"It's very important that we re-learn the art of resting and relaxing. Not only does it help prevent the onset of many illnesses that develop through chronic tension and worrying; it allows us to clear our minds, focus, and find creative solutions to problems.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1744 / 10
Cập nhật: 2015-09-06 11:23:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
au khi chào tạm biệt những người khách cuối cùng, Nicholas và Regina đứng hôn nhau ở cửa chính. "Cuối cùng thì hòa bình cũng trở lại." Anh nói với một cái thở dài khoan khoái.
"Ừhm, không hẳn lắm." Reggie ngập ngừng trả lời, xoắn một ngón tay vào ve áo chồng mình. "Em... đêm qua em đã gửi một lá thư mời gia đình em tới đây. Đừng giận nhé Nicholas. George bảo em là anh ấy nhìn thấy Cậu Tony tuần trước và Tony trông khá buồn rầu. Em biết là tại chúng mình."
"Em chỉ cần viết một lá thư cho họ là được mà, không phải sao?" Anh nhăn nhó hỏi. "Cứ viết và bảo họ rằng em vẫn ổn ấy?"
"Thư từ không giống như việc họ tận mắt chứng kiến thấy em hạnh phúc ra sao. Họ lo lắng cho em mà Nicholas, và em muốn họ biết rằng giờ thì mọi việc đã ổn cả."
"Thế thì anh đoán là anh đành phải chịu đựng thêm một ngày nữa vậy." Anh thở dài lần nữa.
"Anh không giận em ư?"
"Anh nào dám giận em bao giờ hở em yêu." Anh nói nghiêm túc đến mức khiến cô cau mày không hiểu. "Thể nào em cũng giận ngược lại anh mà!"
"Đồ quỷ sứ ạ!" Cô mắng yêu.
Nicholas toét miệng cười với cô. Và rồi vỗ nhẹ vào lưng cô, anh đẩy cô về phía cầu thang. "Giờ thì đi đâu đó một lúc đi. Em vừa nhắc anh là anh có vài công chuyện gia đình của mình phải giải quyết đấy.
Anh bắt gặp Miriam ngay khi bà ta vừa định đi cưỡi ngựa buổi sáng, buổi cưỡi ngựa được dời lại chờ cho khách khứa đi hết. "Tôi muốn nói chuyện với bà, thưa bà, mời bà vào thư viện."
Miriam định mở miệng nói bà ta đang bận, nhưng rồi suy nghĩ lại. Cách nói của anh cho thấy anh không chấp nhận sự tranh cãi nào cả. Họ đi xuống cầu thang cùng nhau, không nói một lời. "Ta hi vọng việc này sẽ không kéo dài lâu." Bà nói lạnh lùng khi anh đóng cánh cửa thư viện sau lưng họ.
"Sẽ không lâu đâu. Mời ngồi, Miriam."
Bà nhíu mày. "Ngươi chưa bao giờ gọi ta tiếng gì khác ngoài 'mẹ' kia mà."
Nicholas quan sát ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt nâu của bà ta. Nó luôn ở đó khi họ có một mình cùng nhau. Người phụ nữ này thật sự căm ghét anh. Và không điều gì thay đổi được điều đó.
"Tưởng tượng mà xem," anh bắt đầu. "khi đêm xuống, hai chị em đổi chỗ cho nhau." Mặt bà ta trắng bệch, nên anh nói tiếp. "Tôi đoán là bà chưa có dịp trò chuyện với Ellie sáng nay phải không?"
"Nó nói với ngươi rồi ư?"
"Ừhm, không phải bà thật sự có ý khuyên tôi đi hỏi từng quý bà có mặt ở đây xem liệu bà ta có phải mẹ tôi hay không à?" Anh không ngăn được sự gay gắt trong giọng nói.
"Ngươi không làm thế chứ?"
"Không, Miriam, tôi không làm thế. Sau khi bà thọc dao vào vết thương, vợ tôi đã chữa lành nó. Cô ấy đã buộc Ellie nói ra sự thật. Và giờ thì cuối cùng tôi đã hiểu mọi chuyện, và tôi muốn nói là tôi thật sự rất tiếc cho những gì bà đã phải trải qua Miriam, giờ khi tôi đã hiểu chuyện."
"Ngươi không được phép thương hại ta!" Bà hét lên, cứng người lại.
"Nếu bà muốn thế," Anh trả lời cứng rắn, không còn cảm thấy bất nhẫn trước quyết định mà anh đã đặt ra trong đêm qua. "Tôi mời bà tới đây để báo rằng, dưới tình hình hiện tại, giờ bà không còn được đón chờ ở Silverley nữa. Hãy tự tìm cho mình một ngôi nhà thôn dã đâu đó thật xa. Tôi sẽ mua nó cho bà. Cha tôi có để cho bà một khoản thu nhập nhỏ. Tôi sẽ góp thêm vào đó. Tôi không còn nợ nần gì khác với bà nữa."
"Mua chuộc ta ư Nicholas?" Bà cười khẩy.
"Không đâu Miriam," anh nói nốt, mệt mỏi quá rồi. "Nếu bà muốn báo cho cả thế giới là bà không phải người đã sinh ra người kế thừa cho chồng mình thì cứ việc. Vợ tôi biết và không để tâm đến điều đó, thế là quá đủ đối với tôi rồi."
"Ngươi nói thật suy nghĩ mình đấy phải không?"
"Phải."
"Đồ con hoang," Bà hét lên giận dữ. "Ngươi nghĩ thế là đủ sao? Cứ chờ vài năm mà xem, và rồi con vợ yêu quí của ngươi rồi sẽ căm ghét ngươi thôi... Như ta đã từng ghét cha ngươi vậy."
"Cô ấy không giống bà đâu Miriam." Anh mỉm cười.
"Ta luôn căm ghét việc ở lại Silverley," Bà hùng hổ nói tiếp. "Ta ở lại chỉ để khiến ngươi biến đi chỗ khác thôi."
"Tôi biết điều đó, Miriam." Anh nói lặng lẽ.
"Ta sẽ không ở đây thêm phút nào nữa," bà nạt lại. "Và ngươi cứ yên tâm rằng sẽ không phải một ngôi nhà thôn dã đâu, ta sẽ tìm một biệt thự kìa!"
Bà lao ra khỏi phòng, và anh hít một hơi dài, thoải mái hơn khi xong mục đích của mình. Một khoản tiền lớn cũng đáng thôi, nếu nó giúp anh có lại nhà mình, và không còn chịu sự cay đắng của Miriam nữa.
Một vài giờ sau, một cỗ xe ngựa đi ra trên con đường mòn với dì Miriam của Nicholas trong đó. Ba người đang đứng trên bậc cửa thở dài đồng loạt khi nhìn nó ra đi. Eleanor quay lại căn nhà, nhưng Nicholas còn đứng đó một lúc nữa, tay choàng quanh vợ mình ôm chặt cô vào lòng, má cô tựa lên ngực anh.
Họ đứng đó một lúc thôi, vì ngay sau đó hai cỗ xe ngựa nhỏ và một cỗ xe ngựa lớn xuất hiện cũng trên con đường đó. Nicholas cứng người lại và rồi cố gắng thư giãn. Đúng là địa ngục. Nếu Regina yêu mến họ, có lẽ họ cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Lại bị xâm lược rồi." Anh thì thầm cộc lốc.
"Đừng hòng bỏ chạy nhé Nicholas Eden." Reggie cau có.
Cô ôm chặt anh, lắp bắp liên hồi vì xúc động. Jason và Derek và một nửa cái đại gia đình của Edward xuất hiện từ cỗ xe nhỏ thứ nhất. Jason là người đầu tiên vòng tay ôm chặt Nicholas trong một cái ôm thân tình.
"Thật mừng khi thấy cậu đã mở mắt ra, cậu nhóc ạ. James nói là cậu rất nóng lòng gặp con trai. Hi vọng công việc của cậu sẽ không quá bận rộn trong tương lai nhỉ."
"Không thưa ngài, chắc là không đâu." Nicholas ráng giữ giọng có vẻ thân mật dù thật tình anh chỉ muốn sửng cồ lên khi nhớ lại những gì James đã nói với anh lúc ở đảo. Đồ lừa đảo chết tiệt!
Derek chờ anh ngay tiếp sau đó, và anh được một cái ôm chặt như gấu vồ nữa.
"Đến lúc cậu phải gửi giấy mời rồi, bạn già ạ."
"Rất vui gặp lại cậu, Derek."
Các anh chị em họ khác đi tiếp sau, và tới Edward cùng vợ, cả đám ùa vào nhà và trò chuyện rôm rả. Nhưng rồi Nicholas bắt gặp cảnh James và Anthony đứng cạnh một chiếc xe ngựa và quắc mắt nhìn anh. Anh quay lưng bước vào nhà, lầm bầm về đám khách không mờ. Reggie nghe thấy và nhíu mày nhìn hai ông cậu của mình. "Hai người không được phép đâu nhé, không một ai cả!" Cô cảnh báo, biết là cô không cần nói rõ. Họ hiểu thôi. "Cháu yêu anh ấy và anh ấy yêu cháu. Và nếu hai cậu không thể kết bạn với anh ấy, cháu sẽ... cháu sẽ không thèm nói chuyện với hai cậu nữa!" Cô nối gót chồng mình vào nhà, để lại Anthony và James đứng ngoài.
James nhìn em trai mình toét miệng cười. "Anh nghĩ là nó nói thật đấy."
"Em biết là nó nói thật," Anthony trả lời, vỗ cái bốp vào lưng James. "Đi thôi, để xem chúng ta có thể làm gì với việc làm bạn với gã bất lịch sự đó nào."
Vài phút sau, họ dồn Nicholas vào một góc trong phòng khác, tách anh ra khỏi mọi người, mỗi người một bên. Nicholas thở dài một cách bực mình. Liệu hai gã Malory này có định đánh hội đồng anh không nhỉ? "Gì thế?"
"Regan muốn thỏa thuận, nhóc ạ," James nói trước. "Và chúng ta sẵn sàng nếu chú mày cũng thế."
"Thôi đi! Là Reggie, không phải Regan," Anthony quát anh trai mình. "Bao giờ anh mới..."
"Có việc gì với Regina cơ?" Nicholas ngắt lời.
Hai gã đàn ông nhìn anh và cười phá lên. "Không có gì cả, cậu nhóc." Anthony thừa nhận. "Chú mày có thể gọi con bé thế nào cũng được. Chỉ là thằng cha cứng đầu này luôn khăng khăng tạo thêm những cái tên kỳ cục mới thôi."
"Chứ 'mèo con' thì không phải là chú tạo ra đấy hả?" James nạt lại.
"Đấy là tiếng gọi thân mật mà."
"Chứ 'Regan' không phải tiếng gọi thân mật hả?"
Nicholas để hai anh em cãi nhau nốt. Anh túm lấy vợ mình và kéo cô ngồi xuống ghế sô pha cùng mình.
"Em biết không em yêu, khi anh lấy em, anh đã không nghĩ là anh cũng đang cưới cả mấy anh em nhà Malory nữa đâu."
"Anh không giận em vì đã mời họ đến chứ? Em chỉ muốn họ cũng là một phần của hạnh phúc chúng mình thôi mà."
"Anh biết. Và anh cũng biết là em đã nói rằng họ chỉ ở đây hôm nay thôi. Gia đình em đúng là phải tập làm quen dần, nhất là hai người kia kìa." Anh hất đầu về góc phòng, nơi cô có thể thấy Anthony và James vẫn đang tranh luận đầy 'sôi nổi'.
Cô cười tinh quái. "Họ không có ý gì đâu mà. Và họ đâu có thường xuyên tới đây đâu. Vì cậu James sẽ ra khơi tuần sau. Cậu ấy chắc phải cả năm nữa mới quay lại ấy chứ."
"Còn Anthony thì sao?"
"À, cậu Tony lâu lâu sẽ ghé qua để ngó chừng em, nhưng anh sẽ thích cậu ấy thôi, em hứa đấy. Xét cho cùng hai người giống nhau thế cơ mà? Đấy cũng là lý do em đặt trái tim vào tay anh nhanh đến thế đấy, vì anh gợi em nhớ tới Tony."
"Chết tiệt thật," Anh gầm gừ.
"Ôi đừng có hờn dỗi thế chứ," cô trêu và lồng những ngón tay mình vào tay anh. "Đấy có phải lý do duy nhất em yêu anh đâu, anh biết mà. Em có cần kể cho anh vài lý do nữa không?"
"Chúng mình trốn đi đâu đó một lúc được không nhỉ?" anh nôn nóng hỏi.
"Em nghĩ là em có thể thu xếp được."
"Vậy lên gác với anh đi."
"Nicholas! Mới giữa giờ chiều thôi mà," Cô rít lên, choáng váng.
"Anh không chờ lâu hơn được em yêu à," Anh thì thầm vào tai cô.
James bắt gặp cảnh đôi trẻ chạy ra khỏi phòng, tay trong tay, Reggie đưa tay kia lên bịt miệng cho những tiếng cười khỏi lọt ra ngoài. "Chú nhìn kìa," anh ngắt bản diễn thuyết của Anthony lại. "Anh đã nói với chú là hắn đúng là người dành cho con bé chưa nhỉ?"
"Anh chưa nói," Anthony sôi nổi phản biện lại. "Nhưng tất nhiên em thừa biết điều đó lâu rồi."
HẾT
Yêu Chỉ Một Lần Yêu Chỉ Một Lần - Johanna Lindsey Yêu Chỉ Một Lần