Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.9 - Chương 99: Tiêu Lãng, Ngươi Không Trêu Vào Được.
ửa lớn Bách Hoa cung bỗng mở ra, các thị nữ nối đuôi nhau đi ra, đứng hai bên cúi người chỉnh tề, không dám nhúc nhích. Tử La Lan, Mạn Đà La và người ở gần Bách Hoa cung đều cung kính hành lễ.
Cộp cộp cộp!
Không lâu sau, một trung niên mỹ phụ mặc áo đỏ rực đi ra. Giây phút trung niên mỹ phụ xuất hiện, tiên hoa gần Bách Hoa cung đều tối tăm, thiên địa mất đi nhan sắc. Trung niên mỹ phụ như biến thành trung tâm của thế giới này, rực rỡ mà không chói mắt.
Nữ nhân nheo mắt, người phát ra khí chất lười biếng, kiêu ngạo như người mèo. Trung niên mỹ phụ không nhìn mọi người, bước ra ngoài sân, thoải mái hưởng thụ ánh nắng chiếu vào. Trung niên mỹ phụ phát ra mùi hương thấm lòng người khiến các thị nữ say mê. Dường như trung niên mỹ phụ không phải con người mà là một đóa vua hoa đẹp nhất, thơm nhất trên đời.
Bách Hoa Tiên Tử không nói chuyện, mọi người không dám đứng dậy, càng không dám nói lời nào. Bách Hoa Tiên Tử yên lặng đứng nửa canh giờ, chợt mở mắt ra.
Bách Hoa Tiên Tử phất tay nói:
- Đứng dậy đi. Trừ Tử La Lan, Mạn Đà La, những người khác lui xuống hết.
Một đám thị nữ lập tức đi xuống. Tử La Lan, Mạn Đà La bước tới, thấp giọng hành lễ một lần nữa.
Tử La Lan, Mạn Đà La đồng thanh kêu lên:
- Cung chủ.
Mắt Bách Hoa Tiên Tử tinh thuần, trắng đen rõ ràng, giống hắc thạch đẹp nhất trên đời. Bách Hoa Tiên Tử không nhìn Tử La Lan, Mạn Đà La, yêu thương nhìn tiên hoa xung quanh, khuôn mặt tuyệt trần có nét say mê.
Bách Hoa Tiên Tử thỏ thẻ hỏi:
- Trong những ngày ta ngủ say, không gian hỗn độn không xảy ra chuyện gì đúng không?
Tử La Lan, 84 liếc nhau.
Tử La Lan giành nói:
- Cung chủ, có hai chuyện lớn!
Bách Hoa Tiên Tử đưa mắt nhìn Tử La Lan:
- Nói đi.
Tử La Lan lạnh lùng giải thích rằng:
- Đầu tiên là Tiêu Dao Vương truy sát Long Ngạo, bây giờ Long Ngạo còn ẩn núp trong Hắc Ma tinh vực không dám ra. Thứ hai là sinh ra một vị Chí Cao Thần mới, bây giờ Chí Cao Thần này đang truy sát Vô Lượng lão nhân, xem ra là không chết không ngừng.
- A?
Mặt Bách Hoa Tiên Tử sa sầm, người phát ra khí lạnh. Quái dị là tiên hao xung quanh từ từ tàn héo, bốn phía một mảnh túc sát.
Bách Hoa Tiên Tử vươn một tay ra, Mạn Đà La lập tức lấy chiếc gương khỏi không gian giới chỉ đưa cho nàng. Mắt phượng lạnh lùng nhìn chiếc gương, bên trong hiện ra nhiều hình ảnh, trong đó có cảnh Tiêu Lãng truy sát Vô Lượng lão nhân.
- Thật to gan!
Mặt Bách Hoa Tiên Tử lạnh băng, phát ra khí thế khiến Tử La Lan, Mạn Đà La không đứng vững, cùng quỳ xuống.
Mắt phượng chuyển hướng, Bách Hoa Tiên Tử lạnh lùng quát:
- Đám nhãi này muốn phản sao? Tiêu Dao Vương ngứa da sao? Lần trước cho hắn một bài học chưa đủ thấm? Chí Cao Thần mới sinh này quá cuồng đi? Là không để bản tiên tử vào mắt? Thế giới này có còn trật tự không?
Tuy Bách Hoa Tiên Tử nói chuyện nhẹ nhàng nhưng ý câu thì bá đạo, cứng rắn, dường như thế giới này làh ậu hoa viên của nàng, nàng là chúa tể của thế giới.
Tính tình của Mạn Đà La lạnh lùng, mặt âm trầm không nói một câu, bản tính nghe theo mệnh lệnh. Mắt Tử La Lan lóe tia sáng lạnh, không lên tiếng.
Bách Hoa Tiên Tử trmầ ngâm một tiếng, phất tay nói:
- Mạn Đà La, ngươi đi một chuyến, nói Tiêu Dao Vương im lặng chút. Và chuyển lời với Chí Cao Thần mới sinh kia, ngừng truy sát ngay. Nếu không thì... Tự gánh lấy hậu quả.
Mạn Đà La khom người hành lễ, đứng dậy, bay nhanh ra ngoài rồi đại na di. Bách Hoa Tiên Tử ung dung xoay người chậm rãi đi vào trong. Tử La Lan đứng dậy, mắt đầy ẩn ý liếc hướng nam, theo Bách Hoa Tiên Tử đi vào trong cung điện.
* * *
Thế giới bên ngoài vẫn vô cùng náo nhiệt. Tiêu Lãng nổi điên, đã truy sát mấy ngày mấy đêm mà vẫn không tha. Mỗi lần Tiêu Lãng công kích là lôi long, lực lượng luân hồi hóa thành cự long cuồng oanh tạc, không sợ hao tổn lực lượng luân hồi.
Vô Lượng lão nhân thê thảm. Vô Lượng lão nhân là Chí Cao Thần chứng đạo sớm nhất Thần Vực, thiên đạo lão cảm ngộ là loại đặc biệt đẳng cấp thấp nhất nên thiên địa ban cho không bao nhiêu lực lượng luân hồi. Tuy nhiên, Vô Lượng lão nhân luôn giữ bổn phận, chưa từng xảy ra tranh đấu với Chí Cao Thần khác, mấy trăm năm tích lũy lực lượng luân hồi cũng nhiều.
Nhưng lần trước Vô Lượng lão nhân bị Tiêu Lãng trọng thương, sốt ruột báo thù không có thời gian tìm chí bảo chữa thân thể nên cưỡng ép dùng lực lượng luân hồi. Lần đó làm Vô Lượng lão nhân hao một phần mười Vô Lượng lão nhân, mới nãy ở bên ngoài Bách Hoa vực diện lão lại hao một nửa lực lượng luân hồi. Mấy ngày nay Vô Lượng lão nhân bị truy sát, liên tục tiêu hao lực lượng luân hồi, lão đoán cứ tiếp tục thì tối đa ba ngày nữa sẽ hao hết lực lượng luân hồi, khi đó Vô Lượng lão nhân chết chắc.
Chí Cao Thần rất khó giết Chí Cao Thần là bởi vì Chí Cao Thần không dám liều mạng giết địch ba nghìn, tự tổn hại tám trăm. Nếu muốn tiêu hao lực lượng luân hồi của đối phương thì mình sẽ càng hao nhiều lực lượng luân hồi hơn. Vì vậy bình thường Chí Cao Thần không chiến đấu, mọi người khó khăn lắm mới chứng đạo. Cộng với mỗi lần có tranh đấu là Bách Hoa Tiên Tử sẽ điều giải, từ khi thế giới hỗn độn sinh ra chưa có Chí Cao Thần nào chết.
Vô Lượng lão nhân chửi thầm trong bụng:
- Đồ điên, đây là thằng điên!
Vô Lượng lão nhân đại na di khắp đại thế giới, lòng cực kỳ tức giận và nghi hoặc. Sao Tiêu Lãng có nhiều lực lượng luân hồi quá vậy? Cảm giác như tiểu này này không dùng hết lực lượng luân hồi.
Vù vù vù vù vù!
Vô Lượng lão nhân xuất hiện bên trên một sơn lĩnh Ma Vực. Tiêu Lãng đã chờ sẵn, nghênh đón Vô Lượng lão nhân là hai cự long.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vô Lượng lão nhân bị tạc nổ. Bên dưới, một tòa thành trì và vô số dân chúng Ma Vực thành bột phấn. Trên bầu trời có một bóng người hiện ra, ma khí ngút trời, mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng.
Người này rống to:
- Tiêu Lãng, ngươi có ý gì? Các ngươi muốn đánh muốn giết thì kệ các ngươi, tại sao giết người của ta?
Vù vù vù vù vù!
Vô Lượng lão nhân nắm chặt cơ hội na di ngay. Tiêu Lãng liếc Chí Cao Thần của Ma Vực, hừ lạnh một tiếng:
- Không phục? Có tin là ta xử ngươi luôn không? Ta còn chưa tính sổ với các ngươi chuyện lúc trước bị truy sát trong địa bàn của ngươi, cút!
Tiêu Lãng lại đuổi theo Vô Lượng lão nhân. Chí Cao Thần của Ma Vực biến sắc mặt, ma khí ngút trời che lấp không gian mấy trăm vạn dặm. Đôi mắt đỏ rực lóe sát khí, Chí Cao Thần của Ma Vực định đuổi theo Tiêu Lãng.
Một truyền âm vang lên:
- Bắc Ma Hoàng, đừng giận, nếu ngươi dám đuổi theo thì cuối cùng sẽ chết. Ngươi không thấy Tiêu Lãng có lực lượng luân hồi vô cùng tận sao? Tiêu Lãng, ngươi... Không chọc hắn nổi.
Đó là một Chí Cao Thần khác của Ma Vực truyền âm. Chí Cao Thần của Ma Vực dừng lại, mắt đỏ rực liên tục chớp lóe, cuối cùng tức giận hầm hừ vài tiếc, bay vào trong một sơn cốc ở phía xa. Chí Cao Thần của Ma Vực này đúng là không thể trêu vào Tiêu Lãng.
Vô Lượng lão nhân na di đến Ma Vực không phải tùy ý mà là cố ý. Địa điểm Vô Lượng lão nhân xuất hiện ở trên một đại thành của Ma Vực, vốn lão định chọc giận Chí Cao Thần của Ma Vực hợp sức đối phó với Tiêu Lãng. Nhưng không ngờ Chí Cao Thần của Ma Vực không đuổi theo. Vô Lượng lão nhân thầm nhủ xui, mắt xoay tròn, nhanh chóng lao hướng Thần Vực.
Tiêu Lãng không nhanh không chậm truy sát. Lực lượng luân hồi quá cứng rắn, nếu không tiêu hao hết lực lượng luân hồi thì không thể giết chết Vô Lượng lão nhân. Bây giờ trong đầu Tiêu Lãng không có suy nghĩ nào khác hơn là giết Vô Lượng lão nhân rồi tìm Long Ngạo Chí Cao Thần. Nếu để Long Ngạo Chí Cao Thần, Vô Lượng lão nhân hợp sức thì sẽ có nhiều biến cố.
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ