Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
hương 36
Hội chùa trước ngày lễ nguyên đán, tất nhiên là không đi được, lần đó Tình Khuynh bị tổn thương lợi hại, dù đã có giải dược, nhưng thân thể vẫn còn hư nhược, có thể tản bộ ở trong vườn một chút là đã khá lắm rồi, chuyện khác thật sự không kham nổi. Đúng như Oản Oản dự đoán, Tình Khuynh luôn quấn lấy nàng, nhưng Oản Oản đại khái cũng biết rõ, tình cảm mà Tình Khuynh đối với nàng là ỷ lại nhiều hơn, thậm chí tình cảm trước đây hắn đối với Dịch Ngạn Chi, cũng đa phần là như thế. Đến nỗi càng tiến sâu vào các tầng của tình yêu, hắn phỏng chừng vẫn còn dừng ở mức u mê, thậm chí Oản Oản hoài nghi hắn ngay cả chuyện khác biệt giữa nam nữ cũng không biết rõ ràng.
Oản Oản thở dài, chẳng lẽ vì tình cảm mơ hồ ái muội thậm chí không nhất định có kết quả này, mà nàng phải buông tha cho tương lai tốt đẹp mà mình đã vẽ ra sao?
“Tối nay chúng ta ăn lẩu ạ?” Tùy Ý mút ngón tay, nhìn trên bàn lớn trong phòng bếp bày đủ loại thịt ăn, hai mắt tỏa sáng.
“Đúng vậy, cũng không thể ăn hết.” Oản Oản đang làm màn thầu, đây là nàng học được từ đại thẩm ở phòng bếp lớn, thời đại này còn chưa có bánh bao nhân thịt, có nhân bánh cũng gọi là màn thầu, sủi cảo cũng chưa phát triển thành hình, cũng chỉ gọi chung chung là hoành thánh.
“Hiện tại chúng ta sống thật tốt, ngày thường còn có thể được ăn thịt, trước khi đến đây, ngoại trừ năm mới có thể nếm được một chút nước thịt, ngày thường đều là cơm trộn đậu, ụa… bây giờ nhớ lại cũng muốn ói a.” Kim Hạp vào nơi này trễ hơn, không giống Tùy Tâm Tùy Ý đã không nhớ bất cứ chuyện gì trước khi vào viên. Nhà hắn đông con, hắn lại là anh cả, vì những đệ muội nhỏ hơn, không thể không bán mình vào viên.
“Cơm đậu cũng không thơm như cơm tẻ.” Ngân Hạp rửa rau, cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Đệ còn muốn ăn mì.” Tùy Ý nháy mắt mấy cái, quay đầu nói với Oản Oản.
“Đệ đúng là đồ tham ăn mà.” Tùy Tâm lườm thằng bé một cái, mọi người đều cười vui vẻ.
Hôm nay là giao thừa đêm 30 (trừ tịch), mọi người đều tụ tập trong phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn cho buổi tối, tuy mùa này hiếm có cá, nhưng dầu gì cũng có thể mua được, thịt heo, thịt dê thì không thể thiếu, hơn nữa trong hầm còn trữ thịt nai, còn có khoảng thời gian trước Đông lang quân chia ột ít thịt bò hiếm có đến, Oản Oản thấy như vậy là đã đặc biệt phong phú rồi. Bánh gạo thì buổi tối phòng bếp lớn đã trực tiếp đưa đến, mâm ngũ quả đã bày xong để ở một bên, Ngân Hạp còn trổ tài nấu canh đào, chỉ chờ trước khi ăn cơm mọi người mỗi người một chén, xua tai trừ tà.
Sau khi Oản Oản đặt màn thầu vào trong nồi, thẳng lưng nhìn xung quanh một vòng, rượu cũng đã được đưa đến rồi, rau củ và cải trắng được lấy từ trong hầm ra cũng đã được rửa sạch để sẵn một bên rồi, chỉ chờ khi ăn bỏ vào nồi thôi.
“Oản Oản tỷ tỷ, tỷ nói Táo Vương gia gia (ông Táo) thật sự lên Thiên đình sao?” Tùy Ý bốc một nắm vừng, ăn từng chút từng chút, đây là đại thẩm ở phòng bếp lớn hảo tâm cho thằng bé, mặt khác còn cho không ít đồ ăn vặt khác, bất quá phần nhiều đều vào bụng Tùy Ý.
“Ừ, đúng vậy.” Oản Oản cũng nhìn về phía tượng ông Táo còn mới ở trên bàn thờ gần bếp lò, tượng cũ đã được quét táo đường*, ngày 23 tháng chạp sẽ ném vào bếp lò đốt trụi.
(táo đường*: là tên gọi của một loại tế lễ truyền thống. Hàng năm 23/12 âm lịch, ngày này tập tục gọi là “Tống gia”, ở mình gọi là “đưa ông Táo về trời”, nghe nói ngày này ông Táo lên trời báo cáo công tác, cho nên mỗi nhà sẽ cúng kẹo mạch nha (còn gọi là táo đường, quan đông đường), làm như vậy để ông Táo nói ngon nói ngọt, trước mặt Ngọc Đế nói tốt một chút, năm sau trong nhà sẽ sinh lửa ấm áp hơn.)
“Vậy Táo gia gia sẽ không nói xấu chúng ta chứ.” Tùy Ý đặc biệt hạ âm lượng, len lén nói.
“Sẽ không, đã quét qua mật rồi.” Oản Oản lau tay sạch, cười sờ sờ đầu thằng bé.
“Vậy thì hay quá, hy vọng gia gia có thể phù hộ công tử, sang năm thuận thuận lợi lợi.” Tùy Ý tay nắm một vốc vừng, mắt lộ thành kính nói.
“Ừ.” Oản Oản dừng một chút, gật gật đầu, nàng biết đứa bé kỳ thực rất mẫn cảm, trong viên này lại người đến người đi nhiều, thường thường có một số người miệng không sạch sẽ, thậm chí còn ở trước mặt những người có công việc đặc biệt như họ mà hỉ mũi khinh bỉ, nhất là ở mặt tín ngưỡng, phần lớn người cho rằng vì bọn họ không sạch sẽ, nên sẽ không được thần linh phù hộ.
“Chao ôi, thơm quá a.” Ngoài cửa có một cái đầu ló vào, cái mũi không ngừng hít hà, giống một con cún đói nôn nóng.
“Xuân Thiều công tử.” Mọi người vừa thấy, sau khi nhịn cười, đều nhao nhao hành lễ chào.
“Thật thơm quá đi mất!” Xuân Thiều vừa tiến vào, Oản Oản liền nhìn thấy Tình Khuynh phía sau hắn, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng tinh – khí – thần tốt hơn mấy ngày trước nhiều.
“Ta đang hầm canh xương, buổi tối làm nước ăn lẩu.” Oản Oản cầm tấm phản đơn trong phòng bếp qua, đem trải lên chiếu hương bồ, nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng lại trải áo choàng của mình lên.
“Ngươi đừng rộn, ta đứng là được rồi.” Tình Khuynh kéo tay Oản Oản, không cam lòng để nàng ở trong này xoay tới xoay lui, trên đầu đều đầy mồ hôi.
“Không được, thân thể ngươi vẫn còn yếu, vẫn nên ngồi yên đi.” Oản Oản đẩy đẩy Tình Khuynh, Tình Khuynh bất đắc dĩ, chọt chọt cái mũi nàng, liền thành thật ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Ui… Oản Oản tỷ chỉ đau mỗi Khuynh ca ca.” Sau khi ngó qua mấy đĩa thịt, Xuân Thiều nhăn mũi, bất mãn than thở nói.
“Xuân Thiều công tử cũng có chỗ ngồi mà, chỉ là không có lót áo choàng thôi.” Oản Oản buồn cười nhìn hắn, gọi Kim Hạp trải tấm phản đơn xong, để hắn ngồi xuống nghỉ ngơi.
“Đúng vậy đúng vậy, có chỗ ngồi là tốt rồi a.” Ra vẻ rộng lượng, Xuân Thiều vừa cười vừa ngồi xuống, chỉ là đôi con ngươi to tròn kia lại đảo vòng quanh, lặng lẽ ngó ngó Oản Oản, lại lén nhìn nhìn Tình Khuynh, vẻ mặt cười trộm nhìn như hồ ly.
Oản Oản không chú ý động tác nhỏ của Xuân Thiều, mà bảo Ngân Hạp cầm mấy đĩa thịt đã rã đông tới, nàng từng chú ý qua các loại thịt cần chuẩn bị để ăn lẩu ở nơi này, trên cơ bản đều là thịt thái lát mỏng, chỉ là độ dày khác nhau mà thôi, cho nên trước đó nàng đã nhờ Xuyên Nhi ở cửa hông tìm giúp nàng một thợ rèn, làm một lưỡi dao nho nhỏ, chuyên dùng để thái thịt lát, tuy rằng không thái mỏng được như máy ở kiếp trước, nhưng lưỡi dao rất sắc bén, sau khi dùng thử thấy rất thuận tiện, cũng không khác biệt mấy.
Kỳ thực trước khi làm lưỡi dao, Oản Oản cũng đã hỏi thăm qua giá cả thị trường của những vật dụng từ sắt ở thời đại này, ở quốc gia này, mặc dù vật dụng hàng ngày các nàng đều sử dụng phần nhiều là đồ đồng, nhưng cũng không đại biểu là nước Thần lạc hậu về đồ sắt, chỉ tương phản là, nước Thần trừ bỏ chiến mã là hoàn mỹ, ngay cả tài nguyên khoáng sản cũng có nhiều, trong đó quặng sắt đã chiếm hơn phân nửa, dĩ nhiên, ở phương diện vũ khí lạnh, nước Thần còn có kỹ thuật khiến người ta giật mình. Không những mang đến lợi ích vĩ đại cho nước Thần, thậm chí còn giúp họ xưng bá các nước.
“Tùy Ý, lát nữa nhớ đem thịt đến cho bọn Xuyên Nhi, bọn họ phải về nhà mừng năm mới.” Oản Oản nhớ tới chuyện lúc trước từng nói với đại thúc gác cổng, nhịn không được lại nhắc nhở.
“Dạ dạ, Xuyên Nhi nói lát nữa sẽ tới lấy.” Tùy Ý ăn xong nắm hạt vừng, liếm ngón tay ư hử nói.
“Ta nghe nói năm nay quê nhà Xuyên Nhi gặp tai, cho nên tiệc năm mới năm nay, đại cữu hắn không tới.” Tùy Tâm có khi cũng rất nhiều chuyện nói.
“Cũng không chỉ có nhà hắn, nãy ta đến phòng bếp lớn, còn nghe nói phía đông có rất nhiều địa phương gặp thiên tai đấy, tuyết cũng đã rơi rất dày.” Kim Hạp thấy Tùy Tâm nhắc tới, cũng nhớ ra.
“Vậy nếu các nông trang đều chết rét hết, năm sau, chúng ta còn có cái ăn không?” Tùy Ý có chút sợ hãi hỏi.
“Có đói cũng không đói tới chúng ta.” Kim Hạp không quan tâm lắc đầu, chỗ bọn họ ở là nơi nào chứ, là đô thành, là một nam viện lớn nhất đô thành, ai không ăn không uống, cũng sẽ không đến phiên bọn họ.
“Vậy dân chúng ở phía đông, không phải sẽ chết đói sao?!” Ngân Hạp tính cách tuy rằng thành thật, nhưng cũng không ngốc, tâm địa lại tốt bụng, lúc này lại nhịn không được lo lắng cho người khác.
“Vậy cũng không còn cách nào, aizz, chỉ hy vọng quê nhà ta đừng gặp tai hoạ, ta còn có cha mẹ đệ muội.” Kim Hạp theo hắn suy nghĩ, cũng nhớ đến người thân ở nơi xa, mặc dù bọn họ bán mình, nhưng hắn cũng rất nhớ họ, một khi mất mùa, cuộc sống sẽ càng thêm khó khăn.
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta trước cứ lấp đầy bụng của mình đã rồi nói sau.” Oản Oản rất thực tế, bây giờ nàng là ‘một người ăn no, cả nhà bớt sầu’, chỉ là bầu trời nay càng không thấy sao, tuyết rơi xuống càng dày, chỉ sợ hành trình của tiểu thúc thúc sẽ không thuận lợi.
Tất bật nhộn nhịp, Tình Khuynh cũng tượng trưng góp vào một tay, mọi người vui cười hớn hở chuẩn bị tất cả ổn thỏa, trời cũng đã tối, Xuân Thiều để lại tùy thị duy nhất của hắn, lại chờ Liên Âm õng ẹo uốn éo đi đến, một đám người vui cười tụ tập trong đại sảnh lớn nhất của viện, bàn ăn đã được dọn xong, lại bỏ thêm than nóng vào giường gạch lớn, bưng lên vài chậu than, ấm áp ngồi vây quanh bàn.
Giữa bàn ăn đặt một nồi lẩu than bằng đồng, chung quanh đặt đầy đồ ăn, món nguội được đặt gần nhất, một chiếc bàn ăn nhỏ bên cạnh còn đặt rượu và đồ sống, để lúc nào cũng có thể thay vào đĩa mới.
Tình Khuynh và Oản Oản, một người là không được uống, một người là không muốn uống, kỳ thực mấy đời trước Oản Oản uống rất giỏi, nhưng bây giờ nàng không còn làm công việc kia nữa, hơn nữa không thích phản ứng sau khi say, nên chỉ nhấp một chút rượu đồ tô, liền thay thành nước trắng.
“Aizz, không biết Mặc Thiển chạy đi đâu mà vẫn không thấy bóng dáng.” Sau khi Liên Âm uống vào vài chén rượu, cũng không còn câu nệ, ngược lại nói nhiều hơn, hàn huyên cùng đám người Oản Oản.
“Ừ, đã lâu không gặp huynh ấy, kể từ khi Đông lang quân đi, huynh ấy liền như ‘thần long thấy đầu không thấy đuôi’ ấy, huynh ấy cũng không cần phải tiếp khách, có thể đi nơi nào chứ?” Xuân Thiều cũng chú ý tới điểm ấy, lấy làm lạ nói.
“Không phải là có tình nhân tình ngãi nào đấy chứ.” Tình Khuynh nhìn rượu trong chén của Liên Âm mà thèm, nhưng nhìn nhìn lại Oản Oản, đành phải cúi đầu ngoan ngoãn uống nước mật của hắn.
“Trục Yên công tử hôm nay cũng không trở về.” Oản Oản ăn một miếng cá, nhớ tới thiếu niên nhìn qua ốm yếu, nhưng thanh đạm như nước kia, thoáng lo âu nói.
“Hắn á? Tám phần lại đi tìm nữ nhân kia rồi.” Tình Khuynh vừa nghe liền nổi sùng, hừ lạnh một câu, hất mặt qua.
“Ngươi lại không có tư cách nói người ta, lúc trước ai vì một nam nhân mà đòi chết đòi sống.” Bởi vì lần đó có ‘Thân mật tiếp xúc’, Oản Oản càng ngày càng làm càn, ban đầu thì còn rất sợ đắc tội chủ tử, hiện tại hoàn toàn vượt qua chướng ngại, quả nhiên sau khi trừ bỏ cảm giác thần bí, thiếu niên vốn dĩ thoạt nhìn cao không thể chạm tới kia, trong nháy mắt trở thành cậu bé nhà bên.
Tình Khuynh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể lấy lòng sáp qua, cọ cọ Oản Oản muốn buồn nôn, chiêu này của hắn Oản Oản và Xuân Thiều đã sớm miễn dịch, chỉ có Liên Âm cắn đũa, ngây ra như phỗng nhìn vị đầu bài phong hoa tuyệt đại ngày nào, sau đó thấy ánh mắt của mình quá mức càn rỡ, không khỏi cúi đầu, lại đỏ hết cả mặt.
“Ăn thật ngon a, thịt dê lát này…” không tim không phổi, Tùy Ý hai mắt lóe sáng dùng đũa gắp một lát thịt dê, nỗ lực nhét vào miệng.
“Từ từ… từ từ thôi… Còn có rất nhiều mà.” Mặc dù Tùy Tâm cảm thấy có chút mất mặt, vẫn cầm khăn làm công việc của một vị ca ca tốt, nhưng trên thực tế, hắn cũng cảm thấy thịt dê cuốn này ăn thật ngon, chỉ là chưa nói ra thôi, có một số việc, dùng hành động thực tế so với nói ra cũng hữu dụng.
Kim Hạp Ngân Hạp chính là người dùng hành động thực tế để thi hành phương châm này một cách tốt nhất, bọn họ lúc này ăn đến mồ hôi đầy đầu, một câu cũng lười nói.
“Đợi đến đêm khuya, chúng ta đi bắn pháo trúc đi.” Nhìn mọi người trước mặt hoặc là tán gẫu, hoặc là vùi đầu nỗ lực ăn, Tình Khuynh tựa sát vào bên người Oản Oản, gắp thức ăn cho nàng, nhỏ giọng nói.
“Ừ.” Oản Oản cúi đầu, cảm giác được tay Tình Khuynh đang nắm tay mình.
“Năm mới vui vẻ, Oản Oản.” Tình Khuynh nhìn bộ dáng Oản Oản giả vờ nghiêm chỉnh, thấp giọng cười nói.
“Năm mới vui vẻ.” Đầu của Oản Oản càng thấp.
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy