Love at first sight is often cured by a second look.

Love is sweet when it’s new, but sweeter when it’s true.

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1164-1165: Kéo Dài Tuổi Thọ
ất hiển nhiên cây linh chi này không bình thường, theo bọn họ thấy, nếu như để cây linh chi này cho bọn họ dùng, cho dù không thể tạo nên tác dụng đột phá gì, cũng đủ khiến cho tu vi của bọn họ có được đề cao không nhỏ, nhưng cho một phế nhân như Âu Dương, chẳng khác nào phí công, hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì.
- Đại ca, cái này quá trân quý...
Âu Dương thấy được ánh mắt của những người khác, tự nhiên có thể minh bạch cây linh chi này quan trọng như thế nào.
- Có trân quý hơn nữa cũng không thể trân quý bằng tính mệnh của huynh đệ ta, Âu Dương, mấy năm nay đại ca thăm viếng rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, thân thể này của ngươi cũng không phải không có cách nào trị liệu, cho nên ngươi phải có lòng tin với bản thân mình, biết không?
Âu Bằng cầm cây linh chi trong tay nhét vào lòng Âu Dương, sau đó vỗ vai Âu Dương nói...
Nói thật, lúc này Âu Dương có thể nhìn thấy trong mắt đại ca Âu Bằng hiện lên vẻ chân thành, từ nhỏ đến lớn, Âu Bằng rất hay đưa cho hắn các loại tài liệu, mặc dù Âu Dương phần lớn đều đưa lại cho đệ đệ Âu Hồng, thế nhưng hắn đã sớm mắc nợ Âu Bằng phần ân tình này.
- Đại ca, kiếp này của tiểu đệ không cách nào báo đáp, kiếp sau...
Vành mắt Âu Dương đỏ mọng, muốn nói cái gì lại bị Âu Bằng cắt đứt, nhìn thấy Âu Bằng sắc mặt xấu xí nói:
- Nói mê sảng gì vậy, cái gì mà kiếp sau, đệ đệ của Âu Bằng làm sao có thể chết yểu được, yên tâm đi, đại ca nhất định có thể nghĩ cách giúp ngươi, cho dù không có thứ như vậy, ta cũng có thể tìm được linh dược kéo dài tuổi thọ cho ngươi, cho đến ngày đại ca tìm được phương pháp trị liệu!
Những lời này của Âu Bằng thật sự cảm động, cho dù là Âu Dương cũng không thể không nói, đại ca thực sự rất tốt với mình.
- Được rồi, đừng lề mề nữa. Nào, đến đây ngồi cùng đại ca, xem xem năm nay có thể xuất hiện thiên tài mới hay không.
Âu Bằng đẩy chiếc xe lăn của Âu Dương đi tới ngồi xuống bên cạnh một đám trưởng lão. Đây là lần đầu tiên Âu Dương ngồi ở chỗ này, cho nên trên người hơi có chút khó chịu.
Hắn là một phế nhân, điểm này chính hắn cũng biết, nếu như không phải có đại ca như vậy chiếu cố, chỉ sợ hắn phấn đấu cả đời cũng tuyệt đối không có khả năng ngồi ở bất cứ vị trí nào.
Trong tay đang cầm một cây linh chi mang theo hàn khí, nhưng trong lòng Âu Dương lại thấy ấm áp dễ chịu.
Ở Âu gia, hắn không xuất sắc, thậm chí hắn chính là phế vật, nhưng Âu gia vẫn rất có tình người, cũng không tràn ngập bài xích và đố kỵ với hắn như trong sách.
- Đệ đệ của ngươi là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện, mười hai tuổi đạt được Thánh Thể, thành tựu tương lai của tiểu tử này nhất định không bình thường!
Lúc này Âu Hồng đang đối kháng với một đệ tử cấp Thánh Thể, sau mấy phút bởi vì lực lượng của Âu Hồng chống đỡ hết nổi nên thua cuộc, nhưng đừng quên năm nay Âu Hồng mới chỉ mười hai tuổi mà thôi. Thành tựu như vậy cho dù ở Âu gia cũng chỉ có lão tổ Âu Ý Quyền đã từng làm được.
- Tu vi của Tiểu Hồng như thế nào ta không rõ ràng lắm, nhưng điều ta có thể dạy cho hắn chính là làm người như thế nào.
Âu Dương nhìn đệ đệ của mình, trong mắt cũng có vài phần tự hào.
- Không sai, trong số đệ tử đời nay, nếu như nói về làm người, sợ là ngay cả đại ca cũng không bằng Tiểu Hồng. Tiểu Hồng tính cách ngay thẳng, làm việc cũng không dài dòng dây dưa, tính cách như vậy thật ra rất thích hợp đi lên con đường cường giả. Khó nhất chính là, Tiểu Hồng cũng không phải một đứa trẻ kiêu ngạo ương ngạnh, cũng chưa bao giờ cho mình là mạnh nhất, điểm này cho dù là gia gia cũng rất thưởng thức. Cái này đều do ngươi dạy bảo.
Âu Bằng nhìn cửu đệ bên cạnh mình, kỳ thực trong lòng hắn có tiếc nuối rất lớn.
Âu Hồng chỉ theo Âu Dương học tập đã có thể khiêm tốn hòa nhã như vậy, bản thân cửu đệ càng là nhân vật tiêu biểu cho hòa nhã và không kiêu ngạo. Âu Bằng rất muốn biết, tại sao ông trời lại nghiêm phạt người như vậy, nếu như Âu Dương thực sự có thể tu luyện, cho dù đường đi gian nan, sợ rằng cuối cùng hắn cũng có thể trèo lên đỉnh phong.
- Nếu như cửu đệ ngươi có thể tu luyện, có thể tương lai của ngươi sẽ quang minh không gì sánh được.
Âu Bằng vỗ vai Âu Dương, trong mắt có vài phần tiếc nuối.
- Ta tu luyện? Ha ha gia gia không phải nói rồi sao, cơ thể của ta trời sinh không trọn vẹn, linh hồn cũng không trọn vẹn, muốn tu luyện căn bản không có khả năng, trừ phi là Thần Tiễn đích thân tới chữa trị cho ta, còn không có khả năng khác.
Bản thân Âu Dương từ lâu đã minh bạch điều này. Âu Dương cũng không hy vọng xa vời có kỳ tích gì sinh ra, dù sao thời gian mười lăm năm đối với một đứa trẻ tàn tật mà nói là quá dài.
Nghe Âu Dương nói Âu Bằng cuối cùng cũng lắc đầu, kỳ thực hắn làm sao không biết những lời Âu Dương nói là sự thực.
Nhật nguyệt chuyển hoán, chỉ chớp mắt đã đến đêm muộn, bóng đêm phủ xuống đại địa. Trận thi đấu cuối cùng của hội võ trường cũng đã kết thúc, một đám hài tử Âu gia cũng đã quyết ra thắng bại, Âu Hồng không hề bất ngờ được đánh giá là đứa trẻ có thiên phú nhất năm nay. Gia tộc cũng vì vậy phát cho hắn không ít tài nguyên, khiến Âu Hồng vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh đại ca khoe khoang một trận. Cho dù trầm ổn, mười hai tuổi cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Sau khi hội võ chấm dứt, các trưởng lão của gia tộc tổng kết một số chuyện phát sinh của Âu gia năm nay, nhưng bởi vì năm nay không phải năm đặc biệt gì, cho nên gia gia và phụ thân cùng với bọn người đại bá của Âu Dương đều không xuất hiện, chỉ có mấy trưởng lão tiến hành tổng kết.
Khi trưởng lão vừa nói xong, Âu Dương lôi kéo Âu Bằng nói:
- Đại ca, ngươi giúp ta một việc đi!
- Giúp cái gì, nói ra, chỉ cần đại ca có thể làm, tuyệt đối không thành vấn đề.
Âu Bằng thật sự hiếu kỳ vỗ ngực đáp ứng.
- Ta muốn từ hôn...
Trên mặt Âu Dương mang theo mấy phần bất đắc dĩ, những lời này của hắn cũng khiến Âu Bằng sửng sốt, sau đó Âu Bằng phảng phất cũng minh bạch cái gì, đầu tiên là lắc đầu, sau đó thở dài gật đầu nói:
- Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Nếu như Âu gia chúng ta không nói, cho dù Cầm gia không muốn cũng tuyệt đối không có cách nào.
- Mặc dù con người ai cũng có tư tâm, nhưng Linh Linh với ta mà nói là người bằng hữu tốt nhất, nếu như ta không phải có thân thể thế này, cho dù thiên phú của ta có kém, chỉ cần ta có thể là một người bình thường, ta vẫn có lòng tin lấy Linh Linh. Ta cũng có lòng tin một ngày kia mọc cánh phi tiên, nhưng...
Âu Dương nói không sai, tâm trí của hắn kiên định hơn bất cứ kẻ nào.
Phải biết rằng, cho dù Âu Dương chuyển thế luân hồi, nhưng linh hồn của hắn vẫn là linh hồn của Thần Tiễn trước kia, cho dù đã xóa đi tất cả ký ức cũng không thể thay đổi chuyện này. Đừng thấy hiện tại dáng vẻ Âu Dương nửa chết nửa sống, nếu một ngày kia Âu Dương có thể nhớ lại tất cả ký ức, như vậy phương pháp thánh chiến trong linh hồn của hắn sẽ được kích hoạt trong nháy mắt.
Với lực lượng sinh sôi không ngừng của phương pháp thánh chiến, nhiều nhất là bảy ngày, hắn lại sẽ trở thành Thần Tiễn mới.
Chỉ có điều linh hồn của Âu Dương sớm đã quay về trong thiên địa, cho dù là cường giả như Ngụy Bỉnh Dập cũng đừng mơ tưởng tìm được chỗ linh hồn của Âu Dương.
- Được rồi, chuyện này đại ca sẽ giúp ngươi, nhưng không phải lúc này.
Âu Bằng suy nghĩ rất chu toàn, chuyện này làm riêng là được cần, không cần nói ra trong cuộc họp hằng năm. Dù sao Âu Dương cũng là một nam nhân, mặc dù mới mười lăm tuổi, nhưng Âu Bằng vẫn suy nghĩ tới tôn nghiêm của cửu đệ, vẫn chuẩn bị lưu lại cho cửu đệ một chút tôn nghiêm.
- Cảm tạ đại ca...
Âu Dương đương nhiên minh bạch ý tứ của đại ca Âu Bằng, trong mắt hắn mang theo mấy phần cảm kích.
Cuộc họp hằng năm kết thúc, một năm vừa rồi không có gì đặc biệt. Nếu như đặc biệt, chỉ có thể là chuyện sau khi Âu Dương xuất hiện, Âu Bằng đã tặng cho Âu Dương một cây linh chi rất tốt. Đương nhiên, mặc dù mọi người đều biết nhưng cũng không có đệ tử nào cướp đoạt. Mặc dù Âu Dương là phế vật, nhưng trong Âu gia hắn vẫn là đệ tử bản tông của Âu gia, bất luận người nào có can đảm cướp giật đồ của đệ tử bản tông cũng không có kết cục tốt, cho dù ngươi có thiên phú tốt thế nào, xuất thân cao quý tới đâu đều chỉ có đường chết.
Sau khi chấm dứt cuộc họp hàng năm chấm dứt, Âu Dương muốn đưa cây linh chi cho Âu Hồng, nhưng tiểu tử kia không tiếp nhận, kỳ thực Âu Hồng cũng không phải kẻ ngu si, hắn biết rõ, đại ca mình cần cây linh chi này để kéo dài tuổi thọ. Nếu như mình lấy đi, vậy đại ca phải làm thế nào?
Chuyện Âu Dương không tuyên bố với bên ngoài, cho dù ngay cả bản thân Âu Dương cũng từ miệng Cầm Linh Linh mới biết được đại ca đã giúp mình làm chuyện này.
Cầm Linh Linh vẫn chạy tới tìm Âu Dương chơi như trước, vẫn cẩn thận quan tâm đến hắn, cũng không vì chuyện hai người từ hôn mà trở nên quan hệ bất hòa, nhưng chuyện này cũng không có gì bất ngờ, Âu Dương sớm biết Linh Linh là người như vậy. Nếu như Cầm Linh Linh thật sự là loại người trước sau bất nhất, như vậy Âu Dương tuyệt đối sẽ không suy nghĩ cho nàng.
- Âu Dương, cây linh chi này tuyệt đối là thứ tốt, cho dù là Thánh Thể như ta sử dụng cũng có thể có chút đề cao, còn người bình thường sử dụng, đủ để kéo dài mấy chục năm thọ mệnh, đại ca ngươi thật sự rất tốt với ngươi.
Cầm Linh Linh có chút ước ao nói.
- Ngươi thích ta tặng cho ngươi!
Âu Dương nhìn Cầm Linh Linh, những lời này của hắn cũng không phải nói giỡn. Theo Âu Dương thấy, mình là một phế vật, sống thêm mấy chục năm cũng có thể làm gì? So với sống như vậy, kỳ thực Âu Dương cảm thấy chết tự nhiên xem như là một loại hoàn toàn giải thoát.
- Ta không dám cầm!
Cầm Linh Linh biết Âu Dương không phải đang nói giỡn, nếu như mình thực sự muốn, Âu Dương khẳng định sẽ không nói nhiều trao cho mình. Cầm Linh Linh không dám muốn cũng không thể muốn, bởi vì nàng biết cây linh chi này quan trọng với Âu Dương như thế nào. Cần lực lượng mình từ từ tu luyện là được, không cần cây linh chi này, dù sao mình còn nhỏ.
Nhưng nếu như Âu Dương mất đi cây linh chi này, như vậy mạng của hắn có thể sẽ kết thúc.
- Ha ha, dùng thuốc kéo dài sinh mệnh của ta, kỳ thực cuộc sống như vậy đối với ta mà nói cũng là một loại gánh nặng. Đôi khi ta có suy nghĩ, nếu như ngày nào đó nhắm mắt ngủ một giấc không bao giờ tỉnh lại thì tốt hơn.
Trong mắt Âu Dương mang theo mấy phần chờ đợi, không sai, thật sự là chờ đợi, có lẽ suy nghĩ này đã sớm xuất hiện trong lòng hắn.
- Làm sao ngươi có thể nói như vậy, ngươi như vậy chẳng phải là làm phụ mẫu thất vọng... làm ca ca thương yêu của ngươi thất vọng, làm ta thất vọng sao?
Cầm Linh Linh nắm tay Âu Dương nói:
- Ngươi đã đọc thuộc câu chuyện về Thần Tiễn, ngươi còn nhớ không? Thần Tiễn từng nói một câu, nếu như ngươi không đi làm, như vậy ngươi sẽ không thể nhìn thấy kỳ tích, cuộc đời của Thần Tiễn đều là người sáng tạo ra kỳ tích, vì sao ngươi không thể chứ?
- Kỳ tích, kỳ tích thực sự sẽ phát sinh trên người ta sao?
Âu Dương để tay lên ngực tự vấn, chính hắn cũng không biết, đáp án của vấn đề này chính là không có đáp án...
Thời gian cứ thế trôi đi không trở lại, năm năm nữa lại vội vã trôi qua. Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay. Đại tuyết trắng xoá phủ kín toàn bộ nơi ở của Âu gia, Âu Dương ở trong ngôi đình của nhà mình, hắn khoác một chiếc áo choàng lông chuột, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, cánh tay có chút run rẩy, nhìn qua như bị đông lạnh. Nhưng mọi người đều biết, cái này cũng không phải đông lạnh, đây là bởi vì cánh tay Âu Dương trời sinh đã như vậy.
Hắn không thể cầm vật gì quá nặng, bởi vì hắn kinh mạch rất nhỏ nhỏ, bất luận cầm làm việc quá sức cũng có thể khiến kinh mạch trong nháy mắt tan vỡ, cho nên từ nhỏ đến lớn Âu Dương hầu như đều chỉ ngồi trên xe đẩy mà thôi. Nhiều năm trôi qua, Âu Dương vẫn không thể thoát khỏi sự chăm sóc của người khác, hắn vẫn là một phế nhân.
Nếu như nói trong năm năm qua Âu Dương có thu hoạch gì, có thể chính là loại năng lực huyền bí, hiện nay cho dù ở trong băng thiên tuyết địa, Âu Dương cũng có thể làm cho hoa tuyết vĩnh viễn không bay xuống trên người mình.
Loại năng lực này Âu Dương cũng chưa từng sử dụng qua trước mặt bất cứ người nào, nhưng nếu như thực sự có tổ cấp cường giả ở đây nhất định sẽ giật mình hô to, đây là nửa bước chí cao vô thượng!
Không sai, lúc này Âu Dương đã nửa bước tiến vào chí cao vô thượng. Thời gian hai mươi năm, từ tán hết mọi thứ đến nửa bước tiến vào chí cao vô thượng Âu Dương chỉ dùng hai mươi năm.
Công phu làm cho phong tuyết vĩnh viễn không tới gần mình, tùy tiện tìm một cường giả cửu giai cũng có thể dễ dàng làm được. Nhưng nếu không sử dụng bất cứ lực lượng gì thì sao? Dưới tình huống không sử dụng bất cứ lực lượng gì không ai có thể làm được.
Cho dù kéo đám người Minh Hậu, Ngụy Bỉnh Dập đến cũng tuyệt đối không làm được loại trình độ hiện tại của Âu Dương. Đây đã không phải lực lượng tổ cấp cường giả có thể lý giải. Đây là một loại lực lượng bước đầu thay đổi thế giới pháp tắc.
Thay đổi thế giới pháp tắc, đó là biểu hiện sơ bộ của chí cao vô thượng, cho nên nói bản thân Âu Dương cũng không biết, hiện tại hắn đã nửa bước tiến vào chí cao vô thượng. Hiện tại hắn đã có thể ảnh hưởng đến thiên địa pháp tắc, nếu như có thể tiến thêm một bước vậy chính là lấy thân hóa đạo của pháp tắc.
Trong tiểu đình, Cầm Linh Linh ngồi ở phía đối diện, trên mặt mang theo một vẻ tiêu sầu, kỳ thực nàng không biết hôm nay nên làm sao đối mặt với Âu Dương.
- Sao vậy, lập gia đình không phải rất đáng vui mừng sao? Tại sao lại sầu khổ như vậy?
Âu Dương vỗ nhẹ lên bàn tay nhỏ bé như ngọc của Cầm Linh Linh. Thời gian năm năm Cầm Linh Linh đã hai mươi ba tuổi, từ năm năm trước sau khi Cầm Linh Linh và Âu Dương từ hôn, nàng được hứa hôn cho một thiên tài của Vạn Tiên Sơn, năm nay đã đến hạn cuối, Cầm Linh Linh cũng sắp xuất giá.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt