Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 89: Lựa Chọn
iết, giết, giết! Thiên địa bất nhân coi vạn vật như chó rơm. Vậy vì sao vạn vật không thể giết? Ta muốn lấy chém giết để nhập đạo, chứng nhận đại đạo vô tình. Bất kỳ người nào dám cả gan quấy nhiễu ta, nhất định giết không tha!
Tiêu Lãng một mình lao nhanh ở bên trong không gian hư vô, hai con mắt huyết hồng, hai tay không ngừng vung lên, nghiễm nhiên đã biến thành một người điên!
Mấy đợt công kích trước, mỗi lần cách nhau cũng phải mấy ngày. Tiêu Lãng đã từng có mấy lần thiếu chút nữa thì nhập ma. Chỉ có điều mỗi lần trước khi oán linh đến, hắn đều tỉnh táo lại, bảo vệ bản tâm của mình. Lần này hiển nhiên hắn nhập ma sâu hơn so với bất kỳ lần nào trước đó.
Đợt công kích thứ chín nhìn như cực kỳ bình thường, Tiêu Lãng một đường giết chết liền vượt qua, nhưng thật ra lại nguy hiểm khác thường. Hơn nữa còn vận dụng ảo cảnh, khiến Tiêu Lãng dễ dàng chìm đắm ở trong đó!
Ban đầu xuất hiện kẻ thù của Tiêu Lãng. Cho dù lúc mới bắt đầu trong lòng hắn biết đây là ảo cảnh, nhưng kẻ thù làm sao có thể không giết? Hơn nữa giết chết kẻ thù, thì bằng với giết chết oán linh, có thể vượt qua tâm ma tại sao lại không làm?
Một đường chém giết, khiến trong đầu Tiêu Lãng tràn ngập sự giết chóc, khiến hắn giết hoàn toàn đỏ cả mắt. Sau đó bắt đầu xuất hiện một vài người xa lạ, dụ dỗ ý niệm vô tình trong đầu hắn. Ý niệm giết chóc thật ra mục đích cuối cùng... chính là vì dẫn ý niệm vô tình trong lòng Tiêu Lãng ra. Trong khi Tiêu Lãng thần trí không tỉnh táo, giết chết tất cả già trẻ phụ nữ trong thôn trang kia, hoàn toàn khiến ý niệm vô tình chiếm đoạt lấy linh hồn của hắn.
Nếu như chỉ đơn thuần là ý niệm giết chóc hoặc là ý niệm vô tình, có lẽ Tiêu Lãng sẽ không trúng độc sâu như vậy. Giờ phút này hai loại ý niệm đan xen vào nhau hỗ trợ lẫn nhau, đễ dàng áp chế một chút thần chí tỉnh táo và ý niệm hữu tình của Tiêu Lãng, khiến hắn hóa thành làm một cỗ máy giết chóc lãnh huyết vô tình.
Thời gian trôi qua từng chút một, đợt tấn công cuối cùng của oán linh sắp đến. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng vẫn rơi vào trong trạng thái điên cuồng. Đợt công kích cuối cùng xưa nay đều kinh khủng nhất. Nếu như Tiêu Lãng vẫn chưa thể tỉnh táo, đợt công kích lần thứ mười của tâm ma nhất định sẽ khiến hắn vĩnh viễn trầm luân.
Vù!
Vào thời khắc này, trong không gian hư vô đột nhiên xuất hiện một chút ánh sáng. Một khí lưu từ bên trên hư không bay tới, trực tiếp bắn vào trong cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng, cuối cùng bám vào bên ngoài cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng.
Khí lưu kia vô cùng thuần khiết, bám vào cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng chậm rãi dung hợp. Đây là hoạt tham trăm vạn năm được Âu Dương Lãnh Yên luyện hóa giúp Tiêu Lãng. Nó mang theo đến linh hồn lực tinh khiết nhất.
Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng vẫn đang điên cuồng vung nắm đấm, lao nhanh, hoàn toàn không thấy linh hồn lực ở bên ngoài thân thể. Linh hồn lực không ngừng dung hợp, không ngừng giảm bớt. Cái bóng linh hồn của Tiêu Lãng bắt đầu không ngừng lớn lên. Từ chiều cao ban đầu là năm mét, đã biến thành sáu mét, bảy mét...
Theo linh hồn lực không ngừng truyền vào, động tác điên cuồng của Tiêu Lãng bắt đầu chậm rãi giảm bớt xuống. Màu đỏ như máu trong ánh mắt cũng không ngừng bớt đi.
Sau một ngày, linh hồn Tiêu Lãng dã hoàn toàn tỉnh táo lại. Khi hắn từ trong ấn ký linh hồn tra xét được chuyện đã xảy ra, nhất thời toàn thân đều run rẩy!
Đồng thời hắn lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trong một bước ngoặt, lại có thể có người chuyển linh hồn lực vào. Chẳng lẽ là người của Mê Thần Cung trợ giúp mình?
Tuy rằng hắn rơi vào trạng thái điên cuồng, nhưng hắn hiểu rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trước đó. Nếu như không phải nhờ linh hồn lực này, chắc hẳn lần này hắn chắc chắn phải chết.
Giờ phút này hắn không có thời gian để ngạc nhiên, cũng không nghĩ tới chuyện cảm thán. Giống như những lần trước, hắn bắt đầu vội vàng loại bỏ ý niệm vô tình và ý niệm giết chóc trong linh hồn. Bởi vì đợt công kích thứ mười của tâm ma sẽ tới ngay lập tức. Nếu như giờ phút này hắn còn không hoàn toàn áp chế được hai ý niệm kia, hắn làm sao vượt qua được đợt công kích thứ mười của tâm ma?
Vù!
Hình ảnh trước mắt hắn đột nhiên thay đổi. Đợt công kích thứ mười của tâm ma lại đến sớm!
Xong rồi...
Hắn thầm thở dài. Cho dù giờ phút này linh hồn hắn đã trở nên cường đại hơn rất nhiều, nhưng hắn căn bản không có cách nào chống đỡ được đợt công kích thứ chín. Giờ phút này trong linh hồn hắn còn có vô số tâm tình tiêu cực, có thể bị dẫn ra bất kỳ lúc nào. Hắn hoàn toàn không có cách nào vượt qua được đợt công kích thứ mười.
- Giết!
Phía xa đột nhiên truyền đến tiếng quát lớn, khiến Tiêu Lãng không thể suy nghĩ được nữa. Hắn đột nhiên phát hiện mình đã đi tới Bắc Minh. Mà phía trước có vô số cường giả Nhân Hoàng đếm không hết, còn có mấy Thiên Đế đang vọt về phía hắn.
Trong khoảng thời gian ngắn, ý niệm giết chóc lại dâng lên như bão táp trong đầu hắn. Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng kinh sợ... Lại là chiêu này tới rồi!
Tâm ma biến ra vô số kẻ địch của hắn, khiến hắn động sát tâm. Chỉ cần hắn thoáng động sát tâm, linh hồn lập tức về bị ý niệm giết chóc chiếm hữu. Càng giết nhiều, phần thần trí tỉnh táo của hắn sẽ bị áp chế. Chờ sau khi hắn hoàn toàn xông vào ma đạo, ảo cảnh này tuyệt đối sẽ biến ra một vài người vô tội.
Mà sau khi giết càng nhiều người vô tội, ý niệm vô tình sẽ lập tức bị dẫn dắt ra. Hai tâm tình đan vào nhau, sẽ khiến hắn hoàn toàn trầm luân. Hơn nữa đây là đợt công kích cuối cùng của tâm ma, chính là đợt công kích kinh khủng nhất. Có trời mới biết cuối cùng sẽ xuất hiện thứ quỷ quái gì?
Nhưng hắn không thể không giết chết, bởi vì không giết chết những oán linh này, hắn không có cách nào vượt qua tâm ma. Cuối cùng nếu tiếp tục giằng co, ý niệm tỉnh táo, ý niệm chân thiện mỹ trong đầu hắn sẽ bị tâm tình tiêu cực áp chế, phá hủy. Cuối cùng linh hồn hoàn toàn bị tâm tình tiêu cực chiếm, trở thành một oán niệm mới.
- Giết!
Không có cách nào, hắn chỉ có thể phóng về phía trước. Chỉ có điều ở sâu trong linh hồn, hắn vẫn nhắc nhở mình, phải giữ được sự tỉnh táo, phải chống lại những tâm tình tiêu cực này, giữ nguyên bản tâm của mình.
Đối diện chỉ có mấy vạn người Bắc Minh. Tiêu Lãng chém giết từng người. Thần trí của hắn từ từ trở nên mơ hồ. Hai mắt lại trở nên huyết hồng. Ý niệm giết chóc tràn ngập trong đầu hắn!
Sau khi oán linh cuối cùng bị đánh nát, hóa thành lưu quang vọt vào trong thân thể hắn, chấp niệm ở sâu trong linh hồn hắn, khiến hắn tỉnh táo lại. Chỉ một giây sau, tình cảnh trước mắt lại thay đổi. Trước mắt hắn xuất hiện vô số thi thú, lại làm cho hắn trở lại điên cuồng.
- Giết giết giết!
Tiêu Lãng đã không biết mình giết bao nhiêu thi thú. Hắn hoàn toàn lạc lối khỏi bản tâm của mình. Khi hình ảnh lại thay đổi. Hắn lại xuất hiện ở trong một thôn trang. Trong thôn trang đều là hài tử vô tội và lão nhân phụ nữ, thậm chí còn có trẻ con...
Chỉ có điều, giờ phút này Tiêu Lãng đã hoàn toàn lạc lối. Hắn làm sao phân biệt được rõ ràng đâu là kẻ địch đâu là hài đồng? Hắn trực tiếp vung cánh tay lên, giết chết từng người một! Ý niệm vô tình hoàn toàn chiếm nội tâm của hắn.
Vù!
Hình ảnh lại thay đổi. Trước mắt hắn xuất hiện một người. Tiêu Thanh Long! Nhưng hắn lại một quyền đánh ra, hoàn toàn không chút do dự.
Sau đó phía xa có một bóng người vọt tới, Tiêu Thanh Hổ!
Ầm!
Tiêu Thanh Hổ đối với Tiêu Lãng coi như không tệ, bản thân cũng không làm gì ác. Nhưng giờ phút này Tiêu Lãng dường như đã hoàn toàn trở thành lãnh huyết vô tình, chém giết không chút lưu tình.
Vèo!
Phía trước lại một người nữa tới. Không ngờ lại là Ẩn đế!
Trong mắt huyết hồng của Tiêu Lãng xuất hiện một tia giãy dụa. Cuối cùng hắn vẫn giơ nắm đấm lên, bỗng nhiên đánh nát.
Sau đó, từng người vọt tới dần dần có quan hệ thân mật hơn với Tiêu Lãng. Thiện Lão, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Thiên Tầm, Phá Hài...
Vẻ giãy dụa trong mắt Tiêu Lãng càng ngày càng nồng đậm. Nhưng cuối cùng hắn vẫn vô tình chém giết. Mà mỗi lần chém giết, linh hồn hắn cũng sẽ cảm thấy đau đớt, giống như phóng ra một vạn lần tình thương!
Nếu như giờ phút này Tiêu Lãng hoàn toàn tỉnh táo, hắn sẽ phát hiện một bí mật cực lớn. Vì sao tâm ma lần thứ tư lại hoàn toàn khác với ba lần trước. Đó là bởi vì võ giả cảm ngộ thiên đạo!
Tâm ma lần thứ tư được thiết lập hoàn toàn vì võ giả cảm ngộ thiên đạo. Mà giờ phút này, tâm ma lần lượt công kích khiến Tiêu Lãng lần lượt giết chết những người vô tội này, thậm chí còn giết chết bằng hữu của hắn, chính là để hắn hoàn toàn trở nên vô tình, trốn vào bên trong thiên đạo vô tình.
Tiêu Lãng sở dĩ giãy dụa, cũng bởi vì bản thân hắn chống lại thiên đạo vô tình nhất. Hắn không muốn biến thành một cỗ máy lãnh huyết. Mà tâm ma chính là tâm ma. Bản thân võ giả sợ nhất điều gì, nó liền xuất hiện điều gì...
Cho nên kết quả tâm ma lần này của Tiêu Lãng, hoặc là hắn chết, hoặc là hắn hoàn toàn trốn vào thiên đạo vô tình. Mà bất luận là kết quả nào, hắn đều không có cách nào chịu đựng được.
Vèo!
Phía xa lại có bốn nhân ảnh chậm rãi bay tới. Linh hồn Tiêu Lãng đột nhiên run lên. Trong mắt xuất hiện một phần tâm tình hết sức đau khổ. Bởi vì bóng người xuất hiện phía trước, không ngờ lại là Tiêu Thanh Y, Đông Phương Hồng Đậu, Liễu Nhã và Âu Dương Lãnh Yên!
Giờ phút này, ở sâu trong linh hồn hắn đột nhiên bừng tỉnh. Hoặc là hắn độ tâm ma thất bại cuối cùng hóa thành oán linh, vĩnh viễn ở lại chỗ này, hoặc là giết chết bốn người hắn yêu thương trước mắt, trốn vào thiên đạo vô tình!
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ