Good as it is to inherit a library, it is better to collect one.

Augustine Birrell, Obiter Dicta, "Book Buying"

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 79: Sinh Con
gồi xếp bằng lên, Tiêu Lãng rất nhanh đã ngưng tụ ra một tia huyền khí, phóng ra đưa vào trong Tu Di Giới. Kết quả khiến hắn vô cùng phiền muộn chính là, Tu Di Giới lại sáng lên, quấy nhiễu huyền khí Tiêu Lãng xâm nhập vào. Cái Tu Di Giới này căn bản không mở ra.
- A... Sớm biết đã giết chết Kỳ tiểu thư kia!
Tiêu Lãng tỉnh ngộ. Kỳ tiểu thư không chết, Tu Di Giới này còn không phải là vật vô chủ, khẳng định không mở ra được. Nếu như miễn cưỡng truyền huyền khí vào, không gian bên trong sẽ sụp đổ. Bảo vật trong Tu Di Giới cũng sẽ vỡ thành từng mảnh.
- Quên đi! Chờ sau này đi tới Thiên Châu lại nghĩ cách vậy!
Tiêu Lãng cất Tu Di Giới. Hắn lại nhớ tới một thứ. Đó chính là bảo thạch năm màu!
Trong Tu Di Giới của Thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn có vô số bảo thạch năm màu. Bên trong chứa rất năng lượng tinh thuần. Hiện nay, những năng lượng này đối với mình mà nói là vô dụng, nhưng đối với đám người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm Liễu Nhã có lẽ có chút hữu dụng.
Tu Di Giới lóe lên. Hắn lấy ra bốn viên bảo thạch năm màu, ném cho bốn người Tiêu Thanh Y Thiên Tầm, giải thích:
- Các ngươi dùng huyền khí bao bọc lấy những viên đá quý này, thử một chút xem có thể luyện hóa hay không? Nếu như có năng lượng tinh thuần tràn vào gân mạch, các ngươi lập tức vận chuyển huyền khí, đưa những năng lượng này tiến vào bên trong đan điền!
Bốn người Tiêu Thanh Y liếc nhìn nhau, có chút tò mò nhìn bảo thạch năm màu trong tay. Tiêu Lãng cũng không giải thích nhiều. Bốn người chỉ có thể ngồi xếp bằng luyện hóa.
Bốn viên bảo thạch giống như trong dự đoán của Tiêu Lãng chậm rãi biến mất ở trong lòng bàn tay bốn người. Bốn người vẫn nhắm mắt, bắt đầu luyện hóa.
Chỉ một lát sau, Tiêu Thanh Y đột nhiên mở mắt, kinh ngạc nói:
- Thứ này thật thần kỳ. Năng lượng bên trong thật khổng lồ, có thể tương đương với lượng huyền khí ta ta tu luyện một tháng!
Thiên Tầm là người thứ hai tỉnh lại, mắt sáng ngời, hưng phấn nhìn Tiêu Lãng nói:
- Công tử còn nữa không, cho ta thêm một ít. Nếu như có nhiều đá quý này, ta chắc hẳn sẽ nhanh chóng trùng kích đến Chiến Tôn đỉnh phong. Nếu tiếp tục vượt qua bình cảnh chính là Chiến Vương!
Tiêu Lãng không để ý đến Thiên Tầm, ánh mắt nhìn Liễu Nhã. Chỉ một lát sau Liễu Nhã tỉnh lại. Trong đôi mắt đẹp của nàng cũng lộ vẻ không dám tin tưởng, che miệng kinh ngạc kêu lên:
- Tiêu Lãng, đây là bảo vật gì vậy? Ta... ta lại từ Chiến Tướng cao giai trực tiếp đột phá đến Chiến Soái cảnh...
Thiện Lão cũng luyện hóa xong, thực lực từ Chiến Tướng trung giai đột phá đến cao giai. Trên khuôn mặt già nua đầy vẻ khiếp sợ.
Tiêu Lãng nhếch miệng nở nụ cười. Nếu như các nàng luyện hóa một viên huyền thạch, sợ là sẽ phải kinh ngạc tới mức rơi cằm?
- Ha ha, thứ này ta có rất nhiều!
Trên thực tế Tiêu Lãng rất kinh ngạc. Bởi vì trong một viên bảo thạch này chỉ chứa năng lượng bằng một phần trăm của huyền thạch. Đối với hắn mà nói căn bản là như muối bỏ biển. Không nghĩ tới, đối với đám người Thiên Tầm lại có tác dụng lớn như vậy?
Chẳng lẽ bởi vì chiến kỹ Thiên Ma đặc biệt hơn?
Tiêu Lãng nghĩ đến Già Khôn từng nói, người tu luyện chiến kỹ Thiên Ma cần huyền thạch nhiều hơn gấp bội so với võ giả bình thường, hắn âm thầm cảm thấy thoải mái, đồng thời cũng có chút phiền não. Chiến kỹ Thiên Ma cần nhiều huyền thạch như vậy như vậy. Hắn cũng không biết Thiên Châu bên kia có dễ kiếm được huyền thạch hay không. Nếu như khó kiếm được, vậy thì phiền toái...
Những đá quý này đối với Tiêu Lãng cũng vô dụng. Hắn đơn giản giữ lại mấy trăm viên, còn lại đều ném ra chia cho bốn người, để các nàng luyện hóa tăng thêm thực lực, cũng tự vệ tốt hơn.
- Oa... Nhiều bảo thạch như vậy, ta tuyệt đối có thể đột phá Chiến Vương cảnh! Chiến Vương cảnh! Trước đây ta cũng không dám tưởng tượng!
Thiên Tầm nhìn bảo thạch giống như một đống núi nhỏ, hết sức hưng phấn. Ở trong mắt của hắn, Chiến Vương cảnh được xem là cường giả tuyệt đối. Hắn không nghĩ tới đời này mình còn có thể đột phá Chiến Vương cảnh!
Liễu Nhã và Thiện Lão bị doạ ngây người. Tiêu Thanh Y cũng kinh ngạc há hốc miệng. Bọn họ không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có được nhiều bảo vật như vậy. Có nhiều bảo thạch như vậy, nàng tuyệt đối có lòng tin đột phá Chiến Hoàng cảnh!
- Cô cô, Thiên Tầm, ta có hai cái Tu Di Giới. Những viên đá quý này không thể để ở bên ngoài trong thời gian dài, bằng không năng lượng sẽ thoát đi mất. Các người hãy giữ lấy!
Tiêu Lãng lấy Tu Di Giới Độc Cô Hành ình ra, còn có cả Tu Di Giới của Tả gia giao cho Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm. Hai Tu Di Giới này nhỏ, cho các nàng là đủ rồi!
Nhìn Liễu Nhã tỏ ra mong chờ, Tiêu Lãng lấy nội giáp của Kỳ tiểu thư ra đưa cho nàng. Hắn lại từ trong người ra mấy quyển chiến kỹ ném ọi người, để cho các nàng xem thử có thể lĩnh ngộ được hay không.
Dưới sự hướng dẫn của Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y và Thiên Tầm học được cách dùng Tu Di Giới, lập tức thu hồi bảo thạch. Bốn người mỗi người cầm một quyển chiến kỹ lên xem. Liễu Nhã và Thiện Lão xem một hồi, lại lắc đầu, ném chiến kỹ lại cho Tiêu Lãng. Liễu Nhã mở miệng nói:
- Ta xem hoàn toàn không hiểu. Chiến kỹ này khẳng định rất trân quý chứ? Tiêu Lãng ngươi giữ lấy đi! Cho ta cũng lãng phí. Ngộ tính tu võ của ta rất thấp.
Thiên Tầm lật xem qua một hồi, cũng lắc đầu biểu thị hoàn toàn không hiểu được. Tiêu Thanh Y đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nghi ngờ nói:
- Lãng nhi, ngươi lấy đâu ra những chiến kỹ này? Tại sao trong đó lại bác đại tinh thâm khó hiểu? Đây tuyệt đối không phải là chiến kỹ Thiên Giai. Lẽ nào đây là chiến kỹ Thánh Giai?
Tiêu Lãng nhếch miệng cười một tiếng nói:
- Những đá quý và chiến kỹ này đều là của thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn. Đan điền của ta bị phế bỏ không có huyền khí tu luyện cũng vô dụng. Nó là phẩm cấp gì ta cũng không hiểu. Các ngươi tùy tiện luyện chơi một chút đi!
Chuyện đã xác định, Tiêu Lãng bảo Tiêu Thanh Y và Liễu Nhã Thiện Lão ở trong trạch viện nghỉ ngơi. Hắn và Thiên Tầm lại đi ra ngoài, nắm lấy tên hoàng đế đã gần chết kia. Hai người dựa vào vũ lực cường hãn, dễ dàng chinh phục toàn bộ đảo quốc. Tiêu Lãng bắt tên hoàng đế kia hạ lệnh, vương triều Long Nghịch đổi chủ nhân, Thiên Tầm trở thành hoàng đế mới!
Thiên Tầm giết chết mấy tên xương cứng trong gia tộc Long Nghịch xong, tất cả võ giả trong gia tộc bọn họ đều phải thần phục dưới thiết quyền của Thiên Tầm. Thế giới này có thể nói là không có đạo lý. Cường giả làm Vương. Thực lực của Tiêu Lãng và Thiên Tầm mạnh, có thể dễ dàng thượng vị, trở thành kẻ thống trị hải đảo.
Chỉ có điều Tiêu Lãng thật ra đã căn dặn Thiên Tầm, ở trên đảo không được làm xằng làm bậy, đặc biệt là không được trắng trợn cướp đoạt mỹ nữ. Hắn hiểu quá rõ tính cách của Thiên Tầm. Loại người như hắn nếu làm hoàng đế một cõi, không gõ một phen, sợ rằng mỹ nữ trên đảo nhất định sẽ bị hắn reo rắc tai họa hết.
Thiên Tầm vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối không làm loạn. Ánh mắt hắn lại sáng ngời. Hắn đã là hoàng đế trên đảo này, cần gì phải làm xằng làm bậy. Chỉ cần bản thân hắn muốn, dựa vào thủ đoạn và địa vị của hắn, cô nương kia không phải sẽ dễ như trở bàn tay rơi vào trong lòng hắn sao? Ngươi tình ta nguyện sao có thể gọi là làm xằng làm bậy chứ?
Sau khi đi một lượt xung quanh hải đảo, Tiêu Lãng thật ra cũng thấy yên tâm. Xung quanh đây đều là hải vực, hắn cũng tra xét được có không ít hải thú. Trên đảo này, thực lực của mấy vạn căn bản không thể nào vượt qua đại lục Thần Hồn, cũng không sợ có người đi tới đại lục Thần Hồn mật báo.
Sau khi ném chuyện hợp nhất quân đội, chỉnh đốn bộ hạ cho Thiên Tầm, Tiêu Lãng một mình trở lại trong trạch viện kia. Giờ phút này đám tần phi trong trạch viện kia đã sớm bị trục xuất khỏi đó, chỉ còn lưu lại mấy thị nữ, hầu hạ các nàng Tiêu Thanh Y Liễu Nhã.
Tiêu Lãng đi vào trong sân, phát hiện Tiêu Thanh Y Liễu Nhã đã trở về phòng nghỉ ngơi. Thiện Lão ở bên trong rất bận rộn căn dặn một đám thị nữ. Rõ ràng Thiện Lão đã trở về công việc của hắn lúc trước, quản gia.
- Công tử, Nhã tiểu thư nói công tử trở lại, mời công tử tới phòng của tiểu thư một chuyến!
Thiện Lão thông báo một tiếng, Tiêu Lãng lập tức đi về phía hậu viện. Dưới sự dẫn đường của một thị nữ, hắn đi vào một gian phòng vẫn xem như là sa hoa.
- Tiểu nam nhân!
Một thân thể mềm mại lao tới, ôm chặt lấy thân thể Tiêu Lãng. Nàng dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, rất sợ Tiêu Lãng đột nhiên biến mất.
Tiêu Lãng cũng ôm chặt Liễu Nhã, nhìn khuôn mặt đầm đìa nước mắt của nàng, trong lòng hắn chợt mềm đi. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng được tình yêu của nữ tử này đối với hắn rất mạnh mẽ, rất sâu đậm.
Trước đây hắn vẫn hoài nghi tới Nhã phu nhân là Lãng quả phụ có tiếng của Dược Vương thành, mình đã lâu không trở lại, nàng có thể tiếp tục khôi phục cuộc sống lang thang, hoặc là tái giá hay không? Bây giờ nghĩ lại hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Liễu Nhã đột nhiên kiễng mũi chân, cuồng nhiệt hôn Tiêu Lãng, mãi đến khi bản thân cũng sắp nghẹt thở mới dừng lại. Trên mặt nàng đỏ bừng, toàn thân đầy mị hoặc, cực kỳ thâm tình nhìn Tiêu Lãng, ôn nhu nói:
- Tiểu nam nhân, muốn ta, muốn Nhã Nhi. Nhã Nhi muốn sinh cho ngươi một đứa con, sinh ra một đứa con thuộc về chúng ta!
- Sinh con sao?
Tiêu Lãng ngẩn ra. Sau đó hắn ôm Liễu Nhã đặt lên trên chiếc giường lớn, nhanh chóng cởi y phục trên người ra, nhào tới, khà khà cười nói:
- Nàng đã muốn hài tử, vậy chuẩn bị sẵn sàng đi. Trong thời gian một tháng này, ta sẽ dốc toàn lực ứng phó. Nàng đừng cầu xin tha thứ đấy...
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ