Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1077 - 1078: Tàn Sát Hàng Loạt Dân Trong Thành
ái này giống như Khâu Vân Bình cũng có thiên cương khí, nhưng khi thiên cương khí của hắn trải rộng toàn thân, bất kể có bao nhiêu Tiên Tôn cũng đừng mơ tưởng thương tổn hắn, nhưng nếu Bạch Tinh đứng ra, cầm Yêu Thần Thương tuyệt đối có thể khiến cho Khâu Vân Bình ớn lạnh!
Tổ cấp cường giả đều có thủ đoạn phòng ngự và công kích của mình, Khâu Vân Bình có thiên cương khí phòng thủ, Bạch Tinh đồng dạng có yêu tổ chiến khí tấn công. Bất cứ lúc nào phòng thủ cũng không thể vượt lên trước lực lượng tấn công, điểm này hoàn toàn không cần nghi ngờ.
Hiện tại Âu Dương muốn đánh phá quy tắc này sao? Hắn muốn chứng minh phòng ngự của hắn đã vô địch? Hắn muốn nói cho mọi người, phòng ngự của hắn cho dù là tổ cấp cường giả cũng không thể nào công phá sao? Nếu như hắn thực sự cường đại đến trình độ này, như vậy hắn hà tất phải đào tẩu? Chỉ dựa vào thủ đoạn phòng ngự này hoàn toàn có năng lực một mình quét ngang toàn bộ thiên đình.
Phòng ngự của Âu Dương mạnh sao? Phòng ngự duy nhất của Âu Dương chính là linh hồn hỏa diễm, linh hồn hỏa diễm nhìn qua rất mạnh, trên thực tế lực phòng ngự thậm chí còn không bằng thiên cương khí, dù sao năng lực lớn nhất của nó vẫn là công kích chứ không phải phòng ngự...
Nhưng lúc này vì sao Âu Dương dám xông lên, dùng thân thể đón đỡ? Âu Dương chính là bằng bất cứ giá nào! Bởi vì hắn còn có Thứ Kiêu Cung giáp hóa! Thứ Kiêu Cung giáp hóa không tính là năng lực phòng thủ quan trọng, bởi vì Thứ Kiêu Cung giáp hóa cần rất lâu mới có thể sử dụng một lần, nhưng không hề nghi ngờ, mỗi lần Thứ Kiêu Cung giáp hóa xuất hiện, đó là phòng ngự tuyệt đối, cho dù Thiên Vương ở ngoại vực toàn lực xuất thủ cũng không thể một kích phá vỡ Thứ Kiêu Cung giáp hóa!
Cũng Âu Dương chỉ có thể chống đỡ một kích này, hiện tại Âu Dương cần phải biểu hiện ra cường thế của mình, chỉ có dùng cường thế tuyệt đối áp chết những người này, kế hoạch tiếp theo của hắn mới có thể tiến hành thuận lợi...
Trọng kiếm do Khâu Vân Bình ngưng tụ như muốn phá vỡ trời cao, từ trên trời giáng xuống, toàn thân Âu Dương thiêu đốt hỏa diễm bừng bừng xông đến.
- Quả thực là muốn chết!
Khâu Vân Bình đương nhiên biết một kích này mạnh như thế nào, cho dù không có lực lượng của trên vạn Tên Tôn cho mình muợn, chỉ dựa vào một kích của mình, cho dù thân thể của tổ cấp cường giả có mạnh thế nào đi nữa cũng bị thương nặng. Mà Âu Dương vốn nổi tiếng khắp tiên giới là người là phòng ngự thấp.
Âu Dương là người am hiểu công kích từ xa nhất trong thiên hạ, nhưng khuyết điểm của Âu Dương vĩnh viễn vẫn tồn tại, đó chính là một khi bị cường giả đồng cấp áp sát, Âu Dương vẫn tương đối bị động. Nhưng hiện giờ một người yếu phòng ngự lại tự mình đi va chạm với công kích của người khác? Hắn điên rồi sao?
- Cố làm ra vẻ huyền bí, ta không tin phòng ngự của ngươi có thể chống đỡ một kích khuynh thế của ta!
Khâu Vân Bình đương nhiên không cho rằng có người có thể chỉ dùng thân thể đã chống đỡ được một kích của mình!
- Ầm!
Trên bầu trời, kiếm quang bảy màu đánh vào hỏa quang do Âu Dương biến thành, nhất thời giữa không trung một hóa hai, hai hóa ba, ba hóa vô cùng! Toàn bộ bầu trời đều trở thành thế giới của kiếm quang, kiếm quang vô tận trên trời hợp thành một thế giới kiếm hải mênh mông vô tận, kiếm hải trong cơn vận động nghiền nát ngôi sao thời không.
- Một kích thật đáng sợ!
Lúc này cho dù là Ngụy Bỉnh Dập cũng giật mình không thôi, một kiếm này ẩn chứa kiếm ý vô tận. Trong nháy mắt kiếm ý va chạm vào Âu Dương đã cấu thành một kiếm trận cực kỳ lớn, kỳ thực một kiếm này đã vượt qua sức chịu đựng của tiên giới, chỉ có điều thủ đoạn của Khâu Vân Bình rất cao minh.
Trước tiên hắn giấu tất cả kiếm ý trong trọng kiếm bảy màu, khi trọng kiếm bảy màu bạo phát, hắn để phòng lực lượng nghiền nát hư không tiến vào ngoại vực, trực tiếp để trọng kiếm bạo khai biến thành kiếm hải. Còn kiếm hải sau một khắc đem lực lượng đồng thời truyền đến một điểm, nghiền nát điểm này. Điểm này đương nhiên chính là hỏa quang ở trung tâm, cũng chính là Âu Dương!
- Lực lượng thật cường đại!
Hôm nay đệ tử Ngụy gia rốt cuộc cũng minh bạch cái gì là cường giả, trước đây nhìn thấy một số người có thể chém vỡ thời không đã cho rằng là siêu cấp cường giả, đến bây giờ bọn họ mới chính thức minh bạch. Siêu cấp cường giả không phải chém vỡ thời không, mà là làm thế nào không chém vỡ thời không...
Tiên Tôn bình thường không có năng lực chém nát thời không, cường giả trong Tiên Tôn có thể lấy đại lực chém vỡ thời không. Nhưng đạt đến cấp bậc như Âu Dương, trong nháy mắt cần phải rất cẩn thận, bởi vì chỉ cần ngươi không cẩn thận, lực lượng bạo phát, thời không của tiên giới sẽ nghiền nát, cho nên việc cường giả đạt được cấp bậc này phải làm không phải làm sao bổ nát thời không, mà là làm thế nào để lực lượng của mình không bay vào ngoại vực...
- Đây chính là chiến đấu của tổ cấp cường giả sao?
Ngụy Trung Hưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy chiến đấu của cấp bậc như vậy, hắn nhìn kiếm quang bay lượn khắp bầu trời, bất cứ một đạo nào trong những kiếm quang này bay ra cũng đủ san bằng Ngụy gia bọn họ trong nháy mắt.
Một người lại có thể phát ra nhiều kiếm quang như vậy trong nháy mắt, đáng sợ hơn là trong kiếm quang vô tận còn có một người đang chịu đựng lực lượng của tất cả kiếm quang!
Đây là lực lượng con người có thể đạt được hay sao? Nếu có người từng nói với Ngụy Trung Hưng, Ngụy Trung Hưng nhất định sẽ cảm thấy không thể, nhưng hiện nay tận mắt nhìn thấy cho dù hắn không muốn tin cũng không có khả năng.
- Khâu Vân Bình quả nhiên không hổ là cường giả mạnh nhất dưới Thiên Vương, kiếm ý của chiêu này quá bá đạo!
Tiểu Thiên cũng là cường giả Tôn cấp, hắn đương nhiên cũng nhìn ra môn đạo.
- Đúng vậy, cường giả cấp bậc của bọn họ căn bản không dám toàn lực xuất thủ, nhưng một kích này của Khâu Vân Bình vận dụng quá xảo diệu, với lực lượng của bản thân hắn, cộng thêm lực lượng của trên vạn Tiên Tôn bộc phát ra lại không cắt vỡ hư không, lực khống chế như vậy, trong thiên hạ sợ rằng không quá ba người có thể làm được.
Ngụy Bỉnh Dập ở một bên mở miệng, Ngụy Bỉnh Dập không phải nói đùa. Dù sao một chiêu này hắn cũng không vận dụng được, và hắn biết Bạch Tinh khẳng định cũng không thể sử dụng.
Trên thiên đình, những người dưới Khâu Vân Bình phỏng chừng cũng không thể sử dụng. Ba người Ngụy Bỉnh Dập ám chỉ, nói trắng ra chính là nhân vật như Âu Dương và Thiên Vương mới có thể xuất thủ. Âu Dương đương nhiên có thể làm được, bởi vì Ngụy Bỉnh Dập từng nhìn thấy một kích đoạt phách của Âu Dương!
- Về!
Khâu Vân Bình hét lớn một tiếng, kiếm quang bỗng nhiên tụ tập đến một điểm, trong nháy mắt kiếm quang trực tiếp nổ nát, mang theo hỏa quang ở giữa nhảy vào ngoại vực!
- A...
Rất nhiều người nhìn thấy màn này đều la hét, chiêu này quá xảo diệu, mặc dù cuối cùng vẫn nghiền nát hư không, nhưng lại đồng dạng để Âu Dương hoàn toàn gánh chịu một kích này.
- Muốn giết Âu Dương, lão già ngươi còn chưa đủ tư cách!
Lúc này lời nói của Ngụy Bỉnh Dập cũng có chút run rẩy, kỳ thực hiện tại hắn cũng có chút không xác định Âu Dương rốt cuộc như thế nào!
- Ha ha ha!
Khâu Vân Bình cười ha ha. Theo hắn thấy, trong thiên địa cho dù là Thiên Vương cũng không có tư cách dùng thân thể chịu đựng một kích này!
- Lão già kia, ngươi cười cái gì?
Bỗng nhiên! Bầu trời lần thứ hai bị xé rách, một cái bóng từ ngoại vực chậm rãi đi ra! Khi nhìn thấy cái bóng này, cho dù là Khâu Vân Bình cũng ngây người!
- Chuyện này sao có thể!
Khâu Vân Bình chỉ vào Âu Dương trên bầu trời, hắn có chút khó có thể tiếp thu, nhưng điều này cũng không trách được hắn, ai từng nhìn thấy có người dùng thân thể đối kháng một kích cuối cùng của cường giả tổ cấp mà y phục vẫn không bị phá chưa? Chuyện này cũng hơi quá mức!
- Lão già kia, ngươi quá yếu!
Âu Dương lại lặp lại, nếu như nói vừa rồi câu nói của Âu Dương có thể xem là bơm hơi cho mình, thì hiện tại câu nói này theo mọi người thấy chính là trắng trợn vũ nhục Khâu Vân Bình!
- Ha ha ha! Lão già kia thật ngu ngốc!
Ngụy Bỉnh Dập cũng phá lên cười, lúc này người có thể minh bạch rốt cuộc xảy ra chuyện gì cũng chỉ có Ngụy Bỉnh Dập, bởi vì Ngụy Bỉnh Dập biết năng lực hóa giáp của Thứ Kiêu Cung mạnh như thế nào, đó chính là phòng ngự tuyệt đối trong nháy mắt chân chính.
Trước kia Ngụy Bỉnh Dập chính là dựa vào một chiêu này trực tiếp tiêu diệt Trịnh Tú Nhi. Dưới lực phòng ngự tuyệt đối của Thứ Kiêu Cung giáp hóa, Âu Dương chính là tồn tại bất bại!
- Không thể nào! Điều này không có khả năng!
Khâu Vân Bình ngây ngốc nhìn Âu Dương, lúc này hắn bỗng nhiên có chút khiếp đảm! Nhưng cũng không trách được hắn, nếu như Âu Dương thực sự mạnh như vậy, làm sao hắn có thể bỏ qua cho bọn họ?
- Lão Ngụy, ngươi về phương bắc chuẩn bị trước, ta thu thập xong đám kẻ xấu này sẽ về hội hợp với các ngươi!
Âu Dương đưa mắt ra hiệu cho Ngụy Bỉnh Dập, Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy câu này cũng biết Âu Dương sắp sửa chạy trốn...
- Được!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn thoáng qua Tiểu Thiên, truyền âm nói:
- Một lát nữa ta sẽ dẫn các ngươi đi!
Nói xong Ngụy Bỉnh Dập vù một tiếng, bỏ chạy về phương bắc.
Khi Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, cũng không có người đuổi theo hắn, bởi vì lúc này ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Âu Dương. Cho đến giờ, bọn họ cũng không thể nào minh bạch Âu Dương rốt cuộc đã dùng phương thức gì để tiếp nhận một kích vừa rồi của Khâu Vân Bình, nhưng không hề nghi ngờ, mở màn lần này của Âu Dương tuyệt đối đã chấn động toàn trường, cho nên hiện tại hắn kêu Ngụy Bỉnh Dập rời khỏi, tất cả mọi người đều có chút không kịp phản ứng.
- Các vị, ân oán của chúng ta cũng không phải ngày một ngày hai, các ngươi không phải muốn lấy mạng Âu Dương ta sao?
Âu Dương chỉ tay về phía đông nói:
- Âu Dương ở Phật sơn chờ chư vị, không gặp không về!
Nói xong Âu Dương hóa thành một đạo mũi tên bay về phía đông!
- Đuổi theo!
Mặc dù mọi người choáng váng, nhưng thấy Âu Dương đột nhiên bay về phía đông, cho dù bọn họ có ngốc cũng biết hiện tại nên đuổi theo.
- Các ngươi lưu lại, tiêu diệt Ngụy gia cho ta! Chúng ta đuổi theo!
Khâu Vân Bình chỉ tay về phía hơn vạn Tiên Tôn phía sau, hôm nay hắn đã hạ quyết tâm. Nếu không thể giết chết Âu Dương, chí ít cũng phải tiêu diệt Ngụy gia để Âu Dương khó chịu một thời gian!
Tứ đạo nhân ảnh phóng lên cao, theo sau Âu Dương biến mất ở chân trời phía đông. Trong nháy mắt người của Ngụy gia cũng sửng sốt! Cho dù là Tiểu Thiên và Mộng Hi đều có chút giật mình nhìn bầu trời, bọn họ ai thật sự không ngờ Âu Dương xuất hiện ngưu bức như vậy, cuối cùng lại xoay người bỏ đi, bỏ lại Ngụy gia ở lại!
- Chuyện này...
Tiểu Thiên thoáng chốc ngồi xuống mặt đất, hắn biết hôm nay Ngụy gia chắc chắn sẽ xong đời, nhiều Tiên Tôn như vậy, mỗi người tùy tiện đập một chưởng, đừng nói là Ngụy gia, phỏng chừng toàn bộ Minh Khê thành đều không còn sót lại chút gì!
Những Tiên Tôn này cũng không năng lực tụ tập tất cả lực lượng lại một điểm, sau đó tiến hành một kích tuyệt mệnh như Khâu Vân Bình.
Lúc này không riêng gì Ngụy gia, ngay cả những cường giả khác trong Minh Khê thành cũng sợ hãi, trên vạn Tiên Tôn đồng thời xuất thủ, hậu quả sẽ như thế nào, bất cứ tu luyện giả nào trong Minh Khê thành đều có thể minh bạch.
- Trời diệt Ngụy gia ta rồi...
Mộng Hi cũng buồn bã lắc đầu, nhưng lúc này nàng không hận Âu Dương, Âu Dương một mình giúp bọn họ lôi đi tứ đại cường giả mạnh nhất của thiên đình, nàng biết Âu Dương đã tận lực.
Đừng thấy Âu Dương biểu hiện cường thế như vậy, lấy một địch bốn sợ rằng Âu Dương vẫn không phải là đối thủ. Hắn vì Ngụy gia lưu lại chỗ này, đồng thời mạo hiểm như vậy đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Dù sao, với Quan Tâm Chiến Ý của Âu Dương, nếu như hắn muốn trốn, sợ rằng trong thiên hạ thực sự không ai có thể bắt được hắn. Dù sao ai có thể có tầm nhìn tuyệt đối trong trăm vạn dặm?
Cho dù là nhận biết của cường giả tổ cấp nhiều nhất cũng chỉ hơn mười vạn dặm mà thôi, còn Âu Dương lại có thể phát hiện ra tồn tại của đối phương, đồng thời chạy trốn ngoài phạm vi nhận biết của cường giả tổ cấp. Nói cách khác Âu Dương chỉ cần duy trì phạm vi trên trăm vạn dặm với những người của thiên đình, cho dù người của thiên đình muốn truy sát hắn cũng chỉ uổng phí sức lực.
Cũng chính vì điểm này mới khiến Âu Dương có dự định, sau khi giết chết Nghi Quân sẽ tiếp nhận truy sát của thiên đình. Biết rõ mình không thể bị giết chết, vậy còn cái gì đáng sợ?
Nhưng hiện tại, Âu Dương vì Ngụy gia bọn họ, không tránh né mà đứng ra, chỉ dựa vào điểm này, Ngụy gia còn có cái gì oán hận? Bị tứ đại cường giả thiên đình truy sát, sợ rằng không ai có thể bình an vô sự?
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Từ trên bầu trời, bỗng nhiên một thanh âm nổi lên, sau đó nghe thấy từng đợt thanh âm lãnh khốc từ trên bầu trời truyền đến. Câu nói "Tàn sát hàng loạt dân trong thành" trực tiếp chấn động tâm linh của toàn bộ Minh Khê thành!
- Tàn sát hàng loạt dân trong thành? Ngụy gia chúng ta tự làm tự chịu! Hà tất liên lụy đến những người vô tội khác! Cùng là nhân tộc tội gì tự giết lẫn nhau?
Lúc này Tiểu Thiên vẫn hi vọng dùng nhân tộc kêu gọi lương tri của những người này, đáng tiếc hắn quá xem trọng lương tri của bọn họ....
Từng đợt quang mang hủy diệt chớp động trên bầu trời, người trong Minh Khê thành bắt đầu khủng hoảng, lúc này rốt cuộc bọn họ đã hoàn toàn thấy rõ diện mạo người của thiên đình.
Bọn người kia căn bản không để ý có cùng tộc hay không, trong mắt bọn họ chỉ có bản thân mình. Trong mắt bọn họ, những người này chỉ là con kiến hôi, là hạt bụi của thế giới này, căn bản không cần tồn tại!
Vô số người oán độc nhìn những Tiên Tôn trên bầu trời, nhưng bọn họ không có năng lực phản kháng, ngay cả một tia năng lực phản kháng cũng không có!
- Ầm!
Bỗng nhiên, thời không bị người ta đánh ra một lỗ thủng cực lớn. Từ ngoại vực, một bóng người màu đen bước ra, người này chính là Ngụy Bỉnh Dập. Lúc này Ngụy Bỉnh Dập mỉm cười nhìn đám Tiên Tôn trên bầu trời, mở miệng nói:
- Rất có phong phạm của lão tử, tàn sát hàng loạt dân trong thành! Ha ha ha, được, lão tử thỏa mãn các ngươi, các ngươi đừng mơ có ai thoát!
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt