Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.3 - Chương 10: Hàng Xóm
ần này Tiêu Lãng thực sự đùa quá trớn, cũng dọa khiến vô số người thiếu chút nữa thì ngây dại.
Hắn làm một hơi tám mươi bài thơ. Hơn nữa mỗi một bài đều là tác phẩm truyền thế. Tùy tiện lấy ra một bài cũng có thể đều thuấn sát văn hào tài tử ở đây. Một hơi tám mươi bài, hoàn toàn khiến người ở đây sợ tới mức choáng váng.
Thiên Tầm dẫn theo Tiêu Lãng và hai nữ tử Phong Nguyệt các thân thể đang kích động nhanh chóng rời đi. Mọi người vẫn lặng lẽ chìm trong vô số những bài thơ tuyệt thế không thể tự thoát ra được, cũng không để ý thấy đám người Thiên Tầm rời đi.
Vô số người buồn bã rời đi, vô số người ngửa mặt lên trời thở dài, vô số người xấu hổ không bằng. Yêu Nguyệt lặng lẽ lên tầng đánh đàn suốt một đêm.
Tin tức rất nhanh đã truyền khắp toàn thành. Tứ đại văn hào, năm đại tài tử Thần Hồn Thành cũng bối rối.
Lập tức người ta sai khoái mã đem những bài thơ này truyền tới Thiên Vũ Thành, hiện tại đã đưa lên cho Hoàng hậu nương nương người yêu thơ từ nhất, cùng với đại văn hào Tống đại gia.
Cả đời Tống đại gia làm được ba mươi hai bài thơ danh chấn thiên hạ. Tiêu Lãng một đêm làm tám mươi bài. Mỗi một bài đều tuyệt vời hơn những bài thơ của Tống đại gia.
Cái tát này của Tiêu Lãng có chút nặng. Không chỉ đánh vào mặt người ở Thần Hồn Thành, còn đánh vào mặt Tống đại gia và toàn bộ văn nhân Vũ Vương Triều văn.
Mà trong lúc nửa đêm, còn có một tin tức giống như sét đánh nửa đêm truyền khắp toàn thành.
Công tử Cuồng Dã là do một người hóa thân thành. Đó chính là thiếu niên Chiến Vương Triều, Hầu Tiêu Lãng. Hơn nữa giờ phút này đan điền Tiêu Lãng đã bị hủy, biến thành phế nhân.
Không biết là người nào truyền tin tức kia ra, chỉ có điều nó giống như tia chớp truyền khắp toàn thành, tiếp tục truyền khắp Vũ Vương Triều, giống như tia chớp giữa trời đêm phá vỡ bầu trời đại lục.
Tin tức Tiêu Lãng không chết thật ra không thể gạt được người có tâm.
Dù sao Thần Hồn Thành có mấy đại gia tộc siêu cấp cổ xưa. Nếu bọn họ thật lòng muốn điều tra, sẽ vô cùng dễ dàng tra ra được.
Mà biểu hiện của Tiêu Lãng tối nay hiển nhiên khiến rất nhiều người tối tăm mặt mũi. Tin tức kia lập tức bị truyền ra cũng rất dễ giải thích.
Chỉ một ngày, trong khi Tiêu Lãng vẫn không chưa tỉnh táo, tin tức này đã truyền khắp đại lục.
Đại lục đều xôn xao bàn tán!
Tiêu Lãng là ai? Đây chính là đối tượng bị hai đại vương triều Chiến Vương Triều và Huyết Vương Triều truy nã. Thi thể của hoàng tử Huyết Vương Triều còn chưa hoàn toàn tiêu tan, Tiêu Lãng ở Tuyết Hoang Thành tức giận mắng Vân Tử Sam một câu như vậy, đến nay đã truyền tới tai mọi người.
Tiêu Lãng chết, không có chuyện gì!
Hắn không chết mới là chuyện lớn. Vấn đề này cũng liên quan đến mặt mũi của hai đại vương triều. Vấn đề mặt mũi có thể lớn có thể nhỏ.
Đối với người bình thường mà nói, mặt mũi không bằng một cái bánh nướng. Đối với nhân vật lớn mà nói, mặt mũi chính là mạng. Đối với một vương triều mà nói, mặt mũi lại đủ khiến vô số người động sát tâm.
Thần Hồn Thành là nơi an toàn nhất trong toàn đại lục, điều này không sai. Vấn đề là ngươi cũng quá lớn lối chứ?
Lặng lẽ hóa thân sống cuộc sống của ngươi không phải là ổn sao? Tiêu Phù Đồ đã đi, ngươi còn biến thành phế nhân, lại rêu rao như vậy? Gây huyên náo khiến dư luận Thần Hồn Thành xôn xao? Điều này không phải là muốn mình chết sao?
Tổ chức sát thủ ngầm đại lục có thể có bao nhiêu người. Cho dù tùy tiện xuất động mấy tử sĩ, giết chết ngươi lại tự sát, thành chủ Thần Hồn Thành có thể vì ngươi mà nổi trận lôi đình sao?
Mà thân phận của Tiêu Lãng từ trong Thần Hồn Thành truyền ra, lại đột ngột như vậy, việc này không cần phải nói. Phía bên Thần Hồn Thành hiển nhiên cũng có chút bất mãn. Cũng cho thấy người Thần Hồn Thành bất kể loại thái độ nào đó.
Huyết đế mới của Huyết Vương Triều suốt đêm triệu tập ba người Huyết Y, Huyết Nô, Huyết Tắc, bí mật âm mưu bàn bạc suốt một đêm. Ba người lại được gọi lên Huyết Phong Sơn, Tông chủ Huyết Tông tự mình căn dặn, nhất định phải lấy đầu của Tiêu Lãng.
Vân Tử Sam ở trong Tử Sam Các ngồi một đêm. Ngày thứ hai hắn triệu tập hoàng thất ám vệ, hạ một mật chỉ.
Kèm theo mấy chục bài thơ tuyệt phẩm truyền thế do Tiêu Lãng làm, toàn bộ đại lục lại gió nổi mây phun. Trong thế giới ngầm, đầu Tiêu Lãng đã được ra giá trên trời. Toàn bộ đại lục lại một lần chấn động vì Tiêu Lãng.
Vào đêm thứ hai, Tiêu Lãng đúng lúc tỉnh lại. Hắn dường như đã ngủ sai giờ tới thất điên bát đảo. Chỉ có điều sau khi tỉnh lại, hắn lập tức nhận được tin tức, thân phận của hắn đã bị truyền đi khắp nơi. Ngay cả người làm công trong Phong Vũ Các cũng biết hắn chính là Tiêu Lãng, Tiêu công tử đại danh đỉnh đỉnh.
Thiên Tầm gấp như lửa cháy đến nơi, Tiêu Lãng lại giống như Lã Vọng buông cần, hoàn toàn không lo lắng sợ sệt, tiếp tục ăn uống thỏa thuê, ăn tốt uống tốt.
Kỳ thực trước khi hắn đến thanh lâu bao trọn, hắn đã biết thân phận sẽ bại lộ. Bây giờ đối với hắn mà nói, bại lộ hay không bại lộ không có gì khác nhau. Hắn thậm chí còn hy vọng được chết. Như vậy tiếp theo hắn có thể được giải thoát hoàn toàn.
Chỉ có điều nếu bại lộ, vậy không cần thiết ở lại trong thanh lâu này nữa. Dù sao sát thủ có thể sẽ đến bất kỳ lúc nào. Nếu làm liên lụy tới một đám nữ tử thanh lâu, hắn cũng không yên tâm.
Chơi cũng chơi đủ rồi, hắn dẫn theo Thiên Tầm không một lời giải thích, trở lại trong nhà Tiêu Phù Đồ, đang đợi Thanh Minh tìm tới cửa, hoặc là đợi kẻ thù xông tới cửa.
Đằng Thảo thường thích ẩn nấp trong lòng đất. Tuy rằng Tiêu Lãng không có huyền khí, nhưng hắn vẫn có thể sử dụng. Đằng Thảo thường tra xét động tĩnh xung quanh. Một khi có người tới gần, nếu như không thể địch lại được, nó sẽ lựa chọn kéo Thiên Tầm vào trong lòng đất để bảo vệ. Mục tiêu của kẻ địch là nó. Chỉ cần nó chết, Thiên Tầm sẽ an toàn.
Chờ đợi vài ngày, Thanh Minh không tới, kẻ địch cũng không tới, nhưng lại có một hàng xóm tới. Một thiếu phụ xinh đẹp dẫn theo một thiếu nữ áo vàng đến ở nhà bên cạnh.
- Chào hai vị công tử. Ta tên là Mộc Phỉ. Đây là cháu gái của ta Mộc Tiểu Yêu. Chúng ta mới vừa đến Thần Hồn Thành. Sau này chúng ta chính là hàng xóm. Mong mọi người giúp đỡ chiếu cố nhiều hơn!
Phỉ thiếu phụ hiển nhiên giống như rất quen thuộc, ngày thứ nhất vào ở đã cố ý dẫn theo thiếu nữ áo vàng, đến đây thăm hỏi Tiêu Lãng và Thiên Tầm. Sau đó nàng lắc lắc cái mông đầy đặn, ở trước mặt Thiên Tầm, uống một hớp nước, sau đó dưới con mắt đề phòng của Tiêu Lãng rời đi. Ánh mắt thiếu nữ áo vàng trong sáng, giống như một đầm nước, chỉ thản nhiên nhìn Tiêu Lãng một chút, không nói một lời rời đi.
Chuyện xảy ra thật khác thường.
Tiêu Lãng đương nhiên sẽ cho rằng hai nữ tử đột nhiên xuất hiện này là sát thủ. Chỉ có điều hai người không động thủ, Tiêu Lãng cũng không có hành động nào khác.
Quan trọng nhất là sâu thẳm trong lòng hắn có cảm giác, cho dù hắn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của thiếu phụ tên Mộc Phỉ kia, chứ đừng nói là hiện tại. Cho dù thêm cả Thiên Tầm cũng chỉ là chờ chết.
Chuyện càng quỷ dị hơn đã xảy ra. Ngay đêm đó Tiêu Lãng rõ ràng thông qua Thảo Đằng cảm giác được có mấy tên thích khách vọt vào trong nhà mình. Nhưng ngay sau đó bọn chúng đột ngột biến mất.
Mấy đêm sau đó tình cảnh tương tự lại xuất hiện. Những thích khách này lộ ra sát khí lạnh lẽo, không thể nào là giả vờ. Nhưng những người này vừa lộ ra sát khí, lại đột ngột biến mất, không thấy hình bóng. Ngay cả Thảo Đằng cũng không thể tra xét được.
Tiêu Lãng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao trong Thần Hồn Thành không có người đến tìm mình? Chỉ có điều hắn cũng lười quản. Hắn và Thiên Tầm bắt đầu ở trong sân, trở lại những ngày tháng uống rượu, hứng gió biển, phơi nắng, ngắm trăng sao.
Điểm không giống chính là mấy ngày nay vào thời điểm sáng sớm và hoàng hôn, trong nhà bên cạnh sẽ vọng tới tiếng đàn. Tiếng đàn rất êm tai. Thật ra cả đời Tiêu Lãng và Thiên Tầm, chưa từng nghe qua tiếng đàn dễ nghe như vậy. Hai người đều nghe như mê như say. Mỗi ngày ngoại trừ đờ ra, chính là thêm một chuyện, nghe cầm.
Tiếng đàn này dường như có loại ma lực nào đó, có thể làm cho Tiêu Lãng và Thiên Tầm cảm thấy trong lòng trở nên an tĩnh. Đặc biệt là Tiêu Lãng.
Hắn cảm giác khi chìm đắm trong tiếng đàn này, đau khổ và giãy dụa trong đầu hắn sẽ được loại trừ toàn bộ. Giờ phút này trong đầu hắn sẽ trở nên cực kỳ trong sáng, dường như trở lại khi còn bé, cảm giác được Tiêu Thanh Y ôm vào trong ngực, thật ấm áp, rất ấm áp.
Ngày thứ năm, Tiêu Lãng và Thiên Tầm rốt cuộc gặp quỷ!
Vào lúc hoàng hôn, hắn và Thiên Tầm ở trong sân nghe tiếng đàn khe khẽ vọng tới, tâm thần kỳ ảo, chìm đắm trong một trạng thái kỳ lạ. Sau đó hai người lại quỷ thần xui khiến tự động bắt đầu ngồi vận chuyển huyền khí.
Huyền khí trong thân thể Thiên Tầm đột nhiên tăng tốc độ gấp năm lần, khiến hắn sợ đến mức thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Mà đan điền của Tiêu Lãng bị phế bỏ, lại nhanh chóng tụ tập không ít huyền khí bên trong gân mạch. Sau đó huyền khí trong gân mạch lại chủ động bắt đầu xông tới. Hắn đột nhiên bắt đầu tu luyện Thiên Ma Luyện Thể. Sau đó Thảo Đằng chủ động hộ thể. Mà ý thức... hắn lại một lần nữa đi tới bên trong không gian hư vô kia, không ra được nữa!
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ