Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 106
hương 106
Sáng sớm ngày hôm sau, Oản Oản và Tình Khuynh vừa tỉnh dậy, chợt nghe thái giám bên người Tình Khuynh là Cát Hoài Nhân tiến vào bẩm báo, nói là Hoàng hậu ban thưởng bốn nữ tử, đã đưa vào phủ, chỉ chờ Oản Oản an bài chỗ ở. Oản Oản nghe xong cười lạnh, vị Hoàng hậu này thật đúng là nóng vội, hôm qua mới vừa nói với nàng là muốn ban thưởng nữ tử, hôm nay liền đưa người tới, sợ giữa đường xảy ra biến cố gì sao.
“Thu dọn vài thiên viện phía sau chỗ Mạnh thị, cho họ vào đó ở.” Oản Oản ngồi trước gương ướm thử chiếc trâm hải đường mới làm, miễn cưỡng nói.
Trong lòng Cát Hoài Nhân chợt run lên một cái, vị này ngay cả gặp mặt cũng không có lấy một lần.
Tình Khuynh thấy Cát Hoài Nhân vẫn không nhúc nhích, như có do dự, liền ngẩng đầu nói: “Đi đi, cứ nói là ý của ta.”
Cát Hoài Nhân lập tức khom người thưa dạ, xoay người đi ra ngoài, trải qua một khoảng thời gian ở đây, hắn đã hoàn toàn ý thức được Thất điện hạ sủng ái vị Bảo thứ phu nhân này đến nhường nào, cũng biết rõ ràng, chỉ có Bảo thứ phu nhân mới là người thân cận nhất với điện hạ, biết được rất nhiều bí mật của điện hạ.
“Như thế nào? Không tức giận ư?” Oản Oản buông trâm cài, chua chua nhìn Tình Khuynh nói: “Bốn đại mỹ nhân lận đó!”
Tình Khuynh bật cười ra tiếng, bước nhanh đến cạnh Oản Oản, ôm nàng vào lòng hôn một cái nói: “Ta lại thích nàng ghen tuông như vậy hơn a.”
Oản Oản quăng cho hắn một cái liếc mắt xem thường, mặc kệ hắn, một lần nữa lựa chọn trang sức trong hộp.
“Mặc kệ các nàng ta như thế nào, nàng cũng không cần gặp.” Tình Khuynh lại tiếp tục làm phiền, cầm một cây trâm cài tua rua, lắc lắc nói.
“Chàng nói là…” Oản Oản cũng không sợ gặp mấy phụ nhân đó, cùng lắm chỉ là quân cờ của hai bên thôi.
“Hoàng hậu đang đợi nàng nổi cơn ghen…”
Mới truyền ra tin tức thân thể Thất hoàng tử chuyển biến tốt, Hoàng hậu liền đưa đến bốn mỹ nhân từ trong cung tới, trong đó có hai người đã được phong là lương đễ, điều này làm cho rất nhiều người đều sinh lòng xem trò vui, dù sao Bảo thứ phu nhân của phủ Thất hoàng tử được sủng ái đã lâu, trong phủ hiện nay cũng đều là nàng quản lý, trước đây Thất hoàng tử bệnh còn dễ nói, nhưng nay đã dần dần bình phục, chỉ sợ hậu viện cũng sắp bắt đầu không yên ổn rồi. Thậm chí vài nhà trước đó muốn đưa nữ nhi vào phủ, càng ngóng dài cổ muốn châm biếm xem Bảo thứ phu nhân, mưu tính khi nào tới cửa bái phỏng, vì nữ nhi mà nỗ lực lại một phen.
Cứ như vậy, hơn một tháng qua nhanh, Hoàng hậu trong hoàng cung ngóng, các đại thế gia trông, nhưng phủ Thất hoàng tử thì vẫn như bình thường, không chút động tĩnh. Không nói Bảo thứ phu nhân cùng đám người mới tranh giành tình nhân, mà nói đến bản thân Thất hoàng tử cũng không thấy sủng người mới nào, mọi người không khỏi kinh ngạc, lại không dám trắng trợn lộ liễu hỏi thăm, nhưng vẫn có rất nhiều người có suy nghĩ Thất hoàng tử chưa lành bệnh.
Đương nhiên, người bên ngoài là đứng xem cuộc vui, nhưng đám người mới vào phủ hoàng tử thì bắt đầu nôn nóng, dù sao cuộc sống ngày sau của các nàng phải phụ thuộc vào của vinh sủng hoàng tử, chỉ cần hoàng tử không tin sủng các nàng, thì mặc dù họ mang danh là nữ nhân của hoàng tử, nhưng ở phủ hoàng tử thì chả là cái đinh rỉ gì.
“Choang!” Một chén trà thanh đồng bị người ném xuống đất, nữ tử đứng cạnh bàn con, bộ mặt có chút dữ tợn, bàn tay nâng lên cũng run nhè nhẹ.
“Lương đễ bớt giận, cẩn thận làm tay bị thương.” nha đầu bên người nữ tử kia vội chạy nhanh tới thu dọn.
“Tay bị thương thì thế nào, cho dù bị thương mặt, cũng không có người xem!” nữ tử vốn đang còn tức giận đến xanh mặt, bất chợt sức lực toàn thân dường như bị hút sạch, xụi lơ ngồi phịch xuống sạp, chỉ chốc lát sau, nước mắt trong suốt tựa như sợi dây trân châu bị đứt, từng hạt từng hạt rơi xuống lớp áo váy màu đỏ nhũ bạc.
Thu dọn chén trà trên mặt đất xong, nha đầu kia mới đi lại, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Lương đễ mới đến đây có mấy ngày, ngày sau còn dài mà.”
Nữ tử kia im lặng một lúc, lập tức phẫn hận ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng nói: “Đúng thế, để ta xem thử ả Bảo thứ phu nhân kia liệu có thể chiếm được điện hạ cả đời không!”
Chỉ một động tác nhỏ ở nơi này, một lát sau, Trần lương đễ ở trong viện kế bên đã biết được, lúc này đang ngồi trên sạp thưởng thức trà với Lí thị gia nhân được đưa đến cùng nhau, thoạt nhìn quả là cực kỳ nhàn nhã.
“Bất quá ỷ vào họ Chu của nàng thôi, còn thật sự xem mình là một đại nhân vật không bằng.” Trần lương đễ nhìn nhìn ngoài cửa sổ, cười lạnh nói.
Lí thị cúi đầu, một đôi lông mi dài rậm run rẩy trên dung nhan tươi ngọt, nàng nói chuyện cũng mang theo mềm ngọt: “Đúng vậy, nom bộ dáng nàng ta ở trong cung nịnh bợ Vương thứ phu nhân, còn thật cho rằng cao hơn chúng ta đó.”
Trần lương đễ bưng chén trà bột lên, nhìn bộ dạng thanh thuần của Lí thị kia, dùng tay áo che lại vẻ châm biếm ẩn hiện của mình.
“Tạm thời cứ chờ xem, chỉ bằng bộ dạng bừa bãi kia của nàng ta, chắc chắn điện hạ sẽ không vui.”
Lí thị nhếch lên khóe môi, lộ ra một lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Lương thị vẫn còn nằm sao?” Trần lương đễ buông chén trà, sực nhớ tới hỏi. Nữ nhân yếu đuối kia, vừa ra khỏi phủ mấy ngày, liền ngã bệnh, thật đúng là xúi quẩy.
“Còn không phải sao, thân mình Lương tỷ tỷ vẫn luôn không tốt, thái y nói, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy tháng đó.” Lí thị bĩu môi, con ngươi lóe lóe, đôi tay giấu trong tay áo lặng yên nắm chặt lại.
Trong thiên viện, nội dung đàm thoại của bọn họ, rất nhanh đã được người đưa đến trước bàn Oản Oản, Oản Oản chỉ cười xem một chút, liền ném vào chậu than, lập tức quay đầu dặn Đào Diệp: “Ngươi có rảnh đến phòng bếp lớn đi một vòng, nếu có người hỏi điện hạ, ngươi liền nói, đã có thể xuống giường được rồi.”
Đào Diệp khom người thưa vâng.
“Vậy chỗ Mạnh lương đễ…” Oản Oản sực nhớ ra, trong phủ này cũng không chỉ có bốn người mới kia, còn có một người cũ.
“Gió êm sóng lặng, hình như bất luận truyền đến tin tức gì của điện hạ, nàng ta đều không có phản ứng, chỉ mỗi ngày an tâm dạy Nhị vương chủ.” Đào Diệp cũng lấy làm lạ, vị Mạnh lương đễ kia trước đây trốn tránh thì cũng thôi đi, cớ nào bây giờ nghe nói điện hạ chuyển biến tốt, lại thờ ơ nữa?
Oản Oản lại càng cảm thấy Mạnh lương đễ này không đơn giản, lúc vừa mới đến phủ đệ, nàng ta còn động tâm tư, nhưng sau này Tình Khuynh không muốn gặp các nàng, nàng ta cũng theo đó mà dừng tâm tư, tuy cũng khoe sức vì Hoàng hậu, nhưng căn bản không tính là tận tâm, quả thực không có cách nào sánh được với Vương thị. Bây giờ người mới nhập phủ, Tình Khuynh lại thả ra tin tức tốt, nếu như nữ tử bình thường, sợ là đã sớm nhảy bật ra, dù sao lúc còn Chất tử giả, Mạnh thị cũng coi như từng được sủng ái, bằng không căn bản không có khả năng được dẫn theo về nước Khởi, còn sinh cả nữ nhi.
“Cẩm Sao, ngươi phân phó xuống dưới, theo dõi Mạnh thị sít sao cho ta.” Oản Oản nói với Cẩm Sao, không phải nàng có bệnh đa nghi, nhưng Mạnh thị quả là một nữ tử thông minh, nếu nàng ta có thể nhìn ra Tình Khuynh và Chất tử giả khác nhau, Oản Oản cũng không kỳ quái, nhưng hiện nay là thời điểm đặc biệt, nếu Mạnh thị an phận thì còn may, nhưng nếu nàng ta ý niệm không tốt gì, Oản Oản không ngại nuôi thêm một Nhị vương chủ mồ côi mẹ đâu.
“Dạ!” Cẩm Sao khom người đáp.
Oản Oản nhìn khuôn mặt mang theo anh khí (khí chất nam nhi) của Cẩm Sao, bỗng nhiên nhớ lại lời Tình Khuynh trước đó nói với nàng, không khỏi cười nói: “Nghe nói dạo này Liên Âm công tử lại quấn quít lấy ngươi?”
Cẩm Sao vừa nghe vậy, sắc mặt trắng nhợt, vội cúi người nói: “Thỉnh xin phu nhân thứ tội, nô tỳ và Liên Âm công tử bất quá chỉ là ngẫu nhiên gặp mặt, cũng không thường xuyên.”
Bắt gặp bộ dáng khẩn trương của nàng, Oản Oản đầu tiên là nghi hoặc, sau mới bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt người bên ngoài, Liên Âm công tử và Xuân Thiều công tử đều là nam sủng của Tình Khuynh, nếu dùng tới từ “quấn quít” này, quả thật không ổn, ngược lại còn có chút ý trách mắng. Thật ra Oản Oản vốn chỉ muốn trêu chọc vài câu, lại không nghĩ rằng ngược lại làm người sợ, không khỏi ngượng ngùng cười nói: “Ta biết tính tình của hắn, nay trong mắt hắn đều là công phu, cũng càng mang đến cho ngươi thêm phiền toái.”
Cẩm Sao len lén nhìn Oản Oản, thấy nàng vẫn không tức giận, cũng lặng lẽ nhẹ thở ra nói: “Công tử thích võ công cũng là chuyện tốt, mặc dù không thành được đại tài, nhưng cũng có thể cường thân kiện thể.”
Oản Oản nhớ lại gần đây thấy Liên Âm cũng không còn động một tý liền giơ lan hoa chỉ giống như trước nữa, cảm thấy rất bấy ngờ. Không nói đến những cái khác, ít nhất có thể làm ột gã ẻo lả một lần nữa làm “Nam nhân”, vậy công lao này không thể bỏ qua rồi.
“Lần sau, nếu ngươi không chịu nổi hắn, thì cứ không cần nhường, vài chiêu đánh cho hắn ngã nhào, để hắn bế quan vài tháng, lỗ tai ngươi cũng liền thanh tịnh.” Oản Oản cười xấu xa ra chủ ý.
Khóe miệng Cẩm Sao khẽ co giật, mặc dù rất không chịu nổi Liên Âm, nhưng lúc này cũng thấy có chút thông cảm với hắn.
“Oản Oản muốn đánh ai?” cánh cửa kéo ra, ánh mặt trời vàng chói bên ngoài theo nam nhân kia lọt vào, khiến trước mắt Oản Oản chợt choáng váng, không khỏi đỏ cả mang tai.
“Xin thỉnh an điện hạ.” Đám nha đầu trong phòng vội tiến lên hành lễ.
Tình Khuynh không buồn nhìn lấy một cái, đi đến ngồi cạnh Oản Oản, tùy ý nói: “Đều lui xuống đi.”
Rất nhanh, trong phòng bỗng chốc liền trống không.
“Hôm nay sao về sớm vậy?” hôm qua Oản Oản mới nhận được lá thư có in dấu tay con trai, tâm tình vô cùng tốt, sấn tới hôn Tình Khuynh một cái bẹp, nói.
Tình Khuynh say mê híp mắt, lại chưa hết thỏa mãn thò đầu qua, trộm một nụ hôn thơm của Oản Oản, rồi mới nói: “Ta nghe nói, sáng nay Hoàng hậu phái người đến khiển trách nàng?”
Tay Oản Oản đang nắm tay Tình Khuynh chợt dừng một chút, lập tức nở nụ cười, chỉ sợ đó mới là nguyên nhân hắn trở về sớm, vì thế nhìn lại đôi mắt tràn đầy quan tâm của hắn, nói: “Cũng không có gì, bên ngoài đều đồn đại lợi hại như thế, Hoàng hậu làm sao lại không biết được.”
“Bất quá chỉ mới thả ra tin tức ta có thể xuống giường, bà ta liền mong chờ ta khai chi tán diệp? Vẫn là vọng tưởng ta chết trên người nữ nhân chứ gì?” Tình Khuynh hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là tức giận.
“Chàng bây giờ ở trên ngọc điệp của bà ta, tất nhiên xem như là con trai của bà ta, bà ta đương nhiên có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào trong phủ chúng ta, chẳng qua chuyện bị hạ độc lần trước làm cho bà ta không còn chút mặt mũi, mới không tiện đưa nô tỳ tiến vào, nhưng đám nữ nhân kia thì khác, ai mà chẳng biết chàng nổi tiếng háo sắc chứ?” Oản Oản ném cho Tình Khuynh một cái mị nhãn, làm cho lòng hắn ngưa ngứa, bàn tay cũng sáp lên.
“Nàng không cần để ý tới bà ta, bà ta muốn khống chế hậu viện của ta, vẫn còn non lắm, sẽ nhanh thôi, bà ta sẽ không còn rảnh rỗi mà quản chúng ta.” Tình Khuynh tựa tiếu phi tiếu nói.
Oản Oản cả kinh, nhỏm dậy nói: “Chẳng lẽ… Thừa tướng? Chẳng lẽ là bọn chàng…”
Tình Khuynh lắc đầu, như tiếc nuối nói: “Nếu quả thật là chúng ta đắc thủ, lão thất phu kia đã sớm chết ngắc rồi, đáng tiếc không đợi người của chúng ta động thủ, hắn đã bị người hại.”
“Ai lại lớn mật như vậy a?” Oản Oản thầm tính một chút, hiện tại người có năng lực làm được việc này quả thật không nhiều lắm.
Tình Khuynh thì hả hê khi người gặp họa, cười nói: “Lão già kia hậu viện của mình còn không quản lý nổi, lại thường thường đi gõ đầu con mình. Nghe nói lần này là một tiểu thiếp muốn mưu hại một tiểu thiếp khác đã có thai, kết quả Thừa tướng xem như tai bay vạ gió, cũng trúng độc theo, chỉ tiếc, không vĩnh viễn nằm luôn, nhưng thân thể lão ta cũng không khoẻ được, như thế, sợ là cũng không sống được bao lâu.”
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy