Trên mỗi ngọn núi đều có những lối đi mà khi đứng dưới thung lũng, bạn không thể nhìn thấy được.

James Rogers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
uổi tối hôm nay Quân Lâm về rất sớm, thấy tôi đang lúi húi dọn đồ anh lên tiếng hỏi: “Nghe nói hôm nay em đã gặp Mục Thanh Vân?” “Vâng”.
Tôi cũng có gặp cả Tố Hành vậy sao anh lại không hỏi? “Hắn đã nói gì với em?” Tôi hơi nhíu mày một chút rồi mới quay sang nhìn Quân Lâm để xem vẻ mặt anh lúc này thế nào, trong lòng thầm lo lắng không biết có phải là anh đang nghi ngờ giữa tôi và Mục Thanh Vân có gì đó mờ ám hay không? Thấy vẻ mặt Quân Lâm chỉ đăm đăm chứ không cáu giận tôi bình tĩnh đáp: “Không nói gì đặc biệt cả”.
Tôi vốn cũng định đem những chuyện Mục Thanh Vân nhắc nhở kể lại cho Quân Lâm nhưng lại sợ Quân Lâm hòai nghi động cơ của Mục Thanh Vân, không khéo lại còn xuyên tạc thêm nữa thì lại rách việc, chi bằng im lặng cho xong.
Hơn nữa tôi nghĩ người thông minh như Quân Lâm hẳn là đã nắm rõ tình thế của mình và cũng biết mình nên làm gì.
Quân Lâm nhìn tôi với vẻ hồ nghi một lúc rồi cũng buông tha cho tôi, không hỏi thêm gì nữa.
Có lẽ anh cũng hiểu được mỗi người đều có những bí mật và mảnh trời riêng của mình nên cả hai đều phải tôn trọng khoảng trời riêng đó của nhau.
Đêm hôm đó tôi có một giấc mơ kì lạ, tôi mơ thấy Tử Đàn đứng trước mặt tôi lặp đi lặp lại câu nói: Nếu năm đó Quân Lâm không say rượu anh ấy sẽ không nhầm cô với….
Còn tôi thì cũng cứ ngây ngốc lặp đi lặp lại câu hỏi: “Nhầm tôi với ai, với ai?…” Nhưng dù có lặp lại đi hàng trăm lần tôi cũng không thể tìm được đáp án.
Sáng sớm hôm sau chúng tôi trở lại Điệp trang, lúc này Ngọc Nhiễm đã rời đi, ở Điệp trang chỉ còn lại vợ chồng Anh thẩm.
Gặp lại tôi, bọn họ rất vui mừng, Anh thẩm còn xúc động tới nỗi lệ rơi lã chã: “Tôi còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ngài nữa”.
Quân Lâm không đành lòng: “Em nhìn em kìa, làm cho Anh thẩm khóc thành thế kia”.
Tôi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, cái con người này sao chỉ thích bỏ thêm dầu vào lửa mà không bao giờ nghĩ tới việc giúp người khác dập lửa cả.
Đêm hôm đó Linh Linh đưa Tử Mĩ về lại Điệp trang.
Vừa nhìn thấy chúng tôi Tử Mĩ lao vào lòng Quân Lâm, bé có vẻ nhớ anh hơn là nhớ tôi.
Mà cũng đúng thôi bởi vì gần nửa năm nay hai cha con chưa gặp mặt nhau, khó trách hai người nhớ nhung nhau đến vậy, cứ ôm chặt lấy nhau mãi không rời ra.
Linh Linh cười nói: “Giờ thì cả nhà em đã đoàn tụ rồi nhé, vui vẻ rồi đúng không?”.
“Có lẽ là thế”.
Tôi xoa xoa gáy, đêm qua ngủ không sâu nên tinh thần tôi có chút mệt mỏi.
Vài đêm tiếp theo cơn ác mộng kia vẫn cứ đeo bám lấy tôi khiến cho tôi luôn căng thẳng áp lực, có đêm giật mình tỉnh giấc, cả người đẫm mồ hôi, thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.
Buổi tối hôm đó Anh thẩm mang sữa nóng lên cho tôi, bà âu yếm nói: “Cô nghỉ ngơi sớm chút đi, mấy hôm nay tôi thấy tinh thần của cô hơi sa sút”.
“Vâng”.
Tôi ngáp dài một cái rồi cầm lấy ly sữa uống cạn.
Anh thẩm nhìn tôi uống xong, bà không đi ngay mà khẽ nói: “Cô phải bảo vệ bản thân cho thật tốt, thiếu gia không thể sống mà không có cô”.
“Ai bảo thế nào?” Tôi cười cười.
“Không có tôi, nửa năm nay Quân Lâm vẫn sống rất tốt đấy chứ!” “Cô không hiểu được đâu, sau khi cô rời đi, rất lâu sau đó thiếu gia tự nhốt mình trong phòng, mặc cho lão gia và lão phu nhân ở bên ngoài gọi cửa thảm thiết, ngay cả Đỗ tiểu thư cũng đến khuyên bảo nhưng ngài ấy không gặp mặt bất kỳ ai cả.
Đây là lần thứ hai tôi thấy thiếu gia trong tình trạng này đấy”.
Anh thẩm kể lại.
“Vậy sao? Thế lần đầu là thế nào?” Tôi tò mò.
“Đó là vài năm sau khi ông nội thiếu gia qua đời.
Vào một mùa hè, lão gia đưa thiếu gia đến Điệp trang nghỉ, mọi việc đang rất tốt đẹp cho đến một hôm thiếu gia đi tham dự một yến hội trở về, không hiểu lý do gì mà ngài ấy nổi giận đến mức cứ nhốt mình ở trong phòng, ai gọi cũng không chịu bước ra”.
Anh thẩm vừa nghĩ nghĩ vừa từ từ nói.
“Sao lại như vậy?” Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
“Tôi cũng không rõ lắm”.
Anh thẩm dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Tôi còn nhớ là lúc đó Đỗ tiểu thư cũng đến đây để khuyên bảo thiếu gia nhưng ngài ấy cũng không hề để ý.” Tiệc ư? Mùa hè à? Chẳng lẽ chính là buổi tiệc hôm đó? Vừa nằm tôi vừa miên man suy nghĩ cho tới khi trôi vào giấc mộng đẹp.
Đêm hôm đó tôi lại mơ thấy giấc mơ cũ nhưng khác với mọi hôm là trong giấc mơ hôm đó tôi thấy rõ những cảnh tượng mà tôi đã trải qua vào mùa hè năm đó, giống như hồi ức đột nhiên quay trở lại vậy.
Quân Lâm bước từng bước về phía tôi, trên người anh tỏa ra mùi rượu nồng nặc, tôi không ngừng giãy giụa và gào thét nhưng anh không buông tôi ra, miệng vẫn kêu to: “Tố Hành, Tố Hành…” Tôi bỗng dưng bừng tỉnh và bật người ngồi dậy.
“Là Tố Hành, hóa ra anh đã từng nhầm em với Tố Hành….”.
Tôi mở to mắt nhìn anh ta.
Quân Lâm lúc đầu hoảng hốt trước phản ứng bất ngờ của tôi sau đó mới dần bình tĩnh lại lẳng lặng nhìn tôi.
Ánh trăng bên ngoài chiếu rõ khuôn mặt anh lúc này, tôi thấy rõ ánh mắt của anh rất ảm đạm, linh tính mách bảo cho tôi biết chuyện xảy ra ngày hôm đó chắc phải có ẩn tình khó nói.
“Rốt cuộc thì năm đó chuyện gì đã xảy ra vậy anh?” Dù gì tôi vẫn phải nhìn thẳng vào sự thật.
Phải một lúc lâu sau Quân Lâm mới nói: “Em thực muốn biết sao?” “Vâng”.
Tôi gật đầu lia lịa.
Quân Lâm cất giọng trầm thấp để đưa tôi về miền ký ức xa xưa: “Mùa hè năm ấy, anh đang nghỉ hè sau khi kết thúc năm học đầu tiên tại trường Đại học, anh và ba đến đây để tham dự Hội chợ triển lãm Thượng Hải.
Người chủ trì tổ chức Hội chợ đó là cha đẻ của Tố Hành vì thế Đỗ Hạo Hành cất công từ mỹ về để hỗ trợ ông ấy.
Đêm cuối cùng, bọn họ tổ chức tiệc chúc mừng thành công của hội chợ, anh và ba cũng được mời tham dự, Tố Hành không hiểu vì sao cũng bất ngờ xuất hiện tại buổi tiệc đó.
Trong buổi tiệc, anh và cô ấy chỉ nhảy với nhau vài điệu.
Có lẽ anh không bao giờ có thể quên được buổi tối ngày hôm đó, Đỗ Hạo Hành tươi cười tiến đến cạnh anh, trên tay là ly rượu chúc mừng thành công của Hội chợi, anh không nghi ngờ gì mà một hơi uống cạn.
Sau đó anh bắt đầu có cảm giác choáng váng, Tố Hành dìu anh vào phòng khách nghỉ ngơi nhưng khi tỉnh lại anh không thấy cô ấy đâu.
Lúc đó ý thức của anh rất mơ hồ, thân mình nóng rực lên và rất phấn khích, anh đã chạy qua rất nhiều phòng nhưng không thấy ai, cho đến khi bước vào một căn phòng……và thấy em đang ở đấy…” Nói tới đây Quân Lâm dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Cả đời này anh ghét nhất là bị người ta tính kế”.
“Là Đỗ Hạo Hành sao? Hắn ta hạ dược vào rượu của anh sao?” Tôi đã hiểu ra vấn đề.
“Đúng vậy.
Sau đó ba phái người âm thầm điều tra mới phát hiện ra đây là âm mưu do Đỗ Hạo Hành bày ra để tác hợp anh và Tố Hành” “Vì sao hắn ta phải làm thế? Quan hệ giữa anh và Tố Hành không phải rất tốt hay sao? Việc cưới xin chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, có đúng không?” Tôi không rõ Đỗ Hạo Hành vì sao lại phải làm như vậy.
“Bởi vì lúc đó hắn ta đang rất muốn anh và Tố Hành cưới nhau, để hắn ta lập tức mượn ảnh hưởng của Diệp gia củng cố thế lực của hắn ở Bank of Amer”.
Quân Lâm giải thích.
Khó trách Quân Lâm luôn căm ghét và đối nghịch với Đỗ Hạo Hành như vậy, xem ra là đều có nguyên do cả.
Tôi lại hỏi tiếp: “Anh và ba đã biết Đỗ Hạo Hành là kẻ ti bỉ như thế vì sao sau chuyện đó hai nhà Diệp Đỗ vẫn quan hệ tốt như vậy?” Còn có vẻ như chẳng bị ảnh hưởng gì nữa là đằng khác.
“Diệp gia và Đỗ gia là chỗ giao tình lâu năm, anh và Tố Hành từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, ba mẹ hai bên đều gán ghép anh và cô ấy từ bé nên mặc định là lớn lên anh và cô ấy phải cưới nhau, vì thế dù hai bên xảy ra chút hiểu lầm cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nhà.
Sau sự kiện đó hai nhà vẫn hi vọng cả hai sẽ nên vợ nên chồng.” Một chút hiểu lầm sao? Sự xuất hiện của tôi chỉ là chút hiểu lầm sao? Nhân sinh của tôi vì thế mà thay đổi mà bọn họ chỉ dùng hai từ “hiểu lầm” để giải thích sao? “Chẳng lẽ anh không hề hận Đỗ Hạo Hành chút nào sao?” Tôi hỏi Quân Lâm.
“Hắn ta đã làm qua nhiều việc quá đáng với anh như vậy…” “Đương nhiên là hận, nhưng anh cũng có chút cảm kích hắn”.
“Cảm kích nỗi gì cơ chứ?’ Tôi tò mò, không phải anh ghét nhất là bị người ta tính kế hay sao? “Bởi vì hắn đã mang em đến cho anh”.
Quân Lâm nhìn tôi trìu mến.
Tôi tựa đầu vào vai anh vai anh, đây là lần đầu tiên tôi cảm giác được Quân Lâm đang ở rất gần với tôi và cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng mình đang sở hữu hoàn toàn trái tim của anh.
Từ sau buổi tối hôm đó, mỗi khi ngồi một mình tôi đều nghĩ tới chuyện của Quân Lâm và Tố Hành, tôi nhớ tới lần đầu tiên gặp cô ấy ở trang viên, những chuyện đã xảy ra ở đó và lần cuối cùng tôi gặp cô ở bệnh viện.
Giờ đây tôi đã biết rất rõ ràng rằng Quân Lâm cũng đã từng yêu Tố Hành.
Bọn họ là một cặp đôi trong mơ nhưng vì sự xuất hiện của tôi, tất cả đã bị đảo lộn, Quân Lâm vì tôi mà đã tổn thương cô ấy vô số lần, khó trách Tố Hành hận tôi sâu như vậy, hóa ra tất cả đều có nguyên do của nó.
Ngày Bank of Amer đổi tân Tổng giám đốc tới càng gần mà Quân Lâm vẫn bình chân như vại, anh tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn có vẻ nhàn nhã hơn trước.
Nhớ tới những lời nói của Mục Thanh Vân tôi không khỏi bồn chồn lo lắng.
Vào một buổi sáng đẹp trời, tôi lấy hết can đảm để hỏi Quân Lâm: “Chẳng lẽ anh không hề lo lắng gì sao?” Quân Lâm tỏ vẻ hoang mang: “Em bảo anh lo lắng gì cơ?” “Đỗ Hạo Hành sắp trở thành tân tổng giám đốc của Bank of Amer rồi đấy” Tôi lo lắng thốt lên.
“Thế à?’ Quân Lâm nhìn tôi soi mói rồi cười ầm lên: “Hóa ra em cũng có quan tâm tới anh cơ đấy”.
“Thế thì sao nào?” Trước kia tôi quả thực luôn thờ ơ trước mọi sự liên quan tới Quân Lâm nhưng sau bao lần bị người ta tính kế tôi bắt đầu có thói quen quan tâm tới những gì đang diễn ra trong thế giới xung quanh mình.
“Em cứ an tâm, việc này không đến phiên em lo lắng”.
Quân Lâm tựa lưng vào ghế và tỏ ra rất ung dung.
Lát sau anh nói tiếp: “Nhưng mà ngày mai anh phải đi Mĩ một chuyến, em ở nhà chăm sóc Tử Mĩ cho tốt, không có việc gì thì đừng ra khỏi nhà, nhớ chưa?” Ngày thứ 5 sau khi Quân Lâm rời đi, tôi đọc báo và biết được Đỗ Hạo Hành đang bị Bank of Amer điều tra vì một khoản cho vay mờ ám.
Sự việc được tóm tắt ngắn gọn như sau: Ngân hàng An Ngân dự kiến thu mua công ty chứng khoán Mi Cách Với giá 15 triệu đô, tính ra là khoảng 3,5 đô la một cổ phần, phương thức thanh toán được thống nhất theo hai loại: Tiền mặt chiếm tỉ lệ 60% và cổ phiếu là 40%.
Vì có quan hệ thân thiết Với An Ngân nên Bank of Amer đồng ý cho An Ngân vay 2,5 triệu đô la theo hình thức vay ngắn hạn.
Sau khi Trung Tuấn Gia Hoa tung tin là sẽ tham gia vào cuộc đua lại Mĩ Cách, cổ phiếu của Mĩ cách đột nhiên tăng tốc kỉ lục, ước khoảng 18% so Với giá trước đó.
Cuối cùng An Ngân chiến thắng trong Vụ thầu này nhưng ngay sau đó họ phải cắn răng mua Mĩ Cách Với giá cao hơn giá dự kiến mua ban đầu trong khi vốn liếng đang không đủ.
Đỗ Hạo Hành và vài người thân tín đã lợi dung chức quyền tự ý cho An Ngân vay thêm 4 triệu đô nữa mà không thông qua ban lãnh đạo Bank of Amer.
Hiện nay lãnh đạo cấp cao Bank of Amer đã rất tức giận và ngay lập tức thông báo Sẽ cắt chức Đỗ Hạo Hành, ngoài ra còn lập một ủy ban điều tra Vụ việc để nhanh chóng đưa ra pháp luật.
Trên báo còn Viết, Bank of Amer đã tìm được ứng viên sáng giá cho Vị trí tân tổng tài lên là Kevin Smith, người ngày trước đây giữ Vị trí Giám đốc quan hệ toàn cầu Của Bank of Amer.
Nhìn kỹ ảnh người trên báo tôi mới nhậnra đây chính là người bạn thân Của Quân Lâm tên là Kevin mà tôi mới gặp mặt vài hôm trước.
Đen đủi cho Đỗ Hạo Hành, đúng vào thời khắc hắn ta đang là ứng cử viên sáng giá cho chức tân tổng giám đốc của Bank of Amer mà lại dính Vụ phốt đình đám này, cho dù kết quả điều tra có thế nào đi chăng nữa thì Vị trí tổng giám đốc hắn ta có mơ cũng không chạm tay vào được.
Xem ra hắn ta thực vô duyên Với Vị trí này.Tôi tự hỏi không biết Sự kiện này có ảnh hường xấu tới Trung Tuấn hay không? Tuy rằng Quân Lâm và Đỗ Hạo Hành có quan hệ không tốt, thậm chí có thể gọi là đối chọi gay gắt nhưng người ngoài đều biết rõ hai nhà Diệp Đỗ có mối quan hệ khăng khít, lại là thông gia nên nếu Trung Tuấn Quốc tế không được Bank of Amer hỗ trợ nữa thì Sẽ đi về đâu.
Người Xưa vẫn dạy: "Vinh cầu vinh, tổn hại cầu Tốn hại", trong trưởng hợp này tôi lo sợ là Trung Tuấn cung Sẽ bị tổn hại không ít.
Nghi đến đó tôi lại lo lắng cho Quân Lâm...
Buổi chiều hôm sau Quân Lâm trở về Điệp trang, Vừa thay quần áo xong anh lại lao vào thư phòng làm việc, ngay cả bữa tối cũng bảo Anh thẩm mang vào phòng.
Khoảng 8 giờ tối Từ Vĩnh An và Lưu Thiên Cử lần lượt đến đây và vào thẳng thư phòng bàn việc cùng Quân Lâm.
Chắc hẳn bọn họ đến bàn bạc Với Quân Lâm biện pháp để chèo chống Trung Tuấn Vượt qua Cơn bão gió này! Sau khi bọn họ vào thư phòng, tôi ngồi trên sofa đọc báo chí một lát rồi kêu to: "Anh thẩm" Thấy không ai trả lời tôi đành tự vào bếp pha trà và bê lên cho họ, Vừa đi tới gần cửa phòng tôi rất ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng cười sang Sảng trong phòng.
"Khó trách lúc đây ngài khư khư cố chắp tham gia đấu thầu dự án Mĩ Cách".
Đó là giọng Của Lưu Thiên Cử.
Sau đó lại đến giọng của Từ Vĩnh An: "Tôi vốn tưởng rằng ngài hành động theo cảm tính, không ngờ ràng ngài đã tính toán kỹ tất cả từ trước.
Nhưng quả thực lần này công tử ra tay bí hiểm quá, ngay cả chúng tôi cũng bị ngài lừa gạt".
"Tôi cũng không có ý đinh giấu giếm nhưng vì đại Cục chưa định nên tôi chưa muốn gây ồn ào".
Quân Lâm tỏ vẻ từ tốn.
"Nhưng mà....
chúng ta toàn lực giúp Kevin trở thành tổng giám đốc của Bank of Amer, ngài có thật Sự tin rằng sau này Kevin Sẽ báo đáp lại chúng ta không?" "Cứ yên tâm, tôi đã có tính toán từ đầu..." Vì quá chuyên tâm vào câu chuyện tôi không để ý là Tử Mĩ đã đứng ở cạnh tôi từ bao giờ.
Bé ngây thơ lên tiếng: "Mẹ, mẹ vào đây chơi Với con".
Tiếng bé Vừa vang lên thì tiếng nói chuyện bên trong ngừng hẳn, tôi xấu hổ nói: "Ngoan nào, để mẹ mang trà vào cho ba và các bác đã".
Sau đó gõ cửa đi vào.
Bước vào trong tôi thấy Quân Lâm đang ngồi ở chính giữa ghế sofa, Lưu Thiên Cử và Từ Vĩnh An ngồi ở hai bên.
Thấy tôi tiến vào cả hai đều đứng dậy cúi đầu chào rồi hỏi thăm vài câu.
Tôi đặt trà xuống rồi xin phép ra ngoài.
Ra đến ngoài tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hóa ra tất cả đều nằm trong một âm mưu cực kỳ hoàn hảo.
Từ khi Quân Lâm tuyên bồ sẽ tham gia vào cuộc đấu thầu giành quyền mua lại Mĩ Cách, anh đã tính toán là Sẽ có ngày hôm nay.
Có lẽ ngay từ đầu Quân Lâm đã không định mua Mĩ Cách mà chỉ làm ra vẻ đang rất thèm muốn Mĩ Cách bằng cách ra mặt cạnh tranh gây gắt để cho giá trị Của Mĩ Cách được nâng tầm vùn vụt.
Từ đầu anh đã nhắm vào An Ngân, muốn cho An Ngân sa lầy vào Vụ buôn bán ít lời nhiều lỗ này, Chẳng mấy chốc Sẽ rơi vào Cảnh khốn đốn vì tài chính.
Anh hẳn tính toán rất kỹ là Mục Thanh vân đang hăng máu khi được đánh giá là đối thủ số 1 trên thị trường tài chính Với Quân Lâm nên Sẽ quyết tâm mua được Mĩ Cách cho bằng được, còn Đỗ Hạo Hành vì mối quan hệ tốt Với An Ngân, lại luôn chủ trương chống lại việc mở rộng ảnh hưởng Của Trung Tuấn ở thị trường nước ngoài nên Sẽ dùng mọi thủ đoạn hỗ trợ giúp An Ngân và gây khó dễ cho Trung Tuấn.
Sa lầy vào việc hỗ trợ An Ngân, Đỗ Hạo Hành không tránh khỏi việc phải giấu giếm lãnh đạo để ngấm ngầm cho vay phần phụ trội hơn.
Quân Lâm chỉ cần nắm rõ thông tin này và tung ra bên ngoài ngay trước thềm đăng quang chức Vị tân tổng giám đốc Của hắn ta, coi như không mất Sức lực mà nghiễm nhiên tước đi ngai vàng Của Đồ Hạo Hành.
Khó trách Quân Lâm mắt thấy Đỗ Hạo Hành sắp chạm tay vào ngai vàng rồi mà anh vẫn thờ ơ như vậy.
Có lẽ một âm mưu sâu tầng thể này chỉ Quân Lâm mới thiết kể ra được.
Chính tôi càng không thể ngờ người đàn ông của tôi lại mưu trí và thâm Cơ đến vậy.
Buổi tối hôm nay tôi lên giường nằm trước như mọi khi, Quân Lâm vào sau rồi tắt đèn đi ngủ.
Tôi xoay người Về phía anh: "Sắp tới anh tính thế nào?" Quân Lâm trầm mặc một lát rồi mới nói: "Tiếp theo Kevin Sẽ trở thành tổng giám đốc của Bank of Amer.
Sau đó Bank of Amer Sẽ bán lại cổ phần của Bank of Amer cho Trung Tuấn, nghĩa là Trung Tuấn Gia Hoa lại trở về Với chủ Cũ Của nó, chỉ thuộc về một mình Diệp gia mà thôi".
Gì Cơ? Bank of Amer Sẽ bán lại cổ phần cho Trung Tuấn sao? Hóa ra mũi tên Của Quân Lâm nhằm vào võ sò đích, ngay Cả Trung Tuấn cũng có thể lẩy lại hoàn toàn.
Nhưng tôi lại lo sợ quan hệ giữa Kevin và Quân Lâm liệu đã đủ để cho Bank of Amer dễ dàng buông tha Trung Tuấn như vậy không?Dù sao đây Cũng là một xã hội mà thương trường như chiến trường.
Bank of Amer hao bao công SứC mới có thể tiến vào thị trường Trung Quốc bằng cách chiếm giữ một nửa cổ phần của Trung Tuấn, làm sao có chuyện dễ dàng buông tha chiến lược này của mình mà giải phóng cho Trung Tuấn.
Nếu Kevin thực Sự làm như thế chỉ sợ chức Vụ tổng giám đốc Của anh ta cũng không giữ được lâu.
Không giải tỏa nỗi băn khoan tôi đành hỏi Quân Lâm: "Vì sao anh tự tin Với việc Kevin Sẽ trướcsau như một Với anh đến thế? Anh Cũng phải tính đến việc Kevin Sẽ thay lòng đổi dạ khi không còn cần anh nữa chứ?" Trong thế giới vàng thau lẫn lộn, thiên biến vạn hóa nên mọi chuyện đều có thểXảy ra, đặc biệt là khi người ta có trong tay quyền thể.
Lúc sau Quân Lâm mới lên tiếng: "Em có biết vì sao ngày đó anh lại sống sót sau buổi bão tuyết mờ mịt đó không?" "Vì sao ạ?" Tôi ngạc nhiên nhìn anh."Khi đó Kevin đã cõng anh suốt bốn tiếng trong tuyết vì chân anh bị thương nặng không thể đi dược.
Bao nhiêu lần anh bảo anh ấy Cứ để anh lại rồi chạy đi tìm người Cứu viện nhưng anh ấy kiên quyết không làm thế.
Bời vì anh ấy biết chỉ cần để anh lại trong biên tuyết bão thì anh Sẽ không bao giờ có Cơ hội được Cứu sổng".
"Thế thì làm sao nào?" Tôi vẫn không hiểu hết ý tứ câu chuyện.
"Anh vẫn luôn có niềm tin mãnh liệt vào những người đã từng liều mạng để giúp đỡ anh".
Lúc này ánh trăng đã lên cao đỉnh ngọn cây, xuyên qua ô Cửa dừng ở trên giường, qua ánh trăng tôi thấy Vẻ tự tin tràn ngập ánh mắt Quân Lâm, giống như hào quang lấp lánh tỏa ra từ kim Cương vậy.
Ngày hôm đó tôi hẹn Linh Linh ra ngoài mua quần áo mùa đông cho Tử Mĩ, giữa đường đi tôi nhận được điện thoại của Anh thẩm: "Lão phu nhân đến đây, mời ngài về nhanh đi".
Tôi vội vàng trở về Diệp trang, mẹ Quân Lâm mặc một bộ váy dài màu tím đang ngồi trên ghế tao nhã uống hồng trà.
Nhìn thấy tôi bà khẽ mỉm Cười.
Nụ Cười Của bà Vẫn rất thân thiết, ánh mắt nhìn tôi vẫn hiền hậu trìu mến như ngày nào nên tôi không thể ngăn mình kêu lên: "Mẹ!" Vừa gọi xong tôi thấy mình hơi lỡ lời nên có chút bối rối.
Thấy tôi Xưng hô như thể bà tỏ Vẻ vui mừng: "Lang Quân".
Đợi tôi ngồi xuống mẹ trầm tư chốc lát: "Lần này mẹ tới là để...: Không đợi mẹ nói xong tôi vội lên tiếng: "Mẹ Cứ yên tâm, con Sẽ rời khỏi Quân Lâm nhưng không phải là bây giờ", ít nhất tôi cũng phải chờ tới khi đám người ác độc kia nhận xong báo ứng.
"Mẹ không có ý đó, mẹ đến đây để nói cho con biết rằng nếu các con thực lòng yêu nhau thì hãy Cứ ở bên nhau đi".
"Gì Cơ ạ?" Tôi tưởng mình nghe lầm nên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn bà.
"Quân Lâm đã nói cho chúng ra một cách rõ ràng người nó yêu là con và từ giờ trở đi nó Sẽ ở bên Với con, bất kỳ ai hay thế lực nào cũng không thể nào ngăn Cản được điều đó.
Mẹ biết Quân Lâm rất yêu con nên nhiều chuyện dù biết là sai nhưng nó vẫn kiên quyết dán thân vào làm bằng được".
Mẹ ngừng một lát rồi xúc động nói tiếp: "Nếu năm đó nếu mẹ biết Quân Lâm kiên quyết như thế thì mẹ Sẽ không bao giờ để hai đứa phải chia lìa, để rồi cả hai đều phải chịu nhiều đau khổ dằn vặt như thể này.
Mà Quân Lâm cũng không phải dấn thân vào nhiều việc sai trái như thế này.
Đi một hồi đường vòng cuối cùng hai đứa cũng vẫn không thể tách rời khỏi nhau.
Hiện tại ba con vẫn còn rất giận Quân Lâm vì những chuyện nó đã làm Với Đỗ gia và Mục gia nhưng mẹ tin là chỉ một thời gian nữa ông ấy Sẽ nguôi giận thôi, ông ấy rồi Cũng sẽ bị tình yêu Của hai con cảm động." Mẹ nắm lấy tay tôi: "Mẹ thực Sự hi Vọng hai con Sẽ mãi mãi hạnh phúc"
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy