Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 678: Truyền Thuyết Đã Chết
ại sao? Tại sao hắn từ bỏ?
Đến giờ phút này Diệp lão vẫn không hiểu tại sao Âu Dương từ bỏ, nếu như hắn bỏ chạy thì Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối không có khả năng níu giữ được hắn!
Âu Dương bềnh bồng trong một biển máu, cảm giác tùy thời hôn mê, lúc này hắn đang tự hỏi mình tại sao phải từ bỏ?
- Tất cả thứ đó không phải là ta, thì ra là vậy.
Âu Dương suy nghĩ thật lâu sau cuối cùng đã hiểu, thật ra hắn không phải vương giả chân chính quân lâm thiên hạ. Âu Dương có thể đối kháng với Ngụy Bỉnh Dập là bởi vì yêu khí của Yêu Giới, đó không phải là lực lượng của hắn, đó là gông xiềng, xiềng xích vĩnh viễn trói buộc hắn ở Yêu Giới.
Âu Dương luôn tiêu dao, cho nên hắn lựa chọn từ bỏ, thà bỏ mạng cũng tuyệt đối sẽ không bị trói trong xiềng xích.
Lý trí dần tan biến, ba hồn bảy vía bị Ngụy Bỉnh Dập rút ra hai hồn sáu vía khỏi xác thịt, đó chưa phải đáng sợ nhất, dù sao Âu Dương còn tu vi, dù chỉ còn lại một hồn một phách thì hắn vẫn sống rất tốt. Tệ hại ở chỗ vào phút cuối Âu Dương đốt cháy lửa sinh mệnh cuối cùng.
Điều này khiến Âu Dương thật sự đi xuống thần đàn, từ thiên đường ngã xuống địa ngục, từ vương giả cười ngạo tám phương trở thành một người bình thường! Còn là người bình thường vĩnh viễn không thể tu luyện.
Huyết lực cái gì vào giây phút này từ giã Âu Dương, cho dù hắn có giết người cũng tuyệt đối không thể hấp thu một chút huyết lực.
Đây thật đúng là từ thiên đường ngã xuống địa ngục, còn là mười tám tầng địa ngục Âu Dương vĩnh viễn không thể đi ra.
Cuộc chiến Yêu Giới không mấy ngày liền truyền khắp hai giới. Chín cái bóng đều xuất hiện, hỏa diễm cự kiêu của Ngụy Bỉnh Dập chấn kinh hai giới. Âu Dương liệt diễm đốt trời, đốt chảy toàn thế giới, cũng làm hai giới chấn kinh.
Kết quả cuối cùng là gì thì người có mặt không trông thấy, nhưng không lâu sau từ Vạn Yêu Chi Thành truyền ra tin tức.
Trận chiến này Ngụy Bỉnh Dập trọng thương, hai cánh bị hủy diệt, đôi tay bị hủy, thậm chí cái đầu cũng bị Âu Dương xuyên thủng, chín cái bóng hóa thành tro tàn. Vương giả như vậy mà bị đánh thành bộ dạng như thế, lúc tin tức truyền ra có thể nói là thế giới kinh hoàng.
Nhưng càng khiến họ kinh sợ là Âu Dương! Trận chiến này vương giả như sao băng chết trong Yêu Giới của hắn, thậm chí không để lại cái xác.
Ngụy Bỉnh Dập nuốt hồn phách Âu Dương, mang đi tất cả thứ cuối cùng của hắn.
- Cuộc đời ngươi đều là nuốt người khác, chết rồi lại là bị người nuốt.
Đám Bạch Hủ Minh đứng trong linh đường, giữa linh đường dựng một bài vị cao cao...linh vị của Thần Tiễn Âu Dương.
- Tại sao là kết quả như vậy?
Bách Minh Thanh ngây ngốc nhìn bài vị. Lần trước khi tin Âu Dương chết truyền ra, đám Bạch Hủ Minh chỉ cười cho qua, vì bọn họ cảm thấy hắn sẽ không chết. Họ đã đoán đúng, không lâu sau Âu Dương liền xuất hiện.
Nhưng lần này dù là Bạch Hủ Minh đều cho rằng Âu Dương thật sự đã chết.
- Sư phụ, mặc kệ Chủ Dị tộc đó cường đại đến đâu thì đệ tử sẽ đi trên con đường của người, từng bước một đi lên đỉnh thế giới, báo thù cho người!
Dạ Thiên quỳ trước bài vị của Âu Dương, y không khóc, bởi vì y biết Âu Dương không muốn thấy có bất cứ ai khóc vì mình.
Tiểu Nhạc nhìn bài vị, lầm bầm:
- Âu Dương, ngươi nhẫn tâm đến vậy sao? Nhẫn tâm bỏ lại chúng ta? Ngươi đã quên tất cả rồi sao?
Bây giờ Tiểu Nhạc luôn ồn ào giờ cũng lặng đi, cái chết của Âu Dương đem đén đả kích quá lớn với y.
*Két két!*
Cửa linh đường bị đẩy mở, một cái bóng quen thuộc từ bên ngoài đi đến. Vệ Thi mặc áo chaòng đỏ, không giống như người khác mặc áo trắng.
- Ngươi có ý gì? Người đã chết rồi ngươi có cần ăn mặc vui vẻ như vậy không?
Thấy Vệ Thi đột nhiên xuất hiện, Tiểu Nhạc nóng máu lên, đặc biệt là thấy nàng ăn mặc thành như vậy thì y càng tức giận.
Vệ Thi liếc Tiểu Nhạc, rồi nhìn quét toàn trường, cuối cùng dừng lại ở linh vị.
Vệ Thi nở nụ cười:
- Áp lực càng lớn đối với chàng là vùng dậy càng cao. Ta không tin chàng chết, ta không tin. Chàng nhất định sẽ trở về! Chắc chắn! Ta sẽ chờ chàng, chờ bảy ngàn năm, chờ chàng trở về!
Nghe Vệ Thi nói vậy, dù là Tiểu Nhạc đều cúi đầu xuống. Vào giây phút này họ đều biết Âu Dương đã chết, chỉ một mình Vệ Thi không tin, chỉ có nàng vẫn vững tin rằng Âu Dương còn sống.
Vệ Thi xoay người đi, thanh âm của nàng bay theo gió:
- Hắn chắc chắn sẽ trở về, truyền kỳ không có kết thúc, một ngày nòa đó truyền kỳ sẽ lấy lại tất cả....
Nhiều người đứng trong linh đường nghe vào tai, cúi đầu, không biết trong lòng họ nghĩ điều gì.
- Thì ra đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng nàng.
Bạch Hủ Minh nhìn Vệ Thi rời đi, mặt mang nụ cười, nói:
- Âu Dương, cả đời ngươi đi trên máu và đao phong, kết quả có một cô gái vẫn nhớ đến ngươi thì ngươi còn gì để tiếc nuối? Bảy ngàn năm, chờ ngươi bảy ngàn năm, ngươi thật sự sẽ trở về sao?
Bạch Hủ Minh như là tự hỏi mình hoặc là chỉ lầm bầm, nhưng bây giờ không ai có thể cho lão đáp án.
Vùng đất băng giá, tuyết chất đống, một thành trấn nhỏ tây bắc Tiên Giới. Chỗ này quá xa xôi, dù có một ít cường giả đi qua nhưng so với những khu vực địa lý tốt hơn thì không thể sánh bằng. Nơi này có quá ít cường giả.
Âu Dương hai tay xoay người co ro trong một khu dân cư rách rướt, lúc này trường bào trắng không còn phong hoa quá khứ, áo choàng cẩm mao thử cũng đã không đẹp trai như dĩ vãng.
Âu Dương mặt đầy mệt mỏi, người hắn bị băng giá lạnh lẽo tàn phá xanh tím. Dù sao đã không còn là tiên, thân thể như vậy sao có thể chịu đựng gió tuyết?
- Tiểu tử này có phải là trời sinh tuyệt thể?
Một lão ăn mày từ ngoài cửa bước vào, tùy tay ném một bình đan dược cho Âu Dương. Ở Tiên Giới không có vật thế tục, dù là tu nhân không có thứ gì thì bình thường cũng nuốt linh đan diệu dược mà sống.
- Ừm...đa tạ...
Âu Dương nhận lấy đan dược, cảm kích nhìn lão ăn mày rồi ngã ra một viên đan dược, nuốt vào miệng.
- Trời sinh tuyệt thể gần như là chờ chết.
Lão ăn mày nhìn Âu Dương co ro thân mình, trời sinh tuyệt thể chính là chỉ toàn thân kinh mạch đều bế tắc, trừ phi có Tiên Đế ra tay đả thông toàn thân kinh mạch cho hắn, nếu không thì chết chắc.
Nhưng thành trấn nhỏ như vậy tìm đâu ra Tiên Đế? Vậy nên ở trong thành trấn nhỏ này trời sinh tuyệt thể tương đương chết chắc.
Thật ra Âu Dương không hoàn toàn là trời sinh tuyệt thể, bởi vì tuyệt thể của hắn dù là Tiên Đế ra tay cũng không đánh thông được. Đừng nói là Tiên Đế, có là Tiên Tôn thậm chí là Chủ Dị tộc ra tay cũng chưa chắc đả thông được kinh mạch của Âu Dương.
Âu Dương bị thương nặng nhất không phải kinh mạch, dù kinh mạch của hắn bế tắc nhưng nếu còn ba hồn bảy vía thì hắn vẫn có được tôn cách của Tiên Tôn. Nhưng hôm nay Âu Dương thật sự là không có gì cả, thân thể bế tắc, ba hồn bảy vía có hai hồn sáu vía bị rút khỏi thể xác, hắn không chết là bởi vì trong người có tiểu hroa diễm.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt