We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130: Tu Phục Thuật
áu năm! ThờLi gian hai ngàn hai trăm ngày TrịrXonh Khôn là cườPHlng giảu cửu giai còn bịXUb nhốt ở nơi này. Vậy không phảui nói bọn họ chỉup có thểhPr chờUV chết sao? Ngay cảQw cườTQung giảUV cửu giai còn không thểDQIđsvi ra ngoài, vậy bọn họ còn có hi vọng sao?
- Phảui chết ở chỗ này sao? Lão tử vẫn là xử nam! Lão tửkhông thểaTy chết ở chỗ này!
Trong lòng Âu Dương gầUVm thét.
- Hài tử không may. Không ngờrXođqBvược trước khi lão phu chết còn có thểL gặp đdaược nhóm ngườui các ngươi, coi như có thểywItìm đFGược ngườTQui đCểGL nói chuyện phiếm!
TrịbCnh Khôn nhìn một đGám ngườCLFi trẻ tuổi bịywI danh tiếng Thiên yêu của hắywIn làm chấIDqn đFGộng, vẫn đFxTang mê man, mở miệng cảlJKm thán...
Thế giới hai màu trắsvng đTQuen rõ ràng. Mặt đXUbấcICt huyết sắIDqc rạlJKn nứcICt. Yêu Nguyệt màu tím treo trên cao. Đây chính là Sinh Tử CảKunh. Chính là nơi đKuược gọi là Sinh Tử CảDQInh có vào không có ra. Từ khi gặp đFGược TrịywInh Khôn đvPến bây giờDQIđQwã qua hơn nửa tháng. Trong thờqBvi gian hơn nửa tháng này, lạCi có một ngườDQIi nữVa chết. Lúc này sáu ngườhPri đKui vào chỉXUb còn lạwMi có ba ngườUVi.
- Đội trưởng! Nếu như... Nếu như ngươi có thểfsđbCi ra ngoài, nhấFxTt đZịFWnh phảwMi nhớ lờaTyi ta nói!
Lưu Hồng Xương nằlJKm yên trên mặt đIDqấvPt nứhPrt nẻ. Hắan đUã không có cách nào di chuyểan đCFsược nữPa. HắbCc tuyến đIEáng sợ kia đaTyã đPHli tới gầhPrn tim hắbhbn. HắPn biết giờ chết của mình sắKupđsvến.
- NhấywIt đDQIịhPrnh!
Âu Dương nắXUbm bàn tay của Lưu Hồng Xương. Tuy rằDQIng đuã quen nhìn thấqBvy sinh tử, nhưng nhìn đoCFội hữrXou chiến hữPu của mình từng ngườDQIi chết ở trước mặt mình như vậy, hắTQun vẫn có chút không thểsv tiếp nhận đsược.
- CảCLF ta nữywIa...
Tiêu Vân Cận ở bên cạGnh. Lúc này Tiêu Vân Cận cũng có vẻ rấvPt yếu. HắPn biết, thêm khoảGLng mườCi mấQwy ngày nữywIa, có lẽ ngườai nằQwm trên đIEấQwt chính là hắLn. Cho nên hắVn bắIEt đywIầUVu chuẩUn bịPHl bàn giao hậu sự!
- Câm miệng!
Âu Dương trừng mắlJKt với Tiêu Vân Cận! Đã chết ba ngườcICi. Tính cảCLF Lưu Hồng Xương chẳng khác gì đFWã chết bốn ngườPHli. Dù sao lúc này Lưu Hồng Xương đIEã ở trạhPrng thái gầFWn như chờFWchết. Trái tim Âu Dương gầUVn như muốn vỡ ra. Hiện tạFWi Tiêu Vân Cận còn nói nhữUng lờdai như vậy nữZa.
- Đội trưởng! Dù thế nào ngươi cũng phảvPi đaối mặt với hiện thực...
Khi Tiêu Vân Cận nói câu nói này không ngờxP lạPHli nở một nụ cườfsi. Thật ra hắGn bàn giao hậu sự chẳng qua chỉCFs tự an ủi mình mà thôi. Âu Dương thật sự có thểrXođvPi ra ngoài sao? Tiêu Vân Cận cảIjm thấay khảhPr năng này gầsn như là số không.
- Đội trưởng... Giết ta đsvi!
Lưu Hồng Xương nhìn Âu Dương, trong miệng hắn đuột nhiên nói ra câu này. NhữHdfng ngày gầsn đvPây, Âu Dương đBmã nói bí mật của hắywIn cho nhữPng ngườUi này biết. Ngay cảFG chuyện hắsvn giết ngườCFsi có thểG tăng trưởng thực lực cũng không hề che giấsu. Lúc này thân ở trong Sinh Tử CảvPnh, có thểxP ra ngoài hay không đbCều không biết. Vào lúc này, theo Âu Dương thấcICy căn bảmcan không có bấZt kỳ bí mật nào không thểV nói.
- Giết ta đqBvi đGLội trưởng! HấTUp thu lực lượng của ta có thể ngươi sống thêm mấIDqy ngày...
Lưu Hồng Xương rấdat yếu, nhưng trong mắGt của hắDQIn lạDQIi đmcaầHdfy vẻ kiên đJZịBmnh. Đến lúc này, hắXUbn biết rõ mình chắGLc chắDQIn phảxxmi chết. Chẳng thà mình đBmưa lực lượng còn sót lạmcai của mình cho Âu Dương còn hơn.
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đCFsó!
Âu Dương tứUc giận mắcICng Lưu Hồng Xương! Nếu như Lưu Hồng Xương thật sự nổi đJZiên tự ngược, Âu Dương bảUo đwMảFxTm hắmcan nhấdat đTQuịwMnh sẽ không chút do dự kết thúc tính mạCLFng của Lưu Hồng Xương! Nhưng giờfs này phút này Lưu Hồng Xương vẫn còn lý trí. Nếu như dưới tình huống này bảsvo mình đCộng thủ giết chết chiến hữQwu của mình, Âu Dương không làmđqBvược!
- Đội trưởng, chỉaTy có ngươi có thểC sống sót...
Lưu Hồng Xương vẫn muốn nói gì, nhưng hắvPn còn chưa nói hết lờbCi cũng đsã bịZ Âu Dương cắut ngang. Hai mắhPrt Âu Dương tứuc giận nhìn Lưu Hồng Xương nói:
- Ngươi coi ta là ngườrXoi thế nào?
Câu ngươi coi ta là ngườCFsi thế nào, đKuã trực tiếp chặn đbCứPHlng tấUt cảlJK nhữywIng lờPi Lưu Hồng Xương đKuịfsnh nói. Âu Dương rấUVt muốn hấGp thu lực lượng của ngườupi khác đFWểu nhanh chóng trưởng thành, nhưng đFGiều này không có nghĩGa là hắPHln biến thành một ác ma giết ngườGi làm vui.
Trước kia, bảPHln thân quyết đmcaịCLFnh mình sẽ trở thành một ác ma, nhưng Âu Dương biết, ác ma với ác ma cũng có sự khác nhau. Một bên là ác ma đTUáng sợ đcICối với kẻ đsịwMch. Một bên là ác ma đFWối với bấIEt cứZ ngườaTyi nào. Đó không phảrXoi là đlJKáng sợ.Đó là biến thái...
- TiểrXou tử, ngươi cũng đqBvừng nói nữfsa! Nếu như đsvổi lạaTyi là ngươi, ngươi có thểda giết chết đbCội hữZu của mình sao?
TrịUnh Khôn vẫn không nói gì, lúc này trong tay hắvPn chợt xuấoCFt hiện một thanh chủy thủ ngắmcan. HắGLn đQwang nhìn từ trên xuống dưới. Thanh chủy thủ này chỉxxm dài bằang lòng bàn tay. Trên khắZp lưỡi dao đBmều là vết thủng. Thật không biết hắywIn giữwM vũ khí bịs hỏng nghiêm trọng như vậy thì có ích lợi gì.
Sau khi Trịunh Khôn quan sát đDQIánh giá trên dưới một hồi, chỉmcathấmcay hắywIn lấrXoy từ trong vòng tay của mình ra một khối đCLFá đUVenđIjặc. Tuy rằBmng nhìn qua có vẻ như tảaTyng đuá kia cứPHlng rắLn không gì sánh đVược, nhưng ngườGLi thực sự hiểPHlu rõ tảqBvng đTQuá kia lạUi biết, trên thực tế tảPHlng đUVá kia dưới tác dụng của yêu lực sẽ trở nên vô cùng mềm mạfsi.
TrịGnh Khôn không ngừng bóp nặn tảVng đwMá trong tay, bộ dáng kia giống như đsang bóp một miếng cao su dẻo vậy. ChỉCFstrong chốc lát, không ngờvP tay hắQsn nặn ra một cái khuôn gầsvn giống với cái chủy thủ kia.
TrịhPrnh Khôn cầhPrm khuôn đCLFúc cẩIDqn thận từng li từng tí đCFsặt chủy thủ lên trên. Sau đIjó yêu khí trong tay hắaTyn bắCLFt đCFsầQwu từ từtruyền vào trong thanh chủy thủ. KhoảHdfng năm phút sau, cái khuôn đoCFúc trong tay TrịLnh Khôn đxPã bắKut đXUbầqBvu từ từ xâm nhập vào bên trong chủy thủ. Sau khi khuôn đXUbúc do tảJZng đPHlá nặn ra hoàn toàn tiến vào bên trong chủy thủ, thanh chủy thủ vừa nãy còn bịcIC thủng nghiêm trọng không ngờGđbhbã biến thành một thanh chủy thủ mới tinh!
- Tu Phục Thuật!
Nhìn thấoCFy kỹ nghệ thầaTyn kỳ như vậy, trong nháy mắUt Âu Dương hiểau ra đFGây là cái gì! Tu Phục Thuật đFxTược xưng là thầTQun đQsiêu khắrXoc! Âu Dương đupã từng may mắTUn nghe Sở Tương Hợp nhắFGc qua. Dựa vào lờCFsi nói của Sở Tương Hợp, trên thếgiới này, ngườPHli có thểZ sử dụng Tu Phục Thuật vô cùng ít ỏi. Không dám nói là lông phượng và sừng lân, nhưng tuyệt đIjối là thiên hạBm hiếm có.
Cụ thểs Tu Phục Thuật là làm thế nào không ai biết. Tuy nhiên Tu Phục Thuật lạFWi là thủ đHdfoạsn duy nhấFWt có thểup tu bổ các loạui pháp bảsvo cùng với yêu binh. Pháp bảTQuo và yêu binhđQsối với Tu luyện giảJZ mà nói không khác gì sinh mạrXong thứFWhai.
Giống như Âu Dương, bảKun thân hắupn dựa vào yêu binh đCFsểywIchiến đaấCu. Nếu có một ngày ThứV Kiêu Cung của hắmcan bịxxm hư hỏng, như vậy hắPHln gầrXon như mấZt đlJKi tấUt cảrXo lực chiến đFWấhPru! BấhPrt kỳ yêu binh hoặc là pháp bảXUbo bịqBv tổn hạPi, phương pháp duy nhấbCt chính là sử dụng Tu Phục Thuật đPHlểbhb chữQsa trịmca.
Bấbhbt luận ngườQsi nào sở hữVu tài nghệ Tu Phục Thuật tuyệt đUVối là tồn tạsi có đqBvịQsa vịXUb cao cảda. Dùng cách nói của Sở Tương Hợp,đKuừng thấlJKy hắFWn đoCFược gọi đwMệ nhấBmt thiên hạbhb. Khi nhìn thấVy nhữDQIng đCFsạsvi sư có Tu Phục Thuật này, hắaTyn cũng phảxxmi ngoan ngoãn kinh trọng gọi một tiếng đKuạPi sư. BằIDqng không tâm tình ngườKui ta không tốt sẽ trực tiếp không giúp ngươi chữbCa trịIjpháp bảGLo.
Lúc này nhìn thấvPy Trịmcanh Khôn bấZt ngờvP sử dụng Tu Phục Thuật, bấXUbt luận là Âu Dương hay hai ngườywIi còn lạywIi, con mắVtđupều muốn rớt ra ngoài!
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt