Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Yêu Dạ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1198 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1082 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:36:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 83: Địa Vị Siêu Nhiên.
iêu Lãng yên tâm chạy đi tìm Đông Phương Hồng Đậu. Đông Phương Bạch ở lại, ngồi trong thư phòng, vẻ mặt nghi hoặc.
Đông Phương Bạch nói nhỏ:
- Sao thần hồn sẽ biến dị? Có thể biến thành thực thể? Tiểu tử này có thần hồn quái dị quá, rốt cuộc là phẩm cấp gì? Và Độc Cô Hành làm sao giúp hắn trong một đêm vượt trăm vạn dặm đi Tử Vong sơn mạch?
Đông Phương Bạch không nghĩ ra, cũng không tiện hỏi. Đông Phương Bạch biết Tiêu Lãng sẽ không nói, chắc chắn Quân Thần Độc Cô Hành đã dặn trước. Nhưng Đông Phương Bạch biết một điều, Đông Phương gia sinh ra một cô nương tốt.
Trong một gian phòng hậu viện, cô nương tốt của Đông Phương gia đang bĩu môi, vẻ mặt ai oán nói với Tiêu Lãng:
- Đêm qua ngươi hẹn hò với Vân Tử Sam?
Tiêu Lãng chột dạ kéo tay Đông Phương Hồng Đậu, cười hì hì nói:
- Không phải hẹn hò, chỉ là yến hội, ta không làm gì...
Đông Phương Hồng Đậu rút tay về, bĩu môi nói:
- Không được, ta muốn từ ngày mai ngươi chính thức theo đuổi bổn tiểu thư! Ta không muốn ngươi bị người ta dụ đi mất!
Tiêu Lãng vươn một tay ôm eo Đông Phương Hồng Đậu, tay kia khều mũi nàng.
Tiêu Lãng đùa cợt:
- Không chạy được, có tiểu Hồng Đậu nhà ta thì sao ta có thể nghĩ đến nữ nhân khác? Ưm, bây giờ ta là nghĩa tử của Quân Thần, có thể chính thức theo đuổi nàng. Đến đây nào, Hồng Đậu tiểu thư, hãy để cúng ta yêu nhau oanh oanh liệt liệt đi!
Đông Phương Hồng Đậu nhoẻn miệng cười nói:
- Vậy mới được.
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người trước mắt, lòng hắn cực kỳ thỏa mãn, thầm thề phải cố gắng tu luyện giúp Cô Cô lấy linh dược, rồi nghĩ cách điều tra kẻ đứng sau Hắc LOng hội. Báo thù xong Tiêu Lãng sẽ tổ chức hôn lễ lớn cho thiếu nữ trước mắt, bình yên sống đến hết đời.
Đông Phương Hồng Đậu thấy Tiêu Lãng vẻ mặt hoảng hốt thì vươn tay ngọc bóp mũi hắn, nghịch ngợm hỏi:
- Nghĩ cái gì mà thẫn thờ ra đó?
Tiêu Lãng cười nói:
- Còn nghĩ gì? Đương nhiên là nghĩ đến tiểu Hồng Đậu nhà ta. Chờ chút nữa nên ăn nàng như thế nào?
Tiêu Lãng khom người định hôn Đông Phương Hồng Đậu, nàng phát ra tiếng cười như chuông ngân, xoay người né tránh.
Đông Phương Hồng Đậu vừa chạy đi vừa ngoái đầu cười nói:
- Khi nào ngươi công khai theo đuổi bổn tiểu thư thì khi đó cho ngươi hôn!
- Không cho hôn? Vậy ôm một cái được không?
Tiêu Lãng hóa thành diều hâu nhào qua, hai người chạy giỡn trong phòng. Dáng người Đông Phương Hồng Đậu nóng bỏng chạy chậm, ngực phập phồng, đường cong lộ rõ, thỉnh thoảng giận dữ nũng nịu mắng:
- Lưu manh, mưu manh xấu xa!
Tiêu Lãng nhìn khuôn mặt nửa giận vừa vui, phong tình vạn chủng, hắn mê say. Nhớ đến người xưa có câu 'ôn nhu hương là mộ của anh hùng', câu nói này quả nhiên không sai, có mỹ nhân đáng yêu như vậy sợ là bao nhiêu anh hùng đều sẽ trầm mê.
Tiêu Lãng không vận chuyển Huyền khí, mấy bước đã đuổi theo Đông Phương Hồng Đậu, ôm nàng ngồi xuống ghế. Tiêu Lãng rất đàng hoàng không hôn Đông Phương Hồng Đậu, cũng không sờ lung tung, chỉ ôm eo nhỏ, ngửi mùi thơm xử nữ say lòng người đã cảm giác toàn thân thoải mái, cực kỳ thích.
Nhưng mông Đông Phương Hồng Đậu ngồi trên người Tiêu Lãng, cứ vặn vẹo. Bị mông tròn xoe ma sát mấy lần, Tiêu Lãng kiềm không được có chút phản ứng. Đông Phương Hồng Đậu cảm giác được, không dám nhúc nhích, thở gấp.
Tiêu Lãng nhìn Đông Phương Hồng Đậu lúng túng, trêu đùa nàng nói:
- Hồng Đậu, không phải nàng thực thích kêu Tiêu Lãng tiểu đệ đệ sao? Sao không chào nó đi?
- Lưu manh xấu xa, mặc kệ ngươi!
Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy xấu hổ muốn chui xuống đất, đánh Tiêu Lãng mấy cái, nhanh chân bỏ chạy.
Đệ tử đứng dậy, cười gian. Tiêu Lãng ở trong viện Đông Phương gia khá lâu, cũng nên quay về.
Có trưởng lão Đông Phương gia đi cùng, Tiêu Lãng ra khỏi đại viện, mấy trăm hộ vệ quân lập tức cung kính hành lễ:
- Bái kiến công tử!
Quân Thần Độc Cô Hành là vua Bắc Cương, tất cả binh sĩ Bắc Cương kính yêu gã từ tạn đáy lòng. Bây giờ Tiêu Lãng trở thành nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành, tức là công tử của các binh sĩ Bắc Cương, địa vị cao gấp mấy lần, có thể ngồi ngang hàng với Thượng tướng quân Kinh Lệ.
Tiêu Lãng buồn cười, hắn hận nhất là công tử, không ngờ ra Tiêu gia vẫn biến thành công tử. Tiêu Lãng phất tay với trưởng lão Đông Phương gia, nhảy lên lưng ngựa.
Tiêu Lãng dặn một hộ vệ:
- Sau này gọi ta là phó Thống lĩnh được rồi, ta không thích xưng hô công tử.
- Tuân lệnh phó Thống lĩnh!
Đội trưởng đội hộ vệ là một Chiến Vương cảnh, tên gọi Tạ Đinh, bốn mươi tuổi, tiểu đội trưởng hộ vệ của Quân Thần phủ, được Quân Thần Độc Cô Hành phái tới bảo hộ Tiêu Lãng. Đội trưởng đội hộ vệ, Tạ Đỉnh hâm mộ nhìn Tiêu Lãng, bây giờ gọi là phó Thống lĩnh chẳng không bao lâu nên kêu tướng quân.
Tiêu Lãng quay về Quân Thần phủ, đi vào thư phòng Quân Thần Độc Cô Hành, nói sơ chuyện gặp mặt Đông Phương Bạch.
Quân Thần Độc Cô Hành mỉm cười nói:
- Không cần lo, Thanh Minh đã nói thần hồn của mọi người là ảo ảnh, ít nhất ở Thần Hồn đại lục là như vậy. Ngươi cứ yên tâm ở lại phủ nguyên soái, chuyện khác có ta sắp đặt.
Tiêu Lãng gật đầu. Quân Thần Độc Cô Hành, Đông Phương Bạch đều nói như vậy thì hắn hoàn toàn yên tâm.
- Buổi tối ta sẽ mở yến hội trong phủ nguyên soái, công khai thu ngươi làm nghĩa tử, từ chối yến hội của Vân Tử Sam đi.
Quân Thần Độc Cô Hành trầm ngâm một lúc, thận trọng dặn dò:
- Mấy ngày nay ngươi vào Trấn Bắc quân đi, đoạn thời gian gần đây ngươi liên tiếp xuất hiện quá nổi tội, khó tránh khỏi bị người phát hiện điểm đáng ngờ. Ngươi đi tiềm tu một đoạn thời gian thì hơn. Trước tiên ngươi vào Trấn Bắc quân, sau đó ta sẽ kêu Thanh Minh đi tìm ngươi. Cố gắng tu luyện đã, sau này có thời gian nhi nữ tình trượng.
Lòng Tiêu Lãng run lên, liếc Quân Thần Độc Cô Hành, biết gã nhắc hắn đừng dây dưa với đám Đông Phương Hồng Đậu, Vân Tử Sam lâu làm lỡ chuyện tu luyện.
Tiêu Lãng nhớ lại ở chỗ Đông Phương Hồng Đậu có mấy lần mê đến quên đường về, vội vàng giật mình tỉnh lại. Xem ra gần đây phải nhẫn tâm không gặp Đông Phương Hồng Đậu, lứa tuổi như hắn là thời gian tu luyện hoàng kim, chìm trong ôn nhu hương đúng là dễ đồi phế.
Khiến đội trưởng đội hộ vệ, Tạ Đỉnh phái người từ chối lời mời của Vân Tử Sam, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng đi vào viện Quân Thần Độc Cô Hành ban cho bọn họ. Viện rất lớn, hậu viện cực kỳ thích hợp để tôi thể, Tiêu Lãng rất vừa lòng.
Ban đêm, bên ngoài Quân Thần phủ ngựa xe như nước, người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Quân Thần Độc Cô Hành rất ít tham gia yến hội chứ đừng nói là mở tiệc, tối nay các đại nhân vật Bắc Cương đều đến. Thậm chí ba quốc sư Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu đều tới dự, nể mặt Quân Thần Độc Cô Hành.
Nhân vật chính hôm nay là Tiêu Lãng, hắn mặc y phục Võ Sĩ mới tinh, trong ánh mắt chăm chú của mọi người đúng quy tắc kính một ly trà cho Quân Thần Độc Cô Hành. Tiêu Lãng quỳ hai gối xuống lạy ba lần, vô số đại nhân vật làm chứng hắn trở thành nghĩa tử của Quân Thần Độc Cô Hành.
Mọi người liên tục chúc mừng, Quân Thần Độc Cô Hành cười toe toét. Tiêu Lãng rất là cẩn trọng, lộ vẻ hơi khủng hoảng, diễn kịch rất thật.
Nghi thức hoàn tất, ba quốc sư Tả Bình Bình, Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu nói chuyện với Quân Thần Độc Cô Hành vài câu xong rời đi. Quân Thần Độc Cô Hành dẫn theo một đám tướng quân, các trưởng bối đi thiên điện uống rượu tán gẫu, để lại đại sảnh cho các công tử, tiểu thư trẻ tuổi.
Các công tử, tiểu thư nhìn Tiêu Lãng đầu trọc ở trên đại điện, hơi cứng ngắc, cười ngây ngô, đáy mắt đầy hâm mộ, ghen tỵm. Mấy tháng trước còn là Man di Trinh sát của Long Nha Phỉ Nhi, đột nhiên lắc người ngồi ngang hàng với bọn họ, thậm chí địa vị siêu nhiên hơn họ. Chuyện đời luôn kỳ diệu như vậy.
Yêu Giả Vi Vương Yêu Giả Vi Vương - Yêu Dạ