Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 109: Bước Vào Tây Kỳ
ột đội mười hai người một đường đi về phía đông. Nơi bọn họ cần đến chính là nơi Đại Vận từng giao chiến với Tây Kỳ. Trên đoạn đường này, ngoại trừ Âu Dương ra, tâm trạng của mười một người khác đều rất nặng nề. Bọn họ vốn tưởng rằng chí ít phải có một trong hai người Lăng Trung Thiên và Sở Tương Hợp đi theo bọn họ. Nhưng ai biết trước khi lên đường, hai người lại giao tất cả quyền lợi cho Âu Dương. Có thể nói, hội võ tứ quốc lần này đúng là chưa từng có trong lịch sử.
- Đội trưởng, từ trước tới nay, Tây Kỳ đều đối địch với Đại Vận ta. Hồng Minh với Tây Kỳ là chung một phe. Đại Kim là cỏ đầu tường. Lần này...
Tiêu Vân Cận lo lắng đitới bên cạnh Âu Dương mở miệng nói. Lúc này bọn họ còn cách Tây Kỳ chưa đầy trăm dặm nữa. Nếu Tây Kỳ phái người chặn bọn họ lại ở chỗ này, như vậy...
- Một kẻ địch cũng là địch. Một đám địch cũng là địch. Nếu phải đối mặt, chúng ta không có lựa chọn khác. Vậy cần gì phải để ý tới những chuyện này!
Tâm trạng của Âu Dương tốt hơn những người này rất nhiều. Trước khi đi, Sở Tương Hợp đã nói rất rõ ràng về tình thế hiện tại. Đây là một trận chiến cửu tử nhất sinh. Tuy nhiên Âu Dương không có lựa chọn khác.
Hắn muốn bản thân tăng lên, chỉ có thể không ngừng săn bắn. Hội võ tứ quốc nhất định là phần mộ của thiên tài. Nếu hắn bỏ qua hội võ tứ quốc lần này, khi nào mới có thể có cơ hội tăng thêm lần nữa?
Âu Dương nghĩ rất rõ ràng. Lúc này hắn chỉ cách ngũ giai một bước. Chỉ cần săn bắn bất kỳ một tên thiên tài tứ giai nào đó, hắn cũng có thể đạt tới ngũ giai. Trong hội võ tứ quốc lần này, không tính bên bọn họ có mười hai người, cho dù là ba mươi sáu người, chỉ cần hắn có thể bắn được mười người, vậy thành tựu lục giai không phải là giấc mơ!
Lục giai! Với vô số người xem ra phải mất mấy năm thậm chí mười mấy năm mới có thể đạt được. Nhưng hắn chỉ cần có cơ hội có thể tăng lên trong nháy mắt. Lần này đánh cược như vậy hắn cảm thấy rất đáng giá.
Nếu như hắn có thể đạt tới lục giai, cho dù một mình cũng có thể ngăn cơn sóng dữ. Đây chính là nguyên nhân vì sao hắn biết phải đối mặt với cửu tử nhất sinh nhưng vẫn nguyện ý đi tới.
Vượt qua biên cương, đám người Âu Dương không hề dừng lại tại phòng tuyến biên cương, mà trực tiếp phóng ngựa lướt qua biên cương tiến vào Tây Kỳ quốc. Sau khi tiến vào Tây Kỳ, Âu Dương phát hiện, rõ ràng những đội viên của hắn đã trở nên khẩn trương hơn rất nhiều. Có cảm giác dường như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ có người đột nhiên nhảy ra giết bọn họ.
Âu Dương nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, hắn liền nở một nụ cười. Hắn biết, thần kinh của đám tiểu tử này có phần quá nhạy cảm. Bất luận giữa Tây Kỳ và Đại Vận có ân oán thế nào. Bọn họ tuyệt đối không thể nửa đường xông ra chặn giết mười hai người bọn họ được.
Tuy rằng đám người Âu Dương không đi cùng cao thủ cao cấp, nhưng bọn họ đều chân chân chính chính là cường giả tứ giai và ngũ giai. Tây Kỳ muốn tiêu diệt mười hai người bọn họ, vậy ít nhất phải phái ra mấy cao thủ lục giai và thất giai mới có thể làm được.
Nhưng sau khi mười hai người này thật sự bị giết chết, Đại Vận có thể bỏ qua sao? Nếu ngươi có bản lĩnh tiêu diệt mười hai người này tại hội võ tứ quốc, vậy Đại Vận không thể nói gì. Tài nghệ không bằng người không có lời nào để nói. Nhưng nếu như ngươi giở âm mưu quỷ kế, vậy tốt nhất ngươi cũng nên chơi tại hội võ.
- Đội trưởng, ngươi không sợ sao?
Tuy rằng bình thường Tiêu Vân Cận nhìn có vẻ lạnh lùng giống như sát thủ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là một gia hỏa chưa từng va chạm trong xã hội.
- Sợ? Sợ cái gì?
Âu Dương quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Cận một chút. Thời điểm gia hoả này còn ở Lăng Hoa biệt viện có vẻ vô cùng lạnh lùng. Trên thực tế sau khi ra ngoài hắn cũng không hiểu biết nhiều lắm. Chí ít hiện tại hắn cũng giống như những người khác đang lo lắng Tây Kỳ quốc sẽ nửa đường xông ra chặn giết bọn họ.
- Ngươi muốn nói về Tây Kỳ sao? Vậy các ngươi có thể yên tâm. Tuy rằng Tây Kỳ âm hiểm, nhưng bọn họ còn chưa đến mức vì tiêu diệt mười hai người chúng ta mà hoàn toàn trở mặt với Đại Vận. Nếu như mười hai người chúng ta chết không minh bạch, vậy các ngươi cho rằng quốc sư sẽ để yên sao?
Âu Dương biết rõ thực lực của Sở Tương Hợp. Nếu như mười hai người bọn họ thật sự chết ở đây, không cần nghi ngờ, Sở Tương Hợp nhất định sẽ giống như phát điên đánh tới cửa. Đến lúc đó tổn thất của Tây Kỳ sẽ không phải đơn giản chỉ là mười hai người nữa.
- Ồ?
Nghe thấy Âu Dương phân tích như vậy, một đám bọn họ vừa rồi còn lo lắng, lúc này rõ ràng đã cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng mỗi người bọn họ không phải là những kẻ ngu ngốc.
Tuy rằng Âu Dương phân tích bọn họ nửa đường sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng không có nghĩa bọn họ cũng sẽ không có vấn đề gì khi luận võ trong hội võ tứ quốc.
Hội võ tứ quốc này chính là cuộc so tài giữa bốn quốc gia cứ hai mươi năm nlại diễn ra một lần. Đối tượng so đấu chính là những thiên tài tuổi trẻ. Hội võ tứ quốc này sẽ do bốn quốc gia thay phiên nhau cử hành. Quy tắc tỷ thí vô cùng đơn giản. Đó chính là không có quy tắc.
Giống như mười hai người trong nhóm của Âu Dương, ba nước khác cũng sẽ đưa ra mười hai người. Đến thời điểm giao đấu thật sự, Tây Kỳ sẽ trở thành sân bãi vô cùng lớn chuyên để thanh toán lẫn nhau.
Sau khi bốn mươi tám thiên hài thế hệ tuổi trẻ này tiến vào, trong một tháng sau đó chính là săn bắt và chống săn bắt. Sau thời gian một tháng kết thúc, đội nào có thể đi ra, đội đó thắng.
Đương nhiên, nghe tới quy tắc này dường như có thiếu sót. Dù sao Yêu Chiến Sĩ cũng am hiểu chui xuống đất. Nếu như một Yêu Chiến Sĩ chui vào lòng đất, trốn suốt một tháng. Sau đó, không phải hắn có thể không chút tổn hại ra ngoài đoạt được giải nhất sao?
Thực tế không đơn giản như vậy. Bởi vì bất cứ người nào trước khi tiến vào sân bãi đều nhận được một lệnh bài nho nhỏ. Lệnh bài này chứng minh thân phận của mỗi người, đồng thời cũng là bằng chứng cuối cùng để đi ra. Nếu không có lệnh bài này, cho dù ngươi đi ra cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Lệnh bài này cũng chính là điểm quan trọng nhất trong toàn cuộc thi đấu. Bởi vì bất cứ người nào chỉ cần cầm lệnh bài này, qua mỗi canh giờ, vị trí của mọi người sẽ hiện lên trên lệnh bài một lần.
Nói cách khác, chỉ cần có lệnh bài ở trên người, ngươi đừng hòng ẩn núp. Cho dù ngươi là Yêu Chiến Sĩ trốn vào lòng đất, một khi lệnh bài cho thấy vị trí của ngươi, ngươi cũng sẽ bị người ta đào sâu ba thước móc ra.
Sau khi biết được quy tắc này, Âu Dương cố ý hỏi thăm Sở Tương Hợp xem có phải lệnh bài này hoàn toàn giống nhau hay không.
Sở Tương Hợp vừa nghe Âu Dương nói như vậy, lập tức hiểu rõ dụng ý của Âu Dương. Hiển nhiên Âu Dương đánh chủ ý vào lệnh bài của người khác. Tiểu tử này vô cùng quỷ quyệt.
Khi nhận được tin tức các lệnh bài đều hoàn toàn giống nhau, Âu Dương lập tức trở nên yên tâm.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt