Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 567 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ừ tháng Tư trở đi, bệnh tình của Tử Thiện tốt lên rất nhiều, có lẽ tại thời tiết dần trở lên ấm áp, xua tôin khí lạnh của mùa đông.
Dãy núi trùng trùng điệp điệp phía xa xa đã dần đổi sang màu xanh bởi cỏ cây hoa lá.
Cỏ dại quanh nhà cũng đâm chồi nảy lộc hé ra màu xanh mướt mát, tạo cho không khí nơi đây thêm phần mát mẻ dễ chịu.
Những cây cổ thụ quanh trang viên cũng nảy lộc xuân, cả cây ngọc lan trắng cũng bắt đầu nở những bông hoa đầu tiên.
Ngoài vườn đủ loại hoa hồng trắng, đỏ đua nhau nở hoa mang đến một mùi thơm mát cho toàn bộ khu nhà.
Đúng là khí hậu ấm áp làm cho Tử Thiện có thể tăng cường ra ngoài hít thở khí trời và chơi những trò chơi ngoài trời như xích đu, cầu trượt… Cứ cuối tuần Quân Lâm đều đặn dắt bé đi chạy bộ quanh trang viên.
Có đôi khi bé đi theo ông nội đến hồ nước gần đó câu cá.
Còn tôi, cứ mỗi ngày nắng ấm đều dắt tôiy bé đi leo núi dạo chơi.
Mỗi lần tôi đều cổ vũ bé cố gắng leo cao hơn chút, đi xa hơn chút, dạy bé cách tự vượt qua chính bản thân mình..
Tuy rằng tôi không thể mang lại cho bé một thân thể khỏe mạnh như những đứa trẻ khác nhưng tôi có thể rèn cho bé một ý chí kiên cường, hơn hẳn bạn đồng trang lứa.
Tôi nghĩ một người khi còn trẻ nên trải qua nhiều cay đắng và thất bại mới có thể có được phẩm cách kiên cường và ý chí vươn lên.
Ba của tôi không phải là một ví dụ điển hình hay sao? “Quân Tử, gần đây mẹ thấy con ăn uống không có vẻ ngon miệng lắm, có khó chịu ở đâu không hả con?”.
Lúc ăn cơm trưa mẹ ân cần hỏi tôi.
“Vậy hả mẹ? Con thấy con vẫn khỏe mà”.
Tôi buông đũa, cầm bát canh lên uống.
“Ngày mai Tử Thiện đi kiểm tra định kỳ, con cũng tranh thủ kiểm tra lại thân thể xem có chỗ nào không ổn không nhé”.
Mẹ vẫn lo lắng dặn dò.
Tôi đáp ứng yêu cầu của mẹ: “Vậy cũng được”.
Ngày hôm sau tôi cùng Tử Thiện đến bệnh viện kiểm tra.
Hóa ra tôi đúng là một người phụ nữ đần độn, mỗi lần sắp làm mẹ tôi đều không thể tự mình phát hiện ra.
Cầm kết quả trên tay, tôi không tin nổi là mình đã mang thai tám tuần rồi.
Cả nhà mừng rỡ như điên.
Đương nhiên trừ bỏ Quân Lâm bởi tôi không biết hắn đang vui hay đang buồn bởi từ trước tới giờ hắn luôn đối với tôi lãnh đạm.
Có lẽ hắn không hề thích đứa trẻ này, trong mắt hắn, đứa trẻ này chỉ là công cụ để cứu mệnh Tử Thiện mà thôi, nói cách khác chỉ là một sinh mệnh dư thừa.
Nhưng đối với tôi mà nói, sinh mệnh này là một món quà vô giá mà ông trời ban tặng cho tôi, là niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi lúc này.
Vô luận bé xuất hiện trên thế gian này với mục đích gì chăng nữa, bé thủy chung vẫn là con của tôi, vẫn là hi vọng của cả nhà.
Từ khi biết tôi mang thai, Quân Lâm không còn “yêu” tôi lần nào nữa dù hắn vẫn ngủ cùng giường với tôi như trước, điều này làm cho tôi như trút được gánh nặng vốn đang đè trĩu trên vai.
Bác sỹ nói, khi thai nhi được hơn 13 tuần là có thể xét nghiệm để chẩn đoán tủy sống của em bé có hợp với tủy sống của Tử Thiện hay không.
Như vậy vẫn tồn tại một khả năng là tủy sống của hai anh em không ăn khớp với nhau, vì thế tôi vẫn đeo nặng nỗi sầu lo trong lòng, vạn nhất tủy sống không phù hợp thì sao, liệu em bé còn có cơ hội sinh ra trên đời này hay không? Mỗi buổi tối tôi đều đứng lặng trên ban công để cầu nguyện, cầu trời đất phù hộ ẹ con tôi, cầu trời thương xót cho hài tử mới đang thành hình của tôi, cầu trời phù hộ hai anh em khỏe mạnh trưởng thành.
Có lẽ ông trời cũng cảm kích lời khẩn cầu của tôi, đến tuần thứ mười bốn tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm, may thay chỉ số HLA ăn khớp và kì diệu hơn nữa tôi biết được đó là một bé gái.
Lúc biết được kết quả, tôi ôm chặt và hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Thiện, tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.
“Thực tốt quá, quá tốt”.
Mẹ ôm lấy hai vai tôi, ánh mắt trở lên ướt át.
“Tử Thiện à, con sắp có em gái rồi đấy”.
Tôi thì thầm vào tai Tử Thiện.
Bé ngẩng đầu lên nghi hoặc nhìn tôi.
“Sau này em phải đối xử tốt với em, phải yêu thương em thật nhiều, biết không?” Tôi không hề đếy tới ánh mắt nghi hoặc của bé lúc này, tiếp tục nói.
“Vâng”.
Cứ việc bé không rõ ý tứ của tôi lúc vừa rồi, bé vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy từ nay về sau chị sẽ vẫn bế em, đưa em đi leo núi tiếp chứ?”.
Bé tò mò hỏi.
“Đương nhiên chị sẽ vẫn đi cùng em rồi, chẳng qua là mình leo núi ít đi một chút thôi”.
Tới lúc này tôi mới nhớ ra là, từ khi mang thai đến giờ, tôi không còn bế Tử Thiện nữa.
Nguyên nhân thì rất nhiều, một là vì vóc dáng của tôi không cao, hơn nữa thân thể khá gầy, Tử Thiện cũng đã gần bảy tuổi nên tôi khó có thể bế Tử Thiện được nữa.
Mà lý do quan trọng nhất là tôi đang mang thai, mỗi bước đi đều phải rất cẩn thận, nếu cứ bế bé sẽ có thể phát sinh sự tình ngoài ý muốn, tôi thực lòng không muốn nếm lại cảm giác mất đi em bé một lần nữa.
Tôi thực cảm thấy áy náy, chờ sinh em bé xong, tôi nhất định sẽ hết lòng bồi thường cho Tử Thiện.
Lễ tốt nghiệp của tôi sẽ diễn ra vào tháng Năm tới.
Tôi phải quay trở lại trường để bảo vệ luận văn tốt nghiệp.
Dù lúc này thai vị của tôi đã khá ổn nhưng Dì Thanh vẫn đi cùng tôi trở về để đề phòng có việc gì xảy ra.
May mắn cho tôi là vóc dáng không có gì thay đổi nhiều so với trước, chỉ có phần bụng hơi nhô ra ngoài chút chứ tôiy chân vẫn rất gầy guộc.
Cho nên các bạn cùng khóa đều cho rằng tôi mập ra mà thôi.
Gặp lại bạn bè, tôi cao hứng không thể tả nổi.
“Cậu xem, người khác đi tìm việc, cậu cũng đi tìm việc vậy mà mọi người đều gầy đi, riêng cậu lại mập ra?” Bạn cùng phòng tên Dĩnh Kì chất vấn tôi.
“Thì ăn ngon, ngủ ngon, tự nhiên sẽ béo ra thôi.
Ai nói là đi tìm việc sẽ phải gầy đi đâu?”.
Tôi lộ ra vẻ bướng bỉnh trả lời.
“À đúng rồi, tớ hỏi cậu, vì sao đột nhiên cậu lại quyết định không đi du học nữa vậy? Không phải là cậu đã chuẩn bị rất chu đáo để đi du học rồi hay sao?” Tôi sửng sốt không biết trả lời thế nào.
“Cậu biết không? Còn nhớ Hiểu Nghiên ở ký túc xá cạnh mình không? Cậu ấy chỉ đạt 6,5 điểm đã đủ điểm đi Thụy Sĩ du học rồi đấy.
Với thành tích của cậu thì việc đạt trên 7 điểm sẽ không là vấn đề.
Cho nên tớ mới thắc mắc vì sao tự nhiên cậu lại bỏ dở cơ hội đi du học vậy? Thật sự là không giống với tác phong của cậu chút nào cả”.
Dĩnh Kỳ tiếp tục nói.
“Uh”.
Tôi lâm vào trầm tư.
Thực sự là từ đó tới giờ tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc so đo thiệt hơn, tôi được gì mà mất gì khi quyết định bước vào Diệp gia và sinh thêm em bé thứ hai.
Tôi chỉ biết là tôi đã mất đi một giấc mộng của tuổi trẻ, giấc mộng được xây trong bao nhiêu năm tháng thanh xuân của cuộc đời.
Không biết những gì tôi vừa làm có đúng không, có thực sự đáng giá hay không? Tôi tin tưởng rằng tôi chỉ có thể tìm câu trả lời ở tương lai mà thôi.
Nhưng mà hiện tại, tôi biết, nếu cho tôi lựa chọn lại, tôi vẫn lựa chọn con đường này.
Ngày cử hành lễ tốt nghiệp, ba mẹ và đệ đệ cũng đến tham dự.
Khi tôi đứng trên đài tiếp nhận bằng tốt nghiệp từ tôiy hiệu trưởng, tôi nhìn thấy trên mặt mẹ ướt đẫm những giọt nước mắt xúc động.
Tôi thực cảm ơn ba mẹ, tôi biết tính đến thời điểm hiện tại, tôi chưa bao giờ là một đứa trẻ vĩ đại cả, vậy mà bọn họ vẫn yêu tôi đến nhường ấy.
Khi chúng tôi được khoác lên người bộ quần áo cử nhân, tôi biết rõ quãng đời sinh viên tươi đẹp của tôi đã thực sự trôi qua.
Sau lễ tốt nghiệp, ba mẹ cùng tôi đi ăn cơm trưa.
Mẹ nói: “Đã lâu ba mẹ không tới thăm con, lúc biết con mang thai mẹ đã định tới thăm nhưng mà đệ đệ của con lại sắp thi vào trường cao đẳng, mẹ lại không đi được” Tôi cúi đầu chăm chú ăn: “Không sao đâu mẹ, con khỏe lắm” Mẹ lại nói tiếp: “Hay là con về nhà mình sống một thời gian đi, sau đó về Bắc Kinh cũng được” “A?” Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ.
“Thôi vậy để khi nào sinh xong em bé, con trở về cũng được”.
Mẹ tiếp tục.
Nhìn ánh mắt ngập tràn hi vọng của mẹ, tôi nhất thời không biết trả lời thế nào.
“Mẹ à, Tử Thiện bây giờ vẫn chưa khỏi bệnh, nếu không ở bên cạnh bé, con rất lo lắng”.
Tôi chỉ có thể đứng trên phương diện một người mẹ để từ chối mẹ,hi vọng mẹ hiểu được lòng tôi lúc này.
Dì Thanh vốn đang túc trực bên cạnh tôi, cũng thêm vào một câu: “Đúng rồi đấy” Mẹ có chút thất vọng Tôi nói thêm: “Đợi cho Tử Thiện hết bệnh rồi con sẽ đưa Tử Thiện trở về thăm ba mẹ” Lăng Tử cũng kêu lên: “Ai nha, sao chị có thể làm như thế được chứ” Vừa nói cậu vừa gắp miếng thịt gà trong bát tôi sang bát của cậu.
Thật sự là quá đáng mà, tôi đang mang thai mà nó còn dám tranh giành đồ ăn với tôi.
“Em đúng là mãi vẫn không thấm nhuần tư tưởng đạo lý của Khổng Dung sao.
Hiện tại chị đang mang thai, không nhường chị được chút nào sao?”.
Tôi tức giận bất bình nói.
“Thế thì có gì là lạ đâu.
Trước kia chị cũng đã từng mang thai mà, đây cũng có phải là lần đầu tiên đâu?”.
Lăng Tử cũng không cam lòng yếu thế.
Hắn vừa nói xong thì cả mẹ và Dì Thanh đều buồn cười.
Tôi thật sự dở khóc dở cười, xem ra em trai tôi ngày càng nhanh mồm nhanh miệng.
“Em đấy, cố gắng đỗ đại học đi, đừng để cho ba mẹ và chị mất mặt”.
Tôi vừa động viên vừa khuyến khích Lăng Tử.
“Em biết rồi.
Thật không thể tưởng tượng được chỉ vài tháng không gặp, chị lại trở lên văn vẻ dài dòng thế này”.
Lăng Tử khẽ liếc xéo tôi một cái.
“Chị đây là quan tâm em mà thôi”.
Lăng Tử thật sự là không nhìn thấu mặt tốt của tỷ tỷ ta đây.
Những lời trêu đùa giữa hai chị em khiến cho tôi nhớ lại ngày xưa, những tháng ngày êm đềm ngọt ngào của cả nhà 4 người ngày nào.
Buổi chiều hôm đó tôi phải trở về nhà cùng Dì Thanh.
Nhân sinh là thế, gặp gỡ rồi biệt ly, và bởi vì có biệt ly nên quý trọng những lần gặp mặt.
6h tối chúng tôi đến Bắc Kinh.
Đén đón hai người là bác Phúc.
Khi xe đến trang viên tôi mới phát hiện ra biệt thự sáng choang đèn điện.
Bước vào đại sảnh tôi nghe thấy tiếng dương cầm du dương truyền đến từ nhà ăn, kèm theo đó là từng tràng cười vui vẻ.
Dì Thanh hỏi: “Lão gia và lão phu nhân đâu rồi?” Ninh thẩm tiến tới tiếp hành lý và trả lời: “Lão gia và lão phu nhân đi ăn tiệc bên ngoài rồi” Tôi hỏi: “Tử Thiện đâu?” “Tiểu thiếu gia đi cùng bọn họ rồi ạ” Tôi kỳ quái hỏi: “Vậy trong nhà ăn là những ai?” “Là thiếu gia và bạn bè cậu ấy”.
Ninh thẩm vừa nói vừa cầm hành lý của tôi lên lầu.
Tôi có chút ngoài ý muốn bởi nơi này rất ít khi có khách tới thăm.
Không biết trong đó là những ai, tôi vui vẻ bước vào nhà ăn… Hoa lệ mở màn….
Khi tôi đẩy tấm cửa theo trường phái cổ điển của Pháp ra, tiếng vỗ tay và cười nói trong phòng ăn đột nhiên dừng lại.
Dưới ánh sáng lung linh của đèn chùm, Quân Lâm ngồi ở chính giữa bàn ăn, ngồi bên trái hắn là một cô gái mặt bộ váy hiệu Dior sành điệu, dáng vẻ đoan trang thùy mị.
Ngồi bên phải hắn là một thanh niên mặt tây phục rất anh tuấn, bên cạnh anh tôi là một cô gái mặt quần âu trắng hiệu CK, dáng vẻ rất xinh đẹp.
Tuổi tác của bọn họ xấp xỉ 25 tuổi, đều ở độ tuổi giống Quân Lâm.
Điểm khác biệt là tất cả đều trố mắt nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, tất nhiên là trừ bỏ Quân Lâm.
Tôi mỉm cười nhìn bọn họ gật gật đầu.
Sau đó, ngồi xuống phía đối diện với Quân Lâm.
Bọn họ đều thu hồi ánh mắt nhưng vẫn giữ vẻ im lặng như trước.
Tôi thấy kỳ quái, tại sao tất cả lại im lặng như vậy khi tôi bước vào? Xem ra tôi trở thành kẻ phá rối cuộc vui của họ rồi.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng đàn dương cầm du dương, tôi ngẩng đầu lên đúng lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Quân Lâm cũng đang nhìn tôi.
Tôi thực không nên bước vào giữa cuộc vui này mới đúng, tôi lúc này thực hối hận, chỉ biết nhìn chằm chằm vào lọ hoa hồng được cắm rất tinh xảo trên bàn ăn.
Tất cả mọi người cùng im lặng ăn tối.
Một lúc sau Dì Thanh bước vào.
“Chào Dì ạ”.
Vừa nhìn thấy Dì Thanh, người thanh niên kia tươi cười chào hỏi.
Dì Thanh có chút kinh ngạc rồi lại lội ra vẻ vui sướng: “Chào các cô cậu, lâu rồi không gặp” Sau đó bà tiến lên hàn huyên với họ vài câu.
Bởi vì tiếng nhạc khá ồn nên tôi không nghe rõ bọn họ nói gì cùng nhau, chỉ có thể quan sát biểu hiện của Dì Thanh và bọn họ, xem ra rất thân thiết và thoải mái.
Như vậy bọn họ hẳn là đã quen biết từ lâu.
Sau khi mang đồ ăn tới cho tôi, Dì Thanh lui ra ngoài.
Tôi lặng lẽ tập trung vào món bò bít tết trước mặt, cố gắng lờ đi sự tồn tại của bọn họ.
Thanh niên kia vừa cầm chén rượu nhấm nháp vừa quay sang cô gái ngồi cạnh Quân Lâm hỏi: “Tố Hành, em đã có dự định gì chưa?” Cô gái đó trả lời: “Trước mắt em sẽ tới làm việc tại văn phòng luật sư của cậu em”.
Âm thanh rất ôn nhu uyển chuyển, thật xứng với vẻ ngoài xinh đẹp của cô tôi.
Thanh âm này tôi nghe hơi quen quen nhưng không biết đã nghe ở đâu rồi.
“Thế em thì thế nào?”.
Anh tôi quay sang cô gái ngồi cạnh hỏi.
“Em sẽ mở một lĩnh vực kinh doanh mới trong công ty của ba em”.
Cô tôi đáp.
“Có phải là xây công trình cho cán bộ hưu cao cấp không?”.
Cô gái ngồi cạnh Quân Lâm hỏi.
“Ừ, công ty ba tớ chuẩn bị hùn vốn với một công ty bên Pháp”.
Bọn họ cứ như thế trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khe khẽ, chẳng ai quan tâm tới sự tồn tại của tôi lúc này.
Trong khung cảnh xa loa sang trọng này, bọn họ tựa như vương tôn công chúa chốn quý tộc với cử chỉ ngôn ngữ tao nhã.
Tôi phát hiện ra rằng trong suốt buổi chuyện này Quân Lâm đều không hề mở miệng nói câu gì.
Chỉ thỉnh thoảng thoáng mở miệng cười một chút mà thôi.
Còn tôi, hầu hết thời gian đều tập trung vào bộ đồ ăn tinh xảo và xa hoa trên bàn.
Đây là bộ đồ ăn kiểu cổ, cực kỳ trân quý, chỉ khi nào có khách quý tới nhà thì chủ nhà mới dùng tới bộ đồ ăn mà thôi.
Bữa tối đó thật sự là vô vị đối với tôi.
Ăn xong, tôi vội lên lầu nghỉ ngơi.
Có điều trong đầu tôi không ngừng hiện lên hai chữ “Tố Hành”.
Đêm đó tôi ngủ rất sâu, đến sáng sớm có tiếng đập cửa vang lên, tôi mới chạy ra mở cửa.
Đó là Dì Thanh.
“Vẫn còn ngủ sao? Nhanh chuẩn bị xuống nhà ăn sáng đi” Tôi mới nghĩ ra hôm nay là chủ nhật, nhanh chóng đánh thức Quân Lâm rồi rửa mặt xuống nhà.
Không nên có lần thứ hai để cả nhà chờ bữa sáng.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm buộc vội tóc thành hình đuôi ngựa, mở tủ quần áo tìm bộ váy đơn giản.
Từ khi mang thai, tôi rất thích mặc váy liền, vì dễ mặc, lại có thể đi lại dễ dàng trong nhà hay ra ngoài.
Quả thật tôi thấy mình ngày càng trở lên lười biếng.
Trước kia mỗi lần đi ra ngòai tôi đều phải thử đi thử lại vài bộ quần áo mới chọn được một bộ.
Khi bước theo Quân Lâm vào phòng ăn, tôi ngạc nhiên hết sức vì ngoài ba mẹ ra, còn có hai vợ chồng tuổi trung niên và cô gái xinh đẹp ngồi cạnh thanh niên kia tối hôm qua.
“Chào buổi sớm”.
Quân Lâm nhìn bọn họ gật đầu chào.
“Cũng không còn sớm nữa đâu Quân Lâm à.
Chú nhớ là ngày xưa cháu hay dậy sớm lắm cơ mà”.
Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Người trẻ tuổi cậy mạnh cứ hăng hái quá cũng không tốt”.
Nói xong khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi hơi chột dạ, liếc tôi nghĩa là sao? Chẳng lẽ tôi là ác nhân gây ra việc dậy muộn của hắn hay sao.
Tôi không khỏi buồn bực trong lòng.
Mẹ hướng tôi giới thiệu: “Đây là Tô Lăng Quân tiểu thư” Tôi ngồi trên ghế khẽ nhìn họ mỉm cười gật đầu một cái.
Ba tôi đã từng nói qua, một người có tiền và một người được giáo dục lễ nghi sẽ rất khác nhau.
Cho nên từ bé tôi luôn được giáo dục là phải lễ phép trong mọi tình huống, cứ gặp người lớn tuổi dù là xa lạ đều phải lễ phép chào.
Mẹ nói tiếp: “Quân tử, đây là chú dì của Quân Lâm, còn đây là em họ Tử Đàn” Sau đó mọi người bắt đầu ăn uống.
Chú Quân Lâm đột nhiên hỏi: “Tô tiểu thư là thế nào vậy?” “Đó là hôn thê của Quân Lâm ”.
Ba đột nhiên đáp lại làm cho tôi run sợ nhìn về phía ông.
Tất cả mọi người đều im lặng, xem ra không chỉ có mình tôi ngạc nhiên, đến cả Quân Lâm cũng có phần bất ngờ vì câu trả lời này của cha hắn.
Không khí im lặng tôin đi khi Tử Thiện ngây thơ hỏi: “Bà nội, vị hôn thê là gì ạ?”.
Xem ra bé cũng thấy việc này kì quái.
“Vị hôn thê nghĩa là thê tử trong tương lai cháu yêu ạ” Bé lại hỏi: “Thế về sau tỷ tỷ sẽ thành chị dâu của cháu ạ?”.
Nói xong quay đầu nhìn tôi.
Trong lòng tôi khe khẽ thở dài, ta là mẹ của con, nhóc ạ.
Ngẩng đầu lên tôi phát hiện Tử Đàn đang lạnh mắt nhìn tôi.
Tôi thầm cảm ơn ba Quân Lâm vừa rồi đã nói những lời đó để cho tôi có thể danh chính ngôn thuận ngồi ở tại nơi này.
“Tử Đàn mới từ Mĩ trở về hôm qua”.
Ăn cơm xong, mẹ đưa tôi cùng Dì, Tử Đàn ra hoa viên tản bộ.
Bà nói tiếp: “Tử Đàn nhỏ hơn Quân Lâm 1 tuổi, hai đứa lớn lên cùng nhau.
Khi đi du học cũng học cùng nước Mỹ nhưng ở khác bang” Nắng hơi gắt khiến tôi có phần mệt mỏi, tôi nhìn mẹ nói: “Mẹ ơi con muốn vào nhà chơi với Tử Thiện” “Được rồi, đi cẩn thận con nhé”.
Mẹ đáp.
Tôi nhìn dì và Tử Đàn khẽ cười chào rồi quay lưng bước vào trong.
Vừa đi đến cửa phòng Tử Thiện, tôi nghe thấy Tử Thiện non nớt hỏi: “Ca ca, vì sao chúng tôi phải quý trọng thực vật?” “Bởi vì mỗi loại thực vật đều có sinh mệnh của nó, trước khi trở thành thức ăn của chúng tôi, chúng vẫn cố gắng hấp thụ chất dinh dưỡng để ngày một lớn lên.
Sau khi lớn lên, chúng dâng mình cho chúng tôi, giúp chúng tôi trưởng thành.
Như vậy có thể coi chúng tôi là sinh mệnh kéo dài của chúng.
Cho nên chúng tôi cần phải quý trọng thực vật bằng cách cố gắng sống thật tốt, không đánh mất đi sinh mệnh của chính chúng tôi”.
Quân Lâm đều đều giải thích.
Trái tim tôi không khỏi bồi hồi xúc động sau khi nghe hắn nói.
Hắn quả thật là một người cha tốt.
“Cứ đứng ngòai cửa nghe người khác nói chuyện thật hay ho phải không?”.
Xoay người tôi phát hiện Tử Đàn đang đứng sau lưng, lạnh lùng nhìn tôi.
Tôi có chút ngượng ngùng, giống như đứa trẻ ăn trộm kẹo bị phát hiện, lúc này chỉ muốn lẳng lặng biến đi nơi khác.
Tôi xoay lưng bước đi, đằng sau còn vang vọng âm thanh sắc lạnh của cô tôi: “Cô đừng tưởng rằng mẫu bằng tử quý, Quân Lâm sẽ không bao giờ thích cô đâu”.
Tôi biết Quân Lâm không thích tôi, tôi cũng không hi vọng xa vời là Quân Lâm sẽ thích tôi, không cần cô tôi phải cực lực nhắc nhở.
Từ khi bước chân vào nhà này, có những việc tôi tự mình ý thức được nhưng tuyệt không muốn ai đó nhắc cho tôi nhớ.
Tôi xoay người trừng mắt nhìn cô tôi một cái, không thèm nói gì mà xoay người bước đi.
Tôi nhớ tới ngày trước, lúc rảnh rỗi tôi có gửi ảnh của Quân Lâm cho Lăng Tử qua Internet, Lăng Tử chẳng phải đã từng nói: “Tỷ tỷ à, em thấy tỷ không phù hợp với anh ta đâu” Xét về mọi mặt đúng là tôi không xứng đôi với hắn, cho nên Lăng Tử mới tự tin nói tiếp: “Khi nào chị sinh em bé xong, chị sẽ trở lại nhà mình nhé, đừng mộng ảo ở bên anh ta làm gì” Điều này tôi thực rõ ràng nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thể làm theo những gì mình muốn, tôi chỉ có thể thuận theo sự an bài của số phận mà thôi.
Yêu Yêu - Mộng Tướng Tùy