To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 53 + 54: Fan Hâm Mộ
hổ Tùng từng nghe nói một thời gian trước có một tên Thần Xạ Thủ đột nhiên xuất hiện ở dưới chân Phì Thủy Thành, lấy sức một người áp chế hơn trăm cung thủ, hơn nữa từ bên dưới thành bắn chết thành chủ Phì Thủy Thành.
Lúc đó, khi Phổ Tùng nghe được tin tức kia, hắn cho rằng những gia hỏa này muốn trốn tránh trách nhiệm nên đã nói dối. Nhưng hôm nay khi thật sự nhìn thấy Âu Dương và kỹ thuật bắn cung của Âu Dương, hắn cảm thấy, một người ở bên dưới thành áp chế hơn trăm cung thủ không phải là hoàn toàn không có khả năng.
- Ngươi cảm thấy, nếu so với hắn thì thế nào?
Hiện tại Trịnh Công Danh không muốn biết Âu Dương có phải là Thần Xạ Thủ đã xuất hiện ở Phì Thủy Thành hay không. Hắn chỉ muốn biết những Thần Xạ Thủ ở đây có năng lực giết chết tai hoạ này hay không.
- Cái này...
Lần đầu tiên Phổ Tùng cảm thấy không tự tin đối với kỹ thuật bắn cung của mình. Nếu như là trước đây, Trịnh Công Danh bảo hắn ra trước trận bắn chết một tướng lĩnh nào đó, hắn nhất định sẽ nói bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng lần này...
- Nguyên soái, người kia chỉ nhân lúc chúng ta đang trong hoàn cảnh xấu phải lui lại, và nhờ có chút vận khí mới tạo ra được chiến tích như vậy. Nếu như là hai quân trực diện đối địch, tiểu đội Thần Xạ số 2 chúng ta có lòng tin sẽ bắn chết hắn ngay tại chỗ!
Phổ Tùng do dự, bởi vì hắn biết bọn họ căn bản không thể so sánh với kỹ thuật bắn cung của Âu Dương. Nhưng Mã Biểu là một gia hỏa luôn ngông cuồng tự đại lại không biết điều này. Không ngờ hắn chen vào nói một câu như vậy.
Hắn nói như vậy không chỉ khiến mình nở mặt nở mày, đồng thời cũng muốn làm mất mặt tiểu đội của Phổ Tùng. Ý hắn muốn nói, tiểu đội số 1 không có năng lực đó, nhưng chúng ta lại có thể!
Khi nghe Mã Biểu nói như vậy, đám người của tiểu đội số 1 đều nhìn hắn với vẻ phẫn nộ. Tuy nhiên trong đó không chỉ thuần túy là sự phẫn nộ. Trong sự phẫn nộ còn có cả vui mừng khi người khác gặp họa.
Tên Mã Biểu này không biết sự đáng sợ của Âu Dương. Tiểu đội số hai của hắn tổng cộng chỉ có sáu người. Nếu như hai quân đối chọi, hắn thật sự dẫn theo tiểu đội số hai đi tới. Vậy chưa biết chừng sẽ có kết cục bị tiêu diệt sạch...
- Ồ? Ngươi có lòng tin như vậy sao?
Thật ra Trịnh Công Danh cũng biết được sự lợi hại của Âu Dương. Nhưng Mã Biểu đã dám như thế nói, vậy hẳn cũng có mấy phần tự tin. Theo Trịnh Công Danh thấy, cùng là Thần Xạ Thủ, một người đánh không lại, chẳng lẽ sáu người còn đánh không lại một người sao? Bắn chính diện, vậy chẳng lẽ tên Âu Dương kia còn có thể có ba đầu sáu tay sao?
Lúc này, trong soái trướng của quân Đại Vận phía đông nam có ba người đang đứng. Một người là Bì Ba Thống soái tối cao của nơi này. Hai người khác chính là Âu Dương và Lăng Túc. Vào lúc này, Bì Ba đang dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Âu Dương. Ánh mắt của hắn giống như muốn xuyên thủng qua lớp da của Âu Dương, xem thử có phải bên dưới ẩn dấu một Ultraman hay không.
Qua một lúc rất lâu, khi Lăng Túc và Âu Dương đều cảm giác giống như bị soi tới từng sợi lông, Bì Ba mới mở miệng nói:
- Lăng Túc, đại ca Trung Thiên đã từng nói qua với ta, Ngươi có thiên phú thống soái không tồi. Vậy ngươi nói cho ta biết, vào lúc này chúng ta nên làm gì tiếp theo?
Lăng Túc vốn đang chờ Ba Bì nói chuyện. Chợt nghe Ba Bì nói vậy, Lăng Túc sửng sốt một lát. Hắn không thể tưởng tượng được Bì Ba sẽ hỏi hắn vấn đề như vậy.
- Thế nào? Trong ấn tượng của ta, từ nhỏ ngươi đã là một hài tử rất có chủ kiến.
Bì Ba và Lăng Trung Thiên vốn là bạn cũ, cũng xem như là trưởng bối đã nhìn Lăng Túc lớn lên.
- Nguyên soái, bây giờ quân Tây Kỳ không ngừng nhiễu loạn trận địa bên ta. Tạm thời bọn họ không có cách nào chiếm được Kiến Phong Thành, nhưng Tây Kỳ vẫn đang không ngừng tăng binh. Một khi binh lực của bên địch gấp hai lần bên ta, như vậy quân địch nhất định sẽ bất chấp mọi giá để công thành. Nếu nói như vậy...
Lăng Túc nói tới đây lại nhìn sắc mặt Bì Ba một chút. Lúc này chỉ thấy vẻ mặt Bì Ba đầy tán thưởng nhìn mình.
- Nói tiếp!
Bì Ba quay về Lăng Túc phất tay ra hiệu hắn không cần phải để ý đến mình, cứ nói tiếp là được.
- Nếu như Kiến Phong Thành thất thủ, như vậy Tây Kỳ sẽ có cứ điểm để tấn công. Thắng lợi đạt được ở phía bắc sẽ hoàn toàn bị đánh mất. Quân Tây Kỳ hoàn toàn có thể lấy Kiến Phong Thành làm cứ điểm, đánh lên phía bắc, đánh vào đô thành. Đến lúc đó quyền chủ động đều nằm trong tay của bọn họ.
Lăng Túc tiếp tục phân tích tình thế. Âu Dương đứng bên cạnh nghe cũng gật đầu lia lịa.
Nghe hắn nói như vậy, Âu Dương cũng không phải là một kẻ ngu ngốc. Hắn hiểu ý của Lăng Túc hẳn là muốn đề nghị xuất binh tấn công. Nhưng hắn biết, việc xuất binh không phải chỉ dựa vào câu nói của mấy người là có thể quyết định được. Bây giờ về phương diện binh lực, Tây Kỳ vượt xa Đại Vận. Nếu thủ thành tất nhiên không có vấn đề, nhưng xuất kích nhất định phải cố gắng châm chước một phen.
- Nói một chút về ý tưởng của ngươi đi.
Bì Ba nói xong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh ra hiệu cho Lăng Túc nói tiếp.
- Nguyên soái, thật ra chiến thuật của ta chỉ có một chữ nhiễu! Lúc này quân Tây Kỳ đang ở trong Đại Vận quốc chúng ta, chúng ta có thể trấn thủ tại Kiến Phong Thành, nhưng quân Tây Kỳ lại chỉ là một trận địa tạm thời. Sau lưng chúng ta dựa vào Đại Vận.
Về mặt nguyên liệu tiếp tế, chúng ta thuận lợi hơn Tây Kỳ gấp mấy lần. So với bị động phòng thủ như vậy, không bằng chủ động xuất kích...
Lăng Túc mới vừa nói tới đây, Bì Ba liền ngắt lời hắn nói:
- Những điều này ta đều đã biết. Nói về chữ nhiễu của ngươi đi!
- Nhiễu!
Lăng Túc gật đầu nói:
- Lúc này phía ta chỉ trấn thủ vững chắc trong Kiến Phong Thành chờ đợi quân địch đến đánh. Mặc dù chúng ta có lợi về thành trì, nhưng quân địch lại được nghỉ ngơi thoải mái mỗi ngày. Như vậy ba ngày một trận đánh nhỏ, năm ngày một trận đánh lớn. Mặc dù bọn họ không làm gì được chúng ta, nhưng tướng sĩ của chúng ta sẽ mệt mỏi.
- Ý tưởng của ta là, mỗi ngày chúng ta không ngừng phái quân ra quấy nhiễu nơi đóng quân của hắn. Không cần phá địch, nhưng phải khiến bọn họ mãi mãi không có một ngày yên tĩnh!
Ý đồ của Lăng Túc đã rất rõ ràng.
- Ý của ngươi là tướng sĩ chúng ta luân phiên tiến hành quấy nhiễu quân địch. Mặc dù tổn thất một nhóm người cũng khiến bọn họ không thể nghỉ ngơi thoải mái đúng không?
Bì Ba nhìn Lăng Túc gật đầu. Thật ra trong lòng hắn đã từng nghĩ tới chiến thuật này. Chỉ có điều chiến thuật này nói thì đơn giản, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm lại vô cùng khó khăn.
Đây không phải là trò đùa trẻ con giữa mấy trăm người mấy ngàn người. Đây là một cuộc chiến tranh vừa động sẽ là quy mô lớn tới một trăm ngàn người. Một khi xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, Bì Ba hắn đều phải chịu tội. Cho nên hắn phải cân nhắc các mặt mới có thể đưa ra một hành động tốt nhất.
- Được rồi, các ngươi về trước đi. Chuyện này ta sẽ suy nghĩ thêm!
Bì Ba quay lại phất tay ra hiệu cho hai người Lăng Túc và Âu Dương rời đi.
Ngồi ở trên ghế, Bì Ba tự nói một mình:
- Quả nhiên không hổ là con cháu Lăng gia. Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng thực sự rất trầm ổn, không giống với những thanh niên trong lòng chỉ có nhiệt huyết, chỉ suy nghĩ tới chuyện sống mái với nhau! Xem ra lão hữu đã có người nối nghiệp!
Đi ra khỏi lều lớn, Âu Dương cảm thấy đầu óc mơ hồ. Từ trong nhất cử nhất động của Bì Ba, hắn có thể nhìn ra, Bì Ba vô cùng tâm huyết đối với chiến thuật của Lăng Túc. Hơn nữa khi Lăng Túc nói ra chiến thuật đó, hắn không hề mừng rỡ hoặc là giật mình. Có thể thấy hắn đã sớm nghĩ đến phương diện này. Nhưng tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa thực hiện chiến thuật này?
- Mấy ngày kế tiếp quân Tây Kỳ hẳn sẽ thành thật hơn một chút. Trong mấy ngày này chúng ta cũng có thể tạm thời được nghỉ ngơi.
Lăng Túc đi bên cạnh Âu Dương nói. Thật ra đối với trung đội số 7 mà nói, bọn họ nghỉ ngơi chính là huấn luyện. Cũng may bình thường Âu Dương căn bản không cần tham gia vào những đợt huấn luyện của đội số 7.
Trước đây thời điểm còn ở phía bắc, khi trung đội số 7 vừa mở rộng, có vài người rất có ý kiến khi thấy Âu Dương không tham gia huấn luyện. Nhưng sau khi trải qua một trận chiến tại Kiến Phong Thành, đã không còn có người nào cảm thấy Âu Dương có vấn đề nữa.
Âu Dương ẩn nấp phía sau lưng chính là một ác ma đối với kẻ địch. Hắn không cần phải đi theo tấn công. Nhưng dù hắn ở vị trí hay thời điểm nào, hắn vẫn có thể trợ giúp trung đội số 7 mở ra cục diện.
- Đội trưởng, vậy tu luyện trở thành Yêu Chiến Sĩ có phải nhất định đạt được mười mã lực trước hay không?
Âu Dương biết, mấy ngày kế tiếp hắn sẽ có cơ hội để tu luyện. Nhưng có một vấn đề trước sau vẫn luẩn quẩn trong lòng của hắn. Đó chính là liên quan đến chuyện có phải nhất định đạt được mười mã lực mới có thể trở thành Yêu Chiến Sĩ hay không?
- Cũng chưa chắc!
Lăng Túc lắc đầu nói:
- Ngươi xem hiện tại ta chỉ có sáu mã lực. Nhưng trong cơ thể ta đã hình thành linh nguyên. Chỉ cần chiến tranh kết thúc, ta được tu luyện hẳn có thể trở thành một Lục Tiên nhất giai. Lực lượng không phải là điểm mấu chốt. Quan trọng chính là ở chỗ có thể tu luyện ra linh nguyên được hay không.
- Làm sao biết được linh nguyên đã hình thành hay chưa?
Âu Dương tiếp tục truy hỏi.
- Thời điểm linh nguyên mới hình thành, ngươi sẽ cảm giác trong thân thể ngươi có một lượng khí vô cùng yếu ớt, như có như không. Lục Tiên chính là dẫn động khí đi một vòng trong toàn thân, sau đó cảm thụ linh nguyên của bên ngoài. Nhưng Yêu Chiến Sĩ lại ngưng tụ khí này trong ngực hình thành một viên yêu đan của riêng mình. Chỉ cần ngưng tụ yêu đan thành công sẽ bước vào Yêu Chiến Sĩ nhất giai. Tiếp đó chính là lựa chọn binh khí mình thích nhất, tiến hành dung hợp với thân thể để hoàn thành yêu hóa đơn giản nhất.
Lăng Túc tiếp tục giải thích.
- Hóa ra là như vậy!
Âu Dương khẽ gật đầu. Sau đó hắn từ từ ngẩng đầu lên lại tiếp tục hỏi điều gì đó. Hai người bất tri bất giác đã trở lại nơi tập trung của trung đội số 7 bên trong doanh địa. Lúc này bên ngoài lều có vô số người đứng vây quanh. Bọn họ tới để nhìn trung đội số 7.
Trên chiến trường, trung đội số 7 đã biểu hiện xuất sắc khí thế đánh đâu thắng đó không gì cản nổi khiến những binh sĩ thường xuyên ở ngoài tiền tuyến chiến đấu vô cùng si mê. Đối với phương thức tấn công mạnh mẽ cùng với kỹ thuật bắn cung áp chế toàn diện quả thực chính là một biểu diễn đẳng cấp sách giáo khoa.
- Có chuyện gì vậy?
Lăng Túc nhìn nơi tập trung của bọn họ bị nhiều người vây lại xem như vậy thì cảm thấy buồn bực. Những người vây quanh không chỉ có binh sĩ, thậm chí còn có một vài tướng lĩnh cấp thấp. Lúc này nơi tập trung của trung đội số 7 vô cùng hỗn loạn. Nhìn thấy tình cảnh này, Lăng Túc bắt đầu suy nghĩ không rõ bọn họ có thể an tâm huấn luyện hay không.
- Không biết. Chắc hẳn là fan hâm mộ của ngươi.
Tuy Âu Dương không biết vì sao lại xuất hiện nhiều người như vậy, nhưng hắn cảm thấy trung đội số 7 ở trên chiến trường, trong trận đầu đã tạo ra chiến tích như vậy. Lăng Túc là đội trưởng, theo lý thuyết mà nói, hẳn phải nhận được một nhóm fan hâm mộ mới đúng.
Nhưng ai biết hắn vừa nói xong đã nghe được giọng nói của Vương Mông:
- Đó chính là đội trưởng và Âu Dương! Người các ngươi muốn tìm chính là bọn họ...
Nghe thấy tiếng kêu của Vương Mông, Âu Dương thiếu chút nữa đã theo bản năng xoay người chạy trốn. Trước đây, hắn từng là một thiên tài xạ thủ, cũng là tuyển thủ đã tham gia giải thi đấu. Đương nhiên hắn biết, nếu như đây thật sự là fan hâm mộ, hơn nữa còn là fan hâm mộ cuồng nhiệt, chắc chắn còn khó đối phó hơn cả kẻ địch...
- Ta ngất! Không ngờ tên tiểu tử Vương Mông này dám bán đứng chúng ta!
Lăng Túc nhìn thấy vô số ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai người bọn họ, lông trên người hắn đều dựng đứng. Đối phó với những người hâm mộ này tuyệt đối khó đối phó hơn kẻ địch cùng số lượng gấp trăm lần. Dù sao đối với kẻ địch ngươi có thể chém giết, nhưng với những người này lại không được.
- Đội trưởng Lăng Túc! Cho chúng ta gia nhập trung đội số 7 đi...
- Đội trưởng Lăng Túc! Trước đây ta đã từng là kỵ sĩ. Ta cũng muốn gia nhập trung đội số 7...
- Đại ca Âu Dương, ngươi truyền thụ cho ta kỹ thuật bắn cung đi!
Câu nói này có chút vô căn cứ. Bởi vì thời điểm xuất hiện câu nói này, trên mặt Âu Dương rõ ràng xuất hiện vài vạch đen. Nếu như không phải tình huống hỗn loạn, hắn thật sự muốn nhảy dựng lên đạp cho người vừa gọi hắn là đại ca đại thúc kia một cước, sau đó hỏi hắn:
- Con mắt nào của ngươi nhìn thấy lão tử lớn tuổi hơn ngươi hả? Tuổi ngươi đã có thể làm cha ta được rồi!
Rất nhanh, hai người Lăng Túc và Âu Dương đã bị đám fan hâm mộ cuồng nhiệt của dị giới bao vây. Một đám binh sĩ giống như du khách tới vườn thú xem gấu trúc vậy. Cũng may không có máy chụp hình, bằng không sợ là một nhóm người này sẽ xông lên đòi chụp ảnh chung làm lưu niệm.
- Các vị các vị... Bây giờ đại chiến sắp tới. Tất cả chờ đến khi đại chiến kết thúc mới nói sau, có được không?
Lăng Túc phát hiện, trong lúc hắn nói chuyện, Âu Dương đã trốn ở tại phía sau hắn. Gia hỏa này thật không có nghĩa khí, dám đẩy hắn ra nơi đầu sóng ngọn gió.
- Đội trưởng Lăng Túc, trước đây chúng ta thật sự đều là kỵ binh. Tuy rằng chúng ta không tinh nhuệ như trung đội số 7, nhưng tất cả chúng ta đều có vương bài cấp kỵ binh. Hãy để cho chúng ta gia nhập trung đội số 7 đi...
Một nam tử mặc áo giáp kỵ binh tiến lên một bước nhìn Lăng Túc nói. Không cần nói cũng biết trong mắt hắn đầy vẻ chờ mong.
Lăng Túc nhìn lướt qua mọi người, phát hiện ánh mắt của những người khác đều giống như người này, đều đầy vẻ mong đợi. Nhưng vào lúc này Lăng Túc lại thấy đau đầu! Nơi này có ít nhất hơn ngàn người. Nếu trung đội số 7 của hắn thu nhận nhiều người như vậy, hẳn biến chế trung đội sẽ biến thành đại đội...
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt