There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Nhụy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 121 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 561 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 06:15:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
hương 29
“Có khả năng cuối năm lang quân sẽ không ở trong viên.” Mặc Thiển nghĩ nghĩ một chút, buông chén nói.
“Hả? Lang quân muốn đi đâu?” Tình Khuynh tuy có chút thất thần, nhưng nghe tin tức thế, khó tránh khỏi cũng sẽ lộ ra vẻ mặt quái dị. Kể từ lúc Đông lang quân vào viên này, vẫn chưa bao giờ ra khỏi cửa, cho dù trước kia có đồn đại hắn ta có bao nhiêu tình nhân, nhưng cũng là đến viên tìm hắn, vả lại lang quân không có người thân, hắn có thể đi đâu?
“Không biết, bất quá, hẳn là xa nhà.” Mặc Thiển cúi đầu nhìn hoa văn trên ống tay áo, lẩm bẩm nói, không biết đang nghĩ gì.
“Thật không…” Tình Khuynh chỉ cảm thán một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Từ ngày Mặc Thiển cùng Xuân Thiều đến thăm Tình Khuynh, tinh thần của Tình Khuynh coi như tốt lên một chút, mà sau đó không biết có phải Xuân Thiều mê món nước mật của Oản Oản hay không, mà cứ vài ngày lại chạy tới một lần, có khi là cùng Tùy Tâm Tùy Ý chơi đùa ầm ỹ một chút, hoặc chỉ là trò chuyện cùng Tình Khuynh, bất quá đa phần đều là hắn nói, Tình Khuynh nghe.
Mặc Thiển cũng tới, nhưng dù sao hắn phải tiếp khách, đến ít hơn, thời gian cũng ngắn. Trong thời gian đó, Trục Yên cũng nghe được tin tức, chạy về thăm Tình Khuynh, đừng thấy hai người lúc trước ầm ỹ gay gắt như vậy, nhưng Trục Yên cũng cực kỳ quan tâm Tình Khuynh. Vì thế hai người nam nhân thất tình, ngồi xuống chính là một buổi chiều, nhưng một mực không nói gì, chỉ là ngồi dựa ở đó, nhớ lại gì đó.
“Chẳng thà Trục Yên công tử đừng đến, mỗi lần đến chính mình không ăn cơm thì thôi, còn kéo theo cả công tử, hắn đi rồi, sắc mặt công tử rất khó coi.” Tùy Tâm cầm hộp cơm, xụ mặt, mất hứng nói.
“Vậy cũng không chính xác, công tử cũng vui mừng khi Trục Yên công tử đến, cùng là người ‘lưu lạc thiên nhai’ chứ sao.” Oản Oản cười khẽ, tuy nói là để hai người đồng cảm xúc sa sút ở cùng nhau sẽ có khả năng tăng thêm khúc mắc của Tình Khuynh, nhưng ngược lại, bọn họ cũng sẽ cùng nhau nhớ lại, cùng nhau học cách buông tay, còn người đã làm tổn thương tình cảm Tình Khuynh, cũng không có quyền lên tiếng.
“Còn thiên với nhai cái gì, nếu công tử có gì không hay, đệ cũng muốn nhảy vực*.” Tùy Ý lắc đầu đi theo sau lưng Tùy Tâm, quệt miệng nói, gần đây bởi vì Tình Khuynh không khỏe, thằng bé cũng không dám chạy đi đâu, một lần nữa gánh trên lưng chức trách của tùy thị.
(*nhảy vực: nguyên bản là “thiên nhai”cũng có một chữ “nhai”)
“Nói lung tung…” Ba người vòng qua hành lang gấp khúc, khóe mắt Oản Oản nhíu lại, phía sau hòn giả sơn trong vườn hoa cạnh hành lang gấp khúc dường như có một bóng người mới thoáng qua, nhìn màu sắc y phục, hình như là Mặc Thiển, nhưng đã trễ thế này, hắn không ở trong phòng dùng bữa, lại chạy đến phòng bếp lớn ở Hoàn Sơn viện làm cái gì.
Nghĩ không ra, Oản Oản cũng không để ý, có lẽ do Mặc Thiển tiếp khách nên tùy ý đi lại, rồi đi đến nơi này. Nhớ tới phòng bếp lớn Oản Oản liền liên tưởng đến phòng bếp nhỏ ở viện các nàng, thật sự là một đám người tìm chỗ chết, không biết nghe ai nói công tử bị bệnh, một đám liền tìm cách đi ăn máng khác, hoặc là trực tiếp bỏ việc, Tình Khuynh là bệnh dạ dày, cũng không phải bệnh truyền nhiễm, đúng là một đám bà già không có học thức, lại cũng không thiếu tiền lương của họ, một đám “cỏ dại mọc bên tường”*, đáng khinh.
(* cỏ mọc bên tường, gió thổi chiều nào thì theo chiều đó)
“Tùy Tâm, ngày mai đệ đến phòng bếp lớn lấy lương thực, nói là đồ ăn vẫn cứ chiếu theo bình thường mà đưa cho phòng bếp nhỏ của chúng ta.” ánh mắt Oản Oản lạnh lùng, cắn răng nói.
“Nhưng không phải lang quân nói trước khi tuyển được người, chúng ta đều ăn ở phòng bếp lớn sao?” Tùy Tâm nghi hoặc hỏi.
“Mây người chúng ta vẫn cứ ăn ở phòng bếp nhỏ, những người làm công việc lặt vặt khác thì bảo họ đến phòng bếp lớn lớn, về phần cơm nước của mấy người chúng ta…” Oản Oản thẳng lưng, “Ta làm.”
Ngày hôm sau, Tùy Tâm liền đem tính toán lần này của Oản Oản báo cho Đông lang quân biết, Đông lang quân chỉ suy nghĩ một chút liền đồng ý, đến lúc này, tiểu viện của Tình Khuynh đều hoàn toàn là do Oản Oản quản lý.
“Được rồi, đặt thịt heo ở đó đi.” Oản Oản đeo cái tạp dề đơn giản, đứng bên cạnh bếp lò, bếp lò ở nơi này còn thô sơ hơn cả mấy đời cổ đại kiếp trước của nàng, cũng may nguyên lý không khác xa lắm, hơn nữa còn có Tùy Ý giúp một tay, nàng cũng coi như là có thể bắt đầu.
“Oản Oản tỷ tỷ, tỷ đang làm gì thế?” Tùy Ý tròn mắt nhìn Oản Oản cắt hết phần mỡ nhiều nhất của thịt heo, sau đó xắt thành từng miếng nhỏ, cuối cùng không ướp thêm cái gì cả, liền ném vào trong chảo.
“Thắng mỡ.” Oản Oản cười trả lời, thời này mọi người ăn đồ luộc khá nhiều, cho dù nấu món xào cũng rất ít thêm dầu vào, hơn nữa nước Thần không có loại dầu thực vật như dầu hạnh nhân của nước Khởi, bọn họ chỉ có mỡ động vật, gọi là chi cao. Tuy tay nghề của nàng không đặc biệt giỏi, nhưng nàng cũng biết nấu đồ ăn phải bỏ dầu, cũng may Hưởng Quân Viên không lo chuyện tiền nong, cũng không phải tiết kiệm thịt.
“Tùy Ý, đệ nhanh lên chút, đem quần áo đến tiền viện đi!” Tùy Ý còn muốn hỏi thêm, liền nghe thấy Tùy Tâm gọi ngoài cửa sổ, hiện tại trong viện, ngoại trừ tạp dịch chẻ củi, ngay cả ma ma giặt quần áo cũng bỏ chạy hết, sau khi biết việc này, Đông lang quân liền bảo Tùy Ý mỗi ngày đem quần áo cần giặt đến viện của Đông lang quân, để ma ma chỗ đó giặt giúp.
“A! Đệ biết rồi!” Tùy Ý đáp, lại lưu luyến không rời nói với Oản Oản: “Oản Oản tỷ tỷ, nấu xong nhớ chừa phần cho đệ nha.”
“Đi đi, không quên đâu!” Oản Oản cười dõi theo thằng bé chạy ra cửa.
Chiên cá, rồi chưng thịt ba chỉ xong, cuối cùng dùng mỡ được ép ra từ tốp mỡ xào chút rau xanh, gia vị nơi này có hạn, hạt tiêu gì đó còn chưa du nhập vào, ngay cả tỏi, hành đều do vài năm trước, có một vị đại thần nào đó mang về từ Tây Vực, cũng may bản địa còn có gừng, tuy rằng cũng không có các loại nước tương xì dầu linh tinh, nhưng hơn hẳn ở chỗ nguyên liệu nấu ăn rất tự nhiên không ô nhiễm, ăn vào vị cũng không tệ.
Xào rau xong, lại nhìn nhìn chút cháo dưỡng dạ dày trong nồi gốm, Oản Oản kéo tạp dề xuống, dùng muỗng múc một chén, lại gắp thêm chút rau, cùng để vào trong hộp đựng cơm. Xách hộp cơm ra phòng bếp, thấy Tùy Tâm đang ở trong sân phơi chăn mền, không khỏi kêu: “Tùy Tâm, đệ đi ăn trước đi, đồ ăn ta để trên bàn ăn, nếu không ăn một lát nữa nguội mất.”
“Biết rồi, Oản Oản tỷ cũng về sớm một chút ăn cơm.” Tùy Tâm đập đập chăn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, dưới ánh mặt trời cười sáng lạn.
“Biết rồi.”
Oản Oản xách hộp cơm mở cửa vào phòng, gần đây trong viện ít người hơn, Kim Hạp Ngân Hạp phụ trách quét dọn, Tùy Tâm Tùy Ý cũng bận việc, công việc của mọi người đều nhiều hơn, Oản Oản cũng không để ý quy củ nữa, trực tiếp vào phòng ngủ, đến bên giường.
“Làm xong rồi?” Tựa vào trên giường, Tình Khuynh vẫy tay với Oản Oản, Oản Oản bèn đi qua, đặt hộp cơm xuống.
“Ừ.”
“Nhìn mặt đầy bụi này.” Tình Khuynh cầm khăn cẩn thận lau mặt cho Oản Oản, ánh mắt có hơi nóng bỏng, làm Oản Oản mất tự nhiên nghiêng đầu qua.
“Ăn cháo đi.” Oản Oản mở hộp cơm ra, đem bát cháo dưỡng dạ dày còn nóng ra, bên trong đã ninh thật nhừ táo đỏ và hạt sen, ăn vào cũng không bị ói ra.
“Vất vả cho ngươi rồi.” tinh thần không còn sa sút như trước, Tình Khuynh dường như đang từ từ hồi phục, gần đây Xuân Thiều có nhắc đến Dịch nhị công tử thế nào, hắn cũng không còn giả vờ thờ ơ mà âm thầm bi thương nữa.
“Không vất vả, cũng tốt, người trong viện ít, thì miệng cũng không linh tinh hỗn tạp, nhẹ nhàng thoải mái hơn.” Oản Oản đút cho Tình Khuynh một muỗng cháo. Nói không sao cả, là nói đám bà già kia mỗi ngày ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm, đông gia dài tây gia ngắn, lúc trước nói nàng thì cũng thôi đi, sau này còn nói Tình Khuynh thế này thế nọ, nội dung trong đó quả thực khó nghe, thậm chí còn bàn tán nàng làm ấm giường cho Tình Khuynh nữa. Oản Oản không phải không nghe thấy, mà nàng căn bản là lười quan tâm.
“Ha ha, không phải ngươi vẫn luôn không để ý đến những chuyện này sao?” Tình Khuynh ăn một gắp rau, lắc đầu cười nói.
“Cũng không phải, chỉ là từng trải hơn, nên nhìn ra mà thôi.” Oản Oản hoài niệm cười cười, con người chỉ cần không cố chấp, sẽ phát hiện, kỳ thực có đôi khi buông tay cũng là một loại giải thoát.
“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ngươi giống một con chuột nhắt.” Tình Khuynh bỗng nhiên nhớ tới gì đó, run vai cười nói.
“Con chuột nhắt á? Ta?” Oản Oản trợn to hai mắt nhìn, vẻ mặt không tin. Cho tới bây giờ nàng không biết, bản thân cũng có thể so sánh như vậy.
“Ừ, núp ở trên bệ cửa sổ, len lén nhìn xuống.” Tình Khuynh giương mắt nhìn Oản Oản, ha ha cười nói.
“Lần đó a… Không phải sợ người ta phát hiện sao, ngươi vậy mà còn nhớ rõ ư!” Oản Oản né tránh ánh mắt của hắn, không nghĩ tới ngày đó hắn cũng nhớ kỹ nàng.
“Đúng vậy, ta còn chưa cám ơn ngươi đâu, nếu không phải nhờ ngươi, muốn thoát khỏi mấy tên người Hồ kia, cũng phải hao tốn một chút trắc trở.” Tình Khuynh nuốt xong ngụm cháo cuối cùng, lại để Oản Oản lau lau khóe miệng cho hắn.
“Không có gì, chỉ thuận tay dính vào thôi.” Nàng quả thật cũng là nhất thời quật khởi.
“Ta phát hiện, mỗi lần ta gặp chuyện buồn bực, đều gặp ngươi.” Tình Khuynh rất tự nhiên nắm bàn tay cầm khăn của Oản Oản.
“Thật không…” Oản Oản thấy trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhưng lại không rút ra được.
“Lần đầu tiên, là ta hẹn Dịch Ngạn Chi đi chơi, kết quả hắn không tới, ta ảo não đi về, liền gặp phải đám người Hồ kia, lần thứ hai, vốn là muốn đi ngắm hoa đăng, kết quả ngắm được một nửa, hắn lại bỏ ta lại, bị người kêu đi, thậm chí còn quên đưa ta về, ngày đó ngay cả Tùy Tâm ta cũng không mang theo…” Tình Khuynh mỉm cười nhớ lại, trong con ngươi nhàn nhạt ưu sầu, nhàn nhạt thương cảm.
Ngay cả tên tự của Dịch Ngạn Chi, Tình Khuynh cũng không gọi nữa, Oản Oản gục đầu xuống, cũng nhớ lại lần thứ hai kia, quả thật là lần đó Tùy Tâm đi tìm hắn, thật không ngờ Dịch Ngạn Chi vậy mà vì công việc bỏ Tình Khuynh ở lại.
“Ngươi biết không? Kỳ thực… lần thứ hai gặp mặt, ta đã muốn chuộc ngươi…” Tình Khuynh nhìn Oản Oản, nhẹ nhàng nói.
“Vì sao?” Oản Oản nghi hoặc nhìn Tình Khuynh, bọn họ chỉ gặp mặt hai lần, thậm chí cũng chưa nói chuyện.
“Bởi vì ánh mắt của ngươi đặc biệt sáng, hơn nữa luôn cảm thấy bên trong có điều gì đó, nhìn không ra, khiến cho người ta nhịn không được mà tới gần…” Tình Khuynh chậm rãi nghiêng đầu, tựa vào vai Oản Oản, “Còn nữa… Ta muốn thử xem một chút, hắn có tức giận hay không.”
“Ngươi muốn lợi dụng ta, chọc Dịch Ngạn Chi ghen?” Oản Oản có chút tức giận, nàng hoàn toàn không thể lý giải được suy nghĩ của nam nhân này, hắn thích một người nam nhân, lại muốn dùng một nữ nhân để bức bách nam nhân kia, đây là cái logic quái gì?
“Ta cũng không biết nghĩ thế nào, có lẽ chỉ là tính khí nhất thời, có lẽ chỉ là nóng lòng chứng minh… chứng minh trong lòng hắn có ta.” Tình Khuynh trầm thấp nói: “Ngươi rất đẹp, xinh đẹp như một bông tuyết, ngày ấy ngươi vốn không có chuyện gì, là ta nhìn thấy ngươi, bèn nghĩ muốn ngươi ở bên cạnh ta, ta muốn xem xem hắn có đồng ý hay không, hắn vốn không đồng ý, nhưng ta nghĩ ra chủ ý cho hắn, đề cập đến chủ tử của hắn, đề cập đến đại nghiệp của hắn, hắn thế mà lại đồng ý… Ta năm nay 17, mà ngươi 15, hắn vậy mà đồng ý ột thiếu nữ còn tuổi thanh xuân như ngươi, ngày ngày ở trong phòng ta.”
Oản Oản không lên tiếng, nàng không biết mình nên nói gì, nàng bắt đầu tức giận mình là con bài của tình cảm giận dỗi giữa hai nam nhân, cũng may mắn nàng nhờ vậy mới tránh được việc tiếp khách, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.
Yên Chi Thượng Hoa Yên Chi Thượng Hoa - Tâm Nhụy