"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
ự tính ở chơi 5 ngày tôi sẽ trở về Bắc Kinh, trước hôm đi một ngày tôi và Lăng Tử rủ nhau đi bơi vào giữa đông.
Từ nhở ba vẫn thường xuyên cho hai chị em đi bơi lội để rèn luyện thân thể ngay cả mùa đông cũng ko ngoại lệ.
cho nên vẫn luôn giữ thói quen này từ đó tới nay, sức khỏe của tôi đã khôi phục gần như cũ nên tôi ko ngần ngại vùng vẫy bơi lội cùng Lăng Tử.
ai ngờ đi bơi về, tôi lại trở bệnh nặng, nước mũi chảy ròng ròng.
Nhìn tôi nằm trên giường Lăng Tử thở dài: “chị càng già càng yếu đi thì phải.
biết thế em ko rủ chị đi bơi nữa” Mẹ cũng trách cứ: “mẹ đã nói là con đừng kêu chị đi, con xem đi, chị con sốt 39 độ rồi đây này”.
Mẹ vừa nói vừa lo âu nhìn tôi “mẹ, mẹ có khỏe ko?” Tử Mĩ cũng vươn bàn tay nhỏ xíu ra sờ sờ trán tôi.
Mẹ vội kéo tay Tử Mĩ ra: “Tử Mĩ à, tránh xa mẹ cháu ra một chút nếu ko sẽ bị gây bệnh đấy”.
Bị ốm sốt nên tôi buộc phải cách li với bé, điều này làm tôi hối hận vì đã quá ham chơi.
“ko phải em nói hôm nay sẽ trở về sao?” Quân Lâm kêu lên trong điện thoại “em lại vừa bị ốm” tôi thì thào nói “để anh bảo dì Thanh đến đón em về” Quân Lâm có chút gượng ép “sao anh lại gấp gáp vậy?” tôi ốm thế này mà anh ko quan tâm mà bắt tôi về ngay là sao, tôi có chút giận dỗi “em về đi, anh sẽ tìm bác sĩ tốt nhất đến trị liệu cho em” ngữ khí của Quân Lâm ôn hòa hơn chút.
Không chịu nổi sức éo của Quân Lâm, 3 ngày sau khi sức khỏe vừa hơi hồi phục, tôi liền bay về Bắc Kinh.
Về tới nhà tôi mới biết Quân Lâm đang ở Thượng Hải tiến hành bước đàm phán cuối cùng với ngan hàng Magic.
Trong lòng tôi ko khỏi giận dỗi, đã biết là ko ở nhà còn ngày gọi cho tôi 3,4 lần giục tôi nhanh trở về.
Tuy rằng sau khi về Bắc Kinh, mẹ mời bác sĩ giỏi nhất tới khám cho tôi và bác sĩ cũng kê cho tôi những loại thuốc tốt nhất nhưng sức khỏe của tôi vẫn ko tốt lên nhiều, có lẽ do thời tiết ở Bắc Kinh quá lạnh.
Tôi rất ít khi rời khỏi phòng, trừ lúc ăn cơm ra còn lại toàn bộ thời gian tôi đều nằm trên giường.
mẹ thỉnh thoảng cũng đi mua một vài thứ cần thiết cho tôi sau đó lại lên phòng nói chuyện với tôi cho đỡ buồn.
cuối tuần Tử Đàn về nhà cũng xà vào phòng tôi nói chuyện phiếm, chỉ lúc đó tôi mới nói nói cười cười vui vẻ.
Tôi lấy làm lạ là từ khi tôi chuyền về đây Quân Lâm rất ít khi gọi điện thoại cho tôi, ko hiểu anh gặt hái được thành công cỡ nào mà quên mất cả tôi.
“con thấy mình giống y như một oán phụ vậy mẹ ạ”.
Tôi trêu ghẹo khi đang trò chuyện với mẹ “con cũng đừng như thế, Quân Lâm còn rất nhiều chuyện bên ngoài cần giải quyết, con nên thông cảm cho nó nhiều nhiều vào”.
Ngừng một lát bà nói thêm: “hai ngày nữa Quân Lâm sẽ về…” Có lẽ cả đời tôi cũng ko bao giờ có thể quên được những chuyện xảy ra vào ngày hôm ấy bởi ngày nối ngày sau đó, tôi luôn bị ám ảnh vì những gì xảy ra….
Sáng sớm ngày mà Quân Lâm dự kiến về nhà tôi được ba gọi lên thư phòng.
Tôi run rẩy ngồi trước gương trang điểm, lấy tay véo véo hai má để trông cho hồng hào hơn chút bởi sắc mặt của tôi lúc này nhợt nhạt như người chết, tôi ko muốn làm ba sợ khi trông thấy bộ dạng tôi thế này.
Đây là lần đầu tiên sau khi thăm nhà trở về tôi mới gặp ba bởi ba cũng vừa bay từ Mĩ về hôm qua “vào đi” ba lên tiếng Tôi đẩy cửa bước vào phòng thấy ba đã đứng đưa lưng về phía tôi, mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chiếu lên người ông trông rất chói mắt.
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa, vẻ mặt rất trầm tĩnh, lúc tôi bước vào phòng bà ko hề đưa mắt nhìn tôi.
Sự yên tĩnh trong căn phòng khiến tôi thấy lo sợ, có lẽ chỉ một cây tram rơi xuống cũng nghe rõ ràng.
Tôi ko nhịn được nữa: “ba tìm con có việc gì?” Một lúc sau ba mới nói: “Quân Tử à, ba sợ lần này con sẽ phải chịu thiệt thòi rồi” “sao cơ ạ?” tôi ko hiểu gì cả cứ đứng ngây ngốc tại chỗ.
“Quân Lâm và Tố Hành sắp kết hôn” ba chần chừ nói Trong đầu tôi lúc này là một mảnh trống rỗng, từng lời nói của ba như đánh mạnh vào lỗ tai tôi.
Tôi ko thể tn được đây là sự thật nên phải một lúc lâu sau tôi mới phát ra một tiếng “A” “Diệp gia thực có lỗi với con”.
Ba xoay người lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
“nhưng con yên tâm ta sẽ ko bạc đãi mấy mẹ con con” Tôi theo bản năng nhìn về phía mẹ để chứng thực độ chân thật của lời nói nhưng nhìn ánh mắt mẹ ánh lên vẻ đau lòng, tôi bắt đầu khóc nức nở.
ban đầu tôi chỉ thấy hơi choáng váng nhưng lúc sau tôi hoảng loạn tới môi run run ko nói lên lời.
trái tim tôi như bị bóp nghẹn lại, hô hâp trở nên dồn dập, đột nhiên tất cả xung quanh tôi tối đen lại và tôi ko còn biết gì nữa.
Lúc tôi tỉnh lại trong phòng đã ko còn ai, sự im lặng khiến cho tôi có cảm giác sợ hãi.
Tôi cố nhỏm dậy bật tivi lên để cho căn phòng bớt im ắng.
đột nhiên màn hình hiện lên hình ảnh của Quân Lâm trong mục tin tức, tôi lao ra trước tivi căng mắt nhìn.
“hôm nay Trung Tuấn Gia Hoa chính thức tuyên bố lien kết với ngân hàng Magic đổi tên thành ngân hàng Trung Tuấn Quốc tế và sẽ đặt tổng hành dinh tại Thượng Hải”.
Quân Lâm đứng trên khan đài mỉm cười tuyên bố, sau đó là đám phòng viên, thợ quay bao kín lấy anh.
Đỗ Đạo Hành đứng một bên tuyên bố: “Chúng tôi còn có một tin tức khác cần tuyên bố, đó là Diệp Tuấn Ngạn và em gái của tôi sẽ chính thức kết hôn vào ngày 18 tháng này”.
Nói xong anh ta vỗ vỗ sau lưng Quân Lâm tỏ vẻ thân thiết.
khóe miệng Quân Lâm khẽ cười, vẻ mặt rất tự nhiên, hiển nhiên là vì anh quá quen thuộc ánh đèn báo chí.
Toàn bộ hội trường ồ lên cảm thán.
Tiếp đó phóng viên ko ngừng vây lấy anh đặt câu hỏi: “đầu tiên xin chúc mừng ngài.
Kỳ thực giới báo chí chúng tôi sớm đoán trước việc chọn Bank of Amer mua một nửa cổ phiếu của Trung Tuấn Gia Hoa là để dọn đường cho cuộc hôn nhân này, xin hỏi ngài việc đó được an bài từ trước hay chỉ là sự ngẫu nhiên trùng hợp?” “Bụp” tôi chìa điều khiển từ xa về phía màn hình tắt đi hình ảnh đó.
Tất nhiên là bọn họ có dự mưu từ trước rồi, chỉ có tôi là con ngốc nhất thế gian.
Tôi ngồi trước gương, hai tay ôm chặt lấy ngực thở phì phò từng cái một, trong đầu tôi chợt hiện lên những lời cảnh báo của Mục Thanh Vân hôm nào.
Đột nhiên điện thoai reo vang: “Alo” “tôi là Tố Hành, tối nay tôi muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện một lát”.
Tố Hành nói với âm điệu uyển chuyển.
“được” tôi lập tức đồng ý bởi vì tôi muốn nghe xem cô ta định nói gì với mình.
Nói xong tôi cúp điện thoại và gọi điện ngay cho ba mẹ và Lăng Tử thông báo tin này.
Còn chưa kịp nghe bọn họ ca thán tôi đã cúp máy bởi nếu nghe thêm nữa chắc tôi phát điên mất.
Sau đó tôi lên giường nằm cố ép mình ngủ nhưng đầu óc tôi lúc này trở lên cực kì thanh tĩnh.
Có nhưng chuyện cả thế giới này đều biết chỉ mình tôi ko có chút cảnh giác nào về nó.
Xem ra từ khi tôi về lại Bắc Kinh mọi người cố tình che dấu hai mắt của tôi nên đến ngày hôm nay tôi mới là người cuối cùng biết sự thực.
Tôi vẫn luôn tự nhủ với bản thân mình rằng quan hệ giữa Quân Lâm và Tố Hành chẳng qua chỉ là bạn bè, kết quả tôi bị chơi một vố đau đớn bởi chính nhận định sai lầm của mình.
Ko rõ vì sao Tố Hành lại làm như vậy? cô ta biết rõ Quân Lâm và tôi có hai đứa con chung tại sao lại vẫn bức tôi rời đi Quân Lâm, bao lâu nay cô ta vẫn luôn đeo bám dáo diết như vậy? Cũng ko hiểu vì sao Quân Lâm lại làm như vậy? là vì Trung Tuấn Gia Hoa? Hay là vì ba ra sức ép uổng hay là vì anh ta vẫn luôn thương yêu Tố Hành….
Trong đầu tôi lúc này nổi lên hàng nghìn câu hỏi ko có lời đáp.
Nhưng tôi sớm có câu trả lới cho chính mình bởi tính tình Quân Lâm quật cường là thế, nếu anh ta ko muốn làm gì thì làm gì có ai có đủ sức ép buộc anh ta? Nghĩ đến đó lòng tôi lạnh buốt.
Sau đó tôi mơ hồ được mẹ và dì Thanh bước vào phòng xem xét tình trạng của tôi nhưng tôi vẫn giữ nguyên trạng thái chống mắt lên trần nhà như vậy cho đến tận chiều.
6h chiều tôi bật dậy thay quần áo để đi đến nơi hẹn với Tố hành.
Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa tôi cũng ko thể để Tố hành nhìn thấy tôi trong bộ dạng sa sút chật vật nên tôi bỏ khá nhiều thời gian ngồi trang điểm trước gương.
Xong xuôi tôi thầm thỏa mản vì nhìn mình trong gương cũng ko đến nỗi nào.
Xuống tới tầng đang chuẩn bị bước ra ngoài Ninh thẩm chạy tới ngăn tôi lại: “thiếu phu nhân, cô muốn ra ngoài có việc gì sao?” “đừng gọi tôi là thiếu phu nhân nữa” tôi lạnh mắt nhìn bà.
“thiếu gia nhà bà đã tuyên bố đính hôn với Tố hành, chẳng lẽ bà chưa biết tin này sao?” Ninh thẩm nhất thời nghẹn lời: “thiếu gia có dặn dò là mấy ngày nay ko được cho thiếu phu nhân ra ngoài.” “tránh ra” tôi tiến lên phía trước vì ko muốn đôi co với bà “Quân Tử, đêm nay Quân Lâm sẽ trở lại con chờ nó về rồi có gì nói sau được ko?” mẹ và dì Thanh chạy tới khuyên giải.
Tôi xoay người nhìn mẹ một cái rồi lạnh giọng nói: “hôm nay dù thế nào con cũng phải ra ngoài một chuyến”.
Thấy tôi kiên quyết quá mẹ cũng lùi bước: “thế cũng được, để mẹ bảo Thúc bá đưa con đi.
Hứa với mẹ là đi sớm về sớm con nhé.” Tôi ko lên tiếng mà quay lưng rời đi.
Ngồi trên xe tôi lơ đễnh nhìn tuyết trắng bao phủ bên ngoài, hơi lạnh làm tôi khẽ ho khan một tiếng, hai tay theo quán tính khép chặt lấy vạt áo.
“đến nơi rồi” Phúc bá nhìn tôi qua kính chiếu hậu.
“tôi ở đây đợi cô” Tôi ngẩng đầu lên nhìn ông, thấy trong mắt ông toát lên vẻ thương xót, tôi chua sót nói: “ko cần đâu bác ạ” Nói xong tôi bước xuống xe Vào đến quán cafe đã là bảy giờ bốn mươi phút, tôi cởi khăng quàng cổ ra rồi nửa ngồi nửa tựa vào ghế nhắm mắt lại.
Ngày hôm nay tôi thật sự rất mệt, trải qua bao nhiêu trạng thái cảm xúc dồn dập khiến thần kinh tôi trở nên căng thẳng.
Không biết bao lâu sau tôi mông lung mở mắt ra và đập vào mắt là gương mặt quen thuộc của Tố Hành.
“Cô tỉnh rồi à?” Cô ta tao nhã uống một ngụm trà nhìn tôi cười nói.
Quả là tư thế của người chiến thắng, tôi thầm nghĩ.
“Tôi gọi cho cô một tách trà sữa, hi vọng cô không chê tôi tự ý”.
Cô ta buông chén trà xuống nhìn tôi nói tiếp.
Tôi khẽ liếc nhìn xuống tách trà sữa trên bàn lạnh lùng nói: “Chúng ta có chuyện gì để nói sao?” “Tôi yêu Quân Lâm”.
Sau một hồi trầm mặc cô ta lên tiếng.
Tôi hơi sửng sốt trước câu trả lời của cô ta, điều này không nói tôi cũng rõ ràng hơn ai hết.
“Thế thì sao nào?” Tôi không chịu thua kém.
“Tôi muốn cô rời khỏi Quân Lâm”.
Quả nhiên cô ta là một người thẳng thắn, không chút quanh co dấu giếm.
“Cho nên tôi hi vọng cô im lặng rời khỏi anh ấy”.
Ánh mắt của cô ta nhìn sang nơi khác.
“Đừng làm phức tạp hóa vấn đề”.
“Im lặng rời đi sao?” Tôi cười lạnh lặp lại câu nói vừa rồi.
“Các người không nghĩ tới cảm giác của tôi hay sao? Ở trong mắt các người tôi là gì hả? Các con của tôi thì sao?” “Vậy cô đã bao giờ nghĩ tới cảm giác của tôi chưa?” Cô ta hỏi ngược lại tôi.
“Tôi không biết cô là ai, tự nhiên cô xuất hiện ngang chừng cuộc đời tôi và phá hoại tất cả.
Tôi và Quân Lâm đã ở bên nhau hơn 10 năm, quãng thời gian tươi đẹp nhất đời người con gái tôi đã dành trọn cho anh ấy.
Vậy mà sự xuất hiện của cô đã làm chúng tôi trở nên xa lạ, tất cả chỉ vì cô là mẹ đẻ của Tử Thiện.
Cô có biết là lúc tôi về nước, nghe nói cô về ở với Quân Lâm cảm giác của tôi lúc đó thế nào không? Nó giống như ngàn vạn lưỡi dao đâm vào tim…” Một giọt lệ trong suốt rơi xuống má cô ta, xem ra cô ta cũng đang rất xúc động, so với dáng vẻ thanh nhã hằng ngày thì khác xa một trời một vực.
Cùng là phụ nữ nên lúc này đây tôi cũng hiểu được cảm giác của cô ta, người đàn ông cô ta yêu thương bao năm nay bị người phụ nữ khác đoạt mất thử hỏi làm sao cô ta không đau lòng? Tôi và Quân Lâm ở bên nhau đã 3 năm vậy mà cô ta ngày ngày chứng kiến cảnh đó, đổi lại là tôi liệu tôi có chịu nổi hay không? Nhìn vẻ đau thương của cô ta tôi cũng im lặng không nói gì.
Việc đến nước này rồi thì tôi cũng không muốn giằng co thêm nữa, tôi cắn môi nói: “Coi như tôi thành toàn cho ước nguyện của cô, chúc cô và Quân Lâm bạch đầu giai lão!” Nói xong tôi đứng dậy chực ra về nhưng đầu óc bỗng nhiên choáng váng và trước mắt tôi hiện lên một mảnh hắc ám.
Lúc tỉnh lại tôi thấy mình đang nằm trên một chiếc giường lớn, bên cạnh tôi còn có một người đàn ông.
Tôi tưởng đó là Quân Lâm nên khẽ đẩy đẩy anh ta, mũi ngửi thấy nồng nặc mùi rượu, đợi đến lúc anh ta quay lại tôi mới tá hỏa khi phát hiện đó là Mục Thanh Vân.
Tôi lập tức bật dậy: “Sao lại là anh?” Lúc này Mục Thanh Vân cũng trợn mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc: “Sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”.
Nói xong anh ta cũng ngồi dậy lấy tay xoa xoa đầu.
“Tôi vừa rồi còn ngồi uống rượu với Phương Nguyên mà”.
Phương Nguyên? Tôi nhìn bốn phía xung quanh thì thấy đây là phòng của một khách sạn, vì sao mình lại ở nơi này? Tôi tự hỏi.
Quay sang nhìn đồng hồ đã thấy lúc này là 3 giờ sáng, tôi liền xoay người chuẩn bị xuống giường rời đi, Mục Thanh Vân vẫn ngồi nhắm mắt tựa lưng vào thành giường.
Lúc tôi chuẩn bị bước đi Mục Thanh Vân bỗng nhiên nói: “Cô….có khỏe không?” Tôi chậm rãi quay đầu phát hiện anh ta đang lẳng lặng nhìn tôi, tôi khẽ cúi đầu không lên tiếng.
“Tôi đã sớm cảnh báo cho cô…” Anh ta chậm rãi xuống giường bước về phía tôi.
“Để làm gì cơ chứ? Cho dù tôi biết trước sự tình sẽ là như vậy liệu tôi có tránh được kết cục như ngày hôm nay không”.
Tôi vừa nói nước mắt vừa tràn ra, bao uất nghẹn lúc này mới thực sự tuôn trào.
Mục Thanh Vân đỡ lấy vai tôi như muốn ôm tôi vào lòng, anh ta khẽ nói: “Anh gặp gỡ em có phải là đã….quá muộn rồi không?”.
Tôi đẩy anh ta ra rồi lùi về phía sau hai bước: “Anh đừng như vậy”.
Hiện giờ tôi đang rất rối trí nên không muốn phát sinh thêm chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Tôi lấy tay quệt nước mắt rồi mang theo túi bước ra khỏi cửa.
Mục Thanh Vân thấy tôi bước ra ngoài cũng chạy theo ra hành lang, tóm được tay tôi anh ta bất ngờ ôm chặt tôi vào lòng rồi cất giọng khàn khàn: “Em đừng khóc, hắn không đáng cho em phải rơi lệ”.
Tôi yếu đuối dựa vào anh ta trong trạng thái trống rỗng.
Trong cuộc sống con người ta đôi khi rơi vào cảm giác bị vứt bỏ, cảm giác đó khiến người ta trở tay không kịp, nó giống như bị vứt vào giữa vũ trụ bao la, không trọng lượng, không phương hướng.
“Các người đang làm gì?” Bỗng nhiên bên tai tôi vang lên tiếng quát.
Ngẩng đầu lên tôi thấy Quân Lâm đang hằm hằm tức giận, vẻ mặt hiện rõ sự mệt mỏi, ánh mắt phẫn nộ nhìn xoáy lấy tôi lúc này đang mềm nhũn trong lòng Mục Thanh Vân.
Sau lưng anh ta còn có Phương Nguyên, Tử Đàn và Phúc bá.
“Quân Lâm đi tìm cô cả đêm mà cô lại ung dung tư tình với một người đàn ông khác”.
Tử Đàn lạnh lùng nói, trong mắt ánh lên tia hả hê.
Nghe xong lời của Tử Đàn tôi mới thực sự thanh tỉnh.
Nhìn đám ngừoi đang vây quanh mình tôi chợt hiểu mình đã rơi vào cạm bẫy của bọn họ, hóa ra bọn họ cất công thiết kế tất cả chỉ để cho Quân Lâm chứng kiến.
Hiện tại dù tôi có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được nên tôi chỉ có thể nhìn Quân Lâm qua làn nước mắt mờ mịt.
Quân Lâm ở ngay cạnh tôi mà dường như cách xa thiên sơn vạn thủy.
Đột nhiên anh túm lấy tay tôi dùng sức kéo mạnh lôi ra ngoài.
Mọi người ở đây không ai dám ngăn cản anh nên tôi chỉ có thể tùy ý anh lôi kéo.
Qua cách Quân Lâm hung hãn kéo tay tôi tôi biết anh đang cực kỳ phẫn nộ.
Ra tới cửa khách sạn Quân Lâm đẩy mạnh tôi vào ghế sau xe rồi lên ngồi ghế lái đạp ga cực nhanh, xe lao vun vút, ngay cả đèn đỏ ngã tư đường anh cũng không dừng lại, suýt nữa va chạm vào xe chạy ngang chiều, người lái xe còn hạ cửa kính xuống mắng mỏ.
Quân Lâm không thèm để ý tới bất cứ cái gì, cứ điên cuồng lái xe về thẳng nhà.
Khoảng chừng ba mươi phút xe dừng trước cửa trang viên, Quân Lâm mở cửa sau rồi hung hăng lôi tôi xuống xe, mỗi động tác cực kỳ hung hãn.
“Buông em ra, anh làm em đau”, tôi không thể tiếp tục để anh thích làm gì thì làm.
“Em có thể tự đi được”.
Đáng tiếc là sức lực của phụ nữ chưa bao giờ thằng được đàn ông huống chi tôi lại vừa ốm dậy nên tôi càng phản kháng Quân Lâm kéo tôi càng mạnh hơn.
Cho đến khi lôi tôi vào đến thư phòng anh mới buông tay tôi ra.
Anh bước tới bàn làm việc, mở ngăn kéo ra tìm một phong bì, bên trong là một tờ văn bản rồi quăng lên người tôi, không quên gằn giọng: “Cô ở bên cạnh tôi chỉ vì cái này sao?” Tôi có chút bất ngờ nên cúi mình nhặt tờ văn bản lên, bên trong chính là bản phê duyệt cho Tân Vực vay 4 triệu, chữ ký bên trên hiển nhiên là của Quân Lâm, con dấu là của Trung Tuấn Gia Hoa.
Nhìn thấy tờ giấy đó xong thân mình tôi khẽ run run, hóa ra trong mắt anh ta tôi chỉ đáng giá có chừng đấy.
Tôi uất hận nhìn thẳng vào mặt anh ta, nở nụ cười đau đớn: “Đúng vậy, tôi ở bên cạnh anh chỉ vì cái này mà thôi”.
Nước mắt tôi không kiềm chế được cứ thế tuôn rơi ướt đãm hai má, tôi cố lấy tay lau liên tục vì không muốn cho Quân Lâm biết anh ta đã thương tổn tôi nhường nào.
Nhưng không hiểu vì sao càng lau đi nước mắt tuôn rơi càng nhiều, giống như mạch nước ngầm mới nứt ra vậy.
Quân Lâm bước gần lại phía tôi, trong bóng đêm tôi không thể nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh, chỉ thấy đôi mắt anh cũng ánh lên sự đau đớn, anh đứng trước mặt tôi rồi đưa tay lên lau nước mắt cho tôi.
Trong óc tôi lóe lên một tia độc ác, tôi đột ngột cầm lấy tay anh ta đặt lên ngực tôi thì thào: “Anh ở bên tôi cũng chỉ vì cái này thôi sao?” Quân Lâm giống như bị điện giật vội rút tay về sau đó đẩy tôi ra khiến tôi lảo đảo té ngã xuống mặt đất.
“Mau cút khỏi đây”.
Âm thanh lạnh lùng vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Trong tim tôi bỗng dưng dâng lên một tia khoái trá vì đã trả đũa được anh ta, tôi đứng lên xoay người bước ra ngoài đã thấy mẹ và Dì Thanh đang đứng ở cửa, Dì Thanh định chạy đến đỡ tôi nhưng tôi đẩy bà ra và tự mình trở về phòng.
Đằng sau lưng tôi còn vang lên tiếng mẹ trách mắng Quân Lâm.
Đêm hôm đó Quân Lâm không trở về phòng và tôi cũng có một đêm thức trắng.
Nằm trên sofa, trong đầu tôi không ngừng hiện lên những chuyện đã xảy ra trong ba năm qua..
Vẻ mặt ai oán của ba mẹ tôi, sắc mặt Tố Hành, lời nói của Mục Thanh Vân, sự khiêu khích của Tử Đàn và cuối cùng là sự tuyệt tình của Quân Lâm và sự ngây thơ của tôi.
Anh ta đã từng nói với tôi rằng: “Hai ta sẽ vĩnh viễn cùng nhau”, hóa ra cái sự “vĩnh viễn” đó thật quá xa vời? Vì sao lại ra thành như vậy? Rồi óc tôi xẹt qua hình ảnh tươi cười rạng rỡ của Tử Thiện và Tử Mĩ, sau này các con của tôi phải làm sao bây giờ? Tử Mĩ có thể đi cùng tôi nhưng Tử Thiện thì thế nào? Tôi vẫn ảo tưởng là có một ngày bé sẽ gọi tôi là Mẹ nhưng xem ra ngày đó sẽ không bao giờ đến nữa rồi.Hơn nữa sau này bé sẽ ra sao vì Quân Lâm và Tố Hành sẽ nhanh chóng kết hôn, sau đó bọn họ sẽ có những đứa con khác? Liệu Tử Thiện có bị phân biệt hay không? Bé có trở thành kẻ trắng tay như tôi hay không? Nghĩ tới những điều đó mà lòng tôi đau như cắt.
Sáng hôm sau Quân Lâm trở về phòng thay quần áo, tôi tựa vào thành giường liếc nhìn anh ta một cái, anh ta cũng nhìn về phía tôi, hai mắt đỏ au hằn lên tia máu.
Cả hai đều nhìn chòng chọc nhau trong im lặng, chỉ hơn mười ngày không gặp mà lúc gặp lại tựa như đã xa cách nghìn năm.
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy