Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 821: Oan Gia Ngõ Hẹp
úng! Bây giờ Âu Dương không phải là đệ nhất thiên hạ, nhưng nếu như chỉ nói về tốc độ mũi tên, Âu Dương chắc chắn là đệ nhất thiên hạ! Ngay cả là giao thủ với Chiến Vương, Âu Dương kéo cung, Chiến Vương cũng chưa chắc có thể tránh được mũi tên của Âu Dương!
Tất cả những điều này đều bởi vì ba ý nghĩa thâm ảo của Tiễn Thần! Tất trúng, động lòng tất sát! Ba ý nghĩa thâm ảo này chồng chất lên nhau, khiến mỗi mũi tên của Âu Dương đều là mũi tên tất sát. Trong mỗi mũi tên đều là mũi tên tất trúng. Ngay cả là Chiến Vương đối chọi với Âu Dương, cũng không có cách nào tránh né được mũi tên của Âu Dương.
- Nếu như tiền bối chịu thả cho Lệ Minh một con đường sống, Lệ Minh sẽ nói cho tiền bối một bí mật động trời!
Lúc này chân Lệ Minh có chút mềm nhũn. Dù sao đối mặt với Âu Dương, đối mặt với sát thần này, cho dù là ai cũng nhất định phải mềm chân.
- Hừ, ta không có hứng thú đối với Loạn Thạch Cốc!
Âu Dương nói xong liền kéo chiến cung. Hỏa diễm đốt cháy, một đạo quang tiễn huyết sắc chớp động. Tất cả thiên địa lại một lần nữa trở nên yên tĩnh! Sau khi làm xong tất cả những điều này, Âu Dương không quay trở về Viên gia thôn, mà dựa theo khí tức do đám người Lệ Minh lưu lại trên đường, bay đi.
Đó gọi là nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió thổi cỏ lại sinh! Âu Dương biết, nhóm của Lệ Minh tuyệt đối không phải chỉ có mấy người này. Tuy rằng những người kia chưa tới đây, nhưng chỉ suy nghĩ một chút là có thể khẳng định, những người kia nhất định cũng biết một chút về bí mật của Loạn Thạch Cốc. Cho dù biết có hạn, Âu Dương cũng không muốn lưu lại mầm tai vạ nào!
Một khi bí mật của Loạn Thạch Cốc bị truyền đi, chỉ sợ Viên gia thôn sẽ không có ngày bình yên nữa. Đến lúc đó mình nhất định sẽ bị người ta phát hiện! Âu Dương không muốn giữ lại cho mình phiền phức không nên có. Cho nên hắn nhất định phải diệt trừ tất cả những dư đảng còn lại...
Mặt trời chiều ngã về tây. Trong một thung lũng, thi thể và máu tươi đầy đất như chứng tỏ nơi này vừa kết thúc một trận giết chóc. Âu Dương đứng ở giữa sơn cốc. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi. 126 người không một người nào trốn thoát. Tất cả, kể cả linh hồn của 126 người đã bị giết sạch!
- Lại tạo ra quá nhiều sát nghiệt như vậy, không biết khi nào những vong hồn này sẽ tìm ta lấy mạng!
Âu Dương thoáng nhìn về phía ngọc trấn hồn bên hông mình. Lúc trước mặc gì tên Quỷ Vương kia là giả, nhưng ngọc trấn hồn này lại là ngọc trấn hồn chân chính.
Tuy nhiên Âu Dương phát hiện, bất luận mình giết bao nhiêu người không ngờ chỉ có thể tăng thêm sát khí. Những này vong hồn nhưng không giống như tên Quỷ Vương giả kia nói tới quấn quanh lấy mình!
- Hẳn là sát khí của ta quá nặng, đủ để giết chết vong hồn?
Âu Dương đã suy nghĩ vô liêm sỉ như vậy. Tuy nhiên bản thân hắn cũng không quá quan tâm tin tưởng vào cách nói này. Từ tiểu thế giới đến Tiên giới, bản thân Âu Dương giết chết bao nhiêu người chỉ sợ đều một điều bí ẩn rồi! Không nói thứ khác, liền nói lúc trước một mồi lửa đốt sạch hồn tộc một chuyện, quang lần kia mình giết bao nhiêu người?
Tiểu thế giới trận chiến cuối cùng, rút mũi tên phá thành thời gian lại có bao nhiêu vong hồn? Trên chiến trường, mình lại thu gặt bao nhiêu vong hồn? Tất cả những điều này Âu Dương là toán không ra.
Âu Dương quay đầu lại thoáng nhìn về phía thi thể trên đất. Âu Dương đã sớmvô cảm với tất cả những điều này. Ban đầu lúc giết người mình còn có thể ngủ không bình yên. Nhưng thời gian lâu dài, giết nhiều, Âu Dương mới hiện, thật ra mạng người không đáng giá một chút nào.
- Đừng ép ta giết người. Thật ra ta cũng rất thiện lương...
Âu Dương chẳng biết xấu hổ nói xong câu này, sau đó phi thân trở về Viên gia thôn.
Nơi này lưu lại vô số thi thể, vô số vong hồn nghe Âu Dương nói ra một câu không biết xấu hổ như vậy, nói thật không biết bọn họ sẽ cảm tưởng thế nào. Chỉ sợ nếu bọn họ còn sống chắc phải chết một lần nữa.
Trăm vạn Yêu tộc tề tụ trên Man đảo. Tất cả Man đảo quả thực chính là nơi tụ hội của Yêu tộc thượng cổ. Ở chỗ này, các loại đại yêu thi nhau hiện thân. Trong đó một vài cường giả thậm chí chỉ đứng sau cường giả vương đạo. Hôm nay những đại yêu này xuất hiện ở đây đều vì nghênh đón Yêu tổ của bọn họ!
Yêu tổ xuất quan, thiên hạ đại loạn! Lúc này sóng biển tại hải vực xung quanh Man đảo giống như rồng cuốn ngập trời, bao vây toàn Man ở bên trong.
Vô số đại yêu nhìn sóng biển tạo thành trụ trời, trong mắt đầy vẻ khinh thường.
- Ngao...
Một tiếng Thương Long rít gào từ phía xa truyền đến. Chỉ thấy ở chân trời phía xa, một nam tử mặc y phục màu đỏ lướt sóng đến. Lúc này, sóng biểm gầm lên giận dữ dưới chân Trầm Điễn giống như vẫn vô cùng tĩnh lạng. Sóng biển tạo thành mỗi gợn sóng nho nhỏ đẩy Thương Long Đao Khách tiến về phía Man đảo.
- Thương Long Đao Khách!
Từ phía xa, vô số đại yêu đều nhìn thấy được Trầm Điễn cầm thanh chiến đao Thương Long trong tay. Một Thương Long Hồn từ trong chiến đao tái hiện ra. Nhìn thấy chiến đao này, vô số đại yêu đều căm tức đối với Trầm Điễn!
- Thực sự không biết sống chết! Không ngờ lại dám đến đây chịu chết!
Một lão nhân đầu mọc hai sừng toàn thân vảy xanh, trên người mặc long bào, hét lớn một tiếng. Trụ trời bốn phía đều bị chấn động rung lên từng mảnh. Một tiếng gầm của Thương Long như muốn phá nát nhật nguyệt tinh không. Bàn tay của lão nhân này quay về phía Trầm Điễn. Bàn tay này lớn lên theo gió. Chỉ sau mấy giây, một vuốt rông màu xanh vô cùng lớn đã xuất hiện ở bên trên sóng dữ.
- Hừ! Ngàn vạn năm trước Thương Long tộc vẫn còn chưa được giáo dục sao!
Trầm Điễn nhìn vuốt rồng từ trên trời giáng xuống, trên mặt hắn không ngờ lại tỏ ra khinh thường. Vuốt rồng vồ nát thời không đối với hắn dường như không có một chút uy hiếp nào.
Tay phải Trầm Điễn cầm theo chiến đao Thương Long của mình, quay về phía bầu trời chém xuống một cái. Không ngờ vuốt rồng từ trên trời giáng xuống trực tiếp bị chiến đao Thương Long này chém thành hai nửa!
Một lợi trảo của lão thương long lại dễ dàng bị chém đứt như vậy, có thể tưởng tượng được vào lúc này Trầm Điễn hẳn đã thật sự đã nắm giữ được tất cả lực chiến đấu của Thương Long Đao Khách t! Vào lúc này hắn chính là vương giả. Trừ phi là Yêu tổ ra tay, bằng không cho dù là trăm vạn đại yêu trên Man đảo cùng xuất hiện cũng đừng hòng tổn thương được tới hắn dù chỉ một chút!
Lão Thương Long bị chém xuống một đao như vậy tự nhiên là cực kỳ đau đớn. Nhưng trên mặt hắn càng thêm giận dữ.
- Lão bò sát ngươi nghỉ ngơi trước đi. Đợi ta tới giáo huấn tiểu tử này cho ngươi!
Bên cạnh lão Thương Long, một người trẻ tuổi toàn thân mặc y phục kim sắc. Lúc này hắn mở miệng nói ra một tiếng, sau đó cả người hóa thân trở thành một con đại bàng giương đôi cánh kim sắc lớn đến ngàn dặm bay tới.
Đại bằng giương cánh hận trời thấp, bay lên như diều gặp gió với tốc độ chín mươi ngàn dặm. Toàn thiên hạ, tuyệt đối không có người nào có thể với liều mạng với bộ tộc đại bằng bộ.
Trừ phi là Âu Dương kéo cung, bằng không người bình thường muốn bắn trúng Đại Bằng Vương này thực sự rất khó.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt