My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 980: Càn Khôn
rận chiến này cho dù phải bỏ mình lão tử cũng được coi như là một thành viên của khai thiên tích địa!
Lam Thông cười ha ha. Chết là đáng sợ, nhưng có lúc chết lại không đáng sợ! Trong truyền thuyết Cổ lão, Bàn Cổ khai thiên tích địa một thân hóa thế giới. Trên thực tế như vậy Bàn Cổ vẫn chưa chết. Hắn vĩnh viễn sống. Chỉ có điều hắn thay đổi một loại phương thức sống thôi.
Mà bây giờ những người này muốn một lần nữa khai thiên tích địa kết thúc tất cả. Cho dù là bỏ mình, cũng lấy một loại phương thức khác để tiếp tục sống!
Tất cả những điều này đều được triển khai trong sự im hơi lặng tiếng.
Mà lúc này Âu Dương ở Bắc Kinh lại hoàn toàn không biết gì về tất cả những điều này. Lúc này Âu Dương đang cùng Lưu Tĩnh đi dạo trên phố buôn bán tại Bắc Kinh.
Đã sắp tới tết. Khắp nơi trên đường đều là những người nhộn nhịp mua sắp đồ tết. Trên mặt mỗi người đều vô cùng vui sướng. Đối với người trong quốc gia này mà nói, năm mới chính là thời điểm vui vẻ nhất. Mỗi nhà đều đốt pháo dán câu đối xuân, đi xung quanh thăm hỏi chúc tết người nhà, bạn thân!
- Âu Dương, ngươi sẽ viết chữ bằng bút lông sao?
Lưu Tĩnh nhìn thấy phía trước có một lão nhân cầm giấy đỏ và bút lông đang vội vội vàng vàng hỏi Âu Dương.
- Ta sẽ viết! Ta học viết bút lông đã rất lâu rồi!
Âu Dương vẫn không trả lời. Thiệu Phong ở bên cạnh vội vàng mở miệng nói.
- Thật ra ta chưa từng viết! Tuy nhiên thể thử viết một chút!
Âu Dương thật sự không biết viết chữ bằng bút lông, nhưng Âu Dương lại có đại thế trong người. Nếu dung nhập đại thế vào trong mình, cảm giác này thậm chí có thể siêu việt hơn tất cả.
- Tốt lắm, xem chúng ta ai viết tốt hơn!
Thiệu Phong cười ha ha. Dưới cái nhìn của hắn, Âu Dương còn chưa từng học qua, sao có thể mạnh hơn mình được?
Ba người đi tới chỗ lão nhân này. Lúc này trước mặt lão nhân đã bày sẵn vô số tờ giấy đỏ. Trên mỗi tờ giấy đỏ đều viết hai chữ —— càn khôn!
Không sai. Chính là hai chữ này. Lúc này trước mặt lão nhân có tràn ngập những tờ giấy đỏ được viết hai chữ càn khôn với đủ các phong cách. Nhưng trước sau lão nhân này vẫn lắc đầu.
- Đại gia, mấy bức này rất tốt! Ngài xem một chút. Những chữ này đều có thể so sánh với một vài thư pháp nhà!
Thiệu Phong vừa đến nơi, liền thấy trên mặt đất có mấy tờ viết mấy chữ nhìn thật sự rất lợi hại. Thậm chí trong những chữ này còn có một vài tờ ngay cả thư pháp gia cũng chỉ viết được đến thế.
- Người trẻ tuổi, những chữ này đúng là rất đẹp. Nhưng hai chữ càn khôn này đại biểu cho thiên địa. Muốn viết ra hai chữ này không phải nói ngươi viết có đẹp hay không, mà trong lòng phải có thiên địa mới có thể viết được!
Lão nhân này liếc mắt nhìn Thiệu Phong một cái, sau đó lấy một tờ giấy đỏ đặt lên trên bàn gỗ. Tiếp đó lựa chọn một chiếc bút lông cực kỳ tinh xảo, ra hiệu cho Thiệu Phong thử xem!
- Người trẻ tuổi, ta quan sát thấy mặt ngươi có tướng cao quý không tả nổi. Nói vậy hẳn không phải là phàm nhân. Lão già này cả gan nhờ ngươi viết hộ hai chữ càn khôn, xem ngươi có khả năng viết được không?
Lão già nói xong lại quay về phía Thiệu Phong đưa tay ra dấu mời!
Thiệu Phong không phải nói đùa. Hắn viết thật sự vô cùng tốt. Từ nhỏ Thiệu Phong đã theo Lôi Minh bồi dưỡng được một loại khí thế. Lúc này Thiệu Phong sờ vào bút một cái, nhất thời ánh mắt của lão già này đã có vẻ bất đồng!
- Người trẻ tuổi cầm bút rất có thần! Ngược lại có mấy phần quý khi của ngôi cửu ngũ! Lại còn là một thiếu niên thiên tử!
Lão nhân gật đầu trong lòng thầm khen ngợi.
Sau khi Thiệu Phong cầm bút, vô số người cũng bắt đầu tiến lại gần quan sát, sợ mình không thấy rõ Thiệu Phong viết cái gì!
Lúc này mắt Thiệu Phong nhìn tờ giấy đỏ. Chiếc bút lông trong tay vung một cái. Chưa tới ba giây hai chữ càn khôn đã được viết liền một mạch. Hai chữ này không hề đẹp như những chữ trên mặt đất, nhưng hai chữ này lại mang theo một cỗ khí thế bất phàm!
Thời điểm nhìn thấy hai chữ này con mắt lão nhân lập tức sáng lên. Nhìn hai chữ này lão già chỉ có thể mở miệng nói một chữ tốt!
Mà người trẻ tuổi ở đây tất nhiên xem không rõ. Trong mắt bọn họ, hai chữ càn khôn trên tờ giấy đo do Thiệu Phong viết ra thực sự không đẹp bằng những chữ trước kia. Nếu để cho bọn họ lựa chọn khẳng định bọn họ sẽ chọn những chữ trước đó. Nhưng nggược lại, những người đã từng học thư pháp đang ở nơi này sau khi nhìn thấy khí thế của hai chữ càn khôn do Thiệu Phong viết ra, bọn họ đều trở nên trầm tư.
Có thể viết hai chữ càn khôn liền một mạch như vậy, người bình thường thực sự không thể làm được!
Đương nhiên, người trong nghề trông cửa nói, người ngoài nghề xem trò vui. Những người không hiểu về thư pháp tất nhiên không thể hiểu được hàm nghĩa của hai chữ càn khôn này, cũng không có cách nào hiểu rõ tại sao Thiệu Phong viết hai chữ này rõ ràng không đẹp bằng những chữ trước lại được lão nhân xem như chí bảo cất vào như vậy.
- Hôm nay có thể được tiểu ca viết cho hai chữ càn khôn này, coi như lão già ta đã hoàn thành một tâm nguyện. Bắc kinh quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ. Tiểu ca cũng là người bất phàm, có cửu ngũ chi khí. Sẽ có một ngày sóng gió nổi lên, tất nhiên sẽ Hóa Long nắm giữ hai chữ càn khôn này trong tay!
Lão nhân nói rất mịt mờ, nhưng một vài người thông minh vẫn có thể nghe ra được ý tứ trong đó. Tuy nhiên trong thời đại này có rất ít người tin vào những chuyện như vậy. Cho nên phần lớn mọi người đều cho rằng lão đầu này đang đóng kịch.
Có một vài người có ánh mắt tương đối độc đáo lại hiểu rõ, lão đầu này tuyệt đối không phải đang đóng kịch! Oa, cái bàn kia được làm bằng gỗ Hoàng Hoa Lê. Chiếc ghế phía sau lão đầu cũng được làm bằng Hoàng Hoa Lê. Ngay cả bút và mực cũng đều là cực phẩm trong cực phẩm. Mấy thứ này gộp lại cũng vượt quá trăm vạn. Nếu như đóng kịch như vậy chỉ sợ cũng thật là hiếm thấy.
- Lão nhân gia đừng đi. Người bạn này của cũng muốn viết!
Lưu Tĩnh nhìn thấy lão nhân lại muốn thu thập mọi thứ vội vàng rời khỏi, nàng vội vàng lên tiếng. Âu Dương lại lắc đầu cười khổ.
Nói thật Âu Dương thật sự không biết gì về thư pháp. Viết chữ ra chỉ sợ sẽ được xem là vẽ loạn. Chữ của Thiệu Phong đã khiến lão nhân hài lòng. Lão nhân vốn muốn rời đi. Nhưng không ngờ Lưu Tĩnh đột nhiên đi ra nói một câu như vậy...
- Hả? Vừa vặn, ta còn có một tờ cuối cùng. Thỉnh tiểu ca bốn chữ!
Lão nhân nghe đến đó vội vàng ngừng lại. Tuy rằng bản thân hắn cũng không cảm thấy còn người nào ở đây có thể viết ra hai chữ càn khôn hơn chữ của Thiệu Phong, nhưng hiện tại vừa vặn còn có một trang giấy cuối cùng, vậy cũng có thể dùng được.
- Lão nhân gia, nói thật ta cũng không biết gì về thư pháp. Từ nhỏ đến lớn viết chữ đều giống chó leo...
Câu nói này của Âu Dương thật ra không phải là lời nói dối. Từ nhỏ đến lớn Âu Dương viết chữ cực kém. Kém đến nổi kí tên cũng giống hệt với chữ tiểu bằng hữu viết. ( thật ra bản thân viết càng nát hơn... ).
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt