The smallest bookstore still contains more ideas of worth than have been presented in the entire history of television.

Andrew Ross

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.6 - Chương 80: Linh Hồn Xuất Khiếu.
inh hồn rất quan trọng, quan trọng nhất là Tiêu Lãng vừa phải vận chuyển Băng đế Hồn Quyết vừa khống chế chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, còn cần chú ý năng lượng trong huyền thạch bao bọc ngoài linh hồn phòng ngừa nổ tung.
Thế nên mỗi lần Tiêu Lãng chỉ có thể cùng lúc luyện hóa hai viên huyền thạch, mỗi lần luyện hóa không thể nhập định nên tốc độ rất chậm. Một ngày Tiêu Lãng chỉ có thể luyện hóa gần trăm viên huyền thạch, cứ tiếp tục như vậy thì luyện hóa ba, năm năm không có hiệu quả bằng một hoạt tham trăm vạn năm.
Tiêu Lãng nhức đầu, tiếp tục như vậy không phải là cách. Một lầ tu luyện mệt, thứ hai là Tiêu Lãng không có nhiều thời gian. Tốc độ tu luyện của Vân Tử Sam chắc chắn nhanh hơn Tiêu Lãng rất nhiều, cứ thế này thì hắn chết chắc.
Nhưng Tiêu Lãng không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể tiếp tục khô khan luyện hóa năng lượng trong huyền thạch, vừa suy nghĩ cách tăng tốc độ.
….. …. …. …. …..
- Oa, linh khí thiên địa chỗ này đậm đặc quá, chắc sẽ giúp tốc độ tu luyện tăng gấp mười, không, là trăm lần?
Trong thiên điện nơi Tiêu Lãng đang ở, một đám thiếu niên, thiếu nữ đi đến. Một người hét lên, vẻ mặt kinh thán. Những thiếu niên, thiếu nữ này là đệ tử của Đông Phương gia, Nghịch gia, Trà gia, được Trà Mộc sắp đặt đi vào tu luyện. Mỗi tháng bọn họ không lĩnh được bao nhiêu huyễn thạch, huyền thạch, căn bản không đủ tu luyện, giờ phút này được tu luyện ở bảo địa thế này làm mọi người rất vui sướng.
Một thiếu nữ tuổi lớn nhất, cỡ mười mấy tuổi trừng người nói chuyện:
- Suỵt!
Thiếu nữ chỉ vào một gian phòng, nhỏ giọng nói:
- Đông Phương Sĩ, câm miệng lại! Đại nhân đang tu luyện bên trong,m ngươi đã quên Mộc gia dặn như thế nào sao?
Tiểu nam hài mười lăm, sáu tuổi bị mắng vội vàng che miệng lại, ánh mắt nóng cháy, sùng kính nhìn gian phòng Tiêu Lãng ở. Các thiếu niên, thiếu nữ cũng vẻ mặt tôn sùng nhìn hướng gian phòng. Kinh nghiệm truyền kỳ của Tiêu Lãng giống như thần trong mắt đám thanh niên này, mặc dù hắn không lớn hơn bọn họ bao nhiêu.
Mọi người chia tốp ba, năm người cẩn thận đi vào một gian phòng tu luyện. Trà Mộc đã dặn là mỗi người chỉ được tu luyện năm ngày tại đây. Bọn họ không dám lãng phí cơ hội quý giá như vậy.
Tiêu Lãng không ngừng luyện hóa năng lượng trong huyền thạch nhưng chỉ hấp thu năm phần trăm năng lượng bên trong, số năng lượng còn lại bị đại trận giam cầm trong thiên điện khiến năng lượng nơi đây đậm đặc đáng sợ. Dù võ giả nàol iên tục luyện hóa huyền thạch cũng không nhanh bằng tu luyện tại đây.
Năm ngày trôi qua nhanh, đám thiếu nữ, thiếu niên hưng phấn đi ra. Thực lực của bọn họ không cao, cỡ Chúng Sinh cảnh, bây giờ tu luyện bên trong năm ngày bằng tu luyện mấy tháng ở bên ngoài.
Bên ngoài có một đám thiếu niên, thiếu nữ khác chờ sẵn, thấy nhóm người hưng phấn đi ra, thực lực hoặc nhiều hoặc ít có tăng lên thì bọn họ kích động đi vào trong tu luyện.
Tiêu Lãng luyện hóa năng lượng trong huyền thạch không tiến triển nhanh gì nưng khiến đám đệ tử gia tộc của hắn được lợi. Đông Phương gia, Nghịch gia, Trà gia, và Liễu gia mặt dày gia nhập. Tuy đệ tử trực hệ, chi thứ của gia tộc bọn họ mỗi tháng được lĩnh huyễn thạch, huyền thạch nhất định nhưng Trà Mộc không rộng rãi gì, chỉ dựa theo tư chất chia cho họ một số huyễn thạch, huyền thạch rất nhỏ. Dù sao nhóm người này không có chút cống hiến, toàn là ngồi mát ăn bát vsàng.
Thời gian lại trôi qua nửa tháng, Tiêu Lãng dừng luyện hóa, mở mắt ra suy ngẫm.
- Tổ cha nó, cứ tiếp tục thế này không phải là cách!
tu luyện như vậy quá mệt mỏi, cứ vài ngày tu luyện là Tiêu Lãng cần nghỉ ngơi một ngày mới giảm cảm giác mệt mỏi trong linh hồn. Nếu tiếp tục tu luyện, sợ là cuối cùng tâm ma không đến mà Tiêu Lãng đã bị mệt chết.
Tiêu Lãng duỗi lưng nằm phịch xuống đất, không suy nghĩ gì hết, nghỉ ngơi thư giãn. Nằm một lúc, Tiêu Lãng càng thấy mệt hơn, mệt từ sâu trong tâm hồn.
Áp lực trên vai Tiêu Lãng quá lớn, như ngọn núi cao luôn đè ép hắn. Người ngoài, ví dụ như tộc nhân Đông Phương gia, Trà gia chỉ thấy Tiêu Lãng phong cảnh. Bá chủ tây bộ, đứng đầu mười công tử, có thể đè ép Ma Đế, Lăng Đế, bắt giữ Đại Đế Man nhân. Nhưng bọn họ vĩnh viễn không trông thấy áp lực mà Tiêu Lãng gánh chịu, bọn họ chỉ cho rằng có hắn ở thì chuyện gì cũng dàn xếp được, khó khăn gì đều không thành vấn đề, dù trời có sập thì có Tiêu Lãng chống.
Bọn họ đã quên một điều, Tiêu Lãng chỉ có hai mươi hai tuổi!
Bình thường người hai mươi tuổi làm cái gì? Không nói đến võ giả hàn môn, chỉ nói những công tử của đại gia tộc hiểu nhiều chuyện, đa số tu luyện dưới cánh chim của gia tộc, ăn uống chơi bời cua gái.
Muốn hưởng thụ nhiều quyền lực thì phải gánh trách nhiệm càng lớn. Thế giới này vĩnh viễn không có công bằng, muốn có được nhiều thì ngươi phải trả giá nhiều hơn.
Tiêu Lãng luôn làm mình bận rộn vì hắn không muốn rảnh rỗi, không muốn suy nghĩ nhiều. Dù là đoạn ngày sau đại hôn Tiêu Lãng cũng đắm chìm vào tình ái với đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã.
Một người chịu áp lực nếu suy nghĩ nhiều thì sẽ sợ hãi, biến tiêu cực. Là con người luôn sẽ có cảm xúc mặt trái, sẽ sợ hãi, tiêu cực, chán nản, vân vân và vân vân, khiến lòng của một người cực kỳ cường đại.
Tiêu Lãng bởi vì tu luyện hao phí tâm thần nhưng không thấy hiểu quả rõ rệt nên sinh ra cảm xúc chán nản, tiêu cực. áp lực giấu sâu tận linh hồn Tiêu Lãng được giải phóng, làm hắn thấy ngộp thở.
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm vào trần nhà, không suy nghĩ nhiều, chìm trong u buồn. Giờ phút này, Tiêu Lãng lười nhúc nhích một ngón tay.
Từ từ linh hồn Tiêu Lãng có cảm giá như thoát khỏi thể xác. Tiêu Lãng thấy mình nằm chết lặng, thấy linh khí thiên địa đậm đặc trong phòng, thấy dạ minh châu chiếu sáng căn phòng.
Người Tiêu Lãng run lên, đôi mắt đờ đẫn lấp lánh ánh sáng. Tiêu Lãng ngồi bật dậy.
Tiêu Lãng cười to bảo:
- Rốt cuộc ta đã nghĩ ra cách rồi!
Lần đầu tiên Tiêu Lãng đi Bắc Minh bỗng tiến vào trạng thái kỳ diệu, sau đó ở Hải Để thần phủ cũng nhờ trạng thái này giúp hắn độ qua tâm ma lần thứ năm. Trạng thái giống như vừa rồi, linh hồn có thể thoát khỏi xác cảm ứng tình huống bốn phía. Trong trạng thái đó, thân thể Tiêu Lãng hành động như khúc gỗ. Nói cách khác... Loại trạng thái này như tách rời linh hồn và thân thể.
Trong trạng thái này, Tiêu Lãng cảm giác xung quanh biến chậm chạp, rõ ràng hơn. Nếu Tiêu Lãng tiến vào loại trạng thái này rồi luyện hóa huyền thạch, vậy thân thể hắn sẽ như khúc gỗ luyện hóa. Tiêu Lãng có thể cảm ứng rõ ràng thân thể và linh hồn của mình, không xảy ra chút sơ xuất gì, tốc độ tăng nhanh.
Ví dụ như Tiêu Lãng chiến đấu với người ta đột nhiên tiến vào trạng thái này. Thân thể đấu với kẻ địch, linh hồn cảm ứng rõ ràng mỗi động tác của địch thủ, hành động của đối phương chậm chạp. Nếu đánh nhau như vậy thì xác suất chiến thắng của Tiêu Lãng tăng lớn. Nhưng Tiêu Lãng không quen nắm giữ loại trạng thái này, lúc chiến đấu càng không dám tùy tiện phóng ra.
Tiêu Lãng buộc tâm trí mình tiến vào trạng thái tâm không tạp niệm, để linh hồn xuất khiếu rồi chỉ huy thân thể máy móc luyện hóa huyền thạch, vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, truyền năng lượng trong huyền thạch vào trong linh hồn sau đó máy móc vận chuyển Băng đế Hồn Quyết hấp thu năng lượng.
Quả nhiên!
Trong trạng thái này tốc độ năng lượng trong huyền thạch tăng nhanh rất nhiều, vì thân thể Tiêu Lãng hành động máy móc. Linh hồn của Tiêu Lãng như người đứng xem, ở một bên nhìn mình công tác. Thế này thì xác suất sai sót, tốc độ tăng nhanh mấy lần.
- Tốt rồi, trong trạng thái này tốc độ tu luyện của ta chắc chắn có thể tăng gấp năm, mười lần. Chắc sẽ nhẹ nhàng đạt đến đỉnh đệ lục trọng.
Tiêu Lãng mừng như điên, điều ày tương đương với nửa nhập định, hắn sẽ không thấy mệt mỏi. Bởi vì linh hồn "Xuất khiếu" giám sát ở bên ngoài, Tiêu Lãng dần tăng số huyền thạch luyện hóa trong mỗi lần, tốc độ tăng gấp mấy lần.
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ