Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 108: Các Ngươi Muốn Chiến, Vậy Thì Chiến!
âu nói này của Tử Thiên Cửu làm người ta rất đau đớn, chí ít giờ phút này đám người Hiên Viên Thiên Tâm đều nổi giận. Nếu như không phải Thiên Tôn Hiên Viên truyền âm lại đây, sợ là đã muốn động thủ.
Thiên Tôn Hiên Viên là thân phận gì?
Năm đó hắn theo đại nhân Tu La quét ngang biển sao Hỗn Loạn, uy danh hiển hách. Đại thống lĩnh bọn họ cũng đã nghe nói qua. Tử Thiên Cửu không thể chưa từng nghe qua. Điều này rõ ràng là đánh vào mặt Thiên Tôn Hiên Viên.
Thiên Tôn Hiên Viên cũng cực kỳ nổi giận. Hậu nhân của Thần Chí Cao thì thế nào? Nếu như ở Thần Vực hắn đã sớm khai chiến. Hậu nhân của Thần Chí Cao cũng không phải chỉ có một, hai người. Ở Thần Vực chỉ cần không bị người khác quấy nhiễu, không giết người cho dù con cháu gia tộc mình bị ngược, Thần Chí Cao cũng sẽ không quản.
Nghĩ tới lần này đến để nhờ người, đến để cứu đứa con trai nhỏ mình yêu quý nhất, Thiên Tôn Hiên Viên cố gắng kìm chế lửa giận trong lòng. Hắn lấy từ trong người ra một tấm lệnh bài ném tới, trầm giọng nói:
- Mặt mũi của Chiến Ma ta thực sự không tính là gì. Chỉ có điều mặt mũi của đại nhân Tu La, Tử Thiên Cửu ngươi phải cho chứ? Vẫn mong thông báo một chút.
Tử Thiên Cửu một tay tiếp lấy, nhìn phía trên lệnh bài màu đen có hai chữ Tu La, cảm nhận được bên trong có một tia khí tức vô cùng cường đại. Sau khi xác định là lệnh bài của Thần Chí Cao Tu La không nhầm. Hắn ném ngược trở lại, nhưng lạnh lùng nói:
- Mặt mũi đại nhân Tu La đương nhiên phải cho. Chỉ có điều gần đây, Tử Mị Hoàng đang bế quan không tiếp khách, các ngươi vẫn mời trở về đi.
Sắc mặt Thiên Tôn Hiên Viên hoàn toàn thay đổi. Thần Chí Cao còn cần phải tu luyện sao? Đây rõ ràng chỉ là cái cớ! Nhưng hắn lại không tiện nói ra, chỉ có thể lại ăn nói khép nép:
- Vậy thỉnh cầu Thiên Thù huynh dẫn đi gặp tiểu công chúa Tử Mị Nhi? Ta có tiểu chất là bằng hữu của tiểu công chúa!
Ánh mắt Thiên Tôn Hiên Viên nhìn về phía Tiêu Lãng. Tiêu Lãng gật đầu, thân thể bay về phía trước, chắp tay nói:
- Tại hạ Tiêu Lãng, thật sự là bằng hữu của Mị Nhi, vẫn mong vị đại nhân này thông báo một tiếng.
- Câm miệng!
Tử Thiên Cửu đột nhiên gầm thét một tiếng, đằng đằng sát khí tập trung vào Tiêu Lãng nói:
- Ngươi tính là thứ gì? Mị Nhi cũng để cho ngươi gọi sao? Ngươi chỉ là một võ giả rác rưởi, cũng dám nói là bằng hữu của tiểu công chúa? Còn không cút, ta sẽ giết người.
Tiêu Lãng giận tím mặt. Sắc mặt Thiên Tôn Hiên Viên hoàn toàn thay đổi. Nếu như ảo não trở lại, như vậy mọi người sẽ lỗ lớn. Cơn giận này cũng không thể nhẫn nhịn được. Nhưng Tử Thiên Cửu không muốn dẫn ngươi vào gặp, ngươi có thể làm thế nào?
Hoàng Thành Tử Mị Đằng cường giả như mây, Tử Mị Hoàng ở ngay phía trên cung điện. Nếu như dám gây sự, một người cũng đừng mong trở về.
Mọi người đều yên lặng, sắc mặt âm trầm, trong lòng cấp bách không ngừng suy nghĩ biện pháp. Chỉ có điều ngay cả lệnh bài của đại nhân Tu La cũng đã lấy ra, còn có thể suy nghĩ ra biện pháp gì khác?
Đại thống lĩnh nặng nề thở dài, khuyên bảo:
- Đại nhân Chiến Ma, các ngươi vẫn trở về đi thôi? Đừng làm khó chúng ta. Bằng không Tử Mị Hoàng trách tội xuống...
Tiêu Lãng và Thiên Tôn Hiên Viên liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt Tiêu Lãng đột nhiên xuất hiện một sự hung bạo. Hắn vận dụng năng lượng, thả ra một loại thần kỹ Mai phu nhân đã từng cho, sư tử hống.
- Mị Nhi, ta là Tiêu Lãng. Ta tới tìm muội!
Thần kỹ sư tử hống này uy lực không lớn, điểm duy nhất chính là âm thanh lớn! Năng lượng của Tiêu Lãng đã đạt được cấp bậc Tử Phủ, toàn lực hét lớn một tiếng như thế, lập tức giống như sấm sét nổ giữa đêm, âm thanh suốt truyền khắp phạm vi trăm vạn dặm. Trong không gian cũng xuất hiện từng gợn sóng.
- Muốn chết!
Trong nháy mắt Tử Thiên Cửu nổi giận rống lớn, năng lượng vờn quanh trên người, sát khí ngang dọc. Trong tay hắn xuất hiện một thần binh, muốn chém giết Tiêu Lãng. Gần trăm Thần Tổ phía sau hắn cũng nổi giận, thi nhau tập trung năng lượng muốn công kích.
- Muốn giết hắn sao? Trước hết giết lão phu đi!
Thân thể Thiên Tôn Hiên Viên lao về phía trước, khí tức giống như núi lớn trút xuống. Búa chiến Tu La xuất hiện ở trong tay hắn, ánh chớp vờn quanh. Khí tức khủng bố kia lập tức đè ép công kích Tử Thiên Cửu vừa chuẩn bị phóng thích quay ngược trở lại. Thân thể tất cả đám Thần Tổ kia lập tức dừng lại trong không trung, tất cả đều không thể nhúc nhích được.
Trong mắt đại thống lĩnh loé lên một tia bất đắc dĩ, thân thể lui về phía sau cũng không nói nhiều.
Vừa nãy Tiêu Lãng hét một tiếng như vậy khiến chuyện đã không có cách nào cứu vãn được nữa. Hoàng Thành Tử Mị Đằng là nơi thế nào? Ai dám ngang ngược ở đây, chắc chắn sẽ phải chết.
- Hừ!
Quả nhiên, trong thành có hơn mười bóng người bắn mạnh ra, thân thể như quang điện loáng một cái đã xuất hiện ở trong không trung. Hơn mười người đều tập trung vào Thiên Tôn Hiên Viên. Một cường giả tuổi khá lớn, trên mặt đầy nếp nhăn cũng không biết đã sống bao nhiêu năm cười lạnh:
- Ta tưởng là ai dám ngang ngược ở Hoàng Thành? Thì ra là Chiến Ma năm đó từng đi theo đại nhân Tu La quét ngang biển sao Hỗn Loạn? Thế nào? Ngươi cho rằng nơi này là biển sao Hỗn Loạn sao? Dám cả gan gây sự tại Hoàng Thành, xem ra ngươi muốn chết...
- Tất cả đều là Thiên Tôn sao?
Sắc mặt đám người Hiên Viên Thiên Tâm lập tức trở nên trắng bệch. Mặc dù biết trước đó Tiêu Lãng và Thiên Tôn Hiên Viên từng thống nhất với nhau, nhưng giờ phút này đám người Thiên Minh vẫn có chút âm thầm trách cứ Tiêu Lãng lỗ mãng. Cho dù năm đó Tử Mị Nhi là bằng hữu của Tiêu Lãng, hiện tại cũng là tiểu công chúa cao quý không phải sao?
Thân phận khác nhau, tầm mắt khẳng định cũng cao hơn. Người khác có nhận tình nghĩa đó hay không vẫn là một vấn đề.
Bên Thiên Tôn Hiên Viên cũng chỉ có thể kiên trì. Đối phương có hơn mười Thiên Tôn, tuy rằng chỉ có một người là Thiên Tôn đỉnh phong, nhưng Thiên Tôn quá nhiều. Hắn không phải là Thần Chí Cao Tu La, mãnh nhân một mình có thể chiến đấu với hai mươi tám Thiên Tôn. Hơn nữa trên đầu còn có một Thần Chí Cao. Nếu chẳng may chọc giận hắn, sợ là một chiêu sẽ bị giết chết.
Ánh mắt hắn như điện lướt qua xung quanh, trầm giọng nói:
- Chiến Ma không có ý ngang ngược. Lần này đến đây là có việc muốn bái kiến Tử Mị Hoàng. Chỉ có điều Tử Thiên Cửu tìm mọi cách gây khó dễ, ngay cả mặt mũi của đại nhân Tu La cũng không cho. Lúc này chất nhi ta mới đưa ra hạ sách như vậy. Nếu như các ngươi nếu như cảm thấy Chiến Ma tới đây làm càn, nhất định phải chiến đấu, vậy Chiến Ma chỉ có thể tiếp đến cùng. Ta là một thủ hạ của đại nhân Tu La đến đây, không thể làm mất mặt lão nhân gia phải không?
Thiên Tôn Hiên Viên kiên cường như vậy, còn mở miệng một tiếng liền nói tới đại nhân Tu La, khiến một đám người bắt đầu do dự. Chuyện trước đó bọn họ không biết. Chỉ có điều cho dù Tử Thiên Cửu có sai cũng là người của mình, không thể ở làm mất mặt trước mặt người ngoài? Mấy người liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh liền đưa ra quyết định!
Không giết chết Thiên Tôn Hiên Viên, nhưng phế một tay thì có thể chứ? Bằng không lần sau tùy tiện người nào cũng có thể tới đây ngang ngược. Đương nhiên giờ phút này tất cả đám người Tiêu Lãng đã bị phán tử hình.
- Tốt lắm, chúng ta lĩnh giáo thủ đoạn của Chiến Ma một chút! Chiến Ma đi trước. Trận chiến này chọc giận tới Tử Mị Hoàng, hậu quả ngươi tự biết.
Thiên Tôn đỉnh phong dẫn đầu với khí thế toàn thịnh, tập trung vào Thiên Tôn Hiên Viên, những người còn lại cũng thi nhau rút kiếm. Chỉ chờ Thiên Tôn Hiên Viên đi lên không chung, rõ ràng muốn lấy đông đè người. Trong giọng nói ý tứ cũng rất rõ ràng, đi lên không trung đánh, ngươi còn có một con đường sống, đánh ở đây ngươi chắc chắn phải chết. Đương nhiên... điều kiện trước tiên chính là nhất định phải đấu.
- Phụ thân!
Đám người Hiên Viên Thiên Tâm đau xót gào lên một tiếng. Thiên Tôn Hiên Viên lại ngạo nghễ cười nói:
- Các ngươi muốn chiến, ta sẽ chiến với các ngươi! Đi thôi!
Vèo!
Thân thể của hắn bắn mạnh lên. Mặc dù biết có lẽ sau trận chiến này hắn sẽ chết, ít nhất cũng bị phế, nhưng trong lòng hắn hoàn toàn không sợ hãi. Bởi vì hắn... là Chiến Ma.
Vèo!
Ngay thời điểm thân thể hắn bay vụt lên, cửa lớn của cung điện trên không trung kia đột nhiên mở ra. Một đám nữ tử bắn ra. Tất cả đều là thị nữ vô cùng xinh đẹp. Bọn họ chia ra làm hai hàng trong tay ôm lẵng hoa, đeo ruybăng tung bay. Hơn nữa thực lực của bọn họ vô cùng cường đại, đều là Thần Tổ. Nhưng rõ ràng bọn họ đang mở đường cho người khác...
Cuối cùng một nữ hài giống như tinh linh trong rừng cây, mặc y phục màu tím, vô cùng xinh đẹp, bên cạnh có một thiếu phụ trung niên làm bạn đi ra khỏi cung điện. Nữ hài với đôi mắt to long lanh, lộ vẻ khẩn trương. Sau khi vừa đi ra, nàng lập tức đưa mắt nhìn quanh, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Tiêu Lãng, sau đó không dời đi nữa.
Nữ hài ngây ngốc nhìn Tiêu Lãng, trong mắt to rất nhanh liền ngân ngấn nước mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, lúc này mới lên tiếng, giọng nói có phần run rẩy:
- Chủ nhân! Đúng là chủ nhân sao? Mị Nhi không phải đang nằm mơ chứ?
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ