Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Còi
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 56 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 662 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:46:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
rở về nhà với gương mặt hầm hầm bức bối, Bảo An tạt qua phòng và chào mẹ một tiếng cho phải phép, xong xuôi con bé liền phi ngay về vùng lãnh thổ của riêng bản thân để có thể “bung trào” được phần nào bức xúc. Cánh cửa phòng ngủ vừa khép, cũng là khi Bảo An trút toàn bộ cơn thịnh nộ lên chú mèo nhồi bông to oành đang ngồi tựa lưng nơi thành giường. Tung chân đá liên tùng tục vào cục bông mềm đen đen, đôi môi nhỏ xinh trên gương mặt An phụng phịu không chịu được bèn gắt lên be bé:
“Này thì mèo này, lựa chọn ngu. Nói dỗi nữa chứ, đồ lừa đảo. Dám đùa giỡn tớ, tên xấu xa...”
Nỗi đau lòng còn chưa đuổi được đi, ấy thế mà nỗi đau thể xác đã mò tìm tới An ngay rồi. Chả là sau một hồi “nhẫn nhịn” để mặc cho cô chủ nhỏ vô duyên vô cớ đá đạp túi bụi vào người, mèo bông cuối cùng “quằn” quá mới “nghiêng mình né đòn”, đổ gục xuống đất. Thế nên bên chân đang co lên chuẩn bị giáng xuống của An mới theo lực mà sút thẳng vào thành giường gỗ, vang lên một tiếng “cục” rõ to. Đau ơi là đau, tội nghiệp vô cùng!
Hai tay ôm chặt lấy bàn chân đau, Bảo An vừa nhảy lò cò khắp phòng, vừa la lên oai oái:
“Ái dồi ôi... đau chết mất thôi...”
Xui xẻo nối tiếp xui xẻo, thế nào mà An lại giẫm đúng cái đuổi của mèo bông và ngã dập mông xuống sàn. Ngồi bệt tại chỗ, Bảo An sau khi lườm lườm con thú nhồi bông đang nằm bẹp dưới đất bằng đôi mắt ngấn lệ, liền ngoạc mồm khóc lóc ăn vạ. Cơ mà “Trong cái rủi cũng có cái may”, khi nãy do lo sợ mẹ sẽ nghe thấy động mà lần sang hỏi chuyện nên An nào có dám bù lu bù loa gây ồn. Giờ đã có chân đau làm cớ, con bé tha hồ thống thiết cho vơi nỗi lòng rồi.
Nước mắt rơi ướt đẫm khuôn mặt, Bảo An không ngừng gào khóc tiếc thương cho mối tình đơn phương của mình. Thì ra, lý do khiến Phong luôn khó chịu về việc con bé tích cực bén duyên giúp Lâm và Băng là vì cậu yêu cô ấy. Bảo An không cao thượng và rộng lượng đến mức có thể đứng im như tượng rồi mỉm cười cầu chúc cho người mình đơn phương thích được hạnh phúc bên cô gái mà cậu ta đã lựa chọn. Nhưng con bé cũng chẳng phải đứa trẻ quá ích kỷ và thiếu lý lẽ tới độ “ăn không được” thì liền quay sang “đạp đổ”. Bị Hoài Phong từ chối đáp trả tình cảm, An buồn lắm nhưng lại chẳng hề trách móc hay hờn ghét gì cậu về chuyện đó đâu. Bởi con bé hiểu, đấy là quyền của Phong mà. Và cả Băng nữa, An sẽ không để chuyện này làm ảnh hưởng tới tình bạn gắn bó keo sơn suốt mấy năm trời của hai đứa đâu. Băng có quyền phải lòng và nhận lời bất cứ chàng trai nào cô bé muốn, kể cả đó là người mà An đã đơn phương suốt thời gian qua. An nghĩ vậy!
Điều khiến An vừa buồn vừa bực đến vô cùng cực thế này chính là việc hai người kia đã giấu giếm và lén lút hẹn hò sau lưng con bé kìa. Nhớ lúc trước, đã không ít lần An cùng cậu em họ đặt dấu chấm hỏi về tình cảm mà Băng dành cho Phong nhưng cô bạn ấy luôn luôn dứt khoát lắc đầu phủ nhận. Giờ xảy ra cơ sự hôm nay, An thấy giận Băng biết mấy.
“Bạn thân mà nói dối nhau à? Nghĩ tao vô lý, ích kỷ thế sao?”
Lau đi hàng nước mắt, An tạm “gạt” Băng sang một bên để quay qua “hỏi tội” Phong đây. Cái đồ đáng ghét ấy, nếu đã không thể đáp trả được tình cảm An trao thì lẽ ra cậu ta nên thẳng thắn nói cho con bé biết mới phải, càng không nên làm nhiều hành động khiến một người hay ảo tưởng như An phải rung động rồi ôm mộng hiểu lầm.
“Cầu xin được trở thành bạn đặc biệt à? Giả bộ ghen với anh Minh và cả chú chó của anh ấy nữa sao? Cậu diễn tốt thật đấy.”
“Buộc” xong tội thứ nhất, An bắt đầu xử tiếp tội thứ hai. Bảo An thật không hiểu nổi, rốt cuộc thì Phong là đang lén lút hẹn hò bày trò yêu đương với Băng sau lưng con bé, hay chính con bé mới là người tình bí mật của Phong nữa?
“Đã có Băng rồi mà còn ‘thả thính’ tớ à? Cậu định bắt cá hai tay chắc?”
Nếu đúng như những gì An đoán thì Phong thật quá xấu xa đi. Và con bé quyết định sẽ không phí thêm một giọt nước mắt nào vì cậu nữa đâu. Nghĩ thế, An bèn đưa tay lên và miệt mài lau chùi hai hàng lệ dài.
Đúc rút kinh nghiệm từ lần thất tình ngày trước, An cho rằng nếu cứ ngồi yên thế này thì thể nào nỗi buồn cũng sẽ được đà bu đầy quanh người cho coi. Phải luôn chân luôn tay, hăng say vận động thì mới có thể rũ được hết đám “chúng nó” ra khỏi người. Cúi xuống nhìn và phát hiện ra mấy sợi lông mèo con vướng lại trên áo, Bảo An ngay lập tức phi vào phòng tắm và vứt nó vào cái chậu ngập nước. Dùng chân giẫm thật mạnh lên cái áo, con bé muốn làm trôi đi hết những gì liên quan tới con mèo đó cũng như lớp bụi tại nơi đã diễn ra cảnh tượng đau lòng kia và cả những lần nắm tay của cậu con trai đó nữa. Chẳng những chân tay làm việc hết công suất, Bảo An còn không ngừng nghĩ tới những điều tươi đẹp như một hành động giúp làm phai mờ đi ký ức của buổi hôm nay. Xem nào, nếu nhìn theo một hướng tích cực thì lần này chẳng phải người được “tung chân đá” và há mồm nói lời chia tay là An sao? So với cú “shock” bị từ chối ngày trước thì sự việc vừa rồi thật giống như một liều thuốc giảm đau cho vết xước lòng của An lần này.
“Buồn vì cậu sao? Còn lâu tớ mới...”
Cảm nhận được bàn chân vừa đạp trúng vật gì cưng cứng, Bảo An ngay lập tức giật mình đến sững sờ, những lời kia cũng vì thế mà bị bỏ lửng giữa chừng. Vội vàng ngồi xuống và lục lại túi áo, cúi cùng An cũng lôi được từ trong đó ra cái điện thoại đã bị sũng nước. Bảo An thẫn thờ nhìn món đồ bất li thân vừa mới tử nạn vì chết sặc, đôi mắt to tròn chưa kịp khô đã liền ngân ngấn lệ, khuôn miệng xinh không ngừng mấp máy:
“Không thể không buồn...”
Xong xuôi, con bé lại òa lên khóc tức tưởi.
Nếu Bảo An sớm biết điện thoại của Phong cũng mới qua đời vì đuối nước thì chắc hẳn con bé sẽ vỗ tay đôm đốp vui mừng vì cho rằng đó là một điểm trùng lặp định mệnh giữa mình và người thương đơn phương. Còn ở hiện tại, An lại nghĩ tới nó như một ngụ ý của “ông Trời”. Rằng thì là mà “ông” đang cố ý gián tiếp cắt đứt mọi liên lạc giữa An và Phong, âu cũng bởi “ông” muốn khuyên con bé mau mau chóng chóng quên đi cậu bạn không đáng nhớ đó. Nghĩ vậy, An định bụng sẽ chặn tài khoản Facebook của Phong luôn cơ và coi đó như một dấu chấm hết, kết thúc cho mối quan hệ đặc biệt này. Giây phút An đăng nhập thành công cũng là lúc những bức ảnh và dòng trạng thái tràn ngập yêu thương của đôi trẻ Kỳ - Linh đập thẳng vào mắt con bé. Gập vội màn hình laptop lại, Bảo An khẽ lẩm bẩm:
“Bực mình! Đã thất tình còn phải nhìn mấy tấm hình vớ vẩn này.”
Ngồi hằm hằm lườm cái máy một lúc, cuối cùng An quyết định sẽ khóa luôn tài khoản Facebook một thời gian cho khỏe người. Vừa đỡ bị tra tấn thị giác bởi những câu từ sến sẩm của đôi uyên ương kia, vừa không bị mang tiếng là kẻ vô tình khi đã thẳng tay đá bay “người xưa” ra khỏi cuộc đời.
Tắt máy, An đứng dậy rồi ung dung đi vào phòng tắm để đánh răng và chuẩn bị ngủ khì.
*****
“Tao chọn mày, không chọn mèo. Đánh cũng vì mày, chẳng phải Băng.”
Giời ạ, những lời vừa rồi đáng lý ra Phong nên nói cho An nghe từ ban nãy mới phải. Chứ giờ ngồi một mình trong phòng thế này, cậu có gào to cách mấy cũng chẳng đến được tai con bé đâu. Bực mình, Phong mới đưa tay lên và vả cho cái miệng vô dụng mấy phát kêu bôm bốp. Lỗi lầm chẳng những ở mồm mà ra, Phong còn cho rằng phải chăng là do tay “thối” nên mới có chuyện đụng đâu hỏng đó nhiều lần đến vậy. Nghĩ thế, cậu liền đưa tay lên mũi kiểm chứng ngay tức thì. Đang hửi hửi đánh hơi, Phong bỗng đần mặt ra trông thấy khi nhận ra hành động này có phần điên rồ. Vội vàng hạ tay xuống, cậu chàng làm bộ bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra rồi tặc lưỡi và nói:
“Thôi kệ, ‘người tính không bằng trời tính’ mà. Đâu phải hoàn toàn tại mình đâu.”
Ngưng trách cứ bản thân, Hoài Phong liền đặt ngay chữ “số” lên bàn cân để than vãn. Hết buổi hẹn hò đổ vỡ lại lỡ luôn cả cơ hội giải thích hiểu lầm, từ sáng tới giờ cậu chẳng gặp được việc gì tốt đẹp hết cả. Và tuy hơi chán đời nhưng Phong lại chẳng dám mở lời chia tay với “nó”, cậu chỉ biết ngồi đó đạp chăn đá gối và la lối đầy bất mãn mà thôi:
“Chết tiệt! Đen đủi đến thế là cùng.”
Có điều, than thân trách phận thì ít, Phong giận An mới là nhiều. Mang tiếng là bạn đặc biệt từng ấy thời gian, lẽ nào An không hiểu tính Phong ghét giải thích lòng vòng. Lần đầu tiên phải làm việc đó, đương nhiên cậu không thể tránh khỏi ngập ngùng ngắc ngứ. Ấy thế mà con bé cứ nóng vội bỏ về như thế, thật Phong cũng đến bó tay hết cách mất thôi. Dỗi rồi, Hoài Phong quyết định nghiêng mình ôm gối ngủ khò đây, chẳng thèm nghĩ tới con bé đáng ghét ấy nữa đâu.
Có điều, cậu chàng đã vặn vẹo ngang dọc cả tiếng đồng hồ rồi mà hai con mắt vẫn mở to thao láo có khổ không cơ chứ? Nguyên do cũng bởi, cái đầu bướng bỉnh cứ bận nghĩ tới An mãi chẳng chịu dừng. Có điều, ngẫm kỹ, Phong lại thấy tội nghiệp An biết mấy. Này nhé, khách quan mà nói thì Phong quả thật phải gật đầu tán thành rằng Bảo An là một cô gái có vẻ ngoài ưa nhìn và dễ lấy được thiện cảm của đối phương. Chẳng trách bọn con trai cứ dai đuôi theo đuổi con bé. Nghĩ mà bực! Cơ mà nhớ tới việc An đã vứt bỏ hết những thứ đó để lẽo đẽo theo đuôi mình, Phong bỗng thấy thoải mái hơn hẳn.
Có điều, chẳng cần biết là bởi “Yêu cho roi cho vọt” hay vì ghét nên chẳng thể nói ngọt vài câu nhưng những hành động và câu từ thô lỗ của Phong rõ ràng đã khiến An thấy tủi thân vô cùng. Giây phút Bảo An hai mắt ngấn lệ, run run nói lời từ bỏ, Hoài Phong đã nhìn thấu được những thiệt thòi và mệt mỏi trong suốt quãng thời gian dài con bé “cầm cưa”. Và cậu muốn bù đắp cho An.
Chẳng chần chừ do dự thêm nữa, Hoài Phong phải giải thích rõ ngọn ngành câu chuyện cho An hiểu ngay mới được. Cậu lo sợ con bé sẽ giống như cậu lúc này, ôm một đống tâm tư rồi lại thao thức suốt cả đêm dài. Bất chấp hết những ma ma quỷ quỷ khi trời đã quá nửa khuya, Hoài Phong liền vội vàng sải rộng bước chân băng qua con ngõ tối tăm mù mịt, thẳng đường xông vào quán “net”. Dọc suốt đoạn đường dài phi tới đây, cậu chàng không ngừng vận dụng hết vốn liếng từ vựng thơ văn tích lũy được hơn chục năm qua để soạn ra một tin nhắn giải thích nghe thật hoa mỹ, dễ xuôi lòng người. Ai dè, vừa đăng nhập vào Facebook và lần mò tới tài khoản của An, Phong đã bị dòng thông báo kia làm cho đen kịt mặt mày mất rồi.
“Không có nội dung”
Khóe môi giật giật, Hoài Phong thật không thể tin nổi vào hiện thực phũ phàng trước mắt. Đành rằng lỗi lần này của Phong to thật to nhưng An cũng không thể vì thế mà quay lưng cạch mặt với cậu nhanh chóng đến vậy chứ? Một phút tủi thân, Phong thấy tiếc thương cho bao tháng ngày đã đứng ra làm bình phong đỡ đạn cho An lắm đấy.
“Hay là khóa Facebook rồi?”
Có thể lắm, bởi An lúc nào cũng thích “chuyện bé xé ra to” thôi. Có khi vì chuyện giận dỗi cá nhân vừa rồi, con bé lại tự “nhồi” thêm vào mình tí chút ấm ức nữa để quay lưng sang hờn cả thế giới cũng không biết chừng. Phong hiểu rõ tính con bé đó mà. Đâu có như An, chẳng chịu quan tâm đến sở thích và bản tính của Phong gì cả. Và để kiểm chứng cho ý nghĩ đó, Hoài Phong bèn phũ phàng gặt phắt cậu con trai ngồi máy kế bên sang một bên và tự tiện sử dụng tài khoản Facebook của cậu ta. Đã chẳng xin phép đàng hoàng thì chớ, Phong còn lập tức quay qua nạt nộ con người xấu số kia khi phát hiện tên An nằm ngay đầu danh sách tìm kiếm của hắn.
“Quen à?”
“Không, không quen ạ. Chỉ biết thôi ạ. Em là đàn em khóa dưới, chỉ định vào Facebook của chị ấy để tìm một người bạn thôi ạ. Cũng chưa từng nói chuyện hay gặp mặt chị ấy lần nào đâu ạ. Em thề, em không có ý đồ gì đâu...”
Huơ tay lắc đầu, cậu học sinh tội nghiệp vội vàng nói cả tràng dài giải thích. Cũng phải, trông thấy vẻ mặt hằm hằm của Phong, cậu ta không phát sợ mới là lạ. Ấy thế mà Phong chẳng thèm nghe hết lời cậu em nói đã liền quay lại với màn hình máy tính rồi. Sau cái “click” chuột và nhận được dòng thông bão y như ban nãy, Phong bèn thở phào nhẹ nhõm vì biết hóa ra là An chỉ đang “ở ẩn” mà thôi.
Định ngồi xuống và chơi vài ván điện tử cho đỡ ngứa ngáy chân tay nhưng lại nhớ ra mai là bắt đầu công cuộc hoán đổi vị trí với An rồi, vậy nên Phong đành đứng dậy và phủi mông ra về.
“Từ ngày mai, mày sẽ được tao bám đuôi, An ạ.”
*****
Hôm nay Hoài Phong đi học sớm, đồng hồ mới điểm sáu rưỡi cậu chàng đã ngồi thù lù một khối nơi xó lớp quen thuộc rồi. Sự việc lạ thường này quả khiến cho tất thảy dân cư “khu tập thể 11A6” không thể không xôn xao bàn tán. Trông kìa, trông kìa, lũ chúng nó cứ ra một tiếng “Ô”, vào một tiếng “Ố”, tay trái tay phải đồng loạt chĩa về phía Phong mà chỉ chỉ trỏ trỏ tỏ vẻ ngạc nhiên, thật muốn bức cậu tức chết đây mà. Ghét!
Rung đùi tỏ vẻ sốt ruột, Hoài Phong không ngừng nhoài cổ về phía cửa lớp và mong ngóng bạn Trí. Chẳng phải nhớ nhung hay tự dưng muốn trông thấy mặt đâu, chỉ tại Phong đang có việc cần nhờ tới cậu ta đó mà. Chả là nhà Trí có một cửa tiệm nhỏ chuyên buôn bán điện thoại cũ và như đã biết thì cái máy của Phong đã “ngủm củ tỏi” từ chiều tối hôm qua mất rồi. Tiền thì chẳng có, khó khăn thế này, Phong quả chỉ biết trông cậy vào Trí mà thôi. Phong đã dặn đi dặn lại rằng sáng nay phải đi sớm rồi, ấy thế mà “con cú ngủ ngày” này mãi chẳng chịu ló mặt đến lớp gì cả, thật khiến Phong đứng ngồi không yên mà. Âu cũng bởi cậu đang nóng lòng muốn gọi cho An đó thôi.
Vì trong đầu bây giờ chỉ hiển hữu hình ảnh khuôn mặt Trí nên Phong chẳng hề hay biết Băng đã yên vị cạnh mình suốt nãy giờ. Thấy cậu bạn đang tập trung cao độ thế kia, Băng thực lòng cũng không muốn mở miệng làm phiền chút nào đâu. Có điều, những băn khoăn về câu chuyện hiểu lầm hồi tối qua cứ quanh quẩn nơi đầu lưỡi, buộc Băng phải dày mặt phá đám. Lay lay người Phong, cô bé thỏ thẻ gọi:
“Này ông ơi.”
Giật bắn mình bởi sự động chạm của người bạn cùng bàn, Phong mới dịch mông vội vào phía trong né tránh như một phản xạ tự nhiên. Mất mấy giây để tĩnh tâm, cuối cùng Phong mới chán nản “Hả?” một tiếng khi nhận ra người vừa gọi chẳng phải kẻ cậu cần.
“Chuyện tối hôm qua...”
Băng còn đang ngập ngừng chưa nói xong câu, Phong đã nhanh nhảu chặn họng cô bé bằng chất giọng vô cùng dõng dạc:
“Không cần quan tâm. Để tao tự lo được rồi.”
Những lời này của Phong, nếu đặt trong một hoàn cảnh khác, Băng nghe xong ắt hẳn sẽ vui lắm đấy. Còn như trường hợp hiện tại thì lại khiến cô bé buồn thêm rất nhiều. Nó giống như một lời tuyên bố, rằng Băng có cố cũng chẳng thể chen chân được vào trong câu chuyện của hai người họ. Cũng đúng thôi, An “cuồng” Phong đến thế, thử hỏi có giận dỗi nào mà cậu không thể dỗ dành? Và dù ngoài mặt làm ngơ, nhưng Băng tin rằng trong lòng Phong hẳn là luôn để ý tới An, lúc nào cậu cũng muốn hoàn thiện mình vì con bé. Nay xảy ra sự việc này, đối với riêng cậu mà nói thì quả là “trong cái rủi lại có cái may”, bởi lẽ nhân đó, Phong có thể ghi thêm điểm trong mắt Bảo An được rồi.
Tuy chẳng lấy gì làm vui vẻ cả, song Băng cũng gắng mỉm cười và nói:
“Vậy thì tốt quá. Chắc chỉ có ông mới giải quyết được thôi. Chứ tôi từ tối qua tới giờ gọi cho An mãi chẳng được.”
Được tâng bốc, Hoài Phong bèn tít mắt cười sung sướng, ra sức gật gù tỏ vẻ tán thành lắm. Chẳng những thế, chàng ta còn nói bồi thêm một câu thế này:
“Người đặc biệt quan trọng mà.”
Vênh vênh tự đắc thế thôi, chứ thực chất Phong đang cảm thấy hoang mang và thiếu tự tin vô cùng. Không hiểu sao đợt này cãi nhau, Phong cứ có cảm giác rằng An sẽ chẳng chủ động làm hòa với mình như những lần trước nữa. Chốc nữa gọi điện, nhỡ ra con bé không thèm bắt máy alo thì Phong sẽ mất mặt và bẽ bàng trước ông bạn vàng cũng như nàng lớp trưởng này lắm. Để đảm toàn danh dự và sự tự tôn, Phong tính sẽ trốn tiệt trong nhà vệ sinh và liên tục bấm số tới khi nào An chịu nhấc máy thì cậu mới quay lại đây để tiếp tục ra oai với lũ bạn. Ngờ đâu...
Cạch!
Đặt cái điện thoại ngay ngắn trước mặt Phong, Trí yêu cầu đầy thách thức:
“Đấy, gọi đi.”
Sớm không tới, muộn không tới, gã bạn tốt này cũng thật biết chọn thời điểm để xuất hiện quá đi thôi. Quay lại nhìn Trí đầy trách móc, Phong quả rất muốn nhảy vào giựt giựt mái tóc cho hỏng tung bung bét kiểu đầu mà cậu ta mới vuốt. Cơ mà, giờ lại đang phải nhờ cậu Trí thế này, Phong thật không nỡ ra tay đánh bạn, đành run run cầm máy và thực thi ngay tức thì.
Thấy Phong lề mề mãi chẳng xong, Băng nóng lòng cho rằng cậu không nhớ số bèn đưa ngay điện thoại của mình ra trước mặt cậu tỏ ý muốn giúp đỡ:
“Này ông ơi.”
Hiểu ý Băng, Phong bèn từ tốn lắc đầu thay cho câu trả lời và đôi tay vẫn loay hoay với những hàng phím số. Trí đứng đằng sau còn phụ họa thêm đôi lời khẳng định rằng:
“Ôi dào, thằng này lại chẳng thuộc làu số An ấy chứ. Nó mà quên thì để anh Minh nhớ hộ à?”
Đồ bạn đểu, Trí thừa hiểu Phong cực kỳ dị ứng với tên và những thứ liên quan đến chàng công tử kia, ấy thế mà cậu ta còn đặc biệt nhấn mạnh hai tiếng “anh Minh” thật khiến Phong nghe xong mà tức đến run cả người. Trông ra điệu bộ khác thường của Phong, Trí bèn khôn khéo hắng giọng chuyển đổi chủ đề ngay lập tức:
“Thôi đừng ‘câu giờ’ nữa, gọi đi. Yên tâm, tao không nghe trộm như lúc nãy nữa đâu. An nhấc máy cái, tao biến luôn, không làm phiền. Được chưa?”
Bị dồn đến bước đường cùng, Phong chẳng tìm đâu ra lối trốn chạy nữa rồi, đành bấm nhanh nút gọi và nhắm chặt mắt cầu nguyện một phép nhiệm màu. Không phải chỉ vì sĩ diện thôi đâu, cái chính là bởi Phong thấy nhớ giọng An nói lắm rồi. Ai dè, tiếng An còn chưa vang, Phong đã nghe thấy inh oi bên tai mệnh lệnh của Trí:
“Bật loa ngoài lên.”
Nghiến răng ken két để câu chửi không bị văng ra khỏi miệng, Hoài Phong ấn thật mạnh ngón trỏ vào chữ “Loa” trên màn hình cảm ứng như thể muốn nghiền nát nó luôn vậy. Phong thành tâm khấn vái xin xỏ lắm và cậu tin rằng ông Trời thể nào cũng sẽ mủi lòng thương mà đáp ứng mong ước nhỏ nhoi của cậu. Mỗi tội lại bị Trí phá đám, thế nên là...
“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”
Khi giọng nói quen thuộc kia vang lên, cũng chính là lúc Trí ôm bụng cười vang sảng khoái. Sau bao nhiêu năm bị Phong mang ra trêu trọc và làm cho bẽ mặt trước “bè lũ bạn hiền”, cuối cùng hôm nay Trí cũng có dịp trả thù. Vừa được ra lệnh cho Phong, lại còn được cười cợt trên nỗi đau của cậu nữa chứ, Trí lấy làm hả hê lắm.
Trông thấy bản mặt đen kịt của Phong lúc này, Băng có điềm tĩnh cách mấy cũng không giữ nổi miệng mà phì cười một tiếng khe khẽ.
“Đã bảo rồi, cái thằng ‘hết hạn sử dụng’ như mày thì An cũng chỉ đối xử như bao người khác thôi. Tinh tướng!” Vỗ vai Phong giả bộ “an ủi”, Trí ngoạc mồm cười hô hố đầy khả ổ và tuôn lời châm chọc.
Vừa hay khi ấy trống trường vừa điểm, giờ truy bài đã tới, cậu học sinh Trí thường ngày tìm cách trốn tránh nay lại có nhã hứng với tiết học này tới lạ. Vừa thung thăng ôm cặp về chỗ, Trí vừa thay mặt lớp trưởng hắng giọng hô to:
“Tất cả về chỗ, lôi hết sách vở ra để cán bộ lớp kiểm tra.”
Vì đằng nào cũng mất mặt rồi nên Phong chẳng tội gì mà phải đi đâu đó xa xôi để gọi cho An nữa. Cậu chàng cứ thế ngồi tại chỗ và bấm số liên hồi, mặt kệ thế giới chung quanh. Sau hai tiết miệt mài và kiên trì gọi điện, rốt cuộc thì kết quả vẫn chẳng khả quan hơn chút nào. Rõ khổ, cả đêm qua Phong gần như thức trắng vì bận soạn trước lời giải thích ra giấy để sáng nay có thể nói rõ ngọn ngành với An, thành thử bây giờ mắt cậu mới cay xè thế này đây. Tạm gác máy lại đã, Phong lấy cặp rỗng làm gối và từ từ gục xuống đỏ ngủ bù cho hồi tối qua, trong đầu thầm nghĩ:
“Mệt rồi, chẳng cố nữa. Đành đợi đồ chân ngắn hết dỗi rồi chủ động gọi cho mình vậy.”
Ý nghĩ vừa kết thúc, cũng là lúc đôi mắt Phong bất chợt mở choàng vì giật mình nhớ ra An nào có biết số mới này đâu cơ chứ. Đứng bật dậy và khoác balo lên vai, Phong nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi chỗ ngồi. Vì An, cậu phải đi làm lại sim ngay mới được.
Nhận ra Phong có ý định bỏ học giữa buổi, Lệ Băng liền nhanh miệng nhắc nhở:
“Hai tiết sau là môn của cô chủ nhiệm đấy. Ông đi đâu?”
Nhưng Phong không nghe, cũng chằng buồn đáp lời, cậu chàng cứ thế hăng hăng tiến về phía trước. Thấy vậy, Trí cũng vứt toẹt bộ bài đang chơi dở cùng đám bạn mà trèo bàn vượt ghế chạy đuổi theo Phong, bỏ mặc tiếng réo gọi của những kẻ ở lại:
“Thằng kia, mày sắp thua nên tìm cách chuồn à?”
*****
Sự việc tối hôm qua, An không muốn để cho Linh và Kỳ biết chút nào. Một phần vì An chẳng còn tâm trạng để mà kể lể than vãn nữa và phần quan trọng hơn là bởi con bé sợ mối quan hệ giữa bốn đứa sẽ bị chuyện kia làm cho ảnh hưởng. Nghĩ mà xem, Kỳ thương chị họ như thế, nếu biết được chuyện, thể nào cậu chàng cũng sẽ chơi trò mặt lạnh với Băng cho coi. Còn Linh thì sao nhỉ? Hoặc là đứng về phía An và để cho Băng bị cả nhóm cô lập. Hoặc là vì bênh Băng, Linh với Kỳ sẽ xảy ra xích mích. Và dù là trường hợp nào đi chăng nữa, An đều không muốn nó xảy ra đâu. Vậy nên, An thấy cứ giấu nhẻm chuyện kia đi vẫn là tốt nhất.
Cho rằng An không giỏi nói dối nên từ khi vào lớp tới lúc tan trường, cứ chốc chốc Linh lại nhìn thẳng vào mắt con bé và dò hỏi:
“Khóa Facebook vì mục đích học hành á? Mày nói thật đó hả? Không còn lý do nào khác đấy chứ? Hay cãi nhau với Phong?”
Nhưng đấy là do Linh chưa biết đó thôi, chứ từ ngày quen Phong tới giờ, khả năng nói dối và giả bộ của An cũng tăng lên đáng kể đấy. Thế nên Linh có cố cách mấy cũng chẳng làm khó được con bé đâu. Ngay như lúc này đây, dù bị tra khảo bất ngờ nhưng An vẫn giữ nguyên được điệu bộ thản nhiên và bĩnh tĩnh đến lạ. Nhoẻn miệng cười tươi, con bé gật rụp đầu trả lời:
“Ừ!”
Chỉ tiếc rằng vừa dắt xe tới gần cổng trường, đóa hồng xinh đang hé nở kia bỗng chốc héo tàn khi An trông thấy dáng Hoài Phong đứng đợi phía bên kia đường. Nghĩ bằng chân thôi, An cũng thừa biết cậu đến đây để tìm gặp con bé. Nếu là ngày trước thể nào An cũng vứt xe lại cho đôi trẻ kia xử lý còn mình thì sẽ ton ton chạy đến bên và cùng Phong sánh bước đi về. Cơ mà bây giờ lại khác, đến nhìn mặt An còn chẳng muốn nói gì đến việc cùng cậu đi bộ cả quãng đường dài. Có điều Phong đứng sừng sững ngay giữa lối cổng to thế kia, lại thêm cậu Trí co ro nơi mép cổng nhỏ nữa chứ, An thật muốn né cũng chẳng được. Con bé buộc phải tìm lối đi khác thôi.
Đẩy cái xe sang cho Linh cầm, Bảo An nói vội đôi lời nhờ vả:
“Mang xe về nhà ông bà nội giúp tao nhá. Tao phải quay lại có việc gấp.”
Rồi mặc cho cả Linh lẫn Kỳ đồng loạt gọi tên, An cứ giả bộ không nghe thấy và cắm đầu cắm cổ nhắm hướng sân sau mà chạy, chẳng dám ngoái đầu nhìn lại lấy một giây. Nhờ phước của Phong, hôm nay An lại được chui qua cái lỗ chó năm nào rồi.
Sau khi đi làm lại sim điện thoại xong, Phong chẳng buồn quay lại lớp học nữa, liền tới thẳng trường An đứng đợi. Đã phải lôi cả Trí đến để “canh” cùng, Phong tin chắc thể nào cũng gặp được An. Ai ngờ...
“Ơ Phong, chờ An à?” Vừa huơ huơ tay trước mặt gây sự chú ý, Trúc Linh vừa hớn hở hỏi thẳng vấn đề.
Do não bộ và đôi mắt đã được cài đặt chế độ tìm kiếm Bảo An, thế nên nếu không phải con bé thì dù có đứng ngay sát cạnh, Hoài Phong cũng chẳng hề quan tâm, hay biết. Giờ nghe có người gọi tên, cậu mới giật mình trông sang bên cạnh và thấy cặp đôi Linh – Kỳ đang nhăn nhở cười chào.
Hoài Phong vốn định gật đầu đáp đúng nhưng lời còn chưa được nói ra đã bị Bảo Kỳ chặn họng bằng một thông tin đáng thất vọng:
“An vừa bỏ đi đâu rồi ấy. Đây này, nhờ bọn tôi mang xe về hộ đây này.”
Hoài Phong thừa thông minh để hiểu An chưa kể cho hai người kia biết về sự việc lần này. Cậu đoán là vì nó có liên quan tới Băng. Thôi được, Phong tôn trọng quyết định của An, con bé đã không muốn giấu cậu cũng chẳng đứng đây nói dông nói dài với đôi trai tài gái sắc kia làm gì. Huống hồ, cái miệng Phong vốn rất lười nhác mà.
Đánh mặt sang phía Trí, Phong chẹp miệng trình bày:
“Thằng bạn tới đây gặp mặt xin lỗi người yêu. Tôi đi theo nói đỡ nó mấy câu ấy mà.”
Nghe vậy cả Linh và Kỳ đều đồng loạt quay qua nhìn chằm chằm Trí đang thộn mặt đứng ngẩn tò te một góc và đợi cái gật đầu xác nhận từ cậu ta. Thấy Phong lăm lăm nắm đấm dọa nạt, Trí chán lắm rồi định bụng chẳng muốn giúp nữa đâu. Lôi hết chút thật thà vốn có đặt nơi đầu lưỡi, Trí dõng dạc đáp:
“Thật ra thì...”
Cũng may là Phong kịp thời hối lỗi, nhanh nhảu chắp hai tay lên làm bộ khẩn khoản van xin nên Trí mới niệm tình mà thu lại lời nói. Mất mấy giây để ho sặc sủa vì cố kìm nén cơn cười trước điệu bộ của Phong, Trí mới gật nhanh cái đầu vào hùa với Phong:
“Ừ đúng. Đứng đợi người yêu tôi đấy, không phải người yêu nó đâu.”
Thu lại vẻ hình sự điều tra trên gương mặt, Linh và Kỳ “à à” lên mấy tiếng ra điều đã hiểu. Xong xuôi, đôi trẻ liền vẫy tay tạm biệt và phóng xe đi ngay tắp lự. Bấy giờ, Trí bèn nhảy vọt tới chỗ Phong và giả bộ ngây ngô ngơ ngác hỏi:
“Ô thế ra Minh An nhà tao học ở đây à?”
Gạt phắt bộ mặt nhăn nhở của Trí sang một bên, Phong chẳng nói chẳng rằng liền hậm hực quay gót bỏ đi luôn. Chơi với nhau bao nhiêu năm rồi nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Trí được trông thấy bộ dạng giận dỗi kiểu này của Phong. Xem nào, nhìn cũng đáng yêu đấy chứ. Và Trí không muốn cảnh hay hiếm có này trôi qua nhanh chóng đâu.
Đưa tay lên xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi, Trí chẹp lưỡi một cách buồn đời và nói vài lời tiếc thương cho số phận hẩm hiu của gã bạn thân:
“Da đã đen, số lại còn nhọ nữa chứ. Tội nghiệp! Tội nghiệp quá!”
Giữ nguyên bộ mặt cau có, Hoài Phong tiếp tục bước đều, đều bước, hai cánh môi khép chặt chẳng chịu hé ra chút nào.
“Người ta nói ‘Đỏ bạc đen tình”, hay bọn mình thử đánh con đề đi Phong.”
Đưa ra lời gợi ý kia, âu cũng bởi Trí muốn tìm trò vui giúp tâm trạng Phong được khá lên thôi mà. Ngờ đâu, Phong xấu xa chẳng hiểu cho tấm lòng bao la rộng lớn của Trí. Đã vậy, cậu ta còn thẳng tay vỗ mạnh vào đầu Trí và giở giọng quát nạt nữa chứ.
“Đánh cái đầu mày ý.”
Xong xuôi, Phong bèn sải rộng bước chân hơn nữa và cắm đầu đi thẳng về phía trước, trong đầu không ngừng chửi rủa lão bạn đểu dám lợi dụng chuyện buồn của bạn để bày trò hên xui. Chẳng trách khi nãy, Trí cứ liên tục gặng hỏi ngày sinh tháng đẻ hay bất cứ con số nào liên quan tới Bảo An.
Không bị Trí đi theo quấy rầy nữa, Phong bấy giờ mới có thể thoải mái nghĩ tới An. Chiến dịch bám đuôi ngày đầu tiên xem như thất bại, Phong đang tự hỏi cảm giác của An khi xưa có giống cậu lúc này không nhỉ? Hụt hẫng và nhớ nhung đến vô cùng. Nhưng rồi Phong lại cười buồn và phủ nhận câu nghi vấn mình vừa đặt ra:
“À không, dù sao mày ngày ấy cũng được gặp và còn đèo tao về nhà nữa chứ. Đâu có thiệt thòi, thê thảm như tao bây giờ.”
Hóa đau thương thành động lực, Phong sẽ không vì thế mà nản lòng bỏ cuộc đâu. Quyết rồi, Phong nhất định đeo đuổi An đến cùng.
“Sáng sớm mai, mày sẽ được gặp tao ngay trước cổng nhà.”
Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt Yêu Cậu Học Sinh Cá Biệt - Còi