Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhất Phu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 211 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 374 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:07:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 128: Bắt Nạt (4)
iệp Hân Đồng trợn mắt nhìn anh, có chút giận dỗi, xem rốt cuộc anh có làm thật không.
“Đừng như vậy! Tử Hiên” Kim Lệ Châu bước tới, dịu dàng ghìm lại điện thoại của Mặc Tử Hiên, mỉm cười tiếp tục nói với anh: “Tính cách cô ấy rất kiên cường, không chịu khuất phục, có nguyên tắc của bản thân, em rất thích cá tính đó. Anh thấy cảnh vệ Diệp như thế chẳng phải tốt hay sao, chúng ta hiếm có dịp vô tình gặp nhau thế này, hay là cùng ăn cơm đi, xem ra họ cũng vừa mới bắt đầu ăn.”
Mặc Tử Hiên nhìn Diệp Hân Đồng đang tức sôi máu, có chút hòa hoãn.
“Vậy thì cùng ăn.”
Kim Lệ Châu kéo cái ghế cạnh Diệp Hân Đồng. Lee Yul nãy giờ vẫn không nói gì, từ từ uống rượu.
Mặc Tử Hiên và Kim Lệ Châu ngồi vào chỗ, bỏ hết chỗ thức ăn dở, gọi cái mới.
Diệp Hân Đồng cũng không thèm động đũa, cô tức đến chẳng tiêu hóa nổi.
Cô trợn mắt nhìn Mặc Tử Hiên, rõ ràng hắn sai lè ra, lại còn vô duyên vô cớ nổi giận, cô thật sự không thể làm bạn với cái tên Mặc Tử Hiên lúc nào cũng cố tình gây sự như vậy, tâm trạng lúc trước không giải thích nổi đúng là điên rồi.
Cô làm sao lại có thể thích hắn cơ chứ.
Kim Lệ Châu mỉm cười nhìn Diệp Hân Đồng, dịu dàng nói “Buổi tụ tập của tôi chỉ là hình thức thôi, không cần gò bó, không cần thiết phải chuẩn bị dạ phục.”
“Nếu tất cả mọi người đều mặc dạ phục, người không mặc sẽ bị lạc lõng không thích ứng được với không khí xung quanh” Lee Yul mỉm cười thản nhiên nhấp một hớp rượu đỏ.
Kim Lệ Châu kinh ngạc nhìn Lee Yul lại trực tiếp vạch trần cô. Cô cười dịu dàng với cậu “Lee Yul thật tốt bụng, hiểu tâm tư con gái quá.”
“Tôi chỉ hiểu rất rõ ai đó thôi.” Lee Yul nói những lời này với vẻ thương cảm.
Kim Lệ Châu kìm nén tức giận, mỉm cười quay sang Diệp Hân Đồng.
“Không sao, cô thích mặc gì cũng được, vóc dáng cảnh vệ Diệp đẹp như vậy, kể cả mặc đồng phục cũng vẫn đẹp nghiêng ngả.”
Diệp Hân Đồng cũng không có ý định háo thắng.
“Tôi vốn là cảnh vệ. Mặc đồng phục mới phù hợp với thân phận của tôi.” Diệp Hân Đồng khách khí nói với Kim Lệ Châu.
Trong lúc đợi món ăn bưng lên, không khí vô cùng lún túng, mỗi lúc như thế này, Diệp Hân Đồng lại muốn trốn đi toilet.
“Tôi đi vệ sinh”. Diệp Hân Đồng đứng lên.
“Tôi cũng vậy.” Kim Lệ Châu dịu dàng mỉm cười.
Diệp Hân Đồng hơi kinh ngạc, cô đi trước về phía toilet.
“Lee Yul thích cô chứ?” Vừa đến toilet, Kim Lệ Châu hỏi luôn.
“Hả? Không. Chúng tôi chỉ là bạn bè thông thường thôi.” Diệp Hân Đồng nóng nảy giải thích.
“Giữa nam nữ không có tình bạn thông thường, tôi hiểu rõ Lee Yul, tính cậu ấy rất thẳng thắn, đã thích ai sẽ đối xử tốt với người đó, trong mắt cậu ấy sẽ không còn người con gái nào khác.” Kim Lệ Châu cười nhạt.
“Hả? Không phải đâu, tôi ở đất nước này chẳng bao lâu, có thể làm bạn bè trong thời gian ngắn như thế đã không dễ dàng rồi, không phải cô cho rằng… có quan hệ kia chứ. Hơn nữa, tính Lee Yul thế nào cô cũng biết, cậu ta không dễ dàng thay đổi tình yêu.” Diệp Hân Đồng rất muốn phủi sạch mối quan hệ của mình với Lee Yul.
“Thế còn cô và Tử Hiên thì sao? Cũng là quan hệ bạn bè ư?” Kim Lệ Châu cười hì hì, nhưng Diệp Hân Đồng cảm thấy cô ta như một con dao bọc trong bông vải.
Vừa rồi cô ta còn nói giữa nam nữ không có tình bạn đơn thuần, nhanh như vậy đã chụp cho cô một cái lồng.
“Không phải, tôi chỉ là cảnh vệ của anh ta.” Diệp Hân Đồng tránh né trả lời.
“Tử Hiên rất thích chơi trò mập mờ với cảnh vệ, Yoon Jin là một trong số đó, nhưng tôi cũng không giận, bởi vì trong lòng Tử Hiên rất rõ ràng, vợ tương lai của anh ấy là ai.” Kim Lệ Châu là cười hì hì.
Thế ra là cô ta vội vã đi theo để ra oai với cô sao?
“À, ừm, Điện hạ thích đùa một chút, chỉ là…” Cô tự nhiên không tìm được lý do thoái thác. Lúng túng do dự một chút rồi cười “Tính tình của anh ta chẳng mấy ai chịu được. Chỉ mong sớm sớm thoát khỏi anh ta.”
Kim Lệ Châu kinh ngạc quan sát Diệp Hân Đồng. Khẽ nheo mắt lại.
“Cô nói thật sao?” Cô ta nghi ngờ hỏi lại, giọng điệu không chút tin tưởng.
“Cái gì mà thật với giả? Cá kẻ tính khí bốc đồng, quái đản, tính khí như con nít kia, lần nào cũng làm người khác tức muốn hộc máu.” Diệp Hân Đồng không muốn tiếp tục buôn chuyện với Kim Lệ Châu, biết rõ là cô ta đang thử dò xét mình, cô chẳng ngu ngốc đến mức ấy.
Diệp Hân Đồng nhanh chóng đi vào phòng vệ sinh, nhanh chóng đi ra, nhanh chóng rửa tay, thay vì một mình đấu khẩu với Kim Lệ Châu, cô thà ở cùng với tất cả còn hơn.
Diệp Hân Đồng quay lại bàn ăn.
Lee Yul à Mặc Tử Hiên nhìn nhau, chẳng ai nói gì.
Cái không khí này làm người ta chết rét.
“Ăn cơm cùng với hai người, tôi chắc chắn sẽ không tiêu hóa nổi.” Diệp Hân Đồng trề môi ra nói.
Mặc Tử Hiên lặng lẽ đá vào chân cô.
“A” Diệp Hân Đồng không phòng bị ngồi phệt xuống đất.
Cô nổi trận lôi đình đứng dậy “Đầu óc anh có bị bệnh không đấy? Thần kinh”
“Cô nói cái gì?” Ánh mắt hắn nhất thời sắc lạnh khóa chặt hai con mắt của cô.
Cô, ở Hàn Quốc đã vốn cô đơn, bị phụ nữ chèn ép còn chưa tính, người trước giờ luôn chơi trò mập mờ với cô như Mặc Tử Hiên cũng bắt nạt cô.
Diệp Hân Đồng cảm thấy thật uất ức.
“Thật xin lỗi, tôi thực sự không thể cùng ngồi ăn với loại người như anh được.” Diệp Hân Đồng cầm túi đứng lên.
Lee Yul lập tức đuổi theo.
“Lee Yul, cậu đuổi theo Diệp Hân Đồng với mục đích là kho báu chứ gì?” Mặc Tử Hiên lạnh lùng gọi Lee Yul lại.
Lee Yul nghiêng người, nhưng không quay đầu lại, vẫn tiếp tục đuổi theo ra ngoài.
Mặc Tử Hiên lại quăng bộ lễ phục màu trắng lần nữa. Vô cùng tức giận.
“Lễ phục tôi mua cho cô thì ì xèo không chịu nhận, người khác đưa cho liền hớn hở cầm, cái gì là chỉ là bạn” Mặc Tử Hiên tức giận đứng lên, mặc kệ Kim Lệ Châu còn chưa ra ngoài, anh cũng đuổi theo ra bên ngoài.
Không thấy bóng dáng cả Lee Yul lẫn Diệp Hân Đồng đâu cả.
Anh cầm điện thoại gọi cho Diệp Hân Đồng.
Diệp Hân Đồng đã đi về hướng Hàn cung, thấy cuộc gọi của Mặc Tử Hiên, không chút suy nghĩ liền cúp máy.
Mặc Tử Hiên điên cuồng nổi giận, gọi lại.
Diệp Hân Đồng đã tắt máy.
“Sao vậy? Mọi người đều không ở đây?” Kim Lệ Châu ra cửa nói.
“Bây giờ anh phải về cung đã, tối mai sẽ đến đúng giờ, không tiễn em về được.” Mặc Tử Hiên tâm trạng không tốt chút nào, nói cho xong.
Kim Lệ Châu đứng ở cửa nhà hàng, ánh mắt tăm tối, tay nắm chặt, móng tay gắt gao găm vào da thịt cũng không thấy đau.
Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư Yêu Giả Thích Thật Điện Hạ Người Thật Là Hư - Nhất Phu