I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
oa mai lay động Dường như là từ lần đó về sau, Quân Lâm ngày càng ham thích việc đánh nhiễu giấc ngủ an lành buổi sớm của tôi….
Đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, đến lúc cảm giác được mồ hôi trên thân thể Quân Lâm đang ròng ròng chảy xuống người mình, hơi thở gấp gáp nóng hổi phả vào mặt tôi, cả thân người hắn gần như bao phủ lên tôi, tôi mới mở to mắt ra.
Nhìn sang đồng hồ bên cạnh mới chỉ có 6 rưỡi sáng.
Thực tức chết, còn sớm như vậy anh ta đã đánh thức tôi dậy làm chuyện yêu sao, tôi hơi đẩy Quân Lâm ra, bĩu môi nói: “Tôi đang mệt lắm!” “Ừ…!” Quân Lâm vẫn đang hì hục trên người tôi khẽ thốt lên một tiếng trầm khàn.
“Hay là anh đi tìm người khác đi”.
Tôi thực tức quá đi thôi, thân thể hắn nặng gấp rưỡi tôi mà cứ đè nghiến thế này tôi chịu sao nổi.
Nghe tôi nói xong, hắn hơi khựng người rồi trườn khỏi người tôi, ngồi dậy nhìn tôi với vẻ mặt tức giận, khóe miệng khẽ nhấc lên: “Cô nghĩ tôi là loại người nào thế?” Anh là quỷ háo sắc, phản xạ đầu tiên trong đầu tôi là văng ra câu đó nhưng chưa dám bật ra khỏi miệng.
Quân Lâm nhìn lướt tôi một cái rồi khoác vội chiếc áo ngủ hướng phòng tắm bước đi.
Tôi hoan hỉ nhắm mắt lại tranh thủ ngủ thêm chút nữa, dù gì dậy lúc này cũng còn quá sớm.
Từ khi Linh Linh thắng vụ kiện trước, Sở tư pháp quyết định thưởng cho chị 5 ngày nghỉ phép, mà tôi với tư cách là trợ lý của chị đương nhiên cũng không bị bỏ rơi, được hưởng đãi ngộ y như chị.
Vì thế tôi và chị hẹn nhau cùng đi du lịch Thanh Đảo.
Đi du lịch lần này tôi mang theo Tử Mĩ.
Thanh Đảo là một thành phố nằm sát bờ biển, được mệnh danh là thành phố “Hồng ngõa cây xanh, biển trời xanh xanh.
Thành phố được coi như một kỳ quan nhân tạo bởi tám khu biệt thự theo phong cách kiến trúc của Trung, Nga, Anh, Pháp, Đức, Mĩ, Đan Mạch, Hy Lạp, Tây Ba Nha, Thụy Sĩ, Nhật Bản và hơn 20 quốc gia khác tạo thành.
Hơn nữa khu biệt thự này còn nằm dọc bờ biền Nam Hải, được bao phủ bởi núi đá xanh biếc, từ trên cao nhìn xuống trông giống như một “Tổng đốc phủ”, ánh lên vẻ hài hòa giữa cảnh sắc hùng vĩ của thiên nhiên và sự kỳ công của kiến trúc do con người tạo ra.
Khung cảnh ở đây làm cho tôi cảm thấy thực khoan khoái, tâm hồn cũng lâng lâng cao hứng.
Trong cả chuyến đi, dường như Linh Linh chỉ hứng thú với con gái của tôi mà thôi.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Mĩ, chị đã không rời mắt khỏi bé.
Bé lúc này đã được một tuổi tám tháng, bình thường bé cũng không sợ người lạ nhưng khi bị Linh Linh nhìn như vậy bé có vẻ hoảng sợ nên theo bản năng ôm chặt lấy đùi mẹ.
“Chị nhìn đủ chưa vậy? Sẽ làm em bé sợ đấy”.
Tôi cười bảo Linh Linh, một tay ôm lấy Tử Mĩ.
“Khuôn mặt và dáng người của bé thì có vẻ giống em, còn các nét trên mặt thì giống Diệp Tuấn Ngạn”.
Nói xong chị là tiếp tục săm soi Tử Mĩ.
Trên thực tế Tử Thiện và Tử Mĩ đều giống Quân Lâm nhiều hơn tôi, các nét trên gương mặt đều rất thanh tú.
Ngoài ra trong cả chuyến đi, Linh Linh còn thường xuyên hỏi trêu Tử Mĩ những câu hỏi rất chi là nhàm chán, tỷ như: “Ba cháu có thích cháu không nào?”; “Ba cháu đối xử với mẹ cháu có tốt không?”; “Ba cháu có hay ở nhà không?” Đợi chút, tôi bực bội, sao Linh Linh không hỏi tôi luôn cho nhanh nhỉ.
Đương nhiên khi Tử Mĩ đang vui vẻ bé cũng có đáp lại chị một vài câu.
Phản ứng non nớt của bé khiến tôi nhớ lại Linh Linh ngày thường cũng hay hỏi tôi những vấn đề nhàm chán như vậy, kiểu như: “Diệp Tuấn Ngạn ở nhà có lãnh khốc như vậy không?”; “Diệp Tuấn Ngạn thích ăn gì nhất?”; “Diệp Tuấn Ngạn lúc ngủ trông như thế nào?”.
Mà tôi từ đó tới giờ chưa bao giờ trả lời những câu hỏi kiểu như vậy cả.
Nhưng Linh Linh khó lòng buông tha tôi, chị càng hỏi càng hăng say, cư nhiên cả việc “sinh hoạt vợ chồng, Diệp Tuấn Ngạn thích tư thế nào?” chị cũng không ngần ngại hỏi.
Có đôi khi tôi chịu không nỏi: “Chị có hứng thú với anh ta đến thế chi bằng em giới thiệu anh ta cho chị nhé?” “Được, được đấy, chị muốn chụp một cái ảnh kỉ niệm chung với anh ta”.
Nhìn biểu hiện của Linh Linh, tôi không khỏi khinh thường: “Em thật không hiểu anh ta có gì hấp dẫn cơ chứ?” “Em không biết sao? Anh ta mới được bầu là người đàn ông thành đạt hấp dẫn nhất còn độc thân do tạp chí Quốc tế danh tiếng bình chọn đấy”.
Linh Linh ra vẻ ngưỡng mộ nói.
“Anh ta thật là kiệt xuất, mới tiếp nhận Trung Tuấn Gia Hoa có hơi 2 năm mà đã biến nó trở thành ngân hàng lớn nhất nước”.
Chị nói tiếp.
Tôi không thể tưởng tượng được một phụ nữ giòi giang ngạo mạn như chị lại có thể ngưỡng mộ một người đàn ông đến chừng đó.
Lần này tôi đưa Tử Mĩ đi du lịch, mẹ và Dì Thanh đều cực kỳ không an tâm nhưng tôi kiên quyết đòi đưa bé đi cùng.
Tôi hi vọng trong những ngày chỉ có tôi và bé tôi có cơ hộ nỗ lực hoàn thành vai trò của một người mẹ một cách xuất sắc.
Quả nhiên chuyến du lịch này đã mang hai mẹ con tôi lại gần nhau.
5 ngày sau, ba chúng tôi lên máy bay trở về Bắc Kinh, về tới nơi mới chỉ có tám giờ.
Vừa bước vào nhà Dì Thanh đã đứng đợi sẵn để đón Tử Mĩ đang say sưa ngủ trên tay tôi.
Mẹ nhìn tôi cười, nắm tay tôi dắt vào phòng ăn: “Đi chơi vui không con?” ‘Vui ạ, nhưng hơi mệt chút thôi ạ”.
Và cũng nhờ có chuyến đi tôi mới hiểu rằng chăm sóc một đứa trẻ quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
Trong nhà ăn, Tâm Duyệt vừa thấy tôi liền cười toe toét, sau đó hỏi: “Không phải chị nói là tối nay mới về sao?” “Thời tiết bên kia không tốt lắm nên bọn chị hủy bớt một địa điểm du lịch, cho nên về sớm được nửa ngày”.
Tôi kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Trên bàn ăn còn có vài vị khách quý là Tử Đàn, Phương Nguyên, Tố Hành.
Tuy rằng bọn họ cũng hay tới nhà tôi ăn tối nhưng đến đây vào buổi sáng thế này thì đây là lần đầu tiên.
Thấy vẻ mặt thắc mắc của tôi Phương Nguyên giải thích: “Sáng sớm hôm nay Quân Lâm gọi điện cho chúng tôi rủ đến đây đi leo núi”.
“Đúng vậy đấy, chị không có ở nhà biểu ca thức dậy rất sớm.
Hay là vì ngủ một mình nên buồn chán đây?” Tâm Duyệt vừa nói vừa liếc tôi một cái.
Bỗng nhiên trong không gian vang lên tiếng “choang”, chiếc thìa trong tay Tố Hành rơi tuột xuống bàn, ánh mắt cô ta có vẻ dại đi.
Tử Đàn ngồi thẳng lưng, dùng giọng điệu kích động nói: “Làm sao cô biết là hai người bọn họ vẫn ngủ chung?” Nhìn vẻ mặt thẹn quá thành giận của hai cô gái này, tôi hiểu ra là bọn họ có chết cũng không thể tưởng tượng được là tôi và Quân Lâm vẫn luông chung giường chung gối từ trước tới nay.
Tôi trừng mắt nhìn Tâm Duyệt một cái ý bảo cô ngậm miệng lại.
Tâm Duyệt cũng biết mình lỡ lời và vì câu nói của cô có thể mang đến tai họa cho tôi.
“Em biết nha.
Có buổi sáng em đi tìm ca ca, thấy tỷ tỷ và ca ca đang nằm trên giường, mà lạ là cả hai đều có vẻ như chưa mặc quần áo vào nha”.
Tử Thiện hồn nhiên nói oang oang.
Tiếng nói vừa dứt, Phương Nguyên và Tâm Duyệt cùng cười ha ha, ngay cả Quân Lâm cũng không nhịn được khẽ mỉm cười.
Theo trí nhớ của tôi thì lúc đó trên bàn ăn chỉ có ba người có thể nở nụ cười.
“Chẳng phải dì đã dặn là khi đi ngủ cháu phải khóa cửa phòng vào hay sao?” Dì Thanh cúi người xuống cạnh tôi nói nỏi với hàm ý trách cứ.
Tôi nhanh chóng cúi đầu, hận không thể chui xuống đất cho đỡ ngượng, sau đó vội ăn qua quýt rồi nhanh nhanh rời khỏi phòng.
Quân Lâm cùng bọn họ leo núi, lúc hắn trở về phòng thì tôi đã đi nằm.
Tôi nghe thấy thoang thoảng bên tai lời hắn nói: “Đồng ngôn vô kỵ, đừng để trong lòng làm gì” Bởi vì mấy hôm đi lại vất vả nên tôi quá mệt mỏi, nằm lên giường là thiếp đi ngủ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa vang lên.
Tôi vừa trở mình đã thấy Dì Thanh bước vào nói: “Thiếu phu nhân, lão gia kêu cô vào thư phòng”.
Trong lòng tôi chấn kinh bởi từ khi chuyển đến nhà này đây là lần đầu tiên ba kêu tôi đến thư phòng.
Sự việc xảy ra với Quân Lâm lần trước, tôi đã chứng kiến qua cho nên tôi hiểu không có chuyện gì hệ trọng ba sẽ không kêu tôi đến đó.
Tôi không dám chần chờ mà vội đứng dậy đánh răng rửa mặt, mặc quần áo.
Trong lòng tôi đã đoán được vài phần, buổi sáng nay tuy ba vẫn luôn trầm mặc không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt của ba có vẻ khá giận.
Sống trong một gia đình khuôn mẫu thế này tôi biết không dễ gì tránh được việc vi phạm các điều kiêng kị.
Tôi nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng ba: “Vào đi” Tôi đẩy cửa vào, bên trong ba đang đứng khoanh tay, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuy rằng ba luôn đối xử với tôi rất hòa ái nhưng tôi biết ba là người rất cẩn thận tỉ mỉ, vì thế trong thâm tâm tôi luôn duy trì một sự kính sợ đối với ông.
“Mọi việc đều phải có chừng mực, Quân Lâm còn trẻ không hiểu hết mọi sự, con đừng có việc gì cũng chiều theo ý nó”.
Ba vẫn quay lưng về phía tôi nói.
“Con biết rồi”.
Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của tôi, ba gọi tôi đến đây là vì chuyện sáng nay.
Ba xoay người lại nhìn tôi rồi khẽ gật đầu một cái.
Lúc này mẹ đẩy cửa bước vào cười nói: “Thế nào, nói xong chưa vậy? Cuối tuần này là đại thọ 50 tuổi của chú Quân Lâm, mẹ cho người ta làm mấy món ngon đến góp, con xuống xem đầu bếp mang đồ tới chưa đi?” Mẹ vừa nói vừa khẽ kéo lấy tay tôi: “Đi thôi nào”.
Ba hơi cúi đầu vẫy vẫy tay ý bảo tôi đi.
Ra khỏi phòng, mẹ liền xoa xoa trán tôi nói: “Con đừng để bụng, về sau chú ý một chút là được rồi” “Vâng”.
Tôi thật sự có chút ảo não, đầu sỏ gây nên chuyện đâu phải là tôi, vì sao tôi lại phải chịu giáo huấn cơ chứ? Buổi tối tiếng sấm ầm ầm, bên ngoài lóe lên nhiều tia chớp, chốc lát trời đổ mưa to, bốn phía ào ào tiếng nước.
Nằm nghĩ tới chuyện xảy ra trong ngày hôm nay tôi trằn trọc không sao ngủ được, trong lòng thầm cảm thấy không thoải mái.
Đêm khuya, tiếng chuông điện thoại kêu vang, tôi cầm lấy tai nghe: “Alô” “Phiền cho gặp Quân Lâm được không?” Đó là giọng của Phương Nguyên.
Vừa nghe xong tôi đã đoán là có việc gì xảy ra nên không dám chậm trễ, vội lay Quân Lâm dậy nghe điện thoại.
Quân Lâm nghe xong liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài, bộ dạng rất vội vã, không hề lưu lại câu nào cho tôi.
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy