Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60: Còn Cần Phải So Tài Nữa Sao?
èo...
Một mũi Tam Lăng Tiễn nhanh đến mức cực hạn mang theo tiếng xé gió bay ra. Tiếp theo chợt nghe được một tiếng rắc. Khi tiếng động này truyền đến, tất cả mọi người trên thao trường, lập tức bối rối!
- Trời ạ! Có thể như vậy sao?
Hứa Quyền nhìn tấm bia ngắm thứ nhất. Ngay khi hắn đang tự hỏi có khả năng này không, lại nghe thấy một tiếng rắc truyền đến! Mũi tên thứ hai cũng giống như mũi tên thứ nhất, trực tiếp bổ đôi mũi tên Lưu Đồng cắm trên tấm bia ra làm hai.
Mũi tên thứ ba... rắc... mũi tên thứ bốn, mũi tên thứ năm... Thoáng cái, Âu Dương đã giục ngựa chạy đến tấm bia cuối cùng. Tất cả mọi người ở thao trường đều nín thở. Bọn họ bắt đầu nghi ngờ, có phải bọn họ đang nằm mơ hay không.
- Trúng!
Mũi tên cuối cùng của Âu Dương bắn ra. Đồng thời hắn gầm lên một tiếng. Sau đó hắn từ trên ngựa nhảy xuống. Trong nháy mắt khi hắn chạm chân xuống đất, mũi tên cuối cùng đã chẻ đôi mũi tên do Lưu Đồng bắn ra trên tấm bia thứ mười!
Chấn động! Đây là một sự chấn động tâm linh! Lưu Đồng đứng cách Âu Dương chưa đầy năm mươi bước, vẻ mặt si ngốc nhìn mười tấm bia ngắm kia. Mười mũi tên hắn bắn ra, tất cả đều bị mũi tên của Âu Dương chính xác chẻ làm đôi cắm vào đúng vị trí hắn đã bắn đến! Độ khó của điều này cao tới mức nào, Lưu Đồng hiểu rất rõ! Muốn bắn ra mũi tên như vậy, chắc chắn khó hơn gấp mười lần so với bắn trúng tất cả hồng tâm!
Tuy hồng tâm nhỏ, nhưng cũng bằng nắm tay của một người. Muốn trúng mục tiêu hồng tâm, luyện tập nhiều là có thể làm được. Nhưng mỗi lần đều phải tìm chính xác vị trí mũi tên mình bắn ra, sau đó chẻ đôi mũi tên của mình. Đây là trình độ con người có thể đạt được sao?
Thiên hạ vô song! Hiện tại mặt Hứa Quyền đã tái lại. Vừa nãy hắn muốn dùng bốn từ thiên hạ vô song để sỉ nhục Âu Dương. Hắn cố ý dùng thiên hạ vô song để hình dung Lưu Đồng chính là muốn đả kích Âu Dương một chút. Cho đến giờ phút này hắn mới biết tại sao lúc mới bắt đầu Âu Dương tại nói ra câu nói kia:
- Thiên hạ vô song sao? Vậy ta cho ngươi thấy bắn một thành hai...
Lúc hắn mới nói ra câu nói nòi, không ai hiểu được ý của hắn. Nhưng Âu Dương lại dùng phương thức này nói cho mọi người biết, ở trước mặt hắn không có bốn chữ thiên hạ vô song!
Toàn bộ thao trường trở nên yên tĩnh. Mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mười tấm bia, đều đang nhìn những mũi tên bị chẻ làm đôi. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ, liệu có phải mình đang nằm mơ hay không? Cũng có người đang thầm ước ao có được kỹ thuật bắn cung như Âu Dương.
Hiện tại trong lòng Hồ Hiểu Thông lại vô cùng chấn động! Lần đầu tiên hắn nghe nói Âu Dương ở trên chiến trường từng lấy sức của một người bình thường bắn ra mũi tên khiến Mộc Vãn Phong một Yêu Chiến Sĩ phải vi phạm điều ước của tứ quốc cũng muốn giết chết hắn, hắn còn cho rằng đây chỉ là lời đồn đại không đáng tin cậy. Nhưng ngày hôm nay sau hai lần nhìn thấy Âu Dương ra tay, hắn hiểu rõ, thật may Thần Xạ Thủ này chỉ là một người bình thường. Nếu như hắn là một Yêu Chiến Sĩ, vậy hắn chính là kẻ hủy diệt của Lục Tiên!
Với kỹ thuật bắn cung như vậy, lại thêm kỹ năng có thể chui xuống đất mai phục của Yêu Chiến Sĩ, một khi đối thủ gặp phải Âu Dương, hắn có thể đột nhiên từ phía sau bắn ra một mũi tên. Hồ Hiểu Thông cảm thấy đây quả thực chính là ác mộng của Lục Tiên!
- Đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Hồ Hiểu Thông than đáng tiếc. Hắn có thể nhìn thấy thiên phú của Âu Dương, xem ra cũng không phải chỉ kém bình thường. Cho dù bọn họ dùng một đống đan dược, chắc hẳn có thể ăn chết no cũng chỉ khiến hắn đạt tới Yêu Chiến Sĩ nhất giai. Nhất định phải là Yêu Chiến Sĩ tam giai mới có thể chui xuống đất. Nếu như Âu Dương thật sự có thể tu luyện tới tam giai, vậy hắn có thể phục kích tướng lĩnh của đối phương trên chiến trường. Chắc hẳn người ta chết như thế nào cũng không biết. Nhưng thiên phú này lại thần kỳ như vậy. Người có năng lực không nhất định có thiên phú. Nhưng có thiên phú lại không nỗ lực.
Trì Bách Cường chính là một người không có năng lực tu luyện. Kỹ thuật bắn tên của hắn cũng vào dạng thần cấp. Nếu như hắn có thể trở thành Yêu cung thủ, như vậy thời điểm đối kháng với Hồng Minh quốc, sợ là không có Lục Tiên nào dám xuất hiện. Nhưng đáng tiếc hắn cũng giống với Âu Dương đều thuộc loại không có cách nào trở thành Yêu Chiến Sĩ...
- Ta thắng sao?
Âu Dương nhìn Lưu Đồng đứng phía trước nói. Câu nói này mang đầy sắc thái khiêu khích. Nếu như trước khi tỷ thí Âu Dương nói như vậy, Lưu Đồng nhất định sẽ đáp trả. Nhưng bây giờ đối mặt với một yêu quái giống như Âu Dương, cho dù hắn muốn mở miệng cũng cảm thấy không có sức.
- Kỹ thuật bắn cung của tiểu tử Âu Dương này quá đáng sợ!
Lâm Phong đứng ở phía sau Lăng Túc. Cho đến giờ phút này hắn vẫn chìm đắm trong giây phút khi mũi tên của Âu Dương bắn tới chính xác chẻ đôi mũi tên của đối phương.
Đây đã không thể gọi là tỷ thí nữa. Đây hoàn toàn là buổi biểu diễn cá nhân của Âu Dương. Dường như không phải tất cả doanh trại Thần Xạ đến khiêu khích, mà nhiệt tình phối hợp với buổi diễn của hắn. Hơn nữa còn là đặc biệt phối hợp...
- Điều đáng sợ hơn ngươi còn chưa thấy đâu!
Trái lại Lăng Túc vẫn có vẻ rất bình tĩnh. Tuy rằng vừa nãy Âu Dương ra tay xuất thần nhập hóa, nhưng chỉ biểu diễn bắn một mũi tên tinh chuẩn thôi. Nếu như so với một cung bắn ra bốn mũi tên bắn trúng bốn vị trí khác nhau kia, đây quả thật không tính là gì.
- Ôi...
Trong lúc nhất thời dường như Hứa Quyền đã già hơn rất nhiều. Hắn thở dài cúi đầu. Hắn biết ngày hôm nay bọn họ thua hoàn toàn triệt để. Tuy rằng Âu Dương bắn ra thành tích tương tự như Lưu Đồng, nhưng người sáng suốt cũng biết rốt cuộc là ai thắng. Ba cuộc tỷ thí, bọn họ đã thua hai trận. Trận cuối cùng còn cần phải thi nữa sao? Cho dù thắng trận cuối thì làm được gì?
Hứa Quyền nghĩ tới những điều này, bỗng nhiên trên mặt hắn lộ ra một nụ cười âm hiểm:
- Không phải ngươi tự xưng là thiên hạ vô song sao? Chúng ta không thắng được ngươi, nhưng một khi tên Trì Bách Cường điên cuồng kia biết có một Thần Xạ Thủ như vậy, cho dù là vạn dặm xa xôi hắn cũng sẽ tới so cao thấp với Âu Dương!
Hứa Quyền thầm nghĩ. Tuy nhiên nụ cười thâm hiểm trên mặt hắn lại không bị người khác chú ý. Bởi vì giờ phút này hắn không phải là nhân vật chính. Nhân vật chính là Âu Dương đang diễu võ dương oai giữa sân.
- Còn cần phải thi đấu trận thứ ba nữa không? Một chọi một hay một chọi với một đám các ngươi?
Âu Dương thực sự không nể mặt. Hắn đi tới bên cạnh Hứa Quyền nói. Ngày hôm nay hắn muốn đánh Hứa Quyền một cách triệt để.
- Hừ! Tiểu tử, ngươi không cần ngông cuồng. Doanh trại Thần Xạ chúng ta tự nhận không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng muốn tên tuổi thiên hạ vô song này sao? Hãy cứ chờ mà xem.
Hứa Quyền sầm mặt lại quét mắt nhìn Âu Dương đầy vẻ khinh bỉ, giống như ánh mắt trung đội số 7 đang nhìn hắn. Sau đó hắn quay về phía đám người của doanh trại Thần Xạ hét lớn một tiếng.
- Đi!
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt