Hoài nghi là một tên phản bội, bởi nó khiến bạn sợ hãi không dám liều mình, vì thế bạn đánh mất cơ may thành công của mình.

William Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38 + 39: Kỵ Binh Từ Phía Sau Lưng Xông Ra
úc này trên chiến trường, quân Đại Vận phía bắc đã phát động tổng tiến công. 40, 50 ngàn binh sĩ tạo thành thế trận xung phong, khí thế bàng bạc gần như có thể xé rách thiên địa.
Quân Tây Kỳ trấn thủ phía bắc cũng không hoàn toàn chỉ phòng ngự. Vào lúc này, nếu bọn họ bị động phòng thủ, rất có khả năng sẽ bị một đợt tấn công khác đánh vào trong quân doanh. Một khi xuất hiện tình huống như thế, bên Tây Kỳ tất sẽ đại loạn. Làm không tốt đến lúc đó quân doanh cũng sẽ mất. Nói như vậy bọn họ chỉ có thể lui lại phía sau, trấn thủ Phì Thủy Thành.
- Đứng vững cho ta! Tiếu Minh Vận kia chỉ là một kẻ vô dụng. Hắn nhiều nhất chỉ công kích được một đợt! Đứng vững trước đợt công kích này, chúng ta có thể đánh thắng!
Thống soái quân Tây Kỳ phía bắc tự mình cầm lấy dùi trống, gõ trống trận vang trời. Nhưng vào lúc này, bên Tây Kỳ lại xuất hiện hoàn cảnh xấu không nhỏ. Tuy rằng trận hình không sụp đổ, nhưng trước đại quân Đại Vận anh dũng khí thế liều chết, giống như đã hít thuốc lắc, khiến khí thế của bọn họ giảm mạnh.
Phía xa, tại biên giới Đại Vận, Lăng Trung Thiên âm trầm nhìn chiến trường đang chiến đấu ác liệt. Quỳ bên cạnh hắn chính là quân sư Diêm Lương. Sau khi cuộc chiến đấu được khai hỏa chưa tới mười phút, Lăng Trung Thiên đã một mình chạy tới nơi này. Mà khi hắn nghe Diêm Lương nói cho biết, hai người ngu xuẩn này không ngờ chỉ vừa mới phát động tổng tiến công. Hắn đã một cước giẫm Diêm Lương gục xuống...
- Nguyên soái... Thực sự... Thật sự là thám báo vừa mới phát tin tức tới...
Diêm Lương vẫn có ý định giải thích cho mình và Tiếu Minh Vận.
- Thối lắm! Thám báo của các ngươi đều ăn cứt sao? Phải chờ người khác rút đi hai ngày ngươi mới nhận được tin tức! Nếu như toàn bộ thám báo Đại Vận đều giống như thám báo của các ngươi, vậy chúng ta trực tiếp đầu hàng được rồi!
Lăng Trung Thiên nói xong lại đạp Diêm Lương một cước. Cho tới bây giờ tên ngu xuẩn này còn dùng lý do thấp kém như vậy sao? Hai bên đại chiến, thám báo hẳn là bay đầy trời mới đúng. Cho dù không thể nhận được tin tức tình báo hoàn chỉnh, nhưng nhất định phải biết được một phần. Nhưng hai người ngu xuẩn này quá giỏi. Đợi người ta chạy đi mới phái người thăm dò. Sao bọn họ không đợi tới lúc đánh giặc xong mới đi điều tra luôn một thể?
- Nguyên soái...
Diêm Lương cũng biết lần này bọn họ phạm phải sai lầm rất lớn. Làm lỡ thời cơ chiến đấu như vậy là một trọng tội. Lăng Trung Thiên đã nhiều lần thông báo bọn họ có thể ra tay nhất định phải tổng tiến công ra tay không tiếc phải trả giá. Nhưng Tiếu Minh Vận lại kéo dài tới ngày hôm nay mới tấn công. Thật may lúc này Tiếu Minh Vận chỉ huy ở phía trước, bằng không dựa vào hiểu biết của Diêm Lương đối với Lăng Trung Thiên, chỉ sợ Lăng Trung Thiên có thể đánh sư đệ của hắn hộc máu ngay tại chỗ.
- Tình hình trận chiến hiện nay thế nào? Quân địch rút về tiếp viện đang ở đâu?
Lăng Trung Thiên cũng biết, chuyện đến nước này chỉ có thể lựa chọn cứu chữa.
- 5000 đại quân của quân địch tạm thời vẫn đang ở Phì Thủy Thành. Tuy nhiên đội kỵ binh thần bí kia lại không hề phát động tấn công. Nếu như tiền tuyến căng thẳng, có lẽ bọn họ sẽ trở về tiền tuyến!
Lần này Diêm Lương đã điều tra rất kỹ. Nếu vào lúc này còn trả lời không biết, hậu quả thật sự sẽ rất nghiêm trọng.
- Truyền lệnh cho Minh Vận, nhanh chóng công kích! Nhất định phải chiếm được nơi đóng quân trước khi viện binh của bọn họ đến!
Lăng Trung Thiên quay về Diêm Lương rống to một tiếng. Diêm Lương vội vàng bò dậy chạy về phía chiến trường...
Ngay khi Diêm Lương vừa chạy ra, thân thể Lăng Trung Thiên liền từ từ bay lên. Thân thể hắn từ từ bay lên rất cao trên không trung. Chỉ trong một thoáng, hắn đã bay lên tới trăm mét phía trên không trung quan sát toàn bộ chiến trường. Mà trong lúc hắn bay lên, trung đội số 7 cũng từ một nơi yếu kém phía sau lưng kẻ địch bắt đầu xung phong.
Ba mươi bảy tên kỵ sĩ trong chiến trường khổng lồ như vậy giống như một viên đá ném vào trong biển rộng. Cho dù bọn họ hung mãnh hơn nữa, căn bản không lật nổi sóng lớn.
Dĩ nhiên, trung đội số 7 không dự định lật sóng. Bởi vì bọn họ căn bản không có ý định hỗn chiến tại đây. Cục diện hỗn loạn như vậy, bọn họ chỉ có một cơ hội tấn công. Nếu đợt tấn công lần này kết thúc, cho dù bọn họ xông ra lần thứ hai cũng không có khả năng thành công. Trận đại chiến này là mười mấy vạn người hỗn chiến. Phạm vi trải dài tới mấy chục dặm. Cho dù là nơi yếu kém, ít nhất bọn họ cũng phải một đường xung phong tới hơn một dặm mới có thể tiến vào phạm vi của quân Đại Vận.
- Âu Dương, chú ý bắn chết Thần Xạ Thủ của đối phương!
Lăng Túc biết, vào thời điểm này, trên chiến trận điều gì đáng sợ nhất. Đối mặt với toàn bộ binh, hơn nữa bọn họ còn đột nhiên tập kích từ phía sau, sẽ không có mấy binh sĩ có thể phản ứng kịp. Nhưng binh sĩ không phản ứng kịp không có nghĩa là Thần Xạ Thủ ẩn nấp ở chỗ cao cũng không phản ứng kịp. Trong phạm vi bộ binh hỗn chiến lớn như vậy, đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh xông ra. Đó chính là hạc giữa bầy gà. Hơn nữa mỗi người bọn họ còn mặc chế phục riêng của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn. Mặc kệ bắn chết người nào trong số bọn họ, đều có thể có được chiến công vượt xa so với bắn chết binh lính bình thường.
- Xông lên!
Lăng Túc vẫn dẫn đầu trận hình xung kích. Mà lần này Âu Dương không đi cuối cùng. Hắn được một đám kỵ sĩ vây ở giữa. Mỗi người đều dùng khiên tròn bảo vệ chặt chẽ cho Âu Dương, đề phòng Âu Dương bị Thần Xạ Thủ bắn chết.
- Mở vị trí bên trái cho ta!
Âu Dương bỗng nhiên kéo dài cung tiễn. Tam Lăng Tiễn nhanh chóng bắn về phía bên trái. Sau đó liền nhìn thấy Tam Lăng Tiễn của Âu Dương thành công bắn chết một Thần Xạ Thủ đang chuẩn bị giương cung ngắm bắn về phía bên này.
- Xông lên! Đừng dừng lại. Nhất định phải xông tới. Âu Dương chú ý Thần Xạ Thủ! Có thể giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu. Không giết nổi thì bỏ chạy!
Lúc này Lăng Túc không mong giết người, chỉ mong vọt tới phạm vi của quân mình. Lúc này bọn họ đang trong khu vực rất nguy hiểm. Chỉ cần xông về phía trước một dặm, như vậy sẽ đến khu vực an toàn.
Một dặm đường này, nếu như là lúc bình thường, đối với trung đội số 7 có khả năng chỉ chớp mắt đã tới. Nhưng trên chiến trường hỗn loạn như vậy, cho dù kỵ binh điên cuồng giẫm đạp lên bộ binh nhưng muốn tiến lên nửa bước cũng khó.
- Cẩn thận bên phải!
Lúc này trên đùi Vương Mông đã bị bắn trúng một mũi tên. Mũi tên này vốn bắn vào cổ họng của hắn. Cũng may hắn phản ứng nhanh dùng cánh tay đưa khiên tới gạt ra, khiến mũi tên phóng tới bị chệch đi, bắn xuống đùi hắn.
- Ta đến đây!
Âu Dương từ trên ngựa quay người thay đổi tư thế. Tay hắn kéo dài dây cung Thứ Kiêu Cung. Một mũi Tam Lăng Tiễn từ trên dây cung bay ra, vẽ ra một đường vòng cung tuyệt đẹp bắn tới vị trí Thần Xạ Thủ phía bên phải. Nhưng đáng tiếc hiện tại quá hỗn loạn. Hơn nữa Thần Xạ Thủ của đối phương vô cùng nhạy bén.
Khi mũi tên của Âu Dương vừa bay ra, hắn đã ẩn mình phía sau tấm khiên. Tuy tấm khiên có thể bảo vệ tính mạng của hắn, nhưng không thể khiến hắn khỏi bị thương. Tam Lăng Tiễn của Âu Dương trực tiếp xuyên qua tấm khiên, sau đó xuyên qua vai trái của người này, ghim hắn vào tấm khiên!
Lại một mũi tên tiếp theo bay ra. Âu Dương bắn ra mũi tên này hoàn toàn chỉ dựa vào cảm giác. Mũi tên này đuổi theo mũi tên trước, cũng xuyên qua tấm khiên, sau đó không ngờ quỷ thần xui khiến bắn thủng tấm khiên xuyên qua yết hầu của Thần Xạ Thủ.
- Có kỵ binh! Có kỵ binh!
Hai phe nhân mã đều phát hiện có đội kỵ binh đột nhiên xuất hiện. Khi bên Tây Kỳ quốc chợt phát hiện có một đội kỵ binh nhỏ xuất hiện bên trong quân doanh của mình, bọn họ lập tức trở nên hỗn loạn. Quân bên Đại Vận quốc lại nhận ra đội kỵ binh này là người của bọn họ!
- Là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn! Là người của đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn! Nhanh tới cứu viện!
Nhìn thấy đám người đang bị bao vây không ngờ là đoàn kỵ sĩ Đao Nhọn, bộ binh Đại Vận quốc lại phát động đợt tấn công dũng mãnh với ý định cứu viện cho trung đội số 7.
Lăng Trung Thiên đang ở trên không cũng nhìn thấy trung đội số 7 này đột nhiên xông ra. Với nhãn lực của hắn, cho dù là khoảng cách rất xa, hắn liếc mắt đã có thể nhìn thấy người đang dẫn dầu đoàn kỵ binh khó nhọc tấn công quân địch để trở về chính là con trai của hắn.
- Hay cho tiểu tử nhà ngươi! Không ngờ đã chạy đến đây rồi!
Giờ phút này trong lòng Lăng Trung Thiên vô cùng vui mừng. Mặc dù đứa con trai này trời sinh đối nghịch với mình, nhưng bất kể thế nào máu mủ tình thâm, thân tình thì không cách nào thay đổi. Cho dù Lăng Túc có đối nghịch với hắn thế nào, vẫn là con trai của hắn.
- Ồ!
Lăng Trung Thiên nhìn thấy trung đội số 7, hắn chợt phát hiện trung đội số 7 dường như khác hẳn. Tuy lúc này trung đội số 7 chỉ có ba mươi bảy người bị vây trong vạn quân, không ngờ không có bất kỳ sự hoảng loạn nào. Ban đầu bọn họ từ trận xung phong hình nón chuyển thành một trận phòng ngự hình ống từ từ di chuyển về phía quân mình. Tại trung tâm của chiến trận hình ống, một người tuổi trẻ tay cầm chiến cung màu tím đậm không ngừng kéo cung bắn tên. Những Thần Xạ Thủ vừa nãy còn vô cùng kiêu ngạo, hiện tại đối diện với hắn không ngờ toàn bộ trở nên câm lặng!
- Áp chế! Đây là hoàn toàn áp chế!
Lăng Trung Thiên có chút khó tin nhìn Âu Dương không ngừng kéo cung bắn tên. Không ngờ chỉ dựa vào một mình hắn đã có thể áp chế được mười Thần Xạ Thủ của đối phương? Điều này thật sự không thể nào tưởng tượng nổi?
Tuy toàn trung đội số 7 bị bao vây chặt chẽ, nhưng ba mươi bảy người bọn họ chưa từng xuất hiện biểu hiện hoảng loạn nào. Trái lại trong vạn quân, bọn họ lại tạo thành một chấn động nhỏ.
Kỵ binh trên chiến trường không có tác dụng lớn lắm. Nhưng mặc dù trung đội số 7 mất đi thế tấn công, thực tế lực chiến đấu gần như không giảm bớt. Đặc biệt là sau khi Âu Dương ở trong trận trợ giúp bọn họ áp chế Thần Xạ Thủ của đối phương, trung đội số 7 càng không kiêng kỵ bắt đầu đại sát tiến lên.
Lăng Trung Thiên bay lơ lửng trong không trung. Tuy rằng hắn có thực lực kinh người, nhưng hắn biết, mình không thể tham gia vào cuộc chiến này. Bản thân hắn chính là một Lục Tiên. Các quốc gia đều có một vài quy ước, đó chính là không cho phép tu luyện giả tham gia các cuộc chiến tranh bình thường. Cho nên mặc dù nhìn thấy con trai mình bị bao vây, hắn lại chỉ có thể sốt ruột.
Cũng may, tuy trung đội số 7 bị bao vây, nhưng bọn họ lại không hề có dấu hiệu tan rã. Trái lại bọn họ trước sau vẫn di chuyển từ từ về phía quân Đại Vận.
Chỉ trong chốc lát, trung đội số 7 đã rút ngắn khoảng cách một dặm đến vị trí chỉ còn chưa tới năm trăm mét. Từ vị trí này bọn họ đã có thể nhìn thấy quân Đại Vận đang cố gắng xông về phía bọn họ.
Nhìn thấy quân phía bắc dũng mãnh xông tới, trung đội số 7 giống như được khích lệ. Chợt nghe Lăng Túc rống to một tiếng chém chết một tên binh sĩ mang trường thương. Sau đó từ trong vạn quân xuất hiện một khe hở nhỏ khiến hắn có thể tấn công làm rối loạn trận hình của những kẻ xông tới tính ngăn cản vây khốn bọn họ. Cũng thừa dịp Lăng Túc tấn công lần này, toàn bộ trung đội số 7 đột nhiên từ chiến trận hình ống biến thành chiến trận hình nón tiến nhanh về phía trước hơn một trăm mét!
- Cứu viện trung đội số 7! Nhanh tấn công về phía trước!
Lúc này Tiếu Minh Vận đang chỉ huy trong loạn quân đã phát hiện trung đội số 7 bị bao vây. Nhưng hắn và Lăng Trung Thiên đều là Lục Tiên. Hắn không thể vận dụng lực lượng của chính mình tại đây được. Bằng không, không cần người khác động thủ, sư môn của hắn sẽ bắt hắn lại.
- Xông lên! Xông về phía phía trước! Mở một đường tới cho trung đội số 7!
Vào lúc này, Tiếu Minh Vận tương đối sốt ruột. Đừng thấy trung đội số 7 ở bên trong vạn quân, giết trái giết phải. Nhưng chỉ trong chốc lát, bọn họ gần như người nào cũng bị thương. Ngoại trừ Thần Xạ Thủ bị vây ở giữa đang không ngừng bắn ra Tam Lăng Tiễn màu đen, lực chiến đấu của toàn bộ trung đội số 7 đã giảm xuống đến ba phần mười.
Bọn họ nhờ có Âu Dương áp chế đối với Thần Xạ Thủ của đối phương, cho nên tới nay trung đội số 7 vẫn chưa xuất hiện giảm quân số.
- Âu Dương, áp chết bọn họ. Những người khác theo ta tấn công một lần cuối cùng!
Lúc này bọn họ chỉ còn cách quân Đại Vận hai trăm mét. Chỉ cần có thể thuận lợi tổ chức một đợt tấn công nữa, như vậy bọn họ có thể phá vòng vây ra ngoài!
- Yên tâm! Các ngươi cứ tổ chức tấn công, bọn họ không làm gì được đâu!
Tam Lăng Tiễn màu đen của Âu Dương không ngừng bay ra. Mỗi mũi tên của hắn bắn ra, đều có hai đến ba tên binh sĩ bị hắn bắn chết tại chỗ. Toàn bộ Thần Xạ Thủ phía xa đều trốn sau tấm khiên. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã hoảng sợ! Bất kể là người nào, chỉ cần thò đầu ra, nhất định sẽ có một mũi Tam Lăng Tiễn bay tới. Tam Lăng Tiễn này thực sự quá cường lực, lại có thể xuyên qua tấm khiên bắn bọn họ bị thương. Bọn họ vốn có mười hai Thần Xạ Thủ. Hiện tại đã bị Âu Dương bắn chết hai người. Mười người còn lại có ba người bị bắn thương. Bảy người kia bị áp chế đến mức khổ sở, hoàn toàn không có biện pháp nào khác.
- Ngăn cản đội kỵ binh kia!
Lúc này một tên tướng lĩnh bên quân địch đã phát hiện trung đội số 7 xuất hiện trong đại quân của bọn họ đang không ngừng xông ra. Trung đội số 7 chỉ xông tới một hồi đã đánh chết một, hai trăm người. Đặc biệt là Thần Xạ Thủ của bọn họ. Người kia quả thực chính là một kẻ biến thái. Trong loạn quân vẫn có thể dựa vào sự yểm trợ của chiến hữu áp chế gắt gao đối với tất cả Thần Xạ Thủ của bọn họ. Tên tướng lĩnh này nhìn thấy, gần như không thể tin nổi.
Vèo...
Người này còn chưa nói dứt lời, một mũi Tam Lăng Tiễn màu đen bắn thẳng về phía đầu của hắn! Âu Dương đang tìm kiếm tướng lĩnh quân địch từ lâu. Gia hoả này vừa lên tiếng đã tiết lộ vị trí của hắn.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt