Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 735: Ba Chỗ Rẽ (1)
ột nhóm người bảo vệ cửa lớn ngọc Thương Hải, một bên tham lam ngọc Thương Hải, một bên đang rầu rĩ. Điều này hiển nhiên là do cánh cửa niêm phong bên ngoài phần mộ. Nếu như không mở được cánh cửa niêm phong này ra, bọn họ đừng hòng đi vào bên trong.
- Hay để ta đến xem thử!
Một đại hán to như cây cột đi tới. Hắn tên là Bạch Tinh, thực lực cấp Tiên đế. Tuy nhiên ở chỗ này có ba tiên tôn, còn có Âu Dương có lực chiến đấu không kém so với tiên tôn, tất nhiên thực lực của hắn không đáng nói tới!
Nhìn thấy Bạch Tinh đi ra, mọi người thi nhau tránh ra một con đường. Bạch Tinh đi tới trước cửa lớn ngọc Thương Hải, huy động cánh tay đánh về phía cánh cửa lớn.
Ầm!
Sau một tiếng động rất lớn vang lên, cửa lớn vẫn không nhúc nhích. Bạch Tinh bị chấn động đến mức thiếu chút nữa thì rơi lang bổng xuống đất.
- Đáng chết, cửa này phải dày ít nhất năm mét!
Bạch Tinh cảm nhận chấn động truyền đến, hắn mở miệng nói. Câu nói này của hắn khiến cả nhóm người đều cười khổ.
Ngọc Thương Hải dày năm mét. Nếu là ở bên ngoài, chỉ sợ có thể dẫn tới sóng gió gió lớn. Nhưng ở chỗ này, ngọc Thương Hải lại thành cánh cửa tử vong đóng kín lối đi của bọn họ.
- Không thể dùng man lực để mở, vậy để ta xem thử!
Rốt cuộc, một lão già cả người mặc đạo bào màu vàng kim rất phong nhã đi tới. Lão giả này họ Cốc, tên là Cốc Thanh Vũ. Đây chính là trưởng lão của một gia tốc lánh đời. Lúc này Cốc Thanh Vũ đi tới trước cửa lớn. Hắn không sử dụng thần binh chém vào, cũng không dùng man lực giống như Bạch Tinh, mà quan sát cẩn thận hoa văn phía trên cánh cửa lớn ngọc Thương Hải này.
Vừa xem, Cốc Thanh Vũ vừa nhíu mày chặc lưỡi. Người phía sau nghe Cốc Thanh Vũ chặc lưỡi lại thi nhau nhíu mày. Lão già này tiến lên đã nửa ngày vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ hắn bị cánh cửa lớn ngọc Thương Hải thu mất hồn sao?
- Cốc lão nhi, ngươi có làm được hay không? Nếu không hay là để chúng ta đến xem thử?
Phía sau có người không nhịn được mở miệng giục. Rõ ràng đã có người cuống lên. Dù sao địa phương này quỷ quái như vậy, chờ thêm một giây cũng là một sự dày vò. Từ lúc đi vào đến bây giờ phần lớn bọn họ đều không rõ rốt cuộc phải làm cái gì. Hơn nữa lực lượng mỗi người đã bị tước đoạt, tâm lý lo lắng cũng là bình thường.
- Các ngươi tới? Các ngươi có biết cái gì là yêu văn thượng cổ không?
Cốc Thanh Vũ bỗng nhiên mở miệng nói. Sau khi hắn nói câu này ra khỏi miệng, không còn người nói chuyện nữa!
Yêu văn thượng cổ, thật sự không có ai biết. Nếu như Cốc Thanh Vũ có thể nói ra bốn chữ yêu văn thượng cổ, rõ ràng hắn cũng biết một chút.
Khi mọi người đều xúc động trước bốn từ yêu văn thượng cổ, Âu Dương len lén quan sát vẻ mặt Tháp Khắc một chút. Trong bóng tối, Tháp Khắc đứng một mình một chỗ. Khi hắn nghe thấy bốn từ yêu văn thượng cổ, trên mặt hắn chợt xuất hiện một tia khiếp sợ. Nhưng sự khiếp sợ này không lợi hại như những người khác. Sau đó trong mắt hắn chợt loé lên một đạo sát khí. Điều này đã bị Âu Dương nhìn thấy rất rõ ràng.
- Xem ra man tử này thật sự biết một vài bí mật!
Từ vẻ mặt của Tháp Khắc, Âu Dương hiểu rõ, Tháp Khắc hẳn thật sự biết được điều gì đó. Trong đám người ở đây, chỉ sợ những người khác gộp lại cũng không phải là đối thủ của một mình Tháp Khắc. Chỉ có mình có thể dựa vào Thứ Kiêu Cung trong tay chiến đấu với Tháp Khắc một trận. Cho nên trong lúc vô tình Âu Dương đã đi tới phía sau Cốc Thanh Vũ.
Đây là người duy nhất biết yêu văn thượng cổ. Âu Dương sợ Tháp Khắc sẽ sử dụng thủ đoạn thâm độc nào đó, giết chết Cốc Thanh Vũ. Sau khi Cốc Thanh Vũ chết, bọn họ sẽ thật sự trở thành người mù mở mắt.
- Nơi này là mộ huyệt của Yêu tổ. Tuy rằng không biết tại sao chúng ta lại xuất hiện ở đây, nhưng chúng ta xuất hiện ở đây tuyệt đối không phải là một sự ngẫu nhiên. Ta có thể nói cho mọi người biết, trong này hẳn có phong ấn một bí mật động trời. Bí mật này hẳn có liên quan với Yêu tổ.
Cốc Thanh Vũ vừa nghiền ngẫm đọc yêu văn thượng cổ phía ngoài cửa lớn ngọc Thương Hải vừa nói.
- Yêu tổ? Chẳng lẽ đây là mộ của Âu Dương?
Yên Hồng bỗng nhiên nói một câu khiến Âu Dương thiếu chút nữa thì hộc máu. Mình từng được gọi là Vạn Yêu Chi Tổ, nhưng mình không có nghĩa địa như vậy.
- Mộ của Yêu tổ này chính là Yêu tổ thời gian trước khi thời đại lớn kết thúc, không phải mộ của Âu Dương!
Cốc Thanh Vũ nghe thấy câu nói của Yên Hồng thật sự không biết phải nói gì. Nghĩa địa này vừa nhìn đã biết tuyệt đối không dưới mấy chục vạn năm. Tính ra Âu Dương mới chỉ biến mất bảy ngàn năm. Hơn nữa gần đây toàn thiên hạ đều biế về tin tức Tiễn Thần sống lại. Đây làm sao có thể là mộ của Âu Dương được.
- Phía trên nói gì vậy?
Có người mở miệng hỏi dò.
- Dùng máu tươi của tộc ta mở ra nghĩa địa của ta, tiếp nhận truyền thừa của ta!
Cốc Thanh Vũ vừa đọc câu này ra khỏ miệng, mọi người vốn đáng ầm ĩ bàn tán chợt im lặng.
Tiếp nhận truyền thừa của ta? Điều này có ý gì? Truyền thừa của Yêu tổ sao? Thời đại lớn sắp xảy ra. Đây là điều rất nhiều người đã biết. Tiếp thu truyền thừa của Yêu tổ, cũng có nghĩa là có cơ hội tranh hùng thiên hạ, có cơ hội đặt chân tới vị trí chí cao vô thượng...
- Truyền thừa của Yêu tổ...
Rất nhiều người giống như ma nhập, trong miệng lẩm bẩm. Trong mắt của bọn họ lộ rõ vẻ tham lam. Chí cao vô thượng, một bước lên trời!
- Cái gì là máu tươi của bộ tộc ta?
Mạnh Cường mở miệng hỏi Cốc Thanh Vũ. Tuy nhiên lần này Cốc Thanh Vũ lại lắc đầu.
- Hừ hừ, xem ra chúng ta hẳn đã bị một người nào đó tính kế. Ta tin tưởng trong số chúng ta nhất định có một người có huyết mạch của Yêu tổ!
Mê Đồ Hòa Thượng bỗng nhiên mở miệng nói. Hắn nói vậy khiến cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều rất mơ hồ.
Từ đầu đến cuối Âu Dương không lên tiếng. Hắn căn bản không bị nghi ngờ gì. Hắn là người cuối cùng rơi xuống. Những người này đi vào không có liên quan gì với hắn. Cho nên dù tính thế nào cũng không tính được trên đầu của hắn.
- Xem ra trước tiên chúng ta phải tìm được huyết mạch của Yêu tổ đã!
Diệp Quân đứng sát bên cạnh Mê Đồ Hòa Thượng. Hắn đứng cách xa Âu Dương nhất. Vừa nãy hắn hạ thủ với Âu Dương đã chịu thiệt, hắn không muốn lại gần Âu Dương nữa.
- Ai là huyết mạch của Yêu tổ, thì dùng máu vẽ lên trên cánh cửa. Tên cửa đã ghi rất rõ ràng!
Mê Đồ Hòa Thượng đảo mắt nhìn qua mọi người ở đây.
Lúc hắn nói chuyện, quan tâm chiến ý của Âu Dương nhìn thấy thân thể của Tháp Khắc thoáng run rẩy nhúc nhích một chút. Xem ra suy đoán của mình không sai. Gia hoả này chính là kẻ đã đạo diễn tất cả những điều này. Chỉ có điều hắn không thể tưởng tượng được trong những người này lại có người có thể đọc hiểu yêu văn thượng cổ.
Nếu như không ai có thể hiểu được, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ tiếp tục phải ở lại đây. Trong lúc đó, Tháp Khắc nhất định sẽ tìm một cơ hội giả vờ bị thương bôi máu tươi lên ở để mở cánh cửa này ra. Chỉ có điều Cốc Thanh Vũ đang ở đây, Tháp Khắc bị đẩy tới đầu sóng ngọn gió.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt