"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ừa đến sân bay Dì Thanh đã vội vàng chạy vào check in cho chúng tôi, lúc sắp chia tay bà ân cần dặn dò: “Thiếu phu nhân, tôi đã thông báo cho ba mẹ cô rồi, tới nơi họ sẽ ra sân bay đón cô”.
“Dì Thanh…” Tôi chần chừ ‘Cô yên tâm, lão gia sẽ không làm gì quá đáng với thiếu gia đâu, mọi việc sẽ trôi qua rất nhanh”.
Nói xong bà cúi xuống thơm liên tiếp lên má Tử Mĩ rồi vỗ về bé: “Ngoan ngoãn nghe lời mẹ nha, chúc hai mẹ con thuận buồm xuôi gió.
Bảo trọng!” “Dì cũng vậy!” Tôi thản nhiên nhìn bà cười cười.
Tôi thực lòng mong muốn quan hệ giữa ba và Quân Lâm sẽ nhanh chóng tốt đẹp trở lại.
Dì Thanh đi rồi tôi nhìn quanh quất xung quanh, có lẽ là do suy nghĩ quá nhiều về cuộc điện thoại ngày hôm qua nên tôi lúc nào cũng có linh cảm là ai đó đang theo dõi hai mẹ con tôi.
Quan sát kỹ càng thấy không có ai khả nghi tôi mới thở phào nhẹ nhõm, có thể là ai đó cố tình trêu đùa tôi mà thôi.
Bởi thời gian còn sớm nên tôi bế Tử Mĩ vào một quán café trong sân bay ngồi nghỉ, vừa ngồi xuống tôi đã nhận được điện thoại của Linh Linh: “Em thân mến, đang ở đâu thế? Quên chị rồi hay sao mà dạo này không gọi điện cho chị hả? Hay là em lại quên là chị còn đang nợ em 30 vạn rồi hả?” “Em đang ở sân bay, chuẩn bị bay đi Sydney rồi”.
Tôi chợt nhớ ra là từ sau bữa tiệc kia tôi chưa hề gọi điện lại cho Linh Linh.
“Em nói cái gì?”.
Linh Linh kinh ngạc thốt lên.
“Sao em có thể làm như thế hả? Lần trước cũng bỗng dưng biến mất y như thế.
Cứ ở yên đấy đợi chị, chị sẽ tới ngay bây giờ, phải chờ chị bằng được, nhớ chưa?” Nói xong chị cúp luôn máy không đợi tôi trả lời.
Tính tình Linh Linh là vậy, khi chị lên cơn cứng đầu thì chẳng ai có thể ngăn cản nổi.
Tôi ngước nhìn đồng hồ, mới có 10.15, vẫn còn sớm chán, hi vọng có thể gặp chị được một lúc.
“Mẹ, chúng ta đang đi đâu hả mẹ?” Tử Mĩ vừa ăn kem đào vừa hỏi tôi.
“Chúng ta đi nhà bà ngoại con yêu ạ”.
Tôi lấy khăn xoa xoa miệng bé.
“Thích quá, thích quá, lâu lắm rồi con chưa gặp bà ngoại rồi”.
Từ khi lên xe Tử Mĩ đã cười hì hì liên tục ra chiều rất vui vẻ bởi vì bé không phải đi nhà trẻ.
“Thế Ba không đi cùng mình hả mẹ?” Bé hỏi tiếp.
Nhìn ánh mắt trong suốt của bé tôi vội ngoảnh mặt đi, thấy mẹ không trả lời Tử Mĩ lại cúi xuống ăn kem tiếp.
Tôi đưa Tử Mĩ đi thế này cũng đồng nghĩa với việc tôi tước đoạt từ bé đi tình yêu thương của cha, không biết sau này Tử Mĩ lớn lên rồi bé có oán hận tôi không? Và em bé sắp sinh ra đời nữa, liệu bé có trách tôi khi không cho bé có cơ hội biết cha mình là ai, bắt bé phải sống một cuộc sống thiếu hoàn toàn tình thương của người cha? Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa tôi cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình bởi vì tôi sắp mang tới cho bọn trẻ một cuộc sống đường đường chính chính thay vì cuộc sống trong bóng đêm như hiện tại.
Đang chìm trong suy nghĩ thì tôi nhận được điện thoại của Linh Linh, chị đã tới sân bay và đang tìm hai mẹ con nên tôi vội dắt Tử Mĩ ra sảnh để đón chị.
Đúng lúc tôi đang bước xuống cầu thang thì ở đâu đột ngột xuất hiện một người đàn ông mặt đồ đen đi ngược chiều tôi, tôi đang định né sang một bên thì hắn ta cố tình va chạm vào bả vai của tôi với lực đạo rất lớn khiến tôi mất đi cân bằng cơ thể, cả người đổ nhào về phía trước rồi rơi vào hôn mê….
Gió nhẹ man mác thổi lên, giàn liễu yểu điệu đung đưa trong gió, hoa hòe nở như tuyết trắng phủ kín quang cảnh đưa tới những đợt gió mát đượm mùi thơm thoang thoảng, đó là một ngày đầu hè đầy nắng.
Lúc tôi tỉnh lại đập vào mắt tôi là một màu trắng toát, từ ga giường cho tới rèm cửa, bên tai tí tách từng giọt nước rơi xuống, cuối cùng bọn họ cũng không có buông tha cho tôi sao? Tôi đã nghĩ Tố Hành sẽ gọi điện hẹn tôi ra ngoài nói chuyện thẳng thắn, sau đó cô ta sẽ về trước mặt Quân Lâm khóc lóc tỏ vẻ đáng thương để Quân Lâm tự nguyện rời khỏi tôi hoặc cùng lắm là nhờ người lớn can thiệp để tôi yên lặng rời đi, không ngờ cô ta lại dùng phương pháp dã man này đối với tôi….Nhưng vì sao cô ta phải ra tay với tôi nặng như vậy khi tôi đã ngoan ngoãn lựa chọn rời đi rồi? Có lẽ cô ta đã căm thù tôi đến tận xương tận tủy rồi chăng, Tố Hành….cô hãy nhớ lấy, tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho cô.
Nằm lặng trên giường bệnh tôi cơ hồ như vô lực chống chọi với những dòng suy nghĩ tang thương đó.
Thể xác và tinh thần đều đau đớn tới rã rời khiến mỗi lần hít thở tôi có cảm giác mình sắp chia lìa thế giới này vậy.
Tôi hoảng hốt nhìn lên trần nhà, ánh mắt dại đi.
Có lẽ tôi đã quá ngây thơ rồi, giống y như ngày trước, cứ nghĩ rời đi là giải quyết được hết mọi thứ, xem ra tôi đã cực kỳ xem nhẹ đối thủ.
Một người đàn bà tâm ngoan thủ lạt ác độc như vậy làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi và con của tôi.
“Tử Mĩ…”.
Tôi dùng hết khí lực dể thốt lên.
“Yên tâm, Tử Mĩ đang ở nhà chị, chị sẽ chăm sóc bé tốt”.
Linh Linh vẫn luôn ngồi cạnh giường bệnh, chị cầm lấy tay tôi xúc động nói: “Em cố gắng khỏe lại mau nhé!”.
Nằm trên giường bệnh tôi không còn khái niệm gì về thời gian nữa, nhìn ánh mặt trời tôi lờ mờ doàn được là buổi sáng hay tối.
Ngày ngày Linh Linh đều đến chăm sóc cho tôi.
“Vừa rồi cô hộ sĩ gọi chị lại nói là hôm nay có người đến hỏi tin tức của em, chắc là người của Tố Hành rồi”.
Linh Linh lo lắng.
“Nhưng cũng có thể là Diệp Tuấn Ngạn”.
“Dù là ai em cũng không muốn gặp”.
Tôi thực không muốn bất kỳ kẻ nào nhìn thấy tôi với dáng vẻ chật vật thế này.
“Thôi được rồi, nhân dịp bọn họ chưa tới cửa tìm em, để chị đưa em tới bệnh viện khác”.
Vì thế tôi được chuyển đến một bệnh viện mà Linh Linh có người quen.
Đây là một bệnh viện tư nhân nằm ở ngoại thành, có phong cảnh xung quanh rất đẹp, không khí cũng rất thoáng đãng mát mẻ.
Tôi khôi phục sức khỏe khá nhanh, khoảng hơn một tháng tôi có thể xuống giường đi lại bình thường, tôi bắt đầu gọi điện cho bố mẹ để hai người đỡ lo lắng bởi từ lúc tôi bị tai nạn Linh Linh cũng chỉ gọi điện thông báo qua với họ một câu mà thôi.
Vừa nghe thấy giọng tôi, mẹ đã lo lắng khóc òa lên: “Hai tháng này con đi đâu thế, dọa chết ba mẹ rồi đây này”.
“Con đưa Tử Mĩ đến nhà chị Linh Linh ở một thời gian để thay đổi không khí thôi mà mẹ”.
Tôi cố tỏ ra bình thản.
“Thế sao không nỡ gọi cho ba mẹ một cuộc điện thoại hả, ba mẹ gọi sang con cũng không bắt máy”.
Mẹ trách cứ: “Mới đầu mẹ còn tưởng là Diệp Tuấn Ngạn lại giở trò xiếc gì nữa nhưng ai ngờ nó cũng đang đi tìm con, còn phái người đến nhà mình hỏi thăm mấy lần”.
“Thế ạ” Tôi nhẹ nhàng đáp.
Sau đó tôi đọc lại mấy tờ báo cũ mới biết trong thời gian vừa qua có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Ví dụ như việc Quân Lâm lần đầu tiên vắng mặt trong buổi lễ kỉ niệm ngày thành lập của Trung Tuấn, Tố Hành một mình xuất hiện trong buổi lễ với khuôn mặt buồn bã ảm đạm.
Tuy rằng Diệp gia công bố với bên ngoài là Quân Lâm vắng mặt vì bị ốm nhưng người ngoài vẫn truyền tai nhau nguyên nhân vắng mặt của Quân Lâm là do việc thất bại trong đàm phán với Mĩ Cách, anh ta bị ban lãnh đạo chê trách nên không dám xuất đầu lộ diện.
Hoặc ví dụ như việc Đỗ Hạo Hành được nằm trong danh sách bầu chọn làm Tổng giám đốc ngân hàng Bank of Amer, hắn ta tuyên bố sau khi nhậm chức Tổng giám đốc sẽ ép Trung Tuấn liên thủ cùng Bank of Amer để mở rộng thị phần tại thị trường châu Á.
Hôm đó Linh Linh vừa gặp tôi đã oán giận nói: “Cái tên chết tiệt xô ngã em đã đi tự thú rồi, hắn ta còn khăng khăng là mình chỉ vô tình va phải em thôi.
Chị đã điều tra qua, hắn ta chính là cựu vệ sĩ của Đỗ Hạo Hành nên chắc chắn Đỗ Hạo Hành đã sai khiến hắn ta làm như vậy”.
Kỳ thật chẳng cần phải điều tra tôi cũng đã rõ ai làm việc đó.
“Giờ em tính sao đây?” Linh Linh hỏi tôi.
“Đừng có nói với chị là chờ em xuất viện xong rồi lại lẳng lặng bỏ đi như mọi lần đấy nhé!” “Làm sao em có thể buông tha cho bọn người lang sói đó được chứ”.
Tôi gằn từng tiếng.
Sau khi ra viện tôi đến nhà Linh Linh ở, thỉnh thoảng tôi có gọi điện cho ba mẹ thông báo tình hình để mọi người an tâm, còn lại tôi gần như đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với những người khác.
Hai tháng sau Quân Lâm lại xuất hiện tại một bữa tiệc do tập đoàn tài chính Diệp thị chủ trì, trong ảnh chụp thấy rõ vẻ mặt anh rất mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt, trông không hề giống với một Quân Lâm oai phong lừng lẫy ngày nào.
Trong buổi tiệc đó ba đã trịnh trọng tuyên bố Quân Lâm sẽ dần tiếp quản lại toàn bộ tập đoàn tài chính Diệp thị.
Có điều trong bức ảnh chụp sau khi ba công bố tin tức đó, khuôn mặt Quân Lâm hòan toàn lạnh băng, chỉ có ba là nở nụ cười viên mãn, trông hai cha con quả thực đối lập một trời một vực.
Mặc dù tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra trong 4 tháng vừa rồi nhưng tôi biết trong khoảng thời gian này Quân Lâm sống cũng không tốt lắm, chỉ cần nhìn vẻ tiều tụy mệt mỏi của anh tôi đã rất rõ ràng có điều tôi không rảnh hơi mà quan tâm tới anh ta.
Bởi vì trong đầu tôi lúc này chỉ có đúng một ý niệm, đó làm làm thế nào để trả thù những kẻ đã gây đau khổ cho tôi.
Ngày hôm đó tôi ngồi bàn tính với Linh Linh: “Em nên tặng lễ vật gì cho Đỗ Tố Hành đây hả chị?” “Lễ vật à, chị hỏi em nhé, người quan trọng nhất với Đỗ Tố Hành là ai?” Linh Linh hỏi ngược lại tôi.
“Tất nhiên là Quân Lâm rồi”.
Dù không muốn tôi cũng phải đối diện với điều này.
“Thế người quan trọng nhất với Diệp Tuấn Ngạn là ai?” “Đương nhiên là…” Tôi hoang mang nhìn Linh Linh không dám nói hết câu bởi thực sự lúc này đây nói ra điều đó rất không phù hợp bởi vì xét về một khía cạnh nào đó thì người quan trọng nhất đối với Quân Lâm chẳng phải là tôi hay sao? “Đứa ngốc ạ”.
Linh Linh trừng mắt nhìn tôi rồi cười một cái, mặt hiện rõ sự đắc chí.
Hôm đó là sinh nhật của Tử Thiện.
Một đứa trẻ 12 tuổi nếu phát triển bình thường thì vẫn còn nguyên tính trẻ thơ, vẫn đang nằm trong vòng tay yêu thương bao bọc của cha mẹ nhưng trong giới quý tộc một đứa trẻ ở tuổi đó đã bắt đầu phải tham gia vào các hoạt động xã giao của giới thượng lưu.
Ở hội trường sa hoa trong khách sạn, Tử Thiện mặc áo bành tô trắng ngồi trên đài đánh đàn dương cầm cho tất cả các quan khách nghe, phong thái biểu diễn của bé rất thong dong bình tĩnh giống như một nghệ sỹ chuyên nghiệp vậy.
Tiếng đàn vừa dứt toàn hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.
Tôi không khỏi liên tưởng tới hình ảnh của Quân Lâm lúc anh ở tuổi này, chắc cũng giống như Tử Thiện ngày hôm nay vậy.
Khi tôi mặc một bộ sườn xám màu hồng sẫm, trang điểm rất xinh đẹp tao nhã bước qua hàng dãy khách mời bước đến bên cạnh Tử Thiện, tất cả mọi người đều tròn mắt kinh ngạc, bao gồm cả Tử Thiện.
“Chào em”.
Tôi mỉm cười cúi chào chính con trai của mình.
‘Chị là…” Tử Thiện nhíu mày một lát sau đó chần chừ nói: “Chị là chị Lăng Quân phải không?” “Ừ, đúng rồi”.
Bao nhiêu năm không gặp vậy mà Tử Thiện vẫn còn nhớ tới tôi, điều đó khiến tôi mừng như điên dại nên nghe bé hỏi xong tôi xúc động gật đầu lia lịa.
Sau đó tôi đút tay vào túi rồi rút ra một hộp quà màu trắng đưa cho bé, bên trong là một chiếc PatekPhilippe SkyMoon rồi mỉm cười: “Chúc em sinh nhật vui vẻ”.
“Em cảm ơn chị”.
Tử Thiện nhận lấy quà rồi nhìn tôi cười rất ngây thơ.
Tôi vẫn đang chìm đắm trong cảm giác ấm áp vì nụ cười của bé thì bên tai tôi vang lên tiếng kêu kinh hãi: “Cô….cao cô lại ở đây?” Hiển nhiên đó là Lâm Tử Đàn, đứng cạnh cô ta còn có mẹ Quân Lâm và Đỗ Tố Hành, cả hai cũng đang sững người vì ngạc nhiên.
Tôi quay sang liếc khẽ Đỗ Tố Hành, lúc này mặt mũi cô ta đã trở nên trắng bệch.
Tôi không để ý tới câu hỏi của Tử Đàn mà bước tới trước mặt mẹ, cười nhẹ nói: “Con tới đây để chúc mừng sinh nhật của Tử Thiện”.
“Vậy hả con?” Mẹ nhìn tôi một lúc mới giật mình tỉnh táo lại đáp lời tôi.
“Con còn có chút việc nên xin phép về trước”.
Mẹ xúc động gật đầu nhìn tôi xoay người bước đi.
Dọc đường bước ra tôi vui vẻ mìm cười với những người quen đang xếp hàng hai bên ví như Phương Nguyên, Diêu Dương, Tâm Duyệt… tất cả đang tròn mắt nhìn tôi.
Tôi chỉ không rõ ba và Mục Thanh Vân có nhìn thấy tôi hay không bởi bọn họ đang bị bao nhiêu tân khách vây quanh, chắc là có thấy thì bọn họ cũng sẽ kinh ngạc như thế mà thôi.
Điều đó đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì cả, gặt hái lớn nhất của tôi lúc này chính là một ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào tôi… Ra khỏi sảnh, Tâm Duyệt đuổi theo nắm chặt lấy tay tôi, hai mắt đỏ bừng: “Có thể gặp lại chị thật là tốt quá, tốt quá!” Tôi cũng xúc động khẽ rút tay ra đưa lên má cô lau nước mắt: “Em thật là đứa ngốc”.
“Mấy hôm tới chị vẫn ở lại khách sạn Đông Phương, nếu rảnh thì tới chơi với chị nhé!”.
“Vâng”.
Tâm Duyệt nhìn tôi gật gật đầu.
“Được rồi, giờ thì mau trở vào đi không mọi người lại tưởng có chuyện gì xảy ra đấy”.
Tôi vỗ vỗ vai Tâm Duyệt.
Trong thế giới hào môn này, may ra chỉ có Tâm Duyệt là đối với tôi trước sau như một, chưa bao giờ lừa gạt tôi, luôn luôn nhiệt tình đối với tôi.
Bước ra ngòai khách sạn, Từ Vĩnh An đã đứng đợi sẵn, anh ta làm một tư thế nghiêng người chào rồi nói: “Phu nhân, mời đi lối này…” Tôi lên xe đi cùng anh ta, đến khách sạn Đông Phương, anh ta bấm thang máy lên tầng 17 rồi dẫn tôi vào một phòng Tổng thống, cung kính nói: “Mời phu nhân ở lại nơi này, công tử đã sai tôi đổi phòng này cho phu nhân, hành lý của ngài cũng đã được dọn tới” “Hành động thật nhanh!”.
Tôi khẽ cười lạnh.
“Phu nhân chờ một lát, công tử sẽ nhanh chóng trở về thôi”.
Nói xong Từ Vĩnh An liền rời đi.
Tôi bước tới cạnh cửa sổ nhìn ra khung cảnh lung linh của thành phố về đêm.
Tôi chợt nhớ tới việc xảy ra cách đây nửa tháng, hôm đó Linh Linh bí hiểm nhìn tôi cười.
“Đây là cái gì thế chị?” Tôi ngạc nhiên tiếp nhận tờ báo trên tay Linh Linh, trong đó có giật tít là Diệp gia dự định tổ chức buổi tiệc sinh nhật long trọng ột người cháu trong nhà tên là Tử Thiện, dự kiến mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng tham dự, bên dưới còn ghi chú rất rõ là Quân Lâm chắc chắn sẽ tham dự sự kiện này.
“Hình như Diệp gia vẫn luôn rất coi trọng đứa trẻ này thì phải”.
Linh Linh cảm thán nói.
“Diệp Tuấn Ngạn đã từng trả lời báo chí là anh ta vẫn luôn trực tiếp đi dự các buổi họp phụ huynh của cậu bé này, em có biết lý do vì sao không?” Tôi lắc đầu, mọi người đều biết là Quân Lâm rất yêu Tử Thiện nhưng nguyên do là vì sao thì không ai rõ cả, ngay cả Tâm Duyệt cũng không hề biết.
“Dù sao thì đây cũng là một cơ hội tốt cho chúng ta”.
Linh Linh nhìn tôi chân thành nói.
Tôi hiểu ý chị đang nói gì nên lập tức đáp lời: “Em hiểu rồi”.
Những ngày tiếp theo tôi tỉ mỉ thiết kế kịch bản àn xuất hiện của mình nhằm mang đến cho Tố Hành một sự bất ngờ thú vị.
Và thực sự màn biểu diễn của tôi vừa rồi đã thành công hơn cả mong đợi.
Đang chìm trong suy nghĩ tôi không để ý là Quân Lâm đã đứng từ sau lưng tôi từ bao giờ, anh nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy tôi từ đằng sau, vùi đầu vào cổ tôi khiến xung quanh tôi đều bị bao bọc bởi hơi thở đầy nam tính của anh.
“Em đã ở đâu?” Bên tai tôi vang lên âm thanh tuyệt vọng của Quân Lâm.
“Gần nửa năm qua anh vẫn luôn tìm kiếm em, ở Úc, quê hương em, phía Nam….Em có biết rằng những ngày tháng sống thiếu em anh ……đã tuyệt vọng thế nào không”.
“Con của chúng ta…..đã không còn nữa”.
Tôi thì thào.
Quân Lâm nhất thời không phản ứng mà dần dần tách người anh khỏi cơ thể tôi.
Tôi chậm rãi lặp lại lần nữa: “Con của chúng ta…đã không còn …”.
Anh dùng sức quay ngược tôi lại, ép mặt tôi đối diện với mặt anh.
Ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến tôi nhìn thấy rõ gương mặt đang biến dạng vì đau đớn kèm theo tia lạnh giá của anh, ánh mắt anh như ngưng trọng nhìn tôi rồi trượt dần xuống chiếc bụng phẳng lì của tôi.
Giờ phút này tôi cảm nhận được rõ ánh mắt của Quân Lâm hằn lên nỗi đau tan nát, anh cố gắng hít vào thở ra một cách khó nhọc, thân mình cứng đờ không nhúc nhích, hai vai tựa như hơi co lại.
“Cuối cùng em vẫn không tin anh”.
Mãi một lúc sau Quân Lâm mới cất giọng khàn khàn nặng nhọc: “Đến phút cuối em vẫn không tin anh….”.
Vừa gằn giọng anh vừa vung mạnh tay lên không trung: “Chỉ còn có một chút nữa thôi, vì sao em không tin anh, hả?” Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt lại nhưng cái tát đó không giáng xuống tôi mà dừng ở mặt bàn thủy tinh ngay bên cạnh tôi.
“Choang”.
Tiếng thủy tinh loảng xoảng khiến tôi giật mình mở mắt nhìn Quân Lâm: “Quân Lâm, không phải em”.
Tuy rằng tôi đã từng nghĩ tới việc phá thai nhưng cuối cùng tôi đã quyết định giữ giót máu của anh lại cho riêng mình.
Quân Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi trân trối, trong mắt anh hằn lên tia máu.
Tôi vội mấp máy môi: “Là Đỗ Hạo Hành…” Tôi biết vì Đỗ Hạo Hành mà gần đây Quân Lâm cũng không ăn ngon ngủ yên.
Sau thất bại ở Mĩ Cách, Đỗ Hạo Hành với vai trò là người đại diện cho Bank of Amer đã công khai chỉ trích Quân Lâm vì sự cố chấp của mình mà làm lãng phí tài nguyên của công ty.
Hắn ta còn đề nghị Quân Lâm tập trung vào các hạng mục đầu tư trong nước hơn là mải mê chạy ra nước ngoài đầu tư.
Lần phát ngôn này của hắn làm cho Quân Lâm cũng bị điêu đứng với giới lãnh đạo của Trung Tuấn.
Tôi tiếp tục: “Còn có Đỗ Tố Hành nữa…”.
Âm thanh của tôi tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Quân Lâm nghe thấy.
Tôi biết giữa Quân Lâm và Tố Hành luôn có một tầng sâu tình cảm, có thể anh không tin lời tôi nhưng tôi vẫn phải nói ra bởi tôi không thể để Tố Hành khoác áo tàng hình mãi, ít ra Quân Lâm cũng vì lời nói của tôi mà đề phòng Tố Hành.
Phát ngôn xong tôi cố nhìn Quân Lâm thật kỹ, cảm xúc trên khuôn mặt anh thay đổi liên tục, từ đau đớn uất giận chuyển sang đăm chiêu và lạnh lẽo… “Chị phát hiện ra rằng em đôi khi cũng không quân tử cho lắm”.
Linh Linh cười nói với tôi qua điện thoại sau khi nghe tôi kể lại chuyện xảy ra với Quân Lâm.
Tôi mân mê miệng: “Ghét chị lắm”.
Từ tối hôm đó Quân Lâm ở lại luôn khách sạn Đông Phương cùng tôi chứ không trở lại trang viên của Diệp gia.
Cho dù Quân Lâm dùng hết cách để phong tỏa tin tức, khách sạn cũng cực lực giấu giếm tin tức về sự xuất hiện của tôi thì giới truyền thông vẫn cứ đánh hơi được.
Không có lửa thì không có khói nên chẳng mấy chốc trên tất cả các mặt báo đều có tin tức Quân Lâm đang trầm mê sắc đẹp của một nữ tử bí ẩn, hiện dọn tới khách sạn ở cùng người đẹp.
Hôm nay tôi ngồi uống trà chiều, rỗi rãi tôi gọi điện cho Linh Linh hỏi thăm tình hình ăn ngủ của Tử Mĩ.
Từ khi trở lại đây tôi để Tử Mĩ lại ở nhà cùng Linh Linh.
Trong điện thoại Linh Linh không ngừng trêu đùa tôi vì chỉ sau một đêm tôi đã trở thành người nổi tiếng khắp xứ kinh thành (Bắc Kinh).
Tôi bực dọc mắng mỏ: “Thôi em xin chị, hiện tại em còn chưa đủ phiền toái sao?” Quả thực trên báo chí họ đều gọi tôi là hồ ly tinh nên tôi không dám bước chân ra khách sạn nửa bước.
Thấy tôi có vẻ giận Linh Linh không nói tới đề tài đó nữa mà chuyển sang việc khác: “À phải rồi, chị nghe nói là Diệp Tuấn Ngạn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, có thật không hả em?” Bị Linh Linh hỏi thế tôi không biết phải trả lời như thế nào: “Em không biết, không thấy anh ấy nói gì cả”.
Quả thực quan hệ giữa Quân Lâm và mọi người trong nhà quà thật không được tốt cho lắm nên tôi đoán điều đó rất có khả năng sẽ xảy ra.
Tôi biết Quân Lâm vẫn ôm hận với ba mẹ vì lần trước đã bày mưu nhốt anh ở nhà và bí mật đưa tôi rời khỏi Điệp trang.
Linh Linh đắc ý nói: “Chị đoán là Đỗ Tố Hành chắc đang tức sắp chết rồi, em định bước tới sẽ làm gì?” “Em cũng chưa nghĩ ra nhưng mà em tin là Quân Lâm sẽ không bỏ qua bọn họ”.
Tôi tin tưởng một người lãnh khốc và cơ trí như Quân Lâm sẽ không dễ gì bỏ qua những kẻ đã tổn thương con của anh.
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy