Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: muathubuon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Chị Hết Ế Rồi
ôm nay, cô lại đến nhà dạy hải, thằng nhóc học lớp 5 mà cô đang làm gia sư. Ngày trước, cô và nó cũng không quý nhau lắm chỉ vì thằng bé không thích học mà cô thì quá nhiệt tình, dạy mãi mà không chịu về khiến hai người hơi bất đồng chút. ấy thế mà khoảng hai tháng sau, hai người cứ như chị em ruột ấy, một tuần dạy ba buổi thì ba buổi đó lúc nào cũng ngập tiếng cười. hải còn nhỏ, rất dễ thương và hơi tinh nghịch, thằng bé hay trêu cô là “ nhung ế”. Hôm nay đến dạy nó cô có thể ngạo nghễ mà tuyên bố chị hết ế rồi nhóc ạ.
Quả thật, tin tốt truyền nhanh nha. Sau khi chào bác giúp việc nhà thằng bé, Cô nhanh chóng bước vào căn phòng quen thuộc mà hai chị em hay học với nhau. Cô quen rồi,hôm nào cũng đến sớm đợi thằng bé gần một tiếng rồi hai chị em mới vào học. ấy thế mà hôm nay, cô vừa đến thằng bé đã nhảy tót vào phòng với cô rồi chứ
-Tháng sau chị dạy em nữa không?- giọng nó buồn buồn
-Sao thế?- cô quan tâm vì chưa từng thấy nó buồn như thế bao giờ
-Mẹ em bảo chị lấy chồng đại gia rồi không đến dạy em nữa- thằng bé hơi buồn
À, ra là chuyện này. Thật tình cô cứ tưởng nó sẽ vui nếu cô không dạy nữa chứ ấy vậy mà phản ứng của nó thế này thì cô chưa bao giờ nghĩ đến. hóa ra trong lòng thằng bé, cô cũng có một chỗ đứng quan trọng chứ. Thật ra cô chưa từng nghĩ sẽ bỏ dở việc dạy thằng bé, chuyện này cô sẽ bàn bạc với mọi người sau. Nhưng nổi hứng cô muốn trêu nó một tí xem nó có thật lòng không?
-Chắc là không được đâu, chị phải ở nhà chồng rồi nên không đến dạy em được nữa rồi- cô nói mà lòng cười nhưng phải giả vờ buồn chút
-Đừng mà, chị dạy em đi mà, đi mà- thằng bé tưởng thật nên nài nỉ
-Chị muốn lắm nhưng không được rồi- cô cười thầm
-Đi mà chị, chị dạy em đi mà- thằng bé không giỏi ăn nói nên chiêu duy nhất của nó là tỏ vẻ đáng thường rồi nũng nịu thôi
-Tại em ấy, ai bảo em bảo chị ế, bố mẹ chị biết nên mới bắt chị đi lấy chồng đấy. – cô vẫn diễn sâu
-Để em bảo bố mẹ chị không cho chị lấy chồng nhé- thằng bé tưởng thật
-Không được đâu, bố mẹ chị tợn lắm, bắt chị làm gì rồi thì chị phải làm thôi.- cô giả vờ buồn
-Đừng mà chị- thằng bé lại dở trò nũng mèo
Cu ạ, trò này chị của em miễn nhiễm rồi nhé. Chúng ta cứ chơi thêm chút nữa đi
-Thôi đi, mấy buổi cuối học chị nhớ ngoan chút để cho chị còn nhớ về em nhé- vừa nói đùa cô vừa lôi sách vở ra bắt đầu dạy.
Quả thực hơi có tác dụng à nha, hôm nay không hiểu nó buồn hay vì nó muốn tạo kỉ niệm đẹp với cô mà nó chẳng nói chẳng rằng chỉ ngồi cặm cụi giải toán thỉnh thoảng hỏi cô cách giải vài câu khó. Đôi khi nó lại nhìn trộm cô, cô buồn cười mà không dám phát ra thành tiếng.
Hải ạ, em thật quá sức dễ thương đó
Sau hơn hai tiếng, cô cũng cho thằng bé nghỉ. Trước khi về cô không quên cười tươi nói to “ từ nay chị hết ế rồi đừng có mà gọi là nhung ế nữa nhé”- cô ra khỏi phòng nháy mắt tinh nghịch.
Cô vào phòng khách nói chuyện với mẹ của hải. thực tình mẹ của hải rất quý cô và mong muốn cô sẽ tiếp tục dạy thằng bé sau khi kết hôn, cô cũng vui vẻ nhận lời sẽ cố gắng săp xếp nếu được vì cô cũng khá quý thằng bé. Cô cũng không quên nhắc mẹ hải đừng nói gì cho thằng bé biết để trêu nó them vài bữa nữa đã.
Cũng hay, khi đi dạy thằng bé, cô không nghĩ đến những điều đang xảy ra với mình hiện tại, tạm thời lúc ấy lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô vui vẻ lấy chiếc xe đạp điện lao về nhà, nhưng mà lạ ghê, đằng sau cô hình như lúc nào cũng có hai chiếc xe đi theo phía sau nhưng cô cho rằng chắc đó chỉ là ngẫu nhiên thôi nên không để ý nhiều làm gì.
Yêu Em Mất Rồi Yêu Em Mất Rồi - muathubuon