Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 154: Biến Hóa Tại Đại Vận
ả?
Nghe thấy vấn đề này, tiểu nhị rõ ràng có phần sửng sốt. Hắn đã gặp nhiều người tới hỏi thăm, nhưng vẫn chưa từng thấy người nào lại hỏi mông lung như thế. Nhưng yêu cầu của người khách chính là nguồn thu nhập của mình. Dù thế nào mình cứ thỏa mãn người khách là được.
- Khách quan! Nếu nói tới Đại Vận trong mấy năm qua, quả thật có vài chuyện trọng đại. Sớm nhất chính là hội võ tứ quốc lần trước. Lúc đó đột nhiên xuất hiện một tiểu tử tên là Âu Dương dẫn dắt đội ngũ của Đại Vận chúng ta bị tiêu diệt toàn đoàn. Đây xem như là sỉ nhục lớn nhất của Đại Vận ta trong nhiều năm qua...
Khi tiểu nhị đề cập tới chuyện này, Âu Dương cảm thấy có chút xấu hổ! Hắn nhìn Lam Thông ngồi bên cạnh, dường như có chút không chịu nổi. Lúc này hắn chỉ hận không thể cắn chết tên tiểu nhị này!
Ta hỏi, ngươi nói cái gì không nói, tại sao lại bóc vết sẹo của ta? Từ khi Âu Dương xuất đạo tới nay, nếu như nói chuyện nào khiến hắn cảm thấy thất bại nhất, khẳng định chính là hội võ tứ quốc. Chỉ vì một sơ sót của hắn đã khiến mười hai người bọn họ phải khổ sở, tất cả đều biến mất không còn tăm hơi. Hơn nữa bọn họ còn bị ép vào Sinh Tử Cảnh, cuối cùng chỉ có một mình Âu Dương có thể ra được.
Nhưng nói ngược lại, nếu như không có cuộc hành trình vào Sinh Tử Cảnh lần này, Âu Dương cũng không có khả năng có được Tu Phục Thuật này. Cho nên có được ắt phải có mất. Đối với sai lầm này hắn cũng không thể làm được gì.
- Nói tiếp đi. Chuyện này ta đã biết!
Âu Dương cố gắng trấn tĩnh. Đây chính thời điểm không quan tâm tới việc của mình, ai cũng có thể duy trì được sự bình tĩnh. Nhưng bây giờ xem ra chính mình gần như đã thành tội nhân của Đại Vận, dù thế nào Âu Dương cũng không bình tĩnh được.
- Dạ dạ dạ!
Tiểu nhị vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục nói:
- Tiếp theo chính là chuyện quốc sư Sở Tương Hợp sau lần đội ngũ Đại Vận chúng ta bị diệt sạch toàn đoàn, đã lên tiếng muốn từ giã. Không ngờ được bệ hạ lại chấp thuận. Bốn năm trước quốc sư đã rời khỏi Đại Vận...
Khi tiểu nhị nói ra tin tức này, Lam Thông cũng không cười nổi. Âu Dương có cảm giác kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Chuyện gì vậy? Sở Tương Hợp là ai? Đó chính là nhân vật được xưng là vô địch thiên hạ! Một nhân vật cấp thần thủ hộ như thế, không ngờ tên Vương Văn Viễn ngu xuẩn kia bởi vì hoàng quyền lại để Sở Tương Hợp chạy mất? Hắn thật sự không thể nói nổi. Bất luận Sở Tương Hợp làm chuyện gì, chung quy Sở Tương Hợp vẫn thủ hộ Đại Vận. Lẽ nào quyền lợi trong lòng hắn lại quan trọng như vậy sao?
- Thật không ngờ được đế vương Đại Vận này...
Lam Thông cười đầy vẻ khinh thường. Trong mắt Lam Thông, hiện tại Vương Văn Viễn đã trở thành nhân vật không đáng nhắc tới. Ngươi xem Tây Kỳ một chút. Lý gia cả ngày nội đấu với Trịnh gia. Thậm chí Lý Thanh Phong dám đi tới hoàng thành khiêu chiến, nhưng Trịnh Khiếu Thiên vẫn lựa chọn nhẫn nhịn!
Cái nhẫn nhịn này chính là nhẫn nhịn có sách lược. Nếu quả thật đánh nhau, Trịnh gia liều mạng tuyệt đối có thể đuổi toàn Lý gia cút khỏi Tây Kỳ. Nhưng đánh như vậy, Tây Kỳ có ích lợi gì? Lý gia tồn tại đối với Trịnh gia mà nói là một sự uy hiếp. Nhưng Lý gia cũng là một trong những người thủ hộ của Tây Kỳ!
Một khi Tây Kỳ có nguy hiểm, vậy bất kể Lý gia và Trịnh gia cắn nhau lợi hại tới mức nào cũng sẽ nhất định đồng lòng đối ngoại. Trong lịch sử chuyện này không phải chưa từng phát sinh! Có người muốn lợi dụng mâu thuẫn giữa Lý gia và Trịnh gia tấn công vây hãm Tây Kỳ. Nhưng cuối cùng đã chứng minh, Lý gia và Trịnh gia không ngốc. Bọn họ đều muốn giết chết đối phương, tuy nhiên đạo lý trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, có người nào không hiểu rõ.
Đại Vận thì sao? Có một nhân vật như Sở Tương Hợp ở chỗ này, nhưng bọn họ lại muốn đuổi Sở Tương Hợp đi. Lam Thông thực sự không rõ trong mắt Vương Văn Viễn ngoại trừ hoàng quyền ra, liệu còn gì khác nữa không?
- Nói tiếp đi!
Âu Dương nghe thấy tin tức kia chỉ cười lạnh. Ngay cả Sở Tương Hợp cũng bị ép đi? Hắn biết có lẽ bởi vì Sở Tương Hợp tự biết mình sắp đi vào Chân Linh Giới. Nếu như hai mươi năm trước, có lẽ hiện tại Đại Vận đã đổi họ.
- Sau đó chính là chuyện lập Thái tử. Hoàng tử xuất sắc nhất Đại Vận chúng ta, Vương Phong Minh điện hạ đã được chính thức lập làm Thái tử. Hơn nữa còn tiếp quản binh quyền của lão nguyên soái Lăng Trung Thiên...
Sau khi tiểu nhị nói đến đây, Âu Dương và Lam Thông đã hiểu rõ tất cả! Không trách được quân bộ lại biến thành như vậy! Hóa ra binh quyền đã từ trong tay Lăng gia chuyển tới tay của một tiểu Thái tử...
Xem ra Vương gia giống như chó điên. Trong mắt của bọn họ, hoàng quyền lớn hơn tất cả. Tất cả đều phải nhường cho cảnh giới của hoàng quyền.
- Ngay cả binh quyền của Lăng gia cũng bị bãi miễn. Mấy năm qua Đại Vận đúng là có biến hóa quá lớn!
Âu Dương bất đắc dĩ cảm thán.
- Không phải vậy sao? Tuy nhiên điều này không phải là điều nhân vật nhỏ như ta nên thảo luận. Khách quan ngài còn có vấn đề gì nữa không?
Con mắt của tiểu nhị chăm chú nhìn kim tệ trên bàn.
- Cầm đi! Đi ra đi!
Âu Dương bỏ tay ta, thảy kim tệ chuẩn xác vào trong tay tiểu nhị. Sau đó tiểu nhị tươi cười hớn hở giúp Âu Dương và Lam Thông đóng kín cửa rời khỏi phòng.
- Không cần nghĩ cũng biết, cửa hàng rèn kia hẳn là do tên Thái tử đó giở trò quỷ! Không phải ngươi đã nói huynh đệ này của ngươi có cừu oán với tên Thái tử đó sao?
Lam Thông lắc đầu. Tuy rằng Lưu Hồng Xương chết trận tại hội võ tứ quốc, nhưng bất luận như thế nào người ta đều chết vì quốc gia. Người ta cam tâm tình nguyện hi sinh tính mạng của mình. Kết quả lại như vậy.
- Xem ra năm đó không nên buông tha cho Vương Phong Minh!
Trong mắt Âu Dương chợt hiện lên một đạo hung quang. Nhưng Âu Dương lại là một người ngoan độc chân chính. Đối với kẻ địch trừ phi cần phải làm, bằng không hắn sẽ không lưu lại bất kỳ chỗ hở nào! Hiện tại Vương Phong Minh đã chạm đến điểm mấu chốt của Âu Dương.
- Thế nào? Tiểu tử chuẩn bị đại náo Đô Thành sao?
Lam Thông rót cho mình một chén rượu. Hắn vui vẻ hài lòng cười. Đối với việc tạo ra chấn động lớn, bản thân của hắn cực kỳ tình nguyện. Tuy nhiên hắn cũng biết với thực lực của Âu Dương bây giờ muốn đại náo Đô Thành còn hơi kém một chút.
Đừng thấy Âu Dương là Tu Phục Tông Sư. Thực lực bản thân của hắn chỉ mới tới lục giai. Một lục giai muốn đại náo Đô Thành, có người tin tưởng sao? Nhưng hiện tại Lam Thông ở chỗ này lại khác! Sở Tương Hợp không ở đây. Một mình Lam Thông tiêu diệt hoàng thành cũng không có chút áp lực nào. Có hắn áp trận cho Âu Dương, Âu Dương muốn thu thập ai cũng không có vấn đề gì!
- Lam Thông đại ca, lần này xem ra phải nhờ đại ca giúp ta áp trận!
Âu Dương cũng tự biết mình. Tuy nhiên lần này hắn đã chuẩn bị đại khai sát giới! Thực lực của hắn đã dừng lại quá. Tuy rằng thực lực của Tu Phục Tông Sư tiến vào Chân Linh Giới giống như một đại gia, nhưng Âu Dương cảm giác mình cần phải tăng thực lực của mình lên một chút.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt