Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 76: Vô Lễ
ởi quần?
Sắc mặt Lãnh Tinh Nhi liền thay đổi. Nhìn thấy cửa lớn đóng, cửa gian phòng Ấu Trĩ cũng đóng lại, Lãnh Tinh Nhi theo bản năng cảm thấy sợ hãi. Dù sao nàng cũng là một thiếu nữ. Nàng nhất thời khẩn trương nhìn Tiêu Lãng từng bước tiến sát lại nói:
- Ngươi… ngươi muốn làm gì? Đừng tới đây. Ngươi dám làm xằng làm bậy phụ thân ta sẽ giết ngươi!
- Cái gì mà làm xằng làm bậy?
Sắc mặt Tiêu Lãng thoáng cái đã trở nên nghiêm túc. Hắn giả vờ tỏ ra kỳ quái nói:
- Ta cởi quần tắm rửa, đi ngủ. Ta làm loạn cái gì? Ta tắm ở trong phòng của ta cũng không được sao?
Nói xong Tiêu Lãng đi vào trong phòng tắm bên cạnh, lại không coi ai ra gì bắt đầu tắm, bỏ lại một mình Lãnh Tinh Nhi ở bên ngoài, trên mặt đầy lúng túng và không biết phải làm sao.
Trong lòng nàng tức giận đang cố kìm chế. Nếu không phát tiết được, nàng sợ tối nay không có cách nào ngủ, cho nên mới một đường theo Tiêu Lãng. Đến giờ phút này nàng căn bản lại không biết phải làm sao.
Nàng vốn là một nữ hài, một tiểu thư danh môn. Hiện tại mạo muội ở cùng nam tử trong một phòng cũng thực sự không tốt. Nếu truyền ra ngoài, khẳng định danh dự bị tổn hại. Hiện tại nghĩ đến chuyện Tiêu Lãng vẫn đang trần truồng ở trong căn phòng bên cạnh tắm rửa, nàng càng không biết phải làm gì.
Mà chờ sau khi Tiêu Lãng tắm xong, thật nhàn nhã mặc một quần dài màu đen, trên người để trần đi ra, trong đầu nàng hoàn toàn ngổn ngang. Nhìn thấy dáng người hoàn mỹ rắn chắc của Tiêu Lãng, cơ bắp thành từng múi. Trên người còn có vô số vết thương giống như một bức tranh thần bí, trong lòng Lãnh Tinh Nhi đột nhiên rung động.
Thiên Châu có rất nhiều linh dược, sau khi bị thương có thể dễ dàng khôi phục, ngay cả vết thương cũng không tìm thấy. Trên người Tiêu Lãng lại có nhiều vết thương như vậy, điều này chứng tỏ khi hắn còn bé khẳng định rất khổ. Mà trên thực tế, khi Lãnh Tinh Nhi còn bé cũng rất khổ. Nàng là con gái rơi của Lãnh Đế, nếu không phải nàng là thiên chi linh thể, chắc hẳn giờ phút này vẫn ở trong một vực diện nhỏ. Bảy tuổi, năm ấy sau khi nàng được phát hiện là thiên chi linh thể mới trở lại Thiên Châu. Mà từ nhỏ nàng thiếu sự yêu thương của phụ thân chịu đủ khinh thường, mới có thể khiến tính tình nàng nóng nảy như vậy.
Trong lòng nàng đột nhiên trở nên phức tạp, một cảm giác không thể nói nên lời. Nàng rất xấu hổ, rất lúng túng, rất muốn rời đi. Nhưng chấp niệm trong đầu khiến nàng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Bước chân của Tiêu Lãng khẽ vang lên. Hắn tương đối khôi ngô, khiến Lãnh Tinh Nhi có cảm giác nghẹn thở. Lãnh Tinh Nhi bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau, trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoảng.
- Nữ tử ngốc này lại còn chưa đi sao?
Tiêu Lãng diễn một hồi như vậy, vốn tưởng rằng có thể dễ dàng doạ Lãnh Tinh Nhi rời đi. Dù sao nàng hiếu thắng thế nào cũng là một khuê nữ. Không nghĩ tới nàng lại quật cường như vậy?
Hắn chậm rãi đi về phía Lãnh Tinh Nhi, muốn doạ nàng rời đi, để ngủ yên một đêm, ngày mai còn phải chạy đi.
Ầm!
Lưng Lãnh Tinh Nhi chạm vào cửa đá. Nàng càng hoảng loạn hơn, ngẩng đầu, vẫn cắn răng, không nói muốn rời đi. Chỉ có điều ánh mắt nàng nhìn thấy ngực Tiêu Lãng, không ngừng né tránh, không biết phải làm sao.
- Tiểu thư, còn chưa đi sao? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ngủ cùng đại gia?
Tóc Tiêu Lãng ướt đẫm. Trong mắt hắn chớp hiện hào quang tà dị. Với cơ bắp ở trước ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười yêu khí lẫm liệt càng khiến hắn có một loại khí chất quỷ mị. Hắn nhìn Lãnh Tinh Nhi trêu tức, một tay chống lên trên cửa đá, muốn xem thử nàng còn có thể kiên trì bao lâu.
Lãnh Tinh Nhi cắn răng khổ sở chống đỡ, kiên cường khẽ nói:
- Tiêu Lãng, ngươi vô liêm sỉ! Ngươi dám vô lễ đối với bản tiểu thư? Bản tiểu thư chỉ cần truyền tin tức này ra, sợ là vô số công tử Thiên Châu sẽ tìm ngươi quyết đấu? Phụ thân ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Tiêu Lãng liếc mắt khinh thường, càng trêu tức cười nói:
- Lãnh tiểu thư, ta còn chưa vô lễ. Ý của ngươi là... muốn ta vô lễ đối với ngươi?
- Ngươi dám!
Lãnh Tinh Nhi giống như một con sư tử con nổi giận, mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, chỉ có điều trong lòng càng ngày càng hoảng loạn. Bởi vì lần đầu tiên nàng cảm nhận được khí tức nam tính mãnh liệt như vậy.
- Ta dám làm rất nhiều chuyện! Đừng nói ngươi là đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu, cho dù là một nữ thần hạ phàm, lão tử cũng dám không tôn trọng!
Tiêu Lãng cười lạnh một tiếng, sau đó cảm giác nhàm chán vô vị. Nếu tiếp tục sẽ tốn thời gian nghỉ ngơi của hắn, cho nên hắn lấy phương pháp trực tiếp nhất, một tay đột nhiên nắm lấy eo Lãnh Tinh Nhi, đầu lại nhanh như tia chớp cúi xuống, miệng trực tiếp ngậm vào đôi môi cực kỳ kiều diễm của Lãnh Tinh Nhi.
Ầm!
Thân thể Lãnh Tinh Nhi giống như bị giật điện run lên, trong đầu trống rỗng. Mãi đến khi cảm giác đầu lưỡi của Tiêu Lãng giống như một con rống lách qua hàm răng của nàng, dây dưa với đầu lưỡi của nàng, nàng mới đột nhiên tỉnh lại. Nàng lập tức dùng sức đẩy Tiêu Lãng ra, đồng thời há miệng cắn một cái.
- Ta nhổ vào! Quả nhiên là một kẻ điên!
Đầu lưỡi Tiêu Lãng chảy máu, thiếu chút nữa bị cắn đứt. Trong miệng toàn là vị tanh của máu. Trong lúc đó, Lãnh Tinh Nhi vội vàng đẩy hắn ra. Nàng không sử dụng hồn lực, thật ra hắn cũng không bị thương.
Chỉ có điều hắn lại hoàn toàn nổi cơn thịnh nộ. Sắc mặt hắn trở nên tối sầm xuống. Đôi mắt giống như mắt một con sói đói nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh Nhi, lạnh giọng nói:
- Lập tức cút ra ngoài cho ta, bằng không lão tử điên lên, ngay cả bản thân ta cũng sợ! Đến lúc đó ta làm ra chuyện không bằng cầm thú, đối với hai bên chúng ta cũng không tốt! Cút!
Khí thế của Tiêu Lãng cường đại đến mức nào? Đặc biệt là giờ phút này khi hắn thật sự nổi giận, sát khí trên người trút xuống, khiến Lãnh Tinh Nhi sợ ngây người. Nhìn dáng vẻ Tiêu Lãng khí phách lẫm liệt, nàng theo bản năng hoảng sợ, xoay người đập vào một cơ quan phía trên cửa đá, khóc, chạy như điên.
- Ta ngất. Đệ nhất mỹ nhân Thiên Châu này quả nhiên không phải dễ chiếm tiện nghi!
Tiêu Lãng âm thầm căm tức. Đầu lưỡi thiếu chút nữa bị cắn đứt. Giờ phút này Thảo Đằng đang ngủ say, hắn không có cách nào chữa thương, chỉ có thể lấy ra một đan dược, bỏ vào trong miệng đầy máu đồng thời nuốt xuống.
- A... Đại ca ca, sao đại ca không mặc quần áo!
Chỉ một lát sau, gian phòng của Âu Dương Ấu Trĩ mở ra, lộ ra một đầu nhỏ. Nàng nhìn thấy Tiêu Lãng nằm ở trên ghế, trên người trần trụi, lập tức sợ hãi rụt đầu trở lại.
Tiêu Lãng cười khổ phủ thêm một cái áo choàng, hàm hồ nói:
- Trời nóng nực, Ấu Trĩ đi ngủ sớm một chút. Ngày mai chúng ta phải đi tới Thần Khải phủ!
Ấu Trĩ đáp một tiếng, sau đó trở về đi ngủ. Tiêu Lãng trực tiếp ở bên trong đại sảnh ngồi thiền luyện hóa huyền thạch.
Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Tiêu Lãng đã sớm tỉnh lại. Hắn sợ Lãnh Tinh Nhi lại tới gây sự nên cũng không dám ra ngoài, trực tiếp xé rách không gian bay vượt qua hư không rời đi.
Tuy rằng Âu Dương Ấu Trĩ rất nhiều lần được người của Âu Dương gia dẫn theo, bay vượt qua hư không, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nàng cùng đi với Tiêu Lãng, nên vô cùng hài lòng. Hai người một đường bay vượt qua hư không. Sau khi đến một thành trì gần đó, cả hai bắt đầu truyền tống! Tuy rằng bay vượt qua hư không nhanh hơn một chút, nhưng một mình Tiêu Lãng thì không sao, mang theo tiểu công chúa Âu Dương gia chẳng may xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không có cách nào ăn nói được với Âu Dương Thúy Thúy.
Lệnh bài truyền tống của Tiêu Lãng có thể truyền tống vô hạn. Chỉ có điều vì chiếu cố cho Ấu Trĩ, mỗi khi đến lúc trời tối hắn sẽ ở trong một thành trì, đưa nàng đi ăn,, tìm nơi nghỉ ngơi qua đêm. Chỉ có điều mỗi đêm, Tiêu Lãng thường bớt thời gian luyện hóa huyền thạch, cũng không tính là lãng phí thời gian.
Sau nửa tháng, hai người rốt cuộc đã tới Thần Khải Thành. Khi nhìn thấy rõ ràng Thần Khải Thành tiêu điều hơn rất nhiều, Tiêu Lãng lại xúc động. Chuyện hải thú này không giải quyết được, xem ra Thần Khải phủ suy yếu chỉ là vấn đề thời gian.
Đám hộ vệ đều biết Tiêu Lãng. Bọn họ lập tức hành lễ. Tiêu Lãng thuận miệng hỏi dò một câu:
- Mộc Tiểu Đao Mộc Tiểu Yêu có ở núi Thần Khải không?
- Chuyện này...
Hộ vệ thống lĩnh do dự một hồi, có chút buồn bã lắc đầu nói:
- Bẩm Lãng công tử, đêm qua phía nam lại xảy ra chuyện lớn. Lần này hải thú nhiều hơn, quy mô lớn hơn so với trước kia, đã công phá ba thành trì. Tộc trưởng dẫn theo phần lớn người trong trong đang ở núi Thần Khải đi ngăn chặn. Thiếu gia Tiểu Đao và tiểu thư Tiểu Yêu cũng xuất chiến!
- Ừm?
Sắc mặt Tiêu Lãng đột nhiên trầm xuống. Thế cuộc đã nghiêm trọng đến mức cần Tiểu Đao, và Mộc Tiểu Yêu ra chiến trường sao?
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ