đến rước rồi.
-          Nhưng tôi có thấy ai đâu. Hay cứ để tôi đưa cô về, dù gì tôi cũng là người có lỗi…
-          Tới rồi. Tôi đi đây. Tạm biệt.
Gia Hân hờ hững tạm biệt rồi bước nhanh lên chiếc xế xanh dương, tên đó vẫy tay chào kèm theo nụ cười rạng rỡ. Khi xe cô khuất dần trên đường rám nắng, BMW đen bóng dừng lại trước mặt tên tóc vàng.
-          Hôm nay cậu có vẻ vui quá ha nhóc? – Jay hỏi khi đang cầm tay lái do chú ý đến nét mặt hớn hở của cậu tóc vàng khi vừa bước vào xe.
Người phía sau đột nhiên cáu gắt:
-          Đừng gọi em là nhóc chứ? Em cũng 21 rồi còn gì.
-          Được, được anh biết rồi. Mà em thích nghi tốt chứ? Ở đây không giống như bên Mỹ đâu. – Jay cười trừ, thật khổ với những kẻ mang cùng dòng máu với “quỷ”.
-          Có nhiều thứ em không thích cho lắm nhưng em đã thấy một cô gái rất đặc biệt.
-          Đặc biệt sao?
-          Cô ấy đứng xem bóng đá mà cứ như đang xem phim bi kịch vậy, nói chung là rất đặc biệt thế nên em đã xin vào để ra sân nhưng khi em vừa vào sân thì cô ấy quay đầu đi, em hơi tức nên đá thẳng quả bóng về phía cô ấy thế là phải ngồi trong phòng y tế chờ cô ấy tỉnh dậy.
-          Làm đối phương bị thương để tạo ấn tượng chiêu này độc thật đấy. Thế sau đó thì sao? – Jay trầm trồ tỏ ra cực kì thích thú với chuyện “cưa gái” của thằng nhóc.
-          Em ngỏ lời đưa cô ấy về nhưng bị từ chối một cách thẳng thừng, thậm lúc vừa tỉnh dậy rõ ràng là thấy em đang ngồi trong phòng vậy mà cứ bình thản xách cặp bước ra. Lẽ ra phải quay sang em và hỏi “Tại sao tôi lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?” chẳng hạn. Lần đầu tiên “hoàng tử Kris” em bị phớt lờ anh nghĩ coi có tức không chứ?
-          Mà cô bé ấy tên gì vậy?
-          Ơ… quên hỏi rồi.
Bảo Châu nằm dài trên bàn, tay vò vấu tấm trải bàn nhăm nhúm.
-          Thật tình là mình nhớ anh ấy quá đi, nhớ sắp điên rồi đây này.
Gia Hân buông vội ly capuchino, làm vẻ mặt nghiêm trọng:
-          Cậu làm gì vậy? Lỡ may để fan nhìn thấy hình tượng của cậu sẽ sụp đổ hết đấy.
-          Mình mặc kệ, mình nhớ anh Vũ lắm. Biết vậy từ đầu mình đã ngăn cảng anh ấy thi trường Cảnh sát rồi, để bây giờ mấy tháng mới gặp một lần.
-          Cậu đã đợi hơn 3 năm rồi chẳng lẽ không đợi thêm một khoảng thời gian nữa được sao? Dù gì anh ấy rất cưng chiều cậu như vậy sướng quá rồi, ngoài kia hàng trăm cô mong được như cậu kìa.
Có vẻ như có hiệu nghiệm, Bảo Châu ngồi bật dậy, mắt sáng rực.
-          Cậu nói cũng đúng. Mình đã đợi 3 năm rồi lý gì mà không thể đợi thêm được nữa, mình phải phải khiến Vũ tự hào vì người bạn gái như mình đúng không?
Gia Hân gật đầu lia lịa.
-          Mà này, ở trường mình cậu rất được hâm mộ đấy, ngày nào cũng nghe họ bàn tán về cậu nào là hát hay, nhảy giỏi, xinh đẹp, tính tình hòa đồng, dễ mến… Làm bạn thân của cậu cũng khiến mình thấy tự hào thật đấy.
-          Nhưng làm người nổi tiếng của rất mệt mỏi, phải giữ hình tượng mọi lúc mọi nơi còn công việc thì chất cao như núi, mình phải năn nỉ lắm anh quản lí mới cho ra gặp cậu đấy.
Ring. Ring.
-          Mới nhắc mà đã gọi rồi này. Mình phải đi rồi, khi khác mình nói chuyện nữa nhé. À, phải rồi hôm nào mình sẽ ghé nhà thăm cháu trai kháu khỉnh của cậu.
Bảo Châu bước ra khỏi quán sau cái nháy mắt cự yêu, làm người của công chúng cũng thật vất vả. Gia Hân và Bảo Châu rất hay hẹn nhau ra quán tám chuyện thế này vì với Gia Hân có lẽ Bảo Châu là người bạn thân duy nhất ở thời điểm hiện tại nhưng khi Bảo Châu càng nổi tiếng thì những cuộc hẹn thế này càng hiếm hoi. Nghĩ cũng tủi thân!!!
Lâm Vũ nối nghiệp bố theo học trường Cảnh sát mấy tháng mới về nhà một lần, Hàn Phong thì sau khi tốt nghiệp cũng đã sang Nhật du học, Vũ Phương và mẹ thì qua Pháp định cư khi vừa hết năm 11 có lẽ trong lòng cô ấy vẫn còn mang nặng chuyện quá khứ, Hoài Nam sau khi tốt nghiệp cũng nối gót đi theo. Ban đầu Gia Hân nghĩ anh chỉ đơn thuần thấy thích thích Vũ Phương thôi chứ ai mà ngờ anh yêu Vũ Phương nhiều vậy, bất chấp tất cả để theo nàng sang Pháp. Thế đấy, hơn 3 năm mà đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tất cả mọi người đều lần lượt bỏ đi trong đó còn bao gồm Chấn Nam.
Một cách lặng lẽ và đau đớn, khi Gia Hân vừa tỉnh giấc sau cái hôm cùng anh đi chơi thì cứ như rằng cả thế giới đã đảo lộn. Anh ra đi mà không một lí do hay một lời từ biệt, anh nhẫn tâm thế đấy. Gia Hân đã làm gì sai khiến anh phải làm như thế? Đã rất nhiều lần cô thử liên lạc nhưng tất cả chỉ là con số 0 tròn trĩnh, anh vĩnh viễn bước ra cuộc đời cô mang theo những yêu thương và sướt những vệt dài sâu hoắm lên tim cô. Đến bây giờ cô vẫn đang quên anh – một kẻ ích kỷ và độc ác chỉ biết cho bản thân mình. Ngủ yên nhé những mảnh vụn kí ức, những đau thương khắc khoải của tình đầu.
***
Gia Hân cảm thấy như có ai đó đang theo sau mình, cô liên tục bước nhanh rồi đột ngột quay lại. Tên tóc vàng đằng sau có vẻ quen quen.
-          Sao lại đi theo tôi?
-          Em đang đi đâu vậy? – Người đó trả lời bằng một câu hỏi khiến Gia Hân hơi ngạc nhiên.
-          Tôi quen anh sao?
-          Em là giả vờ quên hay quên thật vậy? Anh là người hôm trước đã đá quả làm em ngất đi đấy, nhớ chưa?
-          Ra là anh. – Cô gật gù.
-          Có thật là em không có chút ấn tượng gì với anh sao?
-          Không.
-          Haizz, sao lại có người như em chứ?
-          Anh vẫn chưa trả lời tôi, đi theo tôi làm gì?
-          Anh đâu có đi theo. Mà em đi đâu vậy?
-          Thư viện.
-          Vậy dẫn anh đi với nhé, anh cũng đang muốn tới đó mà không biết đường. – Tên tóc vàng nở nụ cười rạng rỡ.
Gia Hân nhíu mày, theo bảng tên của người này thì đang là sinh viên năm 4 có thể coi là tiền bối của cô nhưng… không biết thư viện trường ở đâu là sao?
Nhận ra vấn đề, anh ta liền lên tiếng phân trần:
-          À, anh vừa từ Mỹ chuyển về nên vẫn còn lạ lắm. Em giúp anh nhé.
-          Đi theo tôi.
Gia Hân quay gót, tóc vàng cười lém lỉnh rảo bước bên cạnh.
-          Mà em tên gì vậy?
-          Gia Hân.
-          Tên đẹp nhỉ? Còn anh là Kris, phải nhớ thật kĩ đấy.
-          Cuốn này hay đấy, lúc ở Mỹ anh đã đọc rồi, nói về biến động của nền kinh tế thế giới.
Gia Hân đang chăm chú xem thử một cuốn sách thì đột nhiên tên tóc vàng lại chĩa mũi vào.
-          Anh sống ở Mỹ từ khi nào vậy?
-          Có lẽ là từ khi còn bi bô tập nói.
-          Nhưng tôi thấy tiếng Việt của anh rất tốt.
-          Đúng ra nó không tốt như vậy đâu, chỉ là mấy năm trước bố và anh trai qua đó sống cùng anh. Anh ấy rất giỏi còn dạy anh rất nhiều, là anh ấy là người dạy anh nói tiếng Việt đấy.
Gia Hân không hỏi thêm, gập lại cuốn sách rồi mang đến bàn. Kris cũng đi theo mà không mang ra một cuốn sách nào, ý định của anh ta đến đây đâu phải đọc sách.
Cùng lúc ấy, có một cậu sinh viên đột nhiên chạy lại.
-          Gia Hân, cậu giúp giùm mình nhé. Chỗ này mình không hiểu lắm. – Cậu bạn mang kính cận mang vẻ thư sinh chìa xuống bàn một cuốn sách về kinh tế viết bằng tiếng Anh.
Gia Hân chăm chú nhìn vào chỗ cậu ta chỉ, trong trường cô cũng khá nổi tiếng vừa thông minh vừa thân thiện nên thỉnh thoảng có vài người vẫn hay hỏi bài cô những lần như thế cô đều vui vẻ trả lời trong khả năng của mình.
-          À, ý câu này là…
-          Cậu nói sai rồi. Ý câu đó không phải vậy mà là… Thật ra có rất nhiều người đọc nhầm tưởng như cậu chỉ vì không nắm rõ ý của người viết.
-          Cậu có chắc chắn không? Mình đã hỏi cả giáo viên, họ cùng đều nói y như Gia Hân. – Cậu bạn kính cận khá bực mình nên lỡ miệng lúc nào không hay.
-          Từ nhỏ tôi đã sống bên Mỹ, nếu cậu nghi ngờ thì thôi vậy. Mà lạ thật lúc nãy cậu nói không hiểu mà sao giờ lại nói là đã hỏi giáo viên rồi? – Kris nhướng mày.
Bị khớp, cậu bạn kính cận tỏ ra khá lúng túng.
-          Tôi đi đây. Có gì không hiểu cậu cứ hỏi sinh viên chuyển trường.
Gia Hân nhìn cậu bạn lúc nãy rồi đưa mắt sang Kris, đem cuốn sách trả về chỗ cũ cô bước thẳng ra khỏi thư viện.
Yêu Không Giới Hạn Yêu Không Giới Hạn - Windy