We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 6
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 + 9: Xem Vết Thương Không Hiểu.
rong nháy mắt khi xác con chiến mã xuất hiện, một đám kỵ sĩ đều dừng động tác của mình lại. Bọn họ sững sờ nhìn với vẻ không thể tin được.
Đây chính là chiến mã thuần chủng nhất của Tây Kỳ quốc. Người Tây Kỳ quốc rất thích ngựa. Cho dù ngựa chết, bọn họ tuyệt đối không thể chôn cất qua loa như vậy được. Nhưng bây giờ bọn họ phát hiện xác chiến mã bị chôn cất qua loa như vậy. Điều này chỉ có một khả năng!
- Tiếp tục đào!
Lăng Túc có chút không dám tin! Tuy rằng hắn đoán được có thể sẽ phát sinh loại chuyện này, nhưng khi suy đoán biến thành sự thực hiện ra ngay trước mắt, hắn vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Nghe Lăng Túc nói vậy, đám kỵ sĩ luống cuống tay chân lôi xác chiến mã ra khỏi cái hố. Sau khi lôi xác con chiến mã thứ nhất ra, xác con chiến mã thứ hai lại xuất hiện!
- Chuyện này... Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì vậy?
Một đám kỵ sĩ nhìn thấy vậy đều há hốc mồm. Nếu như nói chỉ có một con chiến mã, bọn họ còn có thể tiếp nhận được. Nhưng một lần xuất hiện hai con chiến mã, bọn họ có chút giật mình!
Nhưng điều khiến bọn họ giật mình còn chưa kết thúc. Khi xác con chiến mã thứ hai được lôi ra, lại có con thứ ba, con thứ tư. Mãi đến khi xác của con chiến mã thứ năm xuất hiện, bọn họ mới dự đoán được có khả năng một chuyện đáng sợ đã phát sinh.
- Đội trưởng... Vẫn... Vẫn đào sao?
Một tên kỵ sĩ nhìn Lăng Túc ngồi trên lưng ngựa, vẻ mặt cũng khiếp sợ, hắn run rẩy hỏi.
- Đào! Tiếp tục đào!
Lúc này Lăng Túc đại khái có thể suy đoán được chuyện gì đã phát sinh. Nhưng chưa thực sự nhìn thấy, hắn chắc chắn sẽ không lập tức đưa ra kết luận!
Sau khi xác của con chiến mã thứ năm được lôi ra khỏi hố, đám kỵ sĩ lại đào thêm một chút. Sau đó đã xuất hiện một cảnh tượng khiến bọn họ không thể nào tiếp nhận nổi!
Năm thi thể, nói cho đúng là năm thi thể trên người mặc áo giáp da thám báo, trên lưng có gài chiến đao xuất hiện ở trong hố. Nhìn năm thi thể này, một đám kỵ sĩ đã nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông cũng ngây người đứng tại chỗ nhìn!
- Hắc... Hắc Giáo!
Lăng Túc không cách nào kìm chế được cảm xúc của mình. Cho dù hắn đã đoán được có khả năng kết quả sẽ như thế, nhưng khi thực sự nhìn thấy thi thể của Hắc Giáo, hắn vẫn kích động.
Bọn họ vốn là một trung đội bốn mươi người tinh anh, đã đuổi theo Hắc Giáo suốt một tháng. Từ biên ải đuổi vào tới đây là 400, 500 dặm, tổn thất mười người. Hiện tại bọn họ lại phát hiện Hắc Giáo mà bọn họ khổ sở truy tầm đã bị người ta giết chết trong rừng núi nho nhỏ này. Thậm chí tại trận lại không hề có dấu vết phản kháng! Điều này chứng tỏ điều gì? Lẽ nào có cường giả tuyệt thế xuất hiện ở đây?
- Đưa thi thể của Hắc Giáo lên!
Lăng Túc xoay người từ trên ngựa nhảy xuống. Hắn đẩy người đứng trước mặt ra tự mình giúp đỡ những kỵ sĩ khác đưa thi thể của Hắc Giáo ra khỏi cái hố.
Nhìn thi thể Hắc Giáo, kẻ đã khiến bọn họ khổ sở truy đuổi suốt một tháng, cũng khiến bọn họ tổn thất mười người, đầu óc Lăng Túc hoàn toàn hỗn loạn! Hiện tại hắn không thể chờ được. Hắn nóng lòng muốn biết chuyện gì đã phát sinh. Rốt cuộc vì nguyên nhân gì đã khiến Hắc Giáo nắm giữ sáu mã lực phải bị chôn thây trong rừng núi này!
Trong nháy mắt khi thi thể của Hắc Giáo được đưa lên, một mũi tên đen nhánh từ trên thi thể của hắn rơi ra! Đây là mũi tên của Âu Dương. Bởi vì trong lúc thu thập thi thể quá mức vội vàng, Lý Vĩ đã bỏ qua mũi tên ghim Hắc Giáo xuống mặt đất. Không ngờ hắn tiện tay lấp cả mũi tên này trong hố...
Mũi tên rơi xuống đất, lập tức có kỵ sĩ liền nhặt lên. Đây là một mũi tên vô cùng bình thường. Thậm chí còn kém hơn mũi tên của đoàn kỵ sĩ bọn họ sử dụng. Nhưng dưới tình huống này tại sao lại xuất hiện mũi tên như vậy?
- Tổng cộng có hai vết thương do mũi tên gây ra! Một mũi tên xuyên thủng vai. Một mũi tên trực tiếp xuyên qua yết hầu. Hai vết thương này có dấu vết xoắn ốc! Đây là do một Thần Xạ Thủ bắn ra! Ồ! Đây là...
Lăng Túc đưa tay nhận lấy mũi tên trong tay người kỵ sĩ kia, vừa quan sát vết thương trên thi thể. Với kinh nghiệm tham chiến của hắn tại biên ải lâu như vậy, thông qua vết thương trên người Hắc Giáo, hắn có thể phán đoán chính xác là do trúng tên. Hai mũi tên này cũng vừa vặn lấy tính mạng của Hắc Giáo!
- Mang tất cả thi thể ra đây!
Sau khi Lăng Túc kiểm tra xong thi thể của Hắc Giáo, hắn lập tức ra lệnh cho thủ hạ tiếp tục mang thi thể lên. Hiện tại hắn muốn nhìn xem trên các thi thể còn lại có vết thương thế nào.
Rất nhanh, bốn thi thể còn lại đã được đưa ra. Lăng Túc đi tới trước bốn thi thể đó. Kế tiếp hắn quả thực không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
- Mất mạng vì một mũi tên! Toàn bộ đều mất mạng vì một mũi tên! Chuyện này... có khả năng sao?
Lăng Túc nhìn vết thương trên những thi thể này. Hắn quả thực không thể tin vào mắt mình! Ngay cả một Thần Xạ Thủ, ngay cả một người nắm ưu thế về địa hình, nhưng lấy một địch năm, mà đối thủ còn là Hắc Giáo dẫn theo tiểu đội thám báo tinh anh.
- Đội trưởng, ngài xem! Bốn người ở đây đều bị bắn thủng yết hầu mà chết. Một người bị mũi tên xuyên tim. Đỉnh đầu Hắc Giáo có một vết thương bị mũi tên xẹt qua da đầu!
Một tên kỵ sĩ đã có nghiên cứu rất kỹ về vết thương. Hắn phân tích vết thương trên năm thi thể với ý định phục hồi lại cảnh tượng bọn họ bị giết.
- Đội trưởng, điểm quan trọng nhất ở đây chính là thi thể này!
Kỵ sĩ lôi thi thể của tên thám báo bị bắn xuyên vào tim nhưng bị không xuyên thủng ra nói:
- Thông qua vết thương của bốn thi thể khác có thể phán đoán, tên Thần Xạ Thủ này có năng lực cường đại dị thường. Cho dù là Hắc Giáo đã mặc áo giáp da dày như vậy cũng không tránh khỏi vận mệnh bị một mũi tên của hắn bắn xuyên thủng. Nhưng thi thể này lại không bị bắn xuyên thủng. Các ngươi biết nó có nghĩa là gì không?
- Có nghĩa là gì?
Nói tới nghiên cứu vết thương, Lăng Túc tự nhận không bằng kỵ sĩ đang nói chuyện. Mỗi một kỵ sĩ dưới tay hắn đều có một tuyệt chiêu đặc biệt của riêng mình.
Người kỵ sĩ thả thi thể này xuống, tìm ra một thi thể khác. Sau đó hắn kéo hai người tới để bọn họ đỡ hai thi thể đứng thẳng! Hắn chỉ vào vết thương của thi thể phía trước chậm rãi mở miệng nói:
- Một mũi tên trúng hai con nhạn!
- Một mũi tên trúng hai con nhạn?
Nghe được từ này, một đám kỵ sĩ kể cả Lăng Túc đều sửng sốt!
Một mũi tên trúng hai con nhạn nếu như nói về kỹ thuật thì không tính là lợi hại. Nếu như ở trên chiến trường, một tên Thần Xạ Thủ có thể dùng một mũi tên bắn xuyên hai tên đến ba tên bốn tên binh sĩ là chuyện thường! Nhưng nơi này không phải là chiến trường, nơi này cũng không có trận hình gì, cũng không có nhiều binh lính như thế. Nơi này còn là thành viên tinh anh nắm giữ năm mã lực.
- Mũi tên này xuyên qua cổ họng người thứ nhất sau đó không còn đủ lực lượng để xuyên thủng người thứ hai. Cho nên mũi tên này sau khi đâm thủng áo giáp da chỉ có thể đâm trúng tim của hắn!
Kỵ sĩ này nói tới đây, trong mắt hắn xuất hiện một đạo tinh quang. Cho dù là hắn cũng muốn nhìn cảnh tượng phát sinh trong lúc đó! Ở nơi như thế này, rốt cuộc làm sao mới có thể một mũi tên trúng hai con nhạn! Một mũi tên bắn chết hai thành viên của đội tinh anh nắm giữ năm mã lực! Điều này cần có kỹ thuật bắn cung và năng lực nắm bắt thời cơ cường đại tới mức nào?
- Đây là do một Thần Xạ Thủ bắn ra. Ta dám cam đoan, tất cả Thần Xạ Thủ trong quân của Đại Vận quốc chúng ta, tuyệt đối không người nào có thể bắn ra mũi tên này!
Kỵ sĩ vỗ ngực bảo đảm. Tuy rằng bình thường Thần Xạ Thủ trong quân đã là một người rất trâu bò. Nhưng hắn vẫn tin tưởng vào phán đoán của mình.
- Còn vết thương này thì sao?
Lăng Túc chỉ vào thi thể của Hắc Giáo. Chỉ thấy trên thi thể của Hắc Giáo có ba vết thương. Một vết ở da đầu, một vết ở vai, và một vết ở yết hầu!
Chẳng lẽ mũi tên đầu tiên bắn chệch. Mũi tên thứ hai không trúng chỗ chí tử, mũi tên thứ mới giết chết được Hắc Giáo sao? Nếu giải thích như thế căn bản không thỏa đáng. Hắc Giáo không phải là bia ngắm không biết di chuyển. Bất kể là Thần Xạ Thủ nào cũng tuyệt đối không thể liên tục bắn ra ba mũi tên mà hắn không phản kích. Với tốc độ và lực lượng của Hắc Giáo, sau mũi tên đầu tiên thất thủ, hắn sẽ lập tức bắt được cung thủ!
- Đây cũng là chỗ ta xem không hiểu!
Kỵ sĩ này không làm ra vẻ chó sói vẫy đuôi to. Hắn xem không hiểu liền nói xem không hiểu.
Lăng Túc nghe thấy đáp án này, cảm thấy không hài lòng lắm. Hắn biết, ba vết thương trên người Hắc Giá tuyệt đối không đơn giản. Nhưng bọn họ lại không có người nào có thể giải thích lý do vì sao lại xuất hiện ba vết thương này.
Hắn cầm mũi tên trong tay tới trước mắt, Lăng Túc bắt đầu quan sát mũi tên này. Mà khi hắn quan sát mũi tên này, khóe miệng hắn chợt cong lên. Hắn nhận được thứ mình muốn!
- Các ngươi xem!
Lăng Túc cầm mũi tên trong tay giơ ra. Đám kỵ sĩ lập tức vây lại. Chỉ thấy phần sau của mũi tên có khắc một chữ Âu nho nhỏ. Tuy chữ Âu này khắc có phần cong vẹo, nhưng mọi người có chút nghiên cứu về cung tiễn đều biết, đây hẳn là họ của người chế tạo hoặc là người sử dụng!
- Chôn đống thi thể này, sau đó đi xuống thôn!
Lăng Túc nhìn thấy các vị kỵ sĩ xem xong mũi tên liền cất mũi tên vào túi đựng tên của mình. Sau đó hắn quay lại ra lệnh cho đám kỵ sĩ.
Trong sơn thôn, Âu Dương vẫn có chút lo lắng không yên. Hắn luôn cảm thấy ngày hôm nay đã để sót vật gì! Nhưng hắn nghĩ nửa ngày vẫn không thể nghĩ ra được cuối cùng mình đã để sót cái gì!
Tất cả năm tên thám báo đều bị bắn chết. Ngay cả ngựa cũng bị giết chết. Tuyệt đối không có khả năng có người biết chuyện gì đã phát sinh mới đúng. Vậy tại sao mình còn lo lắng không yên như vậy?
- Chẳng lẽ bởi vì ngày mai sẽ phải tòng quân?
Âu Dương chỉ có thể an ủi mình như vậy. Nói tới tòng quân hắn vẫn có chút không vui. Hắn thực sự rất bài xích loại chiến tranh thế này. Dù sao mỗi lần phát sinh chiến tranh đều sẽ có vô số quân nhân và dân thường phải chết. Đi tới chiến trường, mạng của ngươi cũng trở nên rẻ mạt. Người muốn sống sót chỉ có thể liên tục đánh giết người khác.
Âu Dương không phải là một tên sát nhân cuồng ma. Chuyện như ngày hôm nay, hắn không giết người sẽ bị người giết. Dưới tình huống này mặc kệ là ai cũng sẽ chọn giết chết người khác mà không phải là bị giết chết!
Cái này cũng là lý do tại sao Âu Dương giết năm người vẫn có thể yên tâm thoải mái làm. Nhưng chạy tới chiến trường giết người lại hoàn toàn khác. Tại sao mình phải chiến đấu vì một quốc gia không rõ lai lịch?
Cái gì là Đại Vận quốc, cái gì là Tây Kỳ quốc? Có liên quan đến mình sao? Mình không trêu ai chọc ai đột nhiên đi tới thế giới này. Tại sao mình phải bảo vệ quốc gia này?
- Ôi! Thật xúi quẩy! Rõ ràng muốn sống yên ổn. Hiện tại xem ra muốn yên ổn cũng không được!
Âu Dương ngồi ở đầu giường xoa xoa trường cung của mình. Hắn biết, không lâu sau, cái trường cung này sẽ trở thành người bạn tốt nhất của hắn trên chiến trường. Cũng chỉ có cây trường cung này hắn mới có thể sống sót.
- Bất kể như thế nào đều phải sống sót!
Trong lòng Âu Dương tự nói với mình. Mặc kệ chiến trường hung hiểm thế nào, mình nhất định phải sống sót! Chỉ có sống sót mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày hôm sau. Bằng không tất cả đều chỉ là nói suông...
Đêm khuya, một đoàn kỵ binh vô cùng tinh nhuệ đã làm rối loạn cuộc sống của người dân trong thôn Kháo Sơn. Khi ba mươi tên kỵ sĩ xuất hiện ở trong sơn thôn nghèo khó này. Bọn họ không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Ở một chỗ như thế này có thể xuất hiện Thần Xạ Thủ sao?
- Đội trưởng! Nơi này nghèo khó như thế làm sao có khả năng tồn tại một Thần Xạ Thủ được?
Đội phó nhìn đội trưởng Lăng Túc có chút không rõ hỏi dò.
Thật ra bọn họ đều biết, nếu như theo hành trình ban đầu, bọn họ không nên dừng lại ở chỗ này. Bọn họ hẳn phải nên tiếp tục đi về phía tây truy kích đội thám báo còn lại đã lẻn vào bên trong Đại Vâmk. Nhưng Lăng Túc quyết định chủ ý, nhất định phải gặp Thần Xạ Thủ kia một lần, xem có cơ hội mời hắn gia nhập vào đội ngũ của mình hay không.
Phải biết rằng, toàn Đại Vận quốc cũng không quá một trăm Thần Xạ Thủ. Sau khi trải qua chiến tranh lâu như vậy, phần lớn bọn họ đều bị chết hoặc bị thương. Hiện tại những người có thể ra chiến trường, chỉ có khoảng bốn mươi, năm mươi người thôi. Một trung đội như của hắn làm sao có khả năng được phân một Thần Xạ Thủ? Thần Xạ Thủ đều xuất hiện trên tiền tuyến để áp chế binh tuyến của đối phương.
- Không nên xem thường bất kỳ địa phương nào. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ngươi sẽ tin Hắc Giáo bị người giết chết sao?
Lăng Túc trừng mắt với đội phó một cái. Sau đó hắn liền giục ngựa đi về phía trưởng thôn thôn Kháo Sơn.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt