Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hi gió xuân bắt đầu nổi lên thì thân thể của tôi gần như khang phục hoàn toàn, tôi bắt đầu cho kế hoạch sắp tới của mình.
Theo lời khuyên của Lăng Tử, tôi bắt đầu lục lại sách vở trước kia và cũng tìm hiểu về cách thức ứng thi nghiên cứu sinh tại Úc.
Từ khi Trung Tuấn Gia Hoa liên kết với ngân hàng Magic đổi tên thành Trung Tuấn Quốc Tế với tổng hành dinh đặt tại Thượng Hải, Quân Lâm gần như ở lại Điệp trang, rất ít khi thấy anh ta vắng mặt.
Tuy nhiên quan hệ giữa tôi và anh ta vẫn lạnh băng như trước, cả hai chỉ gặp mặt nhau một chút vào buổi sáng sớm và buổi tối muộn mà thôi, cả ngày chẳng nói với nhau câu nào mà nếu có nói cũng chỉ xoay quanh đề tài là Tử Mĩ.
Hôm đó vào bữa tối Tử Mĩ chỉ ăn có một bát cơm rồi bé quay ra làm nũng không chịu ăn nữa, tôi và mẹ đều ra sức ép bé ăn nhưng bé kiên quyết từ chối, thậm chí còn khóc ré lên.
Thấy bé khóc tôi buồn lòng dỗ dành: “Thôi nào, bé ngoan, không ăn nữa thì thôi vậy”.
Đúng lúc này Quân Lâm về tới nhà, anh ta bỏ cặp xuống, cởi áo khoác rồi tiến vào trong phòng ăn nói rất to: “Tử Mĩ, mau ăn hết cơm cho ba”.
Anh ta vừa nói vừa nghiêm khắc nhìn Tử Mĩ.
Tử Mĩ xưa nay vẫn rất sợ ba nên vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Quân Lâm bé hoảng sợ khóc ré lên rồi theo bản năng túm chặt lấy đù bà ngoại, miệng mếu máo: “Bà ơi…” Tôi quay đầu lại trừng mắt lườm Quân Lâm một cái rồi nói với mẹ: “Mẹ bế Tử Mĩ lên phòng trước đi”.
Tôi vừa nói dứt lời mẹ liền đứng dậy bế Tử Mĩ rời đi.
“Em cứ làm thế rồi con sẽ hư đi mất.
Đến giờ này rồi mà ngay cả cơm còn không tự ăn được thử hỏi sau này làm sao mà học cách sinh tồn được, còn hi vọng gì vào tương lai sáng sủa nữa”.
Quân Lâm trút giận lên người tôi.
Tôi thừa nhận Tử Mĩ luôn được chiều quá hóa hư nhưng tuyệt đối không phải chỉ vì mình tôi chiều chuộng bé quá.
Tôi liếc anh ta một cái rồi nói: “Anh có giỏi thì tự đi mà dạy con bé”.
Sau đó tôi không quay đầu lại mà phăm phăm rời khỏi phòng ăn, bỏ Quân Lâm ở lại với vẻ mặt tức giận.
Chúng tôi cứ như thế sống qua ngày, tôi đặt mọi niềm tin vào kế hoạch sắp tới để tạo động lực sống cho riêng mình nhưng riêng Quân Lâm, tôi biết anh ta không hề vui vẻ chút nào bởi vì trong nhà này anh gần như bị mọi người xa lánh, bao gồm tôi, mẹ tôi và cả con gái anh.
Đảo mắt đã tới tháng bảy, Lăng Tử đã lấy được giấy mời nhập học bên Úc nên lần này ba mẹ sẽ cùng cậu sang Úc trước để sắp xếp cuộc sống trước, sau đó mới trở về làm các thủ tục di dân.
Trước khi đi mẹ lo lắng dặn dò tôi: “Con phải rất cẩn thận nghe không?”.
“Mẹ an tâm, con sẽ chăm sóc cho bản thân và Tử Mĩ tốt mà”.
Tôi nhìn mẹ mỉm cười bởi tôi biết Quân Lâm cũng sẽ không làm gì quá đáng với tôi, hơn nữa cuộc sống ở đây cũng không khác gì lắm so với cuộc sống ở Bắc Kinh ngày trước, tôi có thể tự lo cho bản thân mình được.
Không ngờ ngay sau khi mẹ tôi rời đi, tôi và Quân Lâm có một trận khẩu chiến ác liệt và đó cũng là lần chiến tranh to nhất giữa tôi và anh ta từ trước tới nay.
Hôm đó tôi vô tình nhận được giấy báo nhập học của Tử Mĩ vào một ngôi trường quốc tế nổi tiếng gần đó, tôi gần như phát điên chạy ào vào thư phòng Quân Lâm, đem giấy nhập học ném trước mặt anh ta truy vấn: “Thế này là thế nào, anh muốn gì hả?” Ánh mắt anh ta rời từ màn hình máy tính tới tờ giấy trên bàn, nét mặt không hề thay đổi: “Tử Mĩ cũng đã gần 3 tuổi, cũng nên đi nhà trẻ”.
“Bé ở bên tôi không tốt sao? Tôi cũng có thể dạy bé đọc sách, viết chữ, vẽ hoa”.
Tôi cố gắng ép cảm xúc xuống dưới để bình tĩnh nói chuyện.
Từ khi rời khỏi trang viên cuộc sống của tôi chỉ còn có Tử Mĩ mà thôi, ngày ngày tôi chăm sóc bé, dạy bé học….bé gần như trở thành trung tâm của cuộc sống của tôi, thật không thể tưởng tượng không có bé tôi sẽ sống như thế nào.
“Nhưng em không thể nào dạy bé cách giao tiếp với xã hội, con cần môi trường có nhiều bạn nhỏ, như thế mới nhanh chóng hòa nhập với xã hội và cũng sẽ không mắc bệnh tự coi mình là trung tâm của vũ trụ”.
Quân Lâm bình tĩnh nhìn tôi chậm rãi nói từng chữ.
Anh ta nói cũng rất có lý, Tử Mĩ từ bé tới lớn đều sống trong sự bao bọc của người lớn nên rất ít khi tiếp xúc với các bạn cùng tuổi, nhất là từ khi tới nơi này bé gần như chỉ biết mình tôi mà thôi, đối với xã hội bên ngoài rất xa lạ.
Ngừng lại một chút Quân Lâm nói tiếp: “Nhưng cũng không có nghĩa là bé phải đi học suốt ngày.
Những gì anh làm đều là vì tốt cho bé, nếu con cứ ở nhà với em mãi sẽ không học được những gì một đứa bé 3 tuổi cần học, chẳng mấy chốc trở nên kiêu ngạo khó bảo.
Nếu cứ như thế thật không tốt chút nào, em cũng biết là thế mà”.
Vừa nói anh ta vừa chậm rãi đi về phía tôi.
“Không được”.
Tuy tôi biết những lời anh ta nói rất có lý nhưng tôi không thể chịu đựng được việc một tuần chỉ gặp Tử Mĩ có một lần vào cuối tuần: “Bé còn nhỏ như thế không thể không có mẹ ở bên cạnh được”.
“Nhưng khi nào con lớn lên con cũng sẽ phải rời khỏi em, lúc đó em cũng vẫn phải học cách thích ứng với cuộc sống không có con mà”.
Anh ta thân thiết ôm lấy vai tôi rồi khẽ cúi đầu nhìn xuống mặt tôi.
“Thật vậy sao?” Tôi đẩy tay anh ta ra tồi nhìn thẳng vào ánh mắt quyến luyến của anh ta, đột nhiên tôi hiểu được ý đồ khác của anh ta trong đó.
Từ khi tới Diệp trang tôi vẫn cùng mẹ ngủ, sau khi mẹ rời đi tôi lại bế Tử Mĩ sang phòng ngủ cùng, Quân Lâm chưa bao giờ có cơ hội tiếp cận tôi.
Hiện tại anh ta vẽ ra lý do đường hoàng thế này chắc chỉ để đạt được mục đích kia mà thôi, tôi sẽ không ngu ngốc đến nỗi bị mắc mưu cho nên tôi cao giọng nói: “Không được, dù với lý do gì đi chăng nữa thì lúc này cũng không phù hợp”.
Tôi tỏ ra rất kiên quyết, vô luận thế nào hôm nay tôi cũng không nhượng bộ.
Cuối cùng chúng tôi câu qua câu lại, tiếng cãi cọ mỗi lúc một to hơn.
Tôi nhịn không được phẫn nộ gào lên: “Nếu anh vẫn cứ cố chấp như thế tôi sẽ mang con rời khỏi đây…” “Cô dám”.
Anh ta cũng nổi điên lên.
Ngay cả Tử Mĩ cũng không lưu lại cho tôi như vậy tôi còn sống làm gì cơ chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn nhốt tôi trong nhà giam bằng vàng này, ngày ngày chờ đợi một người không hề yêu thương mình trở về …..và cứ thế già đi? Tôi nhìn anh ta cười lạnh rồi quay lưng rời đi.
Sau hôm đó Quân Lâm cũng không khăng khăng bắt Tử Mĩ đi học nữa mà mang đến bên cạnh tôi một cô giáo trẻ có tên là Ngọc Nhiễm.
Ngọc Nhiễm là một cô gái trẻ vừa tốt nghiệp Học viện Âm nhạc, cô ta trẻ hơn tôi vài tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, hơn nữa cô ta còn được trời phú cho tài năng âm nhạc hơn người, đàn hay hát giỏi.
Tôi cũng không rõ vì sao một cô gái trẻ đa tài như thế mà lại tình nguyện đến đây làm người dạy trẻ, chắc hẳn Quân Lâm đã chi trả một khoản tiền không nhỏ.
Mon men hỏi mãi cuối cùng tôi cũng có được đáp án đó là lương tháng của cô cao hơn gấp 3 lần lương giáo viên bình thường.
Ngọc Nhiễm rất thông minh hoạt bát và chịu khó học hỏi, xét cho cùng tôi cảm thấy tính cách và con người cô ta cũng có vài phần giống tôi nhưng tôi không muốn có sự quan hệ nào thân thiết với cô bởi vì tôi biết cô ta được Quân Lâm thuê tới đây là để ngầm giám sát tôi.
Có một hôm cô im lặng nhìn tôi một lúc rồi nói: “Phu nhân, kỳ thật em càng nhìn càng thấy chị đẹp”.
Tôi nhìn vào mặt mình trong gương, chỉ thấy trong đó là một gương mặt nhợt nhạt, tóc tai lộn xộn, quần áo giản đơn, tổng hòa thành một cô gái rất bình thường, so với tôi “thời thượng” ngày trước thật khác xa một trời một vực.
Từ khi bị giam lỏng ở đây tôi gần như không có ham muốn làm đẹp bởi vì không biết làm đẹp cho ai ngắm.
Tuy rằng Quân Lâm vẫn đều đặn cho người mang tới đây quần áo mốt nhất và trang sức quý giá nhưng tôi luôn tỏ ra thờ ơ, có lẽ giờ đây tôi không còn bị cuốn hút bởi những thứ phù phiếm như thế nữa.
Tôi lắc lắc đầu: “Xinh đẹp làm gì cơ chứ, có ai ngắm đâu”.
Tôi còn muốn mình trông xấu xí hơn để Quân Lâm mau chán ghét tôi và thả tôi tự do.
“Để thiếu gia ngắm chứ sao nữa!” Cô ta cười nói.
Sắc mặt tôi bỗng dưng trầm xuống, coi như không nghe thấy lời nói vừa xong.
Tôi không rõ cô nghĩ gì về tôi, là một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng vàng; là một người đàn bà bị chồng phế vào lãnh cung; một cô gái đang tuổi thanh xuân nhưng không được tỏa sáng….Trên thế giới này ai mà không biết thê tử của Quân Lâm chính là Tố Hành, mà tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi của anh ta.
Đại khái Ngọc Nhiễm cũng không rõ ràng lắm mối quan hệ của hai chúng tôi nhưng cũng biết rằng chúng tôi đang bất hòa với nhau nên cô cũng thấy mình hơi lỡ lời nên một lúc sau mới nói tiếp: “Để người ngoài ngắm cũng đựoc chứ chị, chị có thể ra ngoài đi dạo chơi mua sắm mà”.
Nghe cô ta nói tôi mới nhớ ra là đã rất lâu rồi tôi không có ra ngoài, lần gần đây nhất ra ngoài cũng chính là lần ra tiễn ba mẹ ở sân bay.
Vì thế, vào một ngày nắng ấm áp tôi đưa Tử Mĩ đến Cẩm Giang viên chơi, đương nhiên cũng rủ Ngọc Nhiễm đi cùng.
Hôm đó Tử Mĩ cực kỳ vui sướng, bé không ngừng lôi kéo tay tôi hết chạy đến trò chơi này đến trò chơi khác, cả buổi chạy nhảy mà bé không hề tỏ ra mệt mỏi.
Nhìn Tử Mĩ hưng phấn như vậy tôi thầm tự trách bản thân vì đã không phải với bé, nỡ bắt bé phải sống trong sự ai oán như tôi.
Từ nay về sau tôi sẽ nhớ đưa bé ra ngoài chơi nhiều hơn, để bé có cơ hội tiếp xúc với các bạn nhỏ cùng tuổi.
Đang ngồi nghỉ ngơi uống nước, đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng gọi chính tên mình: “Quân tử…” Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy một phụ nữ đang mang thai, chị mặc một chiếc váy mầu hồng, vừa đi vừa nhìn tôi cười.
Tôi ngỡ ngàng khi phát hiện ra người đó chính là Linh Linh.
“Thật là em sao?” Linh Linh kinh ngạc nhìn tôi, còn giơ tay nhéo nhéo má tôi.
Tôi nhìn chị gật gật đầu, nước mắt bất giác tuôn trào: “Chị Linh Linh, là em… Quân tử đây”.
Tôi không biết vì sao mình lại kích động đến vậy, tôi bắt đầu nhào vào lòng chị khóc nức nở.
Chị để nguyên cho tôi khóc rồi nhẹ nhàng ôm sát lấy tôi, vỗ vỗ sau lưng nói: “Đừng khóc, đừng khóc nữa em…” “Từ khi đọc báo và biết được tin Diệp Tuấn Ngạn và Đỗ Tố Hành kết hôn, chị vẫn cố liên hệ với em nhưng không được, sau đó chị đi tìm Tâm Duyệt hỏi thăm mới biết được là em đã về nhà cùng ba mẹ.
Cô ấy còn nói rằng từ khi em rời đi mọi người không thể liên lạc được với em, bọn họ cũng đang rất lo lắng cho em”.
Chị kéo tay tôi ngồi xuống rồi nói một hơi “Em có biết chị tìm em bao lâu rồi không?” Tôi nước mắt lưng tròng nhìn chị không thốt lên lời.
“Em dạo này sao rồi?” Linh Linh vén mấy sợi tóc lòa xòa của tôi sang một bên.
Tôi cầm lây tay chị tựa như túm được một chỗ dựa vững chắc, tôi bắt đầu đem chuyện Đỗ Hạo Hành, Đỗ Tố Hành và đám người đó tính kế với tôi và Quân Lâm thế nào, rồi sau đó kể chuyện tôi bị Quân Lâm tính kế.
Sau đó kết luận một câu: “Bọn họ là một đám người đê tiện, sau này chắc sẽ có báo ứng”.
Chị nghe xong cũng nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt hai nắm đấm nói to: “Em khóc gì mà khóc, em mà lại để bọ họ bắt nạt dễ dàng thế này à? Trước kia chị đã dặn dò em là phải cẩn thận đề phòng rồi, vậy mà vẫn để những chuyện như thế này xảy ra, đúng thật là….” Tôi lúc này mới nhớ lại lời dặn dò của Linh Linh ngày trước, lúc đó tôi thật vô tâm vô tư nên mới không để ý tới lời chị, giờ ân hận cũng quá muộn.
“Thôi được rồi, được rồi”.
Chị đưa cho tôi chiếc khăn tay để lau nước mắt.
“Thế giờ em tính thế nào?” “Em định chờ ba bán hết cổ phần của Tân Vực đi, gia đình em thoát khỏi sự khống chế của Diệp Tuấn Ngạn, sau đó tất cả sẽ sang Úc bắt đầu cuộc sống mới”.
Tôi vừa lấy khăn lau nước mắt vừa nói.
“Thực ra việc này em cũng không nên trách Diệp Tuấn Ngạn, anh ta cũng bị người ta tính kế nên mới bất đắc dĩ dùng biện pháp này với em”.
Tôi thật không ngờ Linh Linh còn nói tốt cho anh ta, sao chị lại giống ba tôi đến thế? Tôi không nói gì, chỉ bĩu môi nhớ tới việc trước kia Linh Linh luôn ngưỡng mộ tài năng của Quân Lâm, bao nhiêu lâu nay dường như sự hâm mộ đó không hề phai nhạt.
“Em cũng không nên đối với anh ta quá cứng nhắc, như vậy em sẽ chẳng được lợi lộc gì, hơn nữa đối với sự phát triển tâm lý của con gái em cũng không tốt đâu.
Đúng không nào?”.
Nghe Linh Linh nói tôi cũng bắt đầu suy tư.
Kỳ thật lời nói của chị cũng không phải là sai, cách sống của ba mẹ ảnh hưởng rất lớn tới sự phát triển tâm lý của con trẻ.
Bình thường tôi không coi Quân Lâm ra gì trong nhà, Quân Lâm cũng không dám làm gì tôi cả.
Tử Mĩ cũng được đà, luôn được tôi và mẹ che chở nên Quân Lâm cũng không thể tỏ ra uy nghiêm với bé, dần dần bé cũng coi như Quân Lâm không tồn tại.
Điều này đã làm cho Quân Lâm cực kỳ giận dữ, tôi rất rõ ràng điều đó.
Quan hệ của tôi và Quân Lâm không tốt và điều đó gián tiếp làm cho tình cha con của anh ta và Tử Mĩ trở nên xa cách.
“Còn nữa, em định cứ như thế buông tha cho đám người kia sao?” Xem ra Linh Linh chưa bình tĩnh lại sau cơn phẫn nộ vừa rồi.
“Không bỏ qua thì em còn làm được gì đây?” Tôi bất đắc dĩ nói, thân tôi tôi còn khó chu toàn nữa là trả thù bọn họ.
“Em thật là kẻ không có tiền đồ gì cả”.
Linh Linh trừng mắt nhìn tôi sau đó thở dài nói.
Hai chị em hàn huyên cả buổi chiều sau đó lại cùng nhau ăn cơm tối.
Nhưng vì Ngọc Nhiễm vẫn đang ngồi cùng nên tôi không muốn nhắc đến những chuyện liên quan tới Quân Lâm, chủ đề của câu chuyện chủ yếu xoay quanh đề tài là em bé sắp ra đời của chị.
Lúc này Linh Linh đã mang thai 5 tháng, bụng đã to trông thấy, Tử Mĩ ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bụng Linh Linh, còn khẽ kéo kéo tay tôi chỉ chỏ khiến hai chị em không khỏi bật cười, rất lâu rồi tôi mới được cười thoải mái như vậy.
Buổi tối đến 9 giờ chúng tôi mới trở về tới nhà, lúc này Quân Lâm đã ở nhà.
Vừa nào tới cửa tôi đã thấy anh ta đang ngồi trong phòng khách lật lật báo, cười cười hỏi Tử Mĩ: “Hôm nay con đi chơi ở đâu?” Nhưng Tử Mĩ không để ý tới anh ta mà kỳ cạch mở ra túi quà Linh Linh tặng bé chiều nay, đó là một chú mèo Hello Kitty đáng yêu.
Nhìn qua tôi thấy sắc mặt Quân Lâm không được tốt cho lắm, chợt nghĩ tới những lời khuyên của Linh Linh chiều nay, dù sao bé cũng là con gái của Quân Lâm.
Tôi đành lên tiếng: “Bảo bối của mẹ, ba đang hỏi con cơ mà?” Quân Lâm nghe xong khẽ nhăn mày lại sau đó lại giãn ra, miệng lộ vẻ tươi cười: “Không sao, cứ để con chơi đi”.
Sau đó đứng lên bước đi, khẽ nói vọng lại với tôi: “Em cũng mệt rồi, nên đi nghỉ sớm đi”.
Thấy vẻ mặt vui sướng của anh ta tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.
Tôi chỉ mới nói giúp anh ta có một câu mà anh ta đã trở nên cao hứng như vậy sao? Tôi thầm nghĩ thời gian vừa rồi Quân Lâm sống cũng chẳng vui vẻ gì, từ nhỏ tới lớn anh ta có bao giờ phải lựa ý người khác mà sống như thời gian qua đâu.
Tắm rửa xong tôi thấy Tử Mĩ đã ngủ ngoan trên giường, lướt qua bé xong tôi đi đến trước bàn trang điểm, lâu lắm rồi tôi mới mở lại hộp kem dưỡng da thoa lên mặt một lớp.
Hôm nay Linh Linh nói sắc mặt tôi tiều tụy hơn trước, có lẽ trước kia tôi hay trang điểm nên giờ đây để mặt mộc mọi người nhìn không quen mắt chăng? Kỳ thật tôi vẫn tin rằng nếu tôi chịu khó làm đẹp và ăn mặc như xưa thì tôi cũng vẫn xinh đẹp chẳng kém gì Ngọc Nhiễm.
Hình như gần đây tôi có thói quen so đo sắc đẹp cùng Ngọc Nhiễm thì phải, chẳng lẽ vì cô ấy trẻ hơn tôi, xinh hơn tôi nên tôi ghen tị với cô sao? Nghĩ đến thế tôi nhìn mình trong gưỡng khẽ cười nhạt.
“Cười gì vậy?” Quân Lâm ôm lấy eo tôi nhìn tôi trong gương hỏi.
Trong lòng tôi cả kinh, anh ta vào đây từ khi nào vậy? Phản ứng đầu tiên của tôi là đẩy anh ta ra: “Anh…tránh ra…” Từ khi tới đây đã hơn nửa năm, vì tôi vẫn luôn oán hận anh ta nên anh ta cũng không dám chạm vào tôi, tự nhiên hôm nay lại xảy ra chuyện đụng chạm thế này khiến tôi không thích ứng nổi.
Đang lúc tôi còn cự nự thì Ngọc Nhiễm đột nhiên xuất hiện rồi bế Tử Mĩ đi.
“Cô làm gì thế?” Tôi tránh khỏi vòng tay Quân Lâm rồi chạy theo Ngọc Nhiễm.
Nhưng chỉ đi được hai bước tôi đã bị Quân Lâm ôm trở lại rôi bế bổng tôi tới trên giường.
Sau đó đè ép cả người lên tôi.
Nụ hôn của anh ta còn đang dừng trên má tôi tôi ngậm chặt miệng để anh ta không thể hôn môi tôi, hai tay liên tục đấm đá: “Tránh ra, tránh ra…” Vì mở miệng la hét mà đôi môi tôi bị Quân Lâm chiếm giữ, anh không ngừng xâm nhập vào bên trong khám phá vị ngọt ngào.
Tôi vẫn vặn vẹo không ngừng nhưng không thể kêu lên được vì đã bị khóa chặt bởi môi anh ta.
Chỉ một lát sau tôi đã gần như không thể thở được vì nụ hôn quá lâu của anh, anh ta bắt đầu chuyển sang chỗ khác, nụ hôn nóng bỏng trượt từ môi xuống xương cổ rồi tới chỗ mẫn cảm của tôi phía trước.
Cả người tôi nóng ran lên vì sự tiếp xúc da thịt với Quân Lâm, hai bàn tay của anh luồn vào trong váy ngủ vuốt ve xoa nắn khiến cho tôi như bị điện giật, theo phản xạ khép chặt lấy hai chân.
Tinh thần tôi chợt trở nên cực kỳ thanh tỉnh, bàn tay này đã vuốt ve thân thể của người phụ nữ khác, đôi môi này đã chạm qua môi nữ nhân khác, hiện tại lại muốn làm tình với tôi, vậy anh ta coi tôi là loại người gì đây? Nhưng vì sao tôi không thể phản kháng mà vẫn thuận theo ham muốn của anh ta? Trong đầu tôi xẹt lên một ý nghĩ ác độc, tôi ngừng giãy giụa mà hùa theo động tác của Quân Lâm sau đó thì thào: “…Thanh Vân…” Âm thanh không lớn nhưng cũng đủ làm cho thân mình Quân Lâm chấn động.
Vốn đang tấn công tôi mãnh liệt, Quân Lâm đột nhiên dừng lại động tác, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt tôi với con mắt xám xịt đầy nghi vấn, giống như một tòa băng cứng đờ bất động.
Tôi theo bản năng nhắm chặt mắt lại hưởng thụ cảm giác thỏa mãn về thể xác và tinh thần khi trả thù được anh ta nhưng không biết vì sao trong lúc đó nước mắt của tôi lại tuôn rơi ướt đẫm gối.
..
Quân Lâm buông tôi ra nghiêng nghiêng người nằm xuống, anh ta lẳng lặng nhìn tôi không nói gì.
Vì sao tôi và anh ta lại có ngày hôm nay? Đây chắc chắn không phải là những gì tôi muốn và có lẽ cũng không phải là những gì anh ta muốn.
Vì sao tôi phải phản bội lại ý nguyện của mình mà chấp nhận nhân nhượng? Vì sao anh ta còn cố chấp giữ tôi lại bên mình? Vì sao còn thèm muốn thân thể tôi? Quân Lâm đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy vai tôi, mặt vùi vào cổ tôi thì thào: “Không sao, không sao cả.
Cho dù người em yêu có là ai đi chăng nữa, cho dù em ở bên anh là vì lý do gì đi chăng nữa….
đều…không sao cả”.
Quân Lâm một lần nữa cắn mút da thịt tôi, giọng lạc đi vì ham muốn: “Bởi vì anh sẽ không bao giờ rời khỏi em”.
Anh trằn trọc hôn lên môi tôi, mắt tôi…và chỉ một lát sau tôi có cảm giác một giọt chất lỏng mát lạnh rơi xuống mặt tôi, đó chính là nước mắt…..
Tại thời khắc này tôi cảm giác được Quân Lâm có yêu tôi nhưng vì sao chúng tôi yêu nhau nhiều như thế mà lại luôn thương tổn lẫn nhau? Tôi mở mắt nhìn mông lung, qua ánh sáng của đèn thủy tinh tôi thấy rõ Quân Lâm đang triền miên trên cơ thể tôi, tôi cũng không kìm nén nổi khoái cảm của mình, có lẽ đây là hậu quả của sự mong nhớ, là kết tinh của một thứ tình yêu luôn bị kìm hãm.
Buổi sáng tỉnh dậy tôi với áo ngủ định mặc vào để đi rửa mặt, còn chưa ngồi thẳng dậy đã bị Quân Lâm áp chế xuống.
Anh ta ôm chặt lấy tôi thì thầm: “Em nằm với anh một lát, hơn nửa năm nay anh chưa được ngủ ngon như hôm qua rồi”.
Tôi cười lạnh một chút: “Anh không phải luôn có mỹ nhân bên cạnh sao?” Anh ta lại nhìn tôi cười: “Em không tin à? Từ khi gặp em, anh không có hứng thú với người phụ nữ nào khác.
Nó giống như một dạng miễn dịch vậy”.
Vừa nói anh ta vừa ghé môi vào mặt tôi hít hà rồi nói thêm: “Và cũng giống như bị hạ bùa chú vậy”.
Câu nói của anh làm tôi cảm giác như tâm hồn mình tan chảy thành từng giọt, giống như cảnh trong mơ đang tái hiện lại lần nữa… Từ đêm hôm đó Quân Lâm lại một lần nữa trở lại phòng ngủ của tôi và bắt đầu danh chính ngôn thuận nằm cạnh tôi giống như ngày xưa.
Đối mặt với tất cả những chuyện vừa xảy ra, tâm tình của tôi rất phức tạp, tựa như đứa trẻ bị lạc lối giữa đồng hoang.
Thái độ của tôi với Quân Lâm cũng thường xuyên thay đổi, có lúc thì đạm mạc lạnh lùng, có lúc thì ham muốn cuồng si.
Mà tâm tình của Quân Lâm cũng cực kỳ khác trước, cho dù tôi có cáu giận vô lý hay là vui vẻ đùa cợt anh ta cũng vẫn tỏ ra rất ôn hòa chiều chuộng.
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy