Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1007: Gia Hạn 10 Ngày
u Dương mang theo Chiến tộc ở ngoại vực đợi ba ngày. Nói rõ ta mặc kệ ngươi đến bao nhiêu người, ta mặc kệ ngươi đến có phải là người hay một toán, lão tử không quật ngã ngươi hoàn toàn sẽ xem như lão tử thua!
Nhưng ai có thể ngờ được, chỉ một câu nói của Âu Dương đã khiến bọn họ sợ đến mức đánh còn chưa đánh đã rút lui. Ba ngày sau, không ngờ toàn bộ Thiên Đình yên lặng rút lui khỏi phía bắc, trả lại tất cả phía bắc cho liên quân Tiên Giới.
- Mẹ kiếp, ta đã sớm nói Nhân tộc chính là chủng tộc có huyết tính kém nhất. Các ngươi có tin hay không, trăm vạn người chúng ta đủ để xung phong liều chết với trăm ức Nhân Tộc, cuối cùng còn bắt bọn họ làm nô lệ!
Một cường giả Chiến tộc phẫn nộ la lên.
Chờ ở ngoại vực ba ngày, cuối cùng đợi được tin tức Thiên Đình dẫn theo cường giả Nhân tộc dường như một con chó cúp đuôi chạy trốn. Kết quả này khiến Chiến tộc khó có thể tiếp nhận được.
- Vương! Chúng ta đuổi đi! Chúng ta đuổi tới cửa Thiên Đình đập nát Nam Thiên môn của bọn họ đi!
Lại là một trưởng lão Chiến tộc với tính khí khá nóng nảy nói. Hắn vỗ lồng ngực nói:
- Vương, trăm vạn người này đủ để quét ngang Thiên Đình!
- Đúng vậy! Vương! Đuổi đi!
Vô số Chiến tộc thi nhau mở miệng la lên. Tuy rằng trong Chiến tộc Vương lớn nhất, trên thực tế Chiến tộc lại là một chủng tộc rất kỳ quái
Chủng tộc này trong lúc có chuyện lời nói của Vương cao hơn tất cả. Nhưng lúc không có chuyện gì thậm chí có người dám trêu đùa với Vương như Âu Dương. Chỉ có chủng tộc mới là mạnh nhất!
- Đuổi theo? Mục đích của chúng ta đã đạt. Hiện tại nếu như đuổi theo, cũng có chút choáng váng!
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười. Thật ra từ giây phút hắn mở ra ngoại vực, hắn biết mình đã thắng. Hắn biết cho dù Thiên Đình đều là heo cũng không thể nào đi tìm cái chết.
Trăm vạn Chiến tộc tập trung tại ngoại vực. Đây là một cục diện tất sát. Cho dù là năm đại cường giả Thiên Đình cùng xuất hiện cuối cùng cũng chỉ có một kết quả. Đó chính là bị giết chết hơn nửa!
Không ai biết chắc chắn phải chết vẫn còn đi tới chịu chết. Cho nên thời điểm Âu Dương đi ra một bước này hắn đã biết phía bắc đã vào tay liên quân.
Âu Dương biết, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm quyết chiến với Thiên Đình. Hắn muốn vào trong địa ngục, xem thử rốt cuộc Minh Hậu sẽ trả lời mình thế nào! Nếu như nàng không thể cho mình một đáp án thoả đáng, vậy mình chỉ có thể đưa nàng về với ông bà.
- Sau này vẫn còn đại chiến khác. Các ngươi không cần lo lắng. Chúng ta và Thiên Đình sớm muộn sẽ chiến đấu một trận ở ngoại vực!
Âu Dương nói. Tuy rằng chiến ngoại vực lần này cuộc không có đánh nhau, nhưng lần này đủ kéo sĩ khí của liên quân Tiên giới đến một mức độ khó tin nổi.
Trong thời gian rất dài sau đó, Thiên Đình chỉ có thể giống như một con chó chờ ở nhà không dám ra. Một khi bọn họ dám bước vào phía bắc, vậy hậu quả chỉ có một. Đó chính là chắc chắn phải chết!
Ngày thứ hai sau khi Âu Dương dẫn người từ ngoại vực đi ra, tin tức kia càng thêm chấn động! Tin tức kia còn khiến Thiên Đình suy sụp hơn cả cuộc chiến ngoại vực. Cho nên Thiên Đình vốn có tám phần là Nhân tộc lập tức đã chạy trốn hết ba bốn phần!
- Ta chỉ cho Nhân tộc thời gian mười ngày! Sau mười ngày Tiên giới không tiếp nhận bất kỳ Nhân tộc đầu hàng nào nữa. Sau đó chính là không chết không thôi!
Lại là một cái không chết không thôi. Cái không chết không thôi thứ nhất đã khiến Thiên Đình sợ đến mức rời khỏi phía bắc, khiến Âu Dương chỉ cần một câu nói đã lấy được phía bắc. Câu không chết không thôi thứ hai trực tiếp la hét với trăm ức (ức=10 vạn) Nhân tộc.
Oa, nếu như bình thường, có người kêu lên như thế, chắc hẳn trăm ức Nhân tộc mỗi người nhổ một bãi nước bọt, đủ để có thể lấy mạng của hắn. Nhưng bây giờ đã không giống với lúc trước. Hiện tại Âu Dương quá cường thế. Trong vòng mười ngày ngươi chỉ cần không rời khỏi Thiên Đình, vậy sau đó chính là cục diện không chết không thôi.
Mỗi người đều biết Chiến tộc chỉ có trăm vạn. Nhưng mỗi người đều biết trong trăm vạn Chiến tộc trong bất luận là một người nào cũng có thể địch nổi vạn người! Một khi đấu võ, cho dù số lượng Nhân tộc rất nhiều cùng lắm chỉ đánh với thế lực ngang nhau mà thôi. Chỉ khi nào Chiến tộc bất chấp tất cả không chết không thôi, vậy trăm ức Nhân tộc không nói là bị diệt tộc, cuối cùng số lượng sống sót chỉ sợ không quá một hai phần!
- Chiến tộc sẽ liều mạng tới một binh một tốt cuối cùng. Chiến tộc không sợ chết. Sau mười ngày Chiến tộc sẽ không tiếp nhận bất kỳ Nhân tộc đầu hàng nào nữa!
Tin tức của Âu Dương lại truyền ra. Trong nháy mắt đã khiến một phần ba Nhân Tộc trong Thiên Đình sụp đổ!
Ai không sợ chết? Nói thật càng là cường giả lại càng sợ chết. Đặc biệt là bây giờ đại thế của Âu Dương đè ép như vậy, không có mấy người không lo lắng tới cái chết...
Bên trên Tuyết Sơn, Âu Dương cùng một đám bạn cũ ngồi với nhau. Bạch Hủ Minh nhìn Âu Dương nói:
- Làm như vậy có phải có chút nóng vội hay không? Dù sao nếu như trăm ức Nhân tộc cùng điên lên xông tới đây, thực sự khó có thể đối phó được với số lượng như vậy!
- Số lượng càng nhiều lại càng dễ dàng sụp đổ!
Âu Dương sớm đã tính toán tất cả. Hơn nữa như lời hắn nói, hắn đã đưa ra thời gian mười ngày. Trong thời gian này hắn có thể lén lút chạy đến hải ngoại tiến vào quỷ đảo. Sau đó hắn từ quỷ đảo tiến vào trong địa ngục. Dù sao sau khi Âu Dương la lên câu này, trong vòng mười ngày Thiên Đình tuyệt đối sẽ không có công phu quản bên này, nhất định sẽ luống cuống tay chân.
- Minh Hậu kia không dễ đối phó. Lúc trước, khi gia hỏa kia nói chuyện, ta đã cảm thấy ngơ ngờ. Cái gì mà Thiên Đế bị giam cầm, nàng bị ép tới mức bất đắc dĩ. Hiện tại xem ra nàng tuyệt đối có âm mưu gì đó!
Lúc trước Ngụy Bỉnh Dập đã liều chết theo Âu Dương cùng tiến vào Phượng Hoàng thành.
- Bất kể thế nào, lần này vẫn là ngươi đi theo ta. Bói không chừng còn có thể thu hoạch được điều gì ngoài ý muốn thì sao?
Âu Dương cười ha ha. Thật ra hắn đã nghĩ tới một vài chuyện. Chỉ có điều hắn vẫn muốn có được sự xác nhận của Minh Hậu. Nhưng không nghi ngờ chút nào, hành trình đến Phượng Hoàng thành lần này tuyệt đối không để thái bình như lần trước.
- Lật tung Phượng Hoàng thành sao?
Ngụy Bỉnh Dập cười ha ha. Từ trong thần sắc của Âu Dương hắn đã nhìn ra được, lần này Âu Dương lại vào Phượng Hoàng thành tuyệt đối không phải chỉ đơn giản tới nói chuyện phiếm với Minh Hậu.
- Làm tốt tinh thần chuẩn bị chiến đấu đi. Minh Hậu này chắc chắn có quan hệ với Thiên Đình. Ta mượn lời nói may mắn của ngươi lật tung Phượng Hoàng thành!
Âu Dương liếc mắt nhìn mọi người ở chỗ này một cái nói:
- Trong một thời gian tiếp theo Thiên Đình nhất định sẽ luống cuống tay chân. Ta đã phân phó Chiến tộc, bảo bọn họ thỉnh thoảng vượt biên giới đến giết chóc một hồi. Chí ít trong mười ngày tiếp theo chắc chắn sẽ an toàn vô cùng!
- Ngươi yên tâm đi. Ta còn nợ ngươi một cái mạng. Lại nói nữa, chỉ cần chúng ta ở trong Tuyết Sơn không ra, cho dù tất cả cường giả Thiên Đình tới đây cũng bó tay toàn tập!
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt