Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: muathubuon
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 39
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 502 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:36:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Ngày Càng Thú Vị
hương 9: ngày càng thú vị
Hôm đó, sau khi lên xe, cô quả thực thấy hơi xấu hổ. ai đời gặp anh ba lần thì cả ba lần đều như thể làm cho người khác xem. Trong xe có hai người mà không khí có hơi ngột ngạt nha, cô không thích im lặng đâu, thôi lại đành mang thân mình ra chinh chiến tiếp vậy
-Sao anh rảnh mà đến đón tôi vậy?
-Có việc
-Việc gì vậy?
--…. Không trả lời
-Anh có cần tiết kiệm cả lời nói vậy không- cô lầm bầm một mình
-Sao không gọi trước cho tôi, khiến tôi làm lăn lộn cho mọi người xem- cô hơi hướng trách móc
-Hử- anh cau mày
-Không có gì- cô thấy anh cau mày chắc lại giận rồi nên không nói gì nữa liền lấy điện thoại ra xem
“ oh my mother” cô ôm đầu dứt tóc. Điện thoại của cô có đến hai mươi cuộc gọi nhỡ từ bố mẹ anh, chắc gọi không được nên học có nhắn một tin bảo anh sẽ đến đón cô để chọn đồ cưới. ngoài ra cô còn thấy tin nhắn từ một số lạ mở ra xem thì có ba chữ “ tôi đón cô” chắc là của anh rồi. cô nhìn anh với vẻ mặt áy náy, sợ sệt rồi ra sức tự đập đầu mình vào cửa kính,tự trách mình sao không bật điện thoại lên sớm hơn.
Anh ngồi trước lái xe vô tình nhìn lên gương thấy điều đó tự nhủ cô gái này thật tự kỉ đó nhưng có vẻ thú vị lắm đây.
Nhưng điều cô sốc hơn là vừa mở lên mấy bài báo thì đã đạp vào mặt cô là hình ảnh cô lúc nãy ở trường hơi rũ rượi với những tiêu đề báo không thể nào gây tò mò hơn. Trời ơi, chẳng lẽ từ nay trong mắt mọi người cô sẽ trở nên bi thảm đến mức này sao. Quá thất vọng, cô lại đập đầu, mà càng đập cô lại chỉ càng thấy đau đầu thêm thôi chứ đâu có chết
Cuộc gọi đến, cuộc gọi đến, các cuộc gọi đến…. liên tục được đưa đến máy cô từ những đứa bạn của cô hồi cấp 3. Thời đại công nghệ thông tin phát triển như vũ bão khiến con người ta quả là bất an mà. Chỉ trong vòng chưa đầy 20 phút mà cô bạn cô du học bên úc cũng đã biết tin này, thật ghê gớm. thôi thì chúng bạn gọi thì cô phải nhận chứ sao. Mở màn bằng những câu cười đùa, tiếp đến là màn đối đáp thú vị đầy gió bão ( tức cô chém gió), rồi những màn nũng nịu ỉ ôi, rồi lời xin lỗi ngọt ngào trong suốt các cuộc điện thoại của cô đã lọt gọn vào tầm mắt anh. Thầm nghĩ cô cũng đa tài quá chứ
-Cô bé quả rất thú vị đó- anh tự nhủ mà mặt lạnh không biến sắc
Sau khi diễn xuất với các bạn, cô chỉ biết nhìn anh rồi lắc đầu, tự than không biết cuộc đời mình sẽ thế nào đây.
Hai…z. thôi kệ đã, đi rồi tính tiếp, chợt phát hiện ra bên cạnh cô còn có anh nữa nên mặt cô đột ngột biến sắc. Từ nãy giờ cô làm gì anh đều biết hết sao. Chắc không đâu, con người như anh ta thì làm gì quan tâm đến người khác- cô tự nhủ len lén nhìn anh, khi thấy anh vẫn không phản ứng giữ nguyên cái mặt lạnh cô thở phào vuốt tóc giữ lại hình tượng. Nhưng thôi cô bé ơi, anh đã thấy hết rồi, anh rất để ý đó, từ đầu đến cuối.
Chiếc xe bon bon chạy, chợt dừng trước cửa một trung tâm thương mại lớn, bước xuống xe cô không thể không choáng bởi sự xa hoa của nó nhưng xem kìa phía trên có chữ gì đó óng ánh to tướng. cô nheo mắt đọc, trời ạ “ toàn cầu group”, ôi không phải chứ đến cái trung tâm thương mại này cũng thuộc quyền sở hữu của gia đình anh ta sao? Thật không thể tin được.
-Vào thôi- anh ra lệnh
-Đi thì đi- cô nhăn mặt bước theo sau.
Vừa bước tới cửa, có một nhóm nhân viên sang trọng đến cúi chào lịch, anh giơ tay ra hiệu không cần ồn ào, đám nhân viên đưa cô và anh theo lối đi vip chỉ dành riêng cho gia đình anh, có lẽ họ đã biết tin anh sắp lấy cô nên vài người đi cùng tỏ vẻ ngưỡng mộ, có kẻ lại tỏ vẻ coi thường ghen ghét lạ thường. Cô có nhìn thấy điều đó nhưng chẳng quan tâm, cô chỉ muốn nói với bọn học “ đây không phải là điều tôi muốn à nhà, là bọn họ muốn tôi làm đấy, làm vợ anh ta chắc cũng chẳng sung sướng gì đâu nên đừng ghét tôi, tôi còn ghen tỵ với sự tự do của mấy chị này, nếu được, rất mong các chị hãy cứu rỗi lấy con người tội nghiệp là tôi đây”- cô chỉ thở dài
Thang máy di chuyển lên tầng 15, nơi mà mẹ anh đang đợi sẵn, suốt cả quãng đường, anh chẳng nói lời nào khiến cô khó chịu vô cùng, tuy không phải là thích náo nhiệt nhưng im lặng đến độ căng thẳng thế này thì thật khiến cô hơi sợ hãi đó
-Hai đứa đến rồi- mẹ anh niềm nở đứng dậy
-Mẹ- ah ngắn gọn. anh à nếu không muốn thì anh không cần phát ra một chữ lạnh băng thế đâu- cô nhìn anh mà nghĩ
-Con chào bác ạ- cô lễ phép
-Vừa nãy bác gọi cho cháu mãi không được, làm cháu bất ngờ rồi
-Không có gì ạ, cháu xin lỗi bác- cô đáp. Nhưng bác ạ, quá thực cháu bất ngờ lắm luôn này- cô nghĩ
-Đầu tiên hai đứa hãy thử đồ cưới trước đi- mẹ anh yêu cầu
-Dạ- cô ngạc nhiên tự nghĩ không cần gấp đến vậy chứ
-Dạ vâng gì, nhanh lên còn có việc khác nữa- vừa nói bà nhanh chóng đẩy cô và anh vào phòng thay đồ.
Hai người miễn cưỡng đi vào. Một lúc sau cô thò cái đầu ra đã thấy anh thay xong. Nhìn mọi hôm anh đẹp trai phong độ một thì hôm nay vẻ đẹp lãng tử lạnh lùng như soái ca ấy tăng lên 10, đến cô không mê trai đẹp còn phải nhìn mấy giây mới rời mắt được chứ đừng nói đến mới cô nhân viên cầm đồ mắt cứ gọi là dính chặt lên người anh. Bộ vest trắng của anh quả là được may riêng cho anh mà. Cô cứ đứng đó lấp ló không dám đi ra
-Ra đây ta xem nào- mẹ anh giục
-Dạ- cô ngượng ngùng
Cô từ từ ngại ngùng bước ra, chiếc váy cưới trắng tinh khôi thiết kế hở vai, hở trước dài sau. Quả thật chiếc váy này được thiết kế theo kiểu hở đúng chỗ mà bởi chỗ nào hở ra là cô khoe trọn vẻ đẹp chỗ ấy. mẹ anh và anh nhìn cô đứng hình mất vài giây bởi không ngờ thay đổi một chút thì cô cũng không khác gì đại mỹ nhân
-Sao con phải ngại, chiếc váy đó đúng là được thiết kế cho con dâu mẹ- bà cười tươi.
-Đúng không con trai- bà quay sang phía anh hỏi
Anh không trả lời ánh mắt nhanh chóng rời đi chỗ khác,
Cô nhìn anh chợt đỏ mặt, lần đầu tiên cô ăn mặc hở hang vậy lại trước mặt người mà mình sắp lấy nữa không ngại mới lạ đấy.
-Đẹp, đẹp lắm- mẹ anh liên miệng khen
-Nhưng bác ơi, cô ngượng ngùng, con chưa bao giờ mặc mà hở nhiều thế này, bác cho phép con đổi cái khác ạ?- cô đề nghị
-Được con cứ tự nhiên- mẹ anh dễ tính
Cô bước vào trong thử cái khác mà không biết đằng sau lưng cô có một cặp mắt nhìn cô từ nãy đến giờ
Sau vài lần thử váy, cô cũng chọn được một chiếc váy xòe trắng theo đậm chất cổ điển, cũng may chiếc này chỉ để lộ có đôi bờ vai trẵng nõn của cô còn những chỗ khác thì hoàn toàn kín như bưng, đúng hợp ý cô luôn.
Đến cửa hàng trang sức, thật tình cô chẳng biết chọn cái nào cho đúng. Chọn cái nhỏ quá thì mẹ anh không chịu, mà chọc cái to cô lại sợ người khác nghĩ mình tham lam nên cái này cô chỉ đứng nhìn mà không chọn chiếc nào.
-Cái này- anh lạnh lùng chỉ vào một cặp nhẫn đôi được thiết kế rất tinh xảo. cả cô và mẹ anh đều ngạc nhiên, không biết sao anh lại chọn, chẳng phải từ nãy đến giờ thiếp mời, vấy, giày dép anh đều không để tâm để cho mẹ anh tự chọn sao. Sao giờ anh lại chủ động lên tiếng nhỉ. Chẳng lẽ… mẹ anh thoáng nghĩ gì đó rồi lại dừng luôn.
Sau một ngày chọn đồ, cô đã hết hơi rồi, giờ cô chỉ muốn ngủ thôi, ngủ thôi. Ngồi trên xe của anh trên đường về nhà cô đánh một giấc ngon lành từ lúc nào không hay, chỉ biết đến sáng hôm sau cô đã thấy mình thức dậy ở trên giường rồi. nhưng vì đi học muộn rồi nên cô chẳng buồn nghĩ lại xem tại sao lại như vậy, có lẽ nào lúc ấy cô mộng du mà tự bước vào nhà được nhỉ.
A! đang ngồi trong lớp cô đột nhiên đập bàn như chợt nhớ ra điều gì quan trọng lắm mà cô đã quên. Thì ra cô quên mất rằng cậu học sinh mà cô làm gia sư, nó mà biết cô “ chống lầy” thì chắc sẽ buồn lắm, mà cũng chẳng biết nói với phụ huynh em ấy ra sao. Quả thực, một sinh viên đang đi học mà lấy chồng thì sao còn đủ tư cách để đi dạy nhưng quả thực cô rất quý thằng bé, hai chị em đã gắn bó với nhau hơn hai năm, giờ xa nó hai chị em đều không nỡ. Thôi thì để tối nay, cô đến dạy rồi nói chuyện với phụ huynh của em xem sao.
Yêu Em Mất Rồi Yêu Em Mất Rồi - muathubuon