He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 65
hương 65
Oản Oản nhìn nữ tử đối diện, gương mặt như chiếc khay bạc, mắt hạnh má phấn, trong lòng oán thầm, hay là Thái tử nước Thần thích loại thân hình này? Hay là do nói loại thân hình này thoạt nhìn dễ sinh đẻ? (ý chỉ tròn trịa)
“Bí phu nhân, ở đây đã quen chưa?” Hơi hoảng hốt, chợt nghe Hàn phu nhân đối diện hỏi.
Oản Oản vội đáp: “Hàn phu nhân quá khách khí, ở đây đã rất chu đáo rồi.”
Hàn phu nhân lại khiêm tốn nói: “Biên cương thành nhỏ, đã khiến phu nhân chê cười rồi.”
Oản Oản vội xua tay nói: “Không thể nói như vậy được, thực không dám giấu diếm, ta còn là lần đầu tiên ngủ giường đó.”
Nghe lời nói chân thành của Oản Oản, vị con gái của tướng quân kia cũng không nhịn được cười tiếp lời: “Cái đó cũng thật không đáng giá gì, ta còn cảm thấy nằm giường gạch càng thoải mái hơn.”
Hàn phu nhân nghe xong, giả bộ đập nữ nhi một cái nói: “Ngươi nha đầu này, không nghe ra Bí phu nhân đây là khách sáo sao, sao con ngốc thế?”
“Ai da, là nữ nhi vụng về, a nương cùng Bí phu nhân liền tha thứ cho tiểu nữ đi.” Một câu vừa nói xong, mọi người đều bật cười, Oản Oản cũng cảm thấy có chút hảo cảm với nữ tử này hơn, ngay thẳng lại biết lễ, nhưng thấy nàng vẫn ăn mặc như cô nương, chỉ sợ quan hệ của nàng và Thái tử cũng vẫn giữ bí mật, chỉ không biết Tình Khuynh đã nói với nàng, nữ tử này đã sinh hạ một đứa con trai, hiện tại ở đâu?
Lại tán gẫu một hồi không hề có nội dung, ước hẹn buổi tối cùng dùng bữa, rồi mọi người đều tự giải tán, đúng lúc cũng không sai lệch lắm, Tình Khuynh liền trở về phòng, xem ra hắn đã liên lạc với Doãn gia.
“Đoàn người đã ra khỏi Ngân Hải.” Tình Khuynh nhìn y phục nhỏ của em bé Oản Oản cầm trên tay, trong mắt mềm như có thể vặn ra nước.
Oản Oản dừng tay một chút, đem kim chỉ bỏ lại vào khay đan, ngẩng đầu nói: “Muốn động thủ sao?”
Tình Khuynh khẽ đỡ bờ vai nàng ngồi xuống, tay phải ôm nàng vào ngực nói: “Đừng lo lắng, Doãn gia đã dẫn dụ những nữ nhân không an phận ở nước Khởi hướng đến Chất tử giả kia rồi, người của chúng ta, bất quá chỉ gợi ý chỉ đường thôi, không có tổn thất gì.”
Oản Oản buông áo nhỏ, quay lại ôm lấy hắn nói: “Những người khác ta mặc kệ, chỉ là chàng đừng đi.”
Tình Khuynh tâm tình vô cùng tốt cười khẽ, ngón tay như ngọc nâng cằm Oản Oản lên, giống như đã từng như xưa, chỉ là người nọ trước mặt không còn lẩn tránh tầm mắt của hắn, ngược lại nhìn thẳng vào con ngươi của hắn, nhu tình như nước. Không nhịn được dụ hoặc, Tình Khuynh cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, hôn lên cánh môi thơm ngọt kia.
Oản Oản vốn cũng không phải loại người dễ dàng thẹn thùng, thấy ánh mắt Tình Khuynh lộ vẻ mê ly, trực tiếp liền ôm lấy cổ hắn, nghịch ngợm tiến sâu vào trong miệng hắn, tự do chơi đùa, mang theo dụ hoặc và bướng bỉnh, khi thì hôn sâu, khi thì lướt qua, khiến Tình Khuynh hô hấp càng nặng nề, cánh tay ôm Oản Oản cũng dùng sức, như là không nguyện ý tách khỏi nàng.
“Oản Oản… Oản Oản… Nàng là của ta…”
“Oản Oản, không ai có thể cướp nàng từ ta… nàng chỉ thuộc về ta…”
Mềm mại trong ngực kích thích Tình Khuynh huyết khí dâng lên, khiến hắn không kiềm được dùng sức mút cổ Oản Oản vào, thẳng đến xương quai xanh, Oản Oản thở hồng hộc, sau đó cũng thần hồn điên đảo, chỉ còn lại một tia lý trí, cũng sắp từ từ bị phai mờ. Cuối cùng, lúc hai người quần áo tán loạn, gần như lăn trên sạp, Tình Khuynh mới miễn cưỡng khắc chế bản thân, chôn ở trong ngực nàng, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, chỗ nào đó chưa thỏa mãn, khiến hai mắt hắn có chút đỏ ngầu, thân thể căng nhức vẫn rõ ràng nhắc nhở hắn, hắn muốn nữ nhân này biết dường nào.
Oản Oản cũng dần dần bình phục, áy náy nhìn Tình Khuynh, để hắn gối lên khuỷu tay của mình, vuốt mặt hắn nói: “Chàng trở về liền sẽ là hoàng tử rồi, cho dù ta có mang, chàng cũng có thể không cần nhịn nữa.”
Tình Khuynh nắm chặt tay Oản Oản, mặc dù nghe nàng nói bình thản như vậy, cũng biết trong lòng nàng thấp thỏm không yên, liền cũng giả vờ không chú ý nói: “Vậy cũng đúng.”
Cảm nhận được tay Oản Oản khựng lại, hắn nhịn cười lại nói: “Chỉ là không biết nam nhân nước Khởi so với nước Thần thế nào?”
Oản Oản thân mình run lên, không thể tin được nói: “Chàng… chàng muốn nam nhân?”
Tình Khuynh nghiêng người nhỏm dậy, lôi Oản Oản vào trong ngực, chọc chọc lên môi nàng cười nói: “Thật chua a… Nàng yên tâm, bất luận nam nữ, ta… chỉ thích một mình nàng, cũng chỉ muốn một mình nàng.”
Oản Oản bất mãn giận dữ nguýt hắn một cái, bĩu môi, sức nhỏ véo hắn một cái, nói: “Ai ghen chứ, chàng ở cùng ai ta mới mặc kệ.”
Tình Khuynh vội giả bộ sợ hãi nói: “Dạ, dạ, phu nhân đại lượng, tiểu nhân sai rồi, tha cho tiểu nhân đi…”
Oản Oản thấy bộ dáng hiếm khi đùa giỡn của hắn, liền phì cười.
“Có điều…” Tình Khuynh tựa hồ như được gợi ý, chậm rãi thu nụ cười, ôm sát Oản Oản: “Nếu là ta vẫn ‘đoạn tụ chi phích’ như trước, nói vậy Hoàng hậu cùng Thừa tướng nước Khởi sẽ rất cao hứng nhỉ!”
“Ý chàng là?” Oản Oản cũng không cười đùa nữa, nhìn Tình Khuynh.
“Ai lại không thích một con rối tham tiền háo sắc, nhiều điểm nhơ nhuốc càng dễ nắm bắt chứ…”
Tết Trung nguyên ngày 15/7, còn được gọi là tết Vu lan, ngày này, mọi người ở trấn Hà Thành đều thích đến kênh Cố thả đèn trôi sông, bởi vì ngọn nguồn của con kênh Cố này dẫn nước đến từ con sông Trấn. Trước đây sông Trấn còn là dòng ‘lạch trời’ nối liền nước Khởi và nước Thần, ngày thường mặt nước chảy xiết, không dễ đi thuyền, dưới lòng sông lại thường có đá ngầm, khó biết sâu cạn, thường thường đi thuyền không cẩn thận sẽ bị lật thuyền rớt xuống nước, không còn hài cốt. Bởi vì có dòng lạch trời này mà quận Nam Lạc giảm bớt được binh lính thương vong khi xảy ra chiến sự, cũng khiến quận Nam Lạc tránh được thống khổ của chiến loạn. Đương nhiên, trong đó cũng không thiếu được công lao dụng binh hữu đạo của Trấn nam đại tướng quân và cường thế của triều đình.
“Vị nương tử này, tới xem thử gương đồng của nhà ta đi, là tay nghề của nước Khởi đó, mặt bóng, khung chắc, hoa văn lại tinh tế, ngay cả đô thành cũng chưa có tay nghề này đâu a.”
“Ai da, nương tử, vẫn là nên tới tiệm ta nhìn thử lược sừng trâu này đi, sau khi dùng qua, chẳng những làm chận tuổi già, mà còn xua bệnh kiện thân nữa a…”
Oản Oản cười phì một tiếng, xua xua tay, bị Tình Khuynh kéo rời khỏi gian hàng bán lược.
“Sạp bán lược kia thật sự là rất buồn cười a.” Oản Oản đeo mạng che mặt cười đến tựa vào người Tình Khuynh.
“Chẳng qua là một tên ngốc, nhìn nàng cười vui như vậy.” Tình Khuynh chua chua nói, vừa nhớ tới vẻ mặt tên bán lược kia nhìn Oản Oản, hắn liền một bụng đầy lửa.
“Lang quân đừng nóng, là Oản Oản không phải, chàng đừng trách tội mà~” Oản Oản dùng tay ôm lấy cánh tay Tình Khuynh, hiếm khi làm nũng nói, mặt mày đều là lệ sắc.
Tình Khuynh vừa bị nàng chọc, nỗi giận trong bụng tán đi hơn phân nửa, chỉ nhéo nhéo mũi nàng, liền buông tha.
Đam người họ, lúc vừa đi bộ tới con đường ngắn nổi tiếng trong thành thì bỗng thấy một chiếc xe ngựa tinh xảo xinh đẹp từ phía xa chạy đến. Vốn ban đầu đám người Tình Khuynh còn chưa để ý, chỉ cảm thấy chiếc xe này so với đô thành còn xa hoa hơn, rất có phong cách của nước Khởi, vừa định thảo luận vài câu, lại nghe trên đường một trận xôn xao, mọi người bất luận nam nữ đều chạy tới hướng chiếc kia xe, thậm chí thiếu chút nữa đẩy ngã Oản Oản, may mà Tình Khuynh cảnh giác, ôm lấy Oản Oản, mang theo mọi người tránh qua một bên, mới tránh được nguy hiểm bị người đè bẹp.
“Ôi trời ơi, đây là muốn nổi điên a?” Kim Hạp phủi phủi lớp bụi trên người, trợn mắt há hốc mồm nói.
“Cũng không biết là người nào?” Ngân Hạp cũng tiếp lời nói.
Đi theo bọn họ ra ngoài, còn có quản sự phủ Trấn quốc tướng quân, hắn biết đám người Tình Khuynh mới đến biên thành lần đầu, chưa biết phong thổ nơi đây, liền mở miệng cười nói: “Các vị lang quân, nương tử không biết cũng bình thường, đó là nhóm tiểu lang quân của Bách Thảo Viên.”
“Tiểu lang quân?” Oản Oản luôn cảm thấy có chỗ nào đó quái dị.
“Ách…” Sau khi quản sự nói ra miệng, liền có chút hối hận, hắn cũng không biết nghề nghiệp ban đầu của Tình Khuynh, chỉ cho rằng bọn họ là quý nhân. Bách Thảo Viên đối với người địa phương như họ mà nói, thì không sao cả, thậm chí có không ít người còn theo đuổi tán tụng, nhưng những quý nhân đến từ đô thành này nói không chừng rất khinh bỉ cái này, liền có chút do dự nói: “Bách Thảo Viên chính là… Ách… là nơi dùng tiền mua vui, bên trong đều là… nam nhân.”
Nhìn đám nữ quyến Oản Oản và Tử Hộ, giọng của hắn càng nhỏ, đám người Tình Khuynh vừa nghe liền hiểu rõ, cũng chính là nơi giống như Hưởng Quân Viên.
“Bọn họ có chỗ nào đặc biệt sao?” Oản Oản muốn cười lại không dám cười, hóa ra là gặp phải đồng nghiệp.
“Bọn họ dáng vẻ mỹ mạo, có thể so với nữ tử, hơn nữa giỏi ca múa, lại còn… tiếp khách chẳng phân biệt nam nữ.” Quản sự thật muốn đánh nát cái miệng mình.
Vừa mới dứt lời, chỉ thấy chiếc xe ngựa tinh xảo kia, nóc xe đột nhiên mở ra, hai thiếu niên từ bên trong nhô đầu ra, vẫy cánh tay trần trụi, thế mà chỉ mặc áo ngắn tay, thiếu niên tô mày vẽ mắt, thoa má hồng, quả thật là xinh đẹp như nữ tử, chẳng qua dáng vẻ kệch cỡm kia thật sự làm cho người ta nhìn không thuận mắt.
“Cái gì a? Vậy mà còn được hoan nghênh á? Còn không bằng công tử nhà ta… Ô…” Tùy Ý tuổi còn nhỏ, vừa thấy dạng này, liền có chút tranh cường háo thắng, bất quá còn chưa nói hết đã bị Tùy Tâm bưng kín miệng.
Tùy Tâm đã gần mười tuổi, bất luận tính tình hay trình độ hiểu biết còn cao hơn Tùy Ý rất nhiều, thằng bé cau mày nhỏ giọng khiển trách: “Đừng có nói bậy, xưng hô ‘công tử’ này há có thể dùng loạn, chỉ có con trai công hầu mới có thể sử dụng.”
Oản Oản nghe lời nói nghiêm trang này, thiếu chút nữa phụt cười ra tiếng. Vốn ban đầu, xưng hô trong các thanh lâu sở quán ở đô thành đã được mọi người ngầm tự ước định, chủ quán chủ lâu gọi là phu nhân, lang quân còn lại thì nhiều người cũng tùy theo đại bối cảnh, về phần công tử gì đó, bất quá chỉ là một cái tên gọi khác, nhìn lịch sự tao nhã, hơn nữa khách khứa xưng hô công tử, còn có vẻ thân cận, tỷ như Dịch gia nhị công tử ở bên ngoài, người ta đều gọi hắn là Nhị lang chứ không phải Nhị công tử. Giống như phụ nhân đã có chồng ở những thế gia vọng tộc, người khác xưng là phu nhân, kỳ thực căn bản không có phẩm cấp, vả lại phu nhân công hầu chân chính cũng không thể so sánh với phu nhân trong cung được, phu nhân trong cung đó chính là Hoàng phi. Nhưng bởi vậy có thể thấy được, dân phong của hai nước Thần – Khởi khai sáng, đồng thời cũng không áp chế ngôn luận của dân chúng, nghe nói Hoàng đế của nước Thần lúc tuổi trẻ phong lưu còn thích người khác gọi hắn là Thừa Phong công tử, chẳng qua già đi mới bắt đầu hồ đồ thôi. Bất quá thấy biên thành này xưng hô nam tử là tiểu lang quân, cũng đã biết cửa tiệm này cũng xoàng xĩnh thôi.
Làm biếng giúp vui, Oản Oản nắm tay Tình Khuynh đi ngược lại với hướng chiếc xe kia, vừa đi vừa nhìn nửa miếng mặt nạ Tình Khuynh đang đeo, giả vờ thở dài nói: “Nếu chàng bỏ mặt nạ xuống, không biết có bao nhiêu nương tử, nữ lang, thậm chí lang quân đã xông tới rồi.”
Tình Khuynh nhẹ gõ trán Oản Oản một cái, bất đắc dĩ nhìn nàng, vốn định nói gì, lại nghe có người đi ngang qua nói: “Ngươi nghe nói gì chưa, nghe nói trước khi Chất tử nước Khởi đến Nam Lạc của chúng ta đã bị ám sát đó.”
“Sao mà bị ám sát được? Nghe nói không phải có dẫn theo rất nhiều người sao?” Một người khác nói.
“Ai mà biết được, nói không chừng là Thánh nhân (vua) của chúng ta không muốn để hắn trở về.” Người đầu tiên thần bí hề hề nói.
“Nói bậy, Thánh nhân làm sao lại làm chuyện bội bạc như thế.” Người kia lại nói.
“Làm sao lại không… ta nói ngươi a…”
Trọng tâm đề tài của hai người kia, bất tri bất giác liền chuyển tới nơi khác, Oản Oản thấy Tình Khuynh bần thần, kỳ quái lay lay cánh tay hắn hỏi: “Làm sao vậy?”
Tình Khuynh lấy lại tinh thần, lắc đầu, tâm tình vô cùng tốt cầm tay Oản Oản, đi đến bờ kênh Cố.
Bên bờ kênh Cố, từ xa nhìn thấy người còn đông hơn bọn họ tưởng tượng, bởi vì mang thai, cho nên Oản Oản không dám chen đến nơi đông người, đành phải để Tình Khuynh ôm đi đến một góc vắng vẻ thưa thớt hơn, chỗ này bởi vì cách nơi có ánh sáng hơi xa, nên bình thường nương tử, nữ lang đi một mình sẽ không đến, ngược lại đám người Oản Oản thì không sao cả.
Oản Oản giơ lồng đèn hoa sen mới mua lên trước mặt, đỡ tay Tử Hộ, cẩn thận đặt trên mặt nước, nhìn mặt sông trong vắt sóng gợn lăn tăn, cùng với ánh đèn mờ nhạt từ chiếc đèn hoa sen kia, hai bàn tay chắp lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện, hy vọng nàng và Tình Khuynh có thể ‘nhiều con nhiều phúc’.
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy