A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.8 - Chương 67: Nghiêm Túc Cân Nhắc
ai phu nhân hạ lệnh, Đào Tử lại không động, trái lại do dự hỏi:
- Cấp bậc thống lĩnh? Như vậy có được không? Người trong gia tộc nhất định sẽ bất mãn! Tiêu Lãng chỉ là một thần khí thể, cho dù cứu sống Hoàn Nhan Tuyệt Sát, hắn cũng không nương nhờ vào Mai gia?
Nếu như là người bình thường, dám nghi ngờ Mai phu nhân như thế, sợ là chết thế nào cũng không biết. Chỉ có điều Đào Tử là nam nhân giả của Mai phu nhân, hiển nhiên có ưu đãi này. Mai phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Giá trị hiện tại của bản thân Tiêu Lãng vượt xa so với trước kia. Một người ngay cả Thiên tôn Mộc Long cũng không cứu được người, nhưng hắn lại cứu được! Đừng nói hắn là thần khí thể, cho dù một đống phân cũng được quyền vênh kiêu ngạo. Nếu như hắn nói một câu, muốn nương nhờ vào một gia tộc, sợ là bao nhiêu gia tộc sẽ tranh nhau tới bể đầu chảy máu.
- Khoa trương như vậy sao?
Đào Tử mở trừng trừng hai mắt, trên mặt đầy thổn thức hỏi. Nàng không nghĩ tới một tạp dịch trong đội buôn cách đây không lâu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy, lại danh chấn thiên hạ?
Mai phu nhân cười nhạt một tiếng nói:
- Ngươi không biết Hoàn Nhan Tuyệt Sát trúng loại độc gì sao? Độc này vô cùng khủng bố, sợ là xếp thứ ba trong các loại độc tại Hủy Diệt Chi Địa! Lần trước hắn đi tới một chuyến tới Bích Thủy mấy ngày liền! Ở trong đó có một con Bích Thủy Oa. Người bình thường không hiểu về Bích Thủy Oa, nhưng Mai gia chúng ta có ghi chép, đã từng một vị Thiên Tôn rất lợi hại trúng độc, cuối cùng không phải nhờ một Thần Chí Cao ra tay, sợ là... cũng đã đi đời nhà ma.
- A, ta đã hiểu!
Đào Tử thành thật nói. Nàng cũng biết Mai phu nhân không xác định Tiêu Lãng có thể giải được loại độc khác hay không, nhưng cũng đáng để đầu tư. Tiêu Lãng người này coi trọng nhất là tình nghĩa. Đám người Tiêu Ma Thần, Ma Thanh Thanh, Mộc Tiểu Đao sống tại Mai gia tốt, sẽ trung thành với Mai gia. Tiêu Lãng làm sao đều tránh khỏi có quan hệ với Mai gia.
...
Mai phu nhân dự đoán không sai. Sau khi Hoàn Nhan Tuyệt Sát hoàn toàn hồi phục trở lại Hoàn Nhan Thành, chuyện rất nhanh được truyền ra ngoài. Tiêu tiên sinh, cái tên này rất nhanh đã truyền khắp Hủy Diệt Chi Địa. Có người nói ngay cả Thiên tôn Mộc Long cũng phải kinh sợ, phái người tới mời Tiêu Lãng qua một chuyến.
Lấy thân phận của Thiên tôn Mộc Long, tất nhiên không phải đỏ mắt đố kị với Tiêu Lãng, chỉ muốn mở mang kiến thức một chút về thủ đoạn của Tiêu Lãng thôi. Chính bởi vì Thiên tôn Mộc Long mời, danh tiếng của Tiêu Lãng càng tăng lên.
Thần Vực có rất nhiều cấm địa, tất nhiên cũng có rất nhiều hoang thú cổ xưa. Rất nhiều hoang thú đều có kịch độc. Mà nguyên đan của chúng đều vô cùng quý hiếm, có thể khiến võ giả bị kẹt ở bình cảnh đột phá, hoặc là thu được thần thông mới.
Lần này Như Hoàn Nhan Tuyệt Sát vì săn bắt một con hoang thú lấy nguyên đan đột phá Thiên Tôn, mới mạo hiểm tiến vào Bích Thủy. Đương nhiên tại sao hắn chỉ dẫn theo con trai hắn, cùng với ít nhân thủ như vậy, bên trong có ẩn tình gì, việc này mọi người lại không biết được.
Ngược lại xem như giá trị bản thân Tiêu Lãng tăng vọt, không quản những ký tự của hắn có thể giải được vạn độc hay không, chí ít rất nhiều gia tộc nhớ cái tên Tiêu tiên sinh này. Nhà ai có thể bảo đảm, ngày nào đó nhân vật quan trọng bên trong gia tộc không trúng độc?
Tiêu Lãng cũng đi Hoàn Nhan Thành, tiến vào Thủy Ngọc Các!
Sau khi Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Như Ngọc và Tiêu Lãng gặp mặt một lần, liền biến mất không thấy nữa. Tiêu Lãng vẫn được đám người Cao Sơn bảo vệ. Mỗi ngày hắn ăn sơn trân hải vị, thị nữ hầu hạ, ngay cả đi tiểu cũng tiểu vào trong bô. Cuộc sống xa xỉ đến cực điểm, ngược lại quá an nhàn.
Chuyện Hoàn Nhan gia xem như đã được giải quyết, Tiêu Lãng cảm thấy toàn thân thoải mái hơn. Cao Sơn, Cao Hà và hắn nói chuyện một chút, nói có bao nhiêu người muốn bái kiến hắn, còn đưa thiếp mời của Thiên tôn Mộc Long đến, đồng thời nói cho Tiêu Lãng biết bây giờ hắn có danh tiếng thế nào ở Hủy Diệt Chi Địa...
Đối với những điều này, Tiêu Lãng hoàn toàn không để ý. Muốn những hư danh vô dụng này, hơn nữa tên tuổi càng lớn, thực lực của hắn lại yếu như vậy, một khi bị người nhớ rõ sẽ chết rất thê thảm! Cho nên hắn quyết định khiêm tốn ẩn nấp một thời gian, sau đó lén lút trở lại Thiên Châu.
Cũng may hắn vẫn che mặt, bên ngoài chỉ biết cái tên gọi Tiêu tiên sinh này. Hoàn Nhan Nhược Thủy, người của gia tộc Hiên Viên, Mai gia sẽ không truyền ra ngoài. Còn Thiên tôn Mộc Long, đánh chết hắn cũng sẽ không đi. Cho dù Thiên tôn Mộc Long không có ác ý, hắn cũng sẽ không muốn danh tiếng này. Đó là chuyện chỉ kẻ ngu si mới có thể làm...
Ngay thời điểm Tiêu Lãng đang trầm ngâm, bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Ba người đi tới trước mặt hắn. Đi đầu là một người trung niên lưng hùm vai gấu, tướng mạo tuấn lãng, rất có khí chất bá chủ. Tay trái, tay phải lần lượt kéo hai mỹ nữ, tuyệt thế. Quan trọng nhất là hai mỹ nữ tuyệt thế này còn là cặp sinh đôi giống nhau như đúc. Nếu như đi ở trên đường cái, chắc hẳn vô số người sẽ muốn giết chết hắn, cướp lấy cơ hội này.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát!
Tiêu Lãng đứng lên, tiến lên nghênh đón nhưng không nói chuyện, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.
- Tiêu Lãng, phụ thân tới gặp ngươi!
Nữ tử bên trái mở miệng nói. Tiêu Lãng vừa nghe cũng biết đó là Hoàn Nhan Nhược Thủy. Tuy rằng giọng nói của hai tỷ muội giống nhau như đúc, nhưng trong giọng nói của Hoàn Nhan Nhược Thủy mang theo một tia kiều mị. Giọng nói của Hoàn Nhan Như Ngọc lại mang theo một sự kiên cường.
- Đại nhân Tuyệt Sát!
Chờ ba người đi tới, lúc này Tiêu Lãng mới khom người hành lễ. Nhưng hắn chưa hoàn toàn bái xuống, hai tay đã bị hai cánh tay mạnh mẽ kéo lại. Một giọng nói sang sảng vang lên:
- Tiêu Lãng, cái mạng này của thúc thúc mệnh là do ngươi cứu về. Tiểu nhi không phải nhờ ngươi, nửa đường cũng đã chết. Ngươi còn muốn hành lễ với ta sao? Nếu để truyền ra ngoài, thúc thúc cũng bị người trong thiên hạ mắng cho không đứng thẳng được mất.
- Thúc thúc?
Tiêu Lãng ngẩn người ra. Hoàn Nhan Tuyệt Sát cho hắn mặt mũi quá lớn.
Người bình thường muốn quỳ gọi Hoàng Nhan Tuyệt Sát là thúc thúc, sợ là hắn cũng không đáp ứng chứ? Hiện tại hắn lại chủ động xem mình là con cháu...
Hoàn Nhan Tuyệt Sát nghiêm sắc mặt, giả vờ bất mãn nói:
- Sao vậy? Ngươi không muốn sao? Là sợ mặt mũi thúc thúc không đủ lớn sao?
Tiêu Lãng lắc đầu cười khổ nói:
- Năm đó, Nhược Thủy cứu ta một mạng. Uy danh của đại nhân Tuyệt Sát lan xa. Là Tiêu Lãng không dám nhận mà thôi!
- Vậy thì được. Sau này là người một nhà, cứ gọi ta là thúc thúc!
Hoàn Nhan Tuyệt Sát thân thiết vỗ vai Tiêu Lãng, cười lớn đi về phía trước. Tiêu Lãng cảm khái trước khí độ của Hoàn Nhan Tuyệt Sát, thoáng nhìn thấy Hoàn Nhan Nhược Thủy đỏ bừng mặt, còn Hoàn Nhan Như Ngọc tỏ ra không được tự nhiên và lúng túng.
Nhưng nghĩ tới từ người một nhà kia, hắn đoán chừng đã khiến cho hai người có chút hiểu lầm...
Tiêu Lãng ngồi xuống. Hoàn Nhan Tuyệt Sát không hổ danh là một đời kiêu hùng, tỏ ra thân thiết nói chuyện phiếm với Tiêu Lãng, không nói tới chữ cảm ơn, cũng không nói tới thù lao, càng không mời chào Tiêu Lãng tiến vào Hoàn Nhan gia.
Hắn chỉ khiến Tiêu Lãng cảm giác một chút ấm áp của người thân, nảy sinh cảm giác giống như người trong nhà. Đối với Tiêu Lãng mà nói, cảm giác này còn hơn đưa ra điều kiện gì, cho ra thù lao phong phú đến mức nào. Không mời chào cũng khiến Tiêu Lãng không nảy sinh tâm lý phản kháng.
Tùy tiện hàn huyên một hồi, Hoàn Nhan Tuyệt Sát liền cáo từ. Trước khi đi, hắn lưu lại một câu:
- Tiêu Lãng, nơi này chính là nhà của ngươi. Ngươi muốn ở lại cứ ở lại, không muốn thì cứ ra ngoài lang bạt, hoặc là về Thiên Châu của ngươi. Thúc thúc cũng không miễn cưỡng. Chỉ cần ngươi nhớ Hoàn Nhan Tuyệt Sát ta là thúc thúc của ngươi là được!
Một câu nói khiến Tiêu Lãng vô cùng xúc động. Nếu như Hoàn Nhan Tuyệt Sát không phải trời sinh có tính cách như vậy, người này khẳng định vô cùng lợi hại. Mỗi một câu nói, mỗi một động tác đều làm cho Tiêu Lãng cảm thấy rất thoải mái. Điều này vô hình trung đã lấy được lòng Tiêu Lãng. Giờ phút này Tiêu Lãng cảm giác nơi này chính là nhà.
Độc Long ở trong một gian phòng khác tu luyện. Hắn cũng có thị nữ hầu hạ.
Hiện tại trong gian phòng chỉ còn lại ba người Tiêu Lãng. Trong đầu ba người thật quỷ dị đều... nhớ tới một chuyện!
Thời điểm Tiêu Lãng cứu chữa Hoàn Nhan Tuyệt Sát, dường như đã diễn ra một màn kịch? Mà Hoàn Nhan Nhược Thủy cũng chính miệng đáp ứng, chỉ cần Tiêu Lãng cứu sống Hoàn Nhan Tuyệt Sát, như vậy có một người sẽ đưa cho Tiêu Lãng làm tiểu thiếp?
Lúc đó Tiêu Lãng và hai vị tỷ muội song sinh đều đang diễn trò, tất nhiên cũng không để ở trong lòng. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng đánh bậy đánh bạ lại thật sự làm được, điều này khiến ba người cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Nhìn hai vị mỹ nữ khuynh thành cúi đầu, mắt lóe lên vẻ ngượng ngùng, lại xoắn xuýt. Trái lại, Tiêu Lãng nở nụ cười.
Bản thân hắn cũng không có tâm tư trêu hoa ghẹo nguyệt. Đối với hai người, hắn chỉ có lòng thưởng thức, không có ý ái mộ, cho nên mở miệng nói thẳng:
- Nhược Thủy, chuyện kia nàng đừng để trong lòng, ta cũng chỉ thuận miệng nói một chút thôi. Ta vẫn thích làm bằng hữu tri âm với nàng hơn.
Thân thể Hoàn Nhan Nhược Thủy run lên. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt chân thành của Tiêu Lãng, sắc mặt nàng thoáng cái liền đỏ bừng. Đôi mắt to long lanh. Hoàn Nhan Như Ngọc lại thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng hai vị mỹ nữ xem thường đấng tu mi trong thiên hạ tuy rằng rất cảm kích Tiêu Lãng, nhưng nếu thật sự gả cho hắn, trong lòng hai người vẫn còn có chút mâu thuẫn.
Tiêu Lãng là thần khí thể...
Hoàn Nhan Nhược Thủy cắn cắn môi, trầm mặc. Rất lâu mới nói với giọng muỗi mới có thể nghe thấy, nói:
- Kỳ thực, Tiêu Lãng nếu như ngươi nhất định kiên trì, ta có thể... nghiêm túc cân nhắc!
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ