Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1113 + 1114: Khúc Nhạc Dạo Giết Chóc
iền bối, từ trước đến nay ta không biết mình sống đến hiện tại có ý nghĩa gì, cũng không biết sau này ta nên tiếp tục sống như thế nào.
Bì Vân Liệt rất thẳng thắn thành khẩn, thậm chí có thể nghe ra trong lời nói của hắn có mấy phần oán giận.
Âu Dương không trách Bì Vân Liệt oán giận, hắn có thể minh bạch ý tứ của Bì Vân Liệt. Kỳ thực trên thế giới này kẻ ăn chơi trác táng đâu chỉ có nghìn vạn. Chuyện công tử thế gia dựa vào cha mẹ ăn chơi phá phách mỗi ngày đâu chỉ xảy ra vài trăm lần, chỉ có điều một số nơi sẽ tiến hành đưa ra ánh sáng, một số nơi lại lặng lẽ bỏ qua mà thôi.
Một thế giới vốn có đủ loại nhân vật mới là thế giới hoàn mỹ, ngươi vĩnh viễn không nên tưởng tượng một thế giới chỉ có người tốt, bởi vì đó là chuyện căn bản không có khả năng. Không phải có một câu ngạn ngữ rất hay sao, chỉ cần là nơi có ánh sáng, khẳng định sẽ có hắc ám tồn tại.
Đây là trật tự thế giới, và Âu Dương cũng chưa từng có dự định thay đổi trật tự thế giới. Cho nên không nói Bì Vân Liệt, cho dù là hắn cũng không biết mục tiêu cuộc sống sau này của Bì Vân Liệt là cái gì.
- Tiếp tục làm một công tử ăn chơi cũng rất tốt. Ngươi phải biết rằng, công tử ăn chơi là một chức nghiệp rất có tiền đồ, chức nghiệp này yêu cầu tố chất bản thân không cao, nhưng yêu cầu đối với vị trí của bản thân lại rất cao. Trước kia mục tiêu lớn nhất của ta chính là làm một công tử ăn chơi!
Âu Dương nói không sai, trước kia khi hắn còn là một cô nhi đáng thương, còn là một đứa trẻ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, hắn thậm chí nghĩ nửa đêm có một người mặc tây trang chạy đến trước mặt mình, sau đó cầm tay mình chẳng biết xấu hổ nói:
- Thiếu gia! Ta là Lý quản gia, kỳ thực mấy năm qua ta chính là quản lý tài sản cho thiếu gia, chỉ cần thiếu gia ký tên, những thứ này đều là của ngươi...
Đương nhiên, bản thân Âu Dương cũng biết huyễn tưởng này căn bản không thế là hiện thực. Nhưng sợ rằng rất nhiều người bình thường sẽ có một mộng tưởng không tầm thường. Nhưng Bì Vân Liệt của chúng ta lại không có giác ngộ này, bản thân hắn là một người không tầm thường, dĩ nhiên không có giác ngộ không tầm thường, thân là một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng, hắn lại có dự định vứt bỏ, chứ không phải rất ngưu bức đứng ở đó nói cho người ta biết cha hắn là Bì Khánh Phong...
- Tiền bối, nếu như ta muốn tu luyện...
Bì Vân Liệt mới nói được phân nửa Âu Dương đã trực tiếp kêu lên:
- Đình chỉ! Đình chỉ! Bản thân ngươi không biết thân thể của mình yếu ớt như thế nào sao? Hiện tại thân thể của ngươi đừng nói là tu luyện, cho dù chỉ đánh một quyền đơn giản nhất cũng khó khăn...
- Lẽ nào tiền bối không có gì biện pháp gì sao?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, trong mắt hắn mang theo kỳ vọng nồng đậm, hắn biết Âu Dương có lẽ có một số biện pháp có thể đề cao tố chất thân thể của hắn, khiến hắn đạt được tiêu chuẩn có thể tu luyện.
Nhưng Âu Dương lại lắc đầu nói:
- Ta xác thực có rất nhiều cách, thậm chí ta có thể không cần tốn nhiều sức cho ngươi đạt được trình độ của phụ thân ngươi, thậm chí còn có thể cao hơn, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi thực sự muốn như vậy sao?
Nghe thấy nửa câu đầu của Âu Dương, Bì Vân Liệt rất kích động, nhưng câu nói phía sau lại khiến hắn rơi vào trầm tư. Hắn không còn là thanh niên nông nổi như trước, không phải nghe thấy ở đâu có cô nương xinh đẹp lại vội vàng chạy tới làm hại người ta. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Bì Vân Liệt cũng biết suy nghĩ.
- Có lẽ không phải...
Bì Vân Liệt không nói dối, hắn không giống như Âu Dương truy cầu lực lượng đỉnh phong, từng bước trèo lên, Bì Vân Liệt biểu thị đó không phải truy cầu của mình.
- Vậy mục tiêu sống của ta là cái gì?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, nếu hắn thật sự không nghĩ ra cách thì phỏng chừng hắn cũng không hỏi người khác vấn đề như vậy.
- Mục tiêu sống của ngươi kỳ thực chính là tương lai của ngươi, nhưng ta khuyên ngươi là, nếu ngươi đã bước ra khỏi cuộc sống u ám trước đây, vậy thì cũng đừng bước chân lại vào!
Âu Dương nói rất có đạo lý, bất kể công tử ăn chơi là chức nghiệp rất có tiền đồ, nhưng chức nghiệp này bình thường đều là chức nghiệp vạn người thóa mạ, cho nên tính nguy hiểm vẫn rất cao. Hiện tại Bì Vân Liệt đang có cha hắn che chở, chờ cha hắn tiến vào Chân Linh Giới, hắn rất dễ bị người ta làm thịt!
Bì Vân Liệt cúi đầu trầm tư hồi lâu, trên mặt hắn mang theo vẻ tiếc nuối nồng đậm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn Âu Dương nói:
- Tiền bối có biết tiếc nuối lớn nhất cuộc đời ta là gì không?
- Là gì?
Âu Dương thấy Bì Vân Liệt coi trọng lời nói ra như vậy, cũng biết hài tử này có lẽ vẫn còn mộng tưởng, chỉ cần có mộng tưởng chính là hài tử tốt.
- Tiếc nuối lớn nhất của ta chính là không được Vân Sinh công chúa.
Những lời này của Bì Vân Liệt khiến Âu Dương suýt nữa từ trên ghế ngã xuống. Những lời này quá chấn động. Thân là tri kỷ kiếp trước của Vân Sinh công chúa, hắn phiền muộn phát hiện, tri kỷ của mình đã rơi vào vũng bùn đáng buồn, một tên công tử ăn chơi như vậy....không....nên nói là một gia hỏa từng là công tử ăn chơi trác táng coi trọng Vân Sinh công chúa như vậy, rút cuộc là phúc hay là họa đây?
- Ngươi nghĩ...
- Không sai, ta muốn thay đổi thành một con người mới, ta muốn để Vân Sinh công chúa cam tâm tình nguyện lấy ta!
Khi Bì Vân Liệt nói ra những lời này, cho dù là Âu Dương cũng phải tán thưởng hắn. Không vì thứ gì khác, đơn giản là Âu Dương cảm thấy Bì Vân Liệt thật sự rất đàn ông. Không nói những cái khác, chỉ nói đến suy nghĩ của Vân Sinh công chúa đối với Bì Vân Liệt cũng biết Bì Vân Liệt muốn theo đuổi được Vân Sinh công chúa tuyệt đối là khó khăn hơn Âu Dương chiến thắng Thiên Vương rất nhiều.
Đối chọi với Thiên Vương chỉ cần liều mạng là được, mặc dù hai người có chênh lệch, nhưng dù sao hiện giờ còn chưa mặt đối mặt, Âu Dương cũng không biết chênh lệch này có phải là chênh lệch không thể đảo ngược hay không. Còn Bì Vân Liệt và Vân Sinh công chúa tuyệt đối là tồn tại không thể đảo nghịch, Âu Dương nghĩ, cho dù Bì Vân Liệt là tình thánh, muốn có được Vân Sinh công chúa cũng phải phun máu.
- Mục tiêu cuộc sống rất tốt, sợ rằng ngươi phải theo đuổi mục tiêu này suốt đời.
Âu Dương gật đầu, hắn cũng không phản đối Bì Vân Liệt theo đuổi Vân Sinh công chúa, nhưng hắn chỉ có một yêu cầu, cho nên hắn mở miệng nói:
- Ta nói thật cho ngươi biết, kiếp trước của Vân Sinh công chúa chính là bằng hữu tốt nhất của ta, cho nên ta tuyệt đối không cho phép người tổn thương nàng, cho nên ngươi hiểu rõ, nếu như ngươi ôm tâm tính bỡn cợt....
- Tiền bối suy nghĩ nhiều rồi, Bì Vân Liệt ta trước đây là kẻ không ra gì, nhưng ta thề ta thật sự rất thích Vân Sinh công chúa.
Những lời này Bì Vân Liệt nói rất nghiêm túc, ngươi tin hay không Âu Dương không biết, dù sao Âu Dương cũng tin.
- Hy vọng lớn nhất của ta chính là nàng có thể được hạnh phúc, bất luận là nàng lấy một hoàng đế hay một tên ăn mày, chỉ cần nàng vui vẻ, hạnh phúc là ta thoả mãn rồi.
Âu Dương cũng không phải loại gia chủ gia tộc gì đó, kêu gào cái gì là môn đăng hộ đối, hắn không có yêu cầu gì với tương lai của Sở Yên Nhiên, hi vọng duy nhất của hắn chính là Sở Yên Nhiên có thể sống hạnh phúc.
- Ta sẽ cố gắng mang hạnh phúc đến cho nàng!
Khi Bì Vân Liệt nói những lời này, trong mắt hắn mang theo tự tin nồng đậm, nhưng Âu Dương có chút bi kịch nghĩ đến, nếu sau này gia hỏa này trở thành ngựa đực...vậy....
Được rồi, tất cả chuyện này còn chưa xảy ra, cho nên Âu Dương cũng không dự định suy nghĩ mấy thứ này, hơn nữa dựa theo cái nhìn của Vân Sinh công chúa đối với Bì Vân Liệt hiện tại, Âu Dương cũng không cho rằng Bì Vân Liệt có thể theo đuổi được Vân Sinh công chúa.
- Tuyết rơi rồi!
Một mảnh hoa tuyết từ trên trời rơi xuống mặt Âu Dương, khiến Âu Dương cảm thụ cảm giác lạnh lẽo đầu tiên của mùa đông đã xuất hiện.
- Ngày mai tiền bối sẽ rời đi sao?
Sau khi Bì Vân Liệt tìm được mục tiêu nhân sinh mới của mình, hắn cũng thư thái hơn không ít, hắn nhìn Âu Dương hỏi.
- Đúng, ta còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tiên giới cũng có rất nhiều người đang chờ ta.
Âu Dương nhìn bầu trời, lúc này trên bầu trời đã bắt đầu bay xuống tảng lớn hoa tuyết lả tả, nhìn hoa tuyết Âu Dương cảm thán nói:
- Trận tuyết đầu tiên của tiên giới có lẽ cũng đã tới, ta đã hứa với những người đó sẽ biến trận tuyết đầu mùa thành hồng sắc.
- Hồng sắc?
Bì Vân Liệt nhìn Âu Dương, trong mắt có vài phần khó hiểu, còn Âu Dương lại mỉm cười nói:
- Có máu tươi của vô số cường giả nhuộm hồng hoa tuyết từ trên trời giáng xuống, để thiên địa tấu lên khúc bi ca cho những cường giả này!
Đây là kêu gào thuộc về cường giả, khi kêu gào này xuất hiện, Bì Vân Liệt cảm thấy một luồng sát khí từ trên người Âu Dương bạo phát. Cho tới nay Bì Vân Liệt đều cho rằng Âu Dương là một người nói chuyện rất hay, nhưng hiện tại hắn phát hiện hắn sai rồi, sát thần truyền kỳ nhất lịch sử tuyệt đối không phải hư danh.
Trước kia trên chiến trường dựa vào một cây chiến cung sát nhập địch quốc thiên lý, một mình ở dưới thành lấy chiến cung ép toàn bộ thành trì không người nào dám ra ngoài chính là những chuyện Bì Vân Liệt nghe kể hàng trăm lần. Lịch sử trưởng thành của Âu Dương tựa hồ là một bộ sử trưởng thành huyết sắc, đây là một cường giả đạp lên máu tươi của vô số cường giả bước đi.
Không biết từ khi nào, Âu Dương đã rời khỏi gian phòng, một mình bay lên không trung, đứng trong phong tuyết khắp trời lẳng lặng suy tư cái gì. Còn Bì Vân Liệt cũng cúi đầu nhìn hoa tuyết dần dần phủ kín sân, tất cả đều có vẻ an tĩnh và tự nhiên.
Sáng hôm sau, khắp nơi đã phủ kín tuyết rơi dày đặc, một số đứa trẻ vừa nghịch tuyết vừa kêu la.
Âu Dương đứng trên mặt tuyết trước phủ nguyên soái, hai chân hắn giống như đạp trên đất bằng, dĩ nhiên không lưu lại bất cứ vết tích nào trên tuyết.
Nhìn những đứa trẻ chạy nhảy vui đùa, Âu Dương lại nhớ đến bản thân trước đây. Lúc đó, khi hắn còn ở trong cô nhi viện, mỗi lần tuyết rơi cũng cùng những đứa trẻ rủ nhau ném tuyết, cùng nhau quét tuyết, cùng nhau chạy nhảy, kêu gào trong phong tuyết! Nhưng chớp mắt bao nhiêu năm đã trôi qua. Hắn đã không còn là một đứa trẻ vô tư, trên người hắn gánh vác rất nhiều trách nhiệm.
- Tuyết! Trong mắt các ngươi rất tinh thuần, nhưng trong mắt ta lại là khúc nhạc dạo giết chóc.
Âu Dương mỉm cười, hắn biết, mình cần phải đi, bởi vì tiên giới còn có "Tuyết đọng" chờ mình quét tước, chờ mình thanh lý. Thân là người quét dọn "tuyết đọng" lớn nhất của tiên giới, hắn có trách nhiệm và nghĩa vụ này.
Tuyết vẫn không ngừng từ bầu trời bay xuống, trận bạo tuyết này cuốn động toàn bộ Đại Vận, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không dừng lại. Có thể tưởng tượng, sau khi trận tuyết này qua đi, khẳng định sẽ có rất nhiều người nghèo khó chết lạnh hoặc chết đói, nhưng đây là số mệnh, bọn họ không thể thay đổi, chỉ có thể chấp nhận.
Âu Dương đạp tuyết đi tới, hắn không vận công để mình bước đi trên tuyết. Dù sao làm như vậy có vẻ quá mức kinh thế hãi tục, Âu Dương sợ lũ trẻ con sẽ sợ hãi, cho nên hắn cứ từng bước bước đi trong tuyết dày.
Trước cửa hoàng cung có mấy hộ vệ nhìn giống như người tuyết. Âu Dương rất không hiểu, rõ ràng có cửa thành có thể tránh né, vì sao những người này lại đứng trong tuyết? Lẽ nào chỉ có như vậy mới thể biểu hiện bọn họ tận tụy với công việc?
- Ngươi là ai?
Nhìn thấy Âu Dương đi về phía bên này, mấy tên hộ vệ phủi tuyết đọng trên người, sau đó dùng trường thương chỉ vào Âu Dương. Nhưng nhìn ra được, bọn họ bị đông lạnh không nhẹ, lúc này đừng nói là Âu Dương, cho dù là một người bán thuốc tăng lực phỏng chừng cũng có thể thu thập những hộ vệ này.
Thế nào? Ngươi không tin? Nếu ngươi không tin ngươi cứ thử đứng trong phong tuyết mấy giờ xem, hơn nữa trong tay còn phải cầm một cây trường thương hoàn toàn được chế tạo từ thép lạnh thấu xương, cộng thêm cảm giác băng tuyết bao trùm. Dưới một loạt trùng kích này, những người này phỏng chừng ngay cả bước đi cũng khó khăn...
Cho nên Âu Dương căn bản không để ý đến đám người này, trực tiếp đi qua bọn họ. Khi Âu Dương bước qua bọn họ, bọn họ vẫn không ngừng la hét người đến là ai? Dám tùy tiện xông vào hoàng cung chịu chết, mau dừng lại gì đó.
Nhưng lúc này bọn họ cũng chỉ có thể la hét, bởi vì bọn họ căn bản không thể động đậy, cho nên chỉ có thể nhìn Âu Dương trong mắt hơi khinh bỉ đi qua người bọn họ, sau đó nghênh ngang xuyên qua đại môn hoàng thành tiến vào hoàng cung.....
- Bọn đạo chích cũng dám xông vào hoàng cung!
- Dừng lại! Bằng không chớ trách trường thương trong tay ta không có mắt...
Khi Âu Dương đi được bốn năm trăm thước còn có thể nghe thấy những gia hỏa ngoài cửa la hét, rất hiển nhiên hai chân bọn họ đã đông cứng, ngoại trừ đứng ở đó la hét cũng không thể làm gì được nữa.
Một đường xuyên qua mấy cánh cửa phía trước hoàng thành, Âu Dương lại đụng phải mấy người tuyết chỉ biết la hét không. Đối với đám người tuyết này, Âu Dương hoàn toàn xem thường, nhưng Âu Dương tin tưởng, trải qua chuyện này, bảo an hoàng cung sẽ tiến hành thay đổi.
Chỉ qua một trận tuyết, thủ hộ của mấy cửa phía trước đều biến thành "người tuyết", hoàn toàn biến thành vật trang trí... Như vậy thì làm sao bảo vệ! Trước đây không phát sinh những chuyện này, bởi vì bình thường tiến vào hoàng cung đều là nhân vật có thân phận đặc biệt, khi tiến vào đều mang theo các loại lệnh bài, bọn họ chỉ cần hô lớn đại nhân bên trong mời là có thể tiến vào. Hoặc là mấy tên trộm cắp nhỏ đến rình mò, kết quả bị hộ vệ quát một tiếng, những người này lập tức xoay người chuồn đi.
Làm gì xuất hiện người nào khác loại như Âu Dương, không nói hai lời trực tiếp tiến vào, để lại sau lưng những tiếng kêu gào...
Sau khi liên tiếp đi qua bốn cửa cung, Âu Dương rốt cuộc mới đụng phải mấy người có thể cử động. Nhưng mấy hộ vệ này cũng chỉ biết cử động, muốn công kích trên cơ bản là khó khăn.
Âu Dương nhìn thấy một hộ vệ cầm trường thương lao về phía mình, hắn khẽ lách người đi qua cửa cung thứ năm, để lại một đống hộ vệ muốn tiếp tục đuổi theo lại phát hiện tốc độ của mình chỉ nhanh hơn bò một chút.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt