Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97
hương 97
“Thứ nữ nhà Thái quốc công và trưởng tử nhà Hàn đại nhân hòa ly.”
Hôm nay vừa ngủ trưa dậy, sau khi Oản Oản đút cho con ăn chút hoa quả, lại sai người trải một tấm thảm lên mặt đất, để thằng bé ngồi trên thảm chơi xếp gỗ, đứa bé nhỏ xíu còn chưa biết ráp lại cho khớp, chỉ biết dùng bàn tay nhỏ bé cầm lên, trái gõ gõ, phải đập đập, sau đó dùng cái răng mới nhú, ra sức gặm. Oản Oản cũng mặc kệ thằng bé, chỉ ngồi cạnh xem, thỉnh thoảng lấy miếng gỗ xếp thằng bé đem nhét vào miệng nhỏ ra, có điều cũng may thời này cũng không có nhiều mấy loại thuốc nhuộm gì kia, nàng cũng dặn không cho người ta quét lên gỗ.
“Thế nào?” Oản Oản ngẩng đầu nhìn Tình Khuynh vừa mới tiến vào, thuận miệng nói, tâm tư vẫn còn trên người con trai.
Tình Khuynh bèn đi tới, một phen bế con trai từ trên thảm lên, không để ý thằng bé nha nha kháng nghị, mãnh liệt hôn hai cái, lại dùng mặt cọ cọ, mãi đến khi con trai trây trét nước miếng lên đầy mặt hắn, mới thỏa mãn ôm vào trong lòng, quay đầu nói với Oản Oản: “Nói là trưởng tử của Hàn gia cùng tiểu thiếp hợp mưu, dùng thuốc đem nhốt nữ nhi của Thái gia trong chính phòng đến hơn bốn năm, thị tỳ của Thái thị cũng bị canh giữ, gần đây có một nha đầu trốn thoát được, chạy về Thái gia, mới đem việc này tố giác ra. Nghe nói nữ nhân Thái thị kia lúc được đưa ra khỏi Hàn phủ, thần trí đã mơ hồ không rõ, lại còn gầy trơ xương như que củi, chỉ còn thoi thóp một hơi.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Oản Oản rướn thẳng lưng lên, nhìn Tình Khuynh, theo như nàng biết về Tình Khuynh, chuyện này khẳng định có đoạn sau.
Tình Khuynh một lần nữa thả con xuống thảm, lại kêu nhũ mẫu đút cho thằng bé ít nước, rồi mới đuổi mọi người ra ngoài, quay đầu nói với Oản Oản: “Chuyện này thật vừa khéo, vì sao Lục hoàng tử vừa được bỏ lệnh cấm, liền phát sinh chuyện này? Cho dù trước kia Thái thị bị nhốt thật, lại tình trạng không khỏe, Hàn gia cũng tuyệt đối sẽ không để cho người khác có cơ hội chạy đi mật báo, nói vậy nha đầu trốn thoát được kia, lai lịch không đơn giản.”
“Ruồi bọ chỉ bâu vào trứng thối, mặc kệ chuyện này là ai dẫn dắt ra, trưởng tử Hàn gia kia khẳng định cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bằng không chuyện này vừa tra một cái liền tra ra được, không thể giả được. Hàn gia cũng là lão hồ đồ, để mặc cho trưởng tử đối xử với tông phụ* tương lai như vậy, chuyện này chiêu cáo khắp thiên hạ, chẳng những trở mặt với Thái quốc công, chỉ sợ trong cung, cũng không có lợi cho Hàn mỹ nhân.” Oản Oản cũng không phải chưa từng nghe đến loại chuyện này, nhớ ngày đó còn ở Tầm Hương lâu, cũng nghe nói con trai của Văn Trung Hầu sủng thiếp diệt thê, cuối cùng vợ hắn đi theo Tứ hoàng tử đó thôi, nghe đâu bây giờ cũng đã sinh được hai đứa bé. Cho nên nàng cũng phải nói, chuyện này tuy trưởng tử Hàn gia kia là tên khốn kiếp, cô nương nhà họ Thái kia cũng là một đứa ngốc, cha mình là Thái quốc công, ấy thế mà bản thân mình còn có thể bị một thiếp thất bắt nạt gây khó dễ, thành ra kết cục như thế. Huống chi thời đại này cũng không phải không được hòa ly tái hôn, nàng ta lại không có con, không hề vướng bận, cho là thật bị ngược đãi đi, thì cũng nên vùng ra ngoài, về nhà tái giá mới đúng.
(*tông phụ:chính thê của con trai đích tôn. Trong tương lai chính là chủ mẫu của dòng họ)
Tình Khuynh cũng đồng ý, còn hả hê vui sướng khi người gặp họa, nói: “Hiện nay Chu gia và Tiền gia có hiềm khích, Hàn gia cùng Thái gia khẳng định là muốn trở mặt, mặc dù ở mặt ngoài có đền bù ra sao, trong lòng tất nhiên cũng có chán ghét, cho nên đối với chúng ta mà nói, đều là chuyện tốt.”
Đương nhiên Oản Oản cũng nghĩ đến điều này, nhưng vẫn có chút không yên nói: “Chàng giả bệnh cũng không ít ngày rồi, hiện nay rối loạn ầm ỹ như thế, tạm thời chắc không dây đến chúng ta, nhưng ngày sau thì không biết được.”
“Không sao!” Tình Khuynh bưng chén trà lên, lòng đã có dự tính, cười nói: “Thật đến lúc đó, bệnh của ta đã tốt rồi, lại nói, có một đoạn thời gian bọn họ đừng mong nhàn rỗi.”
Quả nhiên theo như lời Tình Khuynh, chuyện chỉ mới bắt đầu ở đó, bởi vì việc này mà Hàn gia bằng mặt không bằng lòng với Thái gia. Nhưng trong cung lại bất thình lình bùng nổ, lúc trước đại vương tử của Tình Khuynh ở trong cung trúng độc, hung thủ cư nhiên lại là Tiền lương nhân, vì thế lại có người liên tưởng đến chuyện Tình Khuynh trúng độc, phỏng chừng cũng không thoát khỏi liên quan đến Lục hoàng tử. Dù sao chỉ cần Hoàng hậu có Thất hoàng tử không-mẹ-lại-thân-thể-không-khỏe trong tay, như vậy vị trí con trai trưởng vĩnh viễn cũng không thể trở thành vật trong túi của Lục hoàng tử, hiện nay chỉ khi Thất hoàng tử chết đi, Lục hoàng tử mới hy vọng được Hoàng hậu ngó ngàng tới.
Việc này một khi được vạch trần, Hoàng hậu liền nổi giận, trực tiếp bỏ qua Hoàng đế, chửi thẳng Lục hoàng tử “mặt thiện tâm ác”, lòng dạ ác độc, không xứng với thân là hoàng tử long tôn.
Rồi sau đó, mặc kệ Lục hoàng tử biện bạch thế nào, thỉnh tội ra sao, Hoàng đế khuyên giải cỡ nào, cũng không cho hắn được gặp lại mẹ đẻ, cuối cùng hạ chỉ, bảo hắn không có lệnh không được vào cung. Trong lúc nhất thời, quan hệ giữa Lục hoàng tử và Hoàng hậu tụt thẳng xuống điểm đóng băng, liên đới đến thái độ của phủ Thừa tướng với Tiền gia còn hơn hẳn cả lúc trước đây Lục hoàng tử bị giam lỏng.
Ngay tại lúc vì Hoàng hậu trở mặt, Lục hoàng tử muốn bù lại, thì dưới cơn giận dữ, Hoàng hậu giáng Tiền lương nhân xuống thành Tiền bát tử, nguyên nhân là Tiền lương nhân cư nhiên lại dám cài tài mắt vào tẩm cung của Hoàng hậu, nay kẻ tai mắt bị bắt được, liền khai báo mọi thứ. Cho nên, tinh thần Lục hoàng tử càng ngày càng sa sút.
Thế nhưng, trái ngược với Lục hoàng tử tinh thần sa sút, bởi vì quan hệ thông gia với Thái gia thất bại, mà Hàn gia nhất thời trở tay không kịp, nên dần dần đẩy Bát hoàng tử lên đài. Nếu như nói trước đây Hàn gia thâu tóm nhiều thế gia lão tộc như vậy, chính là muốn kết đảng riêng. Thì Bát hoàng tử vừa đầy mười lăm tuổi được đưa ra trước đài, đó là thật muốn lôi kéo lòng người, mưu đồ ngôi vị Hoàng đế.
Cũng chính bởi vì Bát hoàng tử đi ra, mà vụ án Chấp Kim Ngô trước đó liên lụy đến tiểu cữu cữu (cậu nhỏ) của Oản Oản, trong vòng khoảng một tháng, liền nhanh chóng được giải quyết. Kết cục của Chấp Kim Ngô vẫn như trước không thay đổi: cả nhà bị sao trảm, nhưng Trung lũy lệnh, Trung lũy thừa dưới hắn lại được vô tội phóng thích, thậm chí hai tháng sau, Trung lũy lệnh còn trực tiếp tiếp nhận chức vụ Chấp Kim Ngô, tiểu cữu cữu của Oản Oản tất nhiên cũng theo đó mà thăng một cấp, trở thành Trung lũy lệnh. Như thế, coi như Oản Oản cũng có cái ăn nói với đại cữu cữu, mà tất nhiên tiểu cữu cữu cũng có quan hệ vi diệu nào đó với Tình Khuynh.
“Hồi bẩm chủ thượng, những người lần trước kia, là do Chu Xương phái tới.”
Lúc này là buổi họp mặt thương lượng vài tháng một lần, Tình Khuynh ngồi ở chủ vị, nghe Nghiêm Chính báo cáo, sắc mặt càng ngày càng lạnh tanh, hắn thật không ngờ, Chu Xương cư nhiên lại có lá gan lớn dám sai người lẻn vào phủ hoàng tử, tưởng muốn tìm hiểu hư thực về hắn. Ban đầu, hắn từ trong miệng Mặc Thiển và Giang Hoặc nói: Chu Xương muốn cùng hợp tác với Thừa tướng, giết chết mình, nâng đỡ đại vương tử trong cung lên kế vị, thì đã rất không vui rồi. Hiện tại lão già kia cư nhiên dám dùng thế lực của cữu cữu hắn mà đến thăm dò đứa cháu là hắn, quả thực là hèn hạ vô sỉ, chết không có gì đáng tiếc.
“Lão già kia thế lực không yếu, đặc biệt là đám ám vệ này, chắc hẳn đều là lúc trước cữu cữu ngươi giao cho lão ta.” đối với sự biến hóa của thân phận của Tình Khuynh, Mặc Thiển là không có giác ngộ nhất, cũng may Tình Khuynh cũng không thèm để ý, hai người thế mà vẫn ở chung hòa hợp. Lại nói Mặc Thiển bỏ qua cuộc sống yên bình, đến bán mạng ình, ngoài miệng Tình Khuynh không nói, nhưng trong lòng cực kỳ cảm kích.
“Không sao.” Tình Khuynh lạnh như băng nói, cố đè xuống ngọn lửa trong lòng, có cái gì mà hắn chưa trải qua chứ, sự kiên nhẫn của hắn so với người khác cũng không thiếu, “Giang Hoặc, đợi sau nhiệm vụ này, ngươi tự mình đi đến Lưỡng Giang một chuyến, đem vật đó trên tay Câu Trì về đây, nếu hắn đã khăng khăng một mực chạy theo Thừa tướng, còn cùng Chu Xương đi lôi kéo Chương Tụ, thì phải làm cho tốt để còn chuẩn bị bị ta giết chết. Chu Đại lang, ngươi đi báo cho Quỷ Diện: có thể động thủ.”
Giang Hoặc và Chu Đại lang cùng chắp tay thưa vâng.
“Trương tiên sinh lần này cũng không cần phải ra ngoài, mấy ngày nay trên triều đình cực kỳ ầm ỹ, sợ là rất nhiều chuẩn bị của chúng ta đều phải trước thời hạn, cũng là ta dự tính không đủ, không ngờ lão Bát còn nhỏ tuổi, thế mà cũng có tâm kế như thế.” Tình Khuynh quay đầu nhìn Trương Hoàn vừa mới dưỡng thương xong, nói.
Trương Hoàn tự nhiên mừng rỡ ở lại, lần trước vợ hắn thấy hắn bị thương, thiếu chút nữa khóc ngất, gần đây vẫn nên an phận một chút mới được.
“Tiên sinh vẫn nên tìm cách ổn định Chương Tụ, hiểu rõ chuyện kia của Câu Trì, hắn liền không động được.” Tình Khuynh lại nhìn đến Xảo Biện tiên sinh, dặn dò.
Xảo Biện tiên sinh gật gật đầu, hết sức vui mừng nhìn Tình Khuynh, chỉ hơn một năm, mà vị tiểu chủ tử này của mình đã thoát thai hoán cốt rồi, chẳng những ánh mắt nhìn xa trông rộng, lại còn quyết đoán thận trọng. Chắc chắn một thời gian sau, ắt sẽ là một vị minh quân.
“Bảo Tăng Hà Tất có việc gì có thể tiếp xúc với Trung lũy lệnh Hách Nhân Nghĩa, người này có thể tin cậy.” Tình Khuynh bỗng nhiên nhớ tới Tăng Hà Tất được thả ra ngoài âm thầm tiếp quản binh lực, nhưng lại kém hơn ở Nam Đô, làm chuyện gì cũng không tiện. Nếu tiểu cữu cữu của Oản Oản là một người thông minh, như vậy chuyện ngày sau cũng dễ xử lý hơn nhiều.
Bởi vì chuyện của Hách Nhân Nghĩa chỉ có Chu Đại lang và Nghiêm Chính biết được, cho nên những người còn lại tạm thời không rõ ràng lắm, vẫn là Tình Khuynh giải thích liền thông suốt, mới biết được sự tình ấy thế mà trùng hợp đến vậy. Phải biết rằng, bố trí phòng vệ ở Nam Đô chủ yếu đều do Chấp Kim Ngô chấp chưởng, Trung lũy lệnh tương đương với phó thủ lĩnh của quân phòng thủ Nam Đô, nếu an bài tốt, tương lai hắn thay thế Chấp Kim Ngô, đối với Tình Khuynh mà nói thì không thể tốt hơn rồi.
“Về sau tin tức cũng không cần phải phiền toái như vậy nữa, có thể đi đến Kim Ấn Bảo lâu, Thuận Phát Mễ Lương điếm, vài cửa tiệm vải của Chu thị cũng được. Đến lúc đó ta sẽ đưa cho các ngươi tên và địa chỉ liên lạc.” Những chuyện này Tình Khuynh cũng không giải thích, hắn không muốn cho người khác biết, đại cữu cữu cùng với thúc thúc của Oản Oản đều tham gia vào trong. Những cửa tiệm này, tuy ông chủ chân chính phía sau đều là cữu cữu hoặc thúc thúc của Oản Oản, nhưng ở mặt ngoài, đều hoặc nhiều hoặc ít, có liên quan đến Thái gia, Chu gia, có thể ngăn trở không ít chuyện cho bọn họ. Đây cũng là điều kiện tiên quyết Oản Oản nguyện ý để Tình Khuynh lợi dụng.
Mọi người xem như thương lượng thỏa đáng, vài người họ phân từng nhóm đi ra ngoài, duy chỉ có Mặc Thiển là Tình Khuynh để lại, hai người ngồi cùng nhau, trầm mặc một lát.
“Hắn nói nhờ ta cám ơn ngươi.” Mặc Thiển chợt ngửa đầu, đổ nước đã lạnh trong chén ra.
“Không dám, chỉ là tiện tay mà thôi, huống chi Tôn lão với hắn cũng không phải là chỗ không quen biết.” Tình Khuynh do dự một lát, liền hỏi: “Nữ nhân kia quả thật không tốt sao?”
Mặc Thiển thở dài, sắc mặt cũng không tốt, một tay xoay xoay chiếc chén rỗng, nặng nề nói: “Vẫn chưa tỉnh, Tôn lão nói, có khả năng cả đời cứ như vậy, cũng có khả năng nói không chừng một ngày kia sẽ biến mất.”
“Trục Yên hắn…” Tình Khuynh biết có hỏi cũng vô ích, nếu nữ nhân kia không tốt, nhất định hắn cũng sẽ không tốt, trước kia chưa từng hiểu rõ, nhưng hiện nay, hắn có Oản Oản, có con trai, nên đã hiểu hết, đặt mình trong hoàn cảnh của hắn, nếu Oản Oản bị trọng thương, lại còn hôn mê đến nay, hắn phỏng chừng đã sớm điên rồi, nói không chừng cùng Oản Oản đi tìm chết, cũng làm được.
Tất nhiên Mặc Thiển cũng hiểu Tình Khuynh, một phen vỗ vai Tình Khuynh, xem như an ủi, nói: “Chỉ cần không tới ngày đó, hắn tất nhiên là tốt, ngươi cũng đừng buồn lo vô cớ.”
Tình Khuynh rũ mắt xuống, không tiếp lời hắn, ngược lại nói: “Chuyện này, đừng cho Oản Oản biết, coi như… coi như không có tin tức của Trục Yên đi.”
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy