Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 96: Con Đường Chuyên Dụng Cho Người Ăn Cắp Khoáng Thạch. (1)
rương Văn Vũ là đại thiếu gia của Trương thị gia tộc, một trong năm đại gia tộc, hắn thích dùng tiền, thích màu trắng, thích mỹ nữ, càng thích mỹ nữ có làn da trắng nõn thích dùng tiền. Lúc này hắn đang mặc một bộ tây trang màu trắng, áo sơ mi trắng, thắt lưng trắng, vớ trắng, giày da trắng, mang theo một cái kính gọng trắng, cầm một bó hoa bách hợp màu trắng, đi đến trước Dương gia đại trạch.
Hắn đi tìm Dương San, không sai, Trương Văn Vũ thích Dương San, thích kinh khủng luôn. Lần đầu tiên hắn gặp Dương San, Dương San mặc một bộ váy màu trắng đang cười nói với người khác, lúc đó Trương Văn Vũ đã bị hút hồn hoàn toàn. Trong phòng ngủ của hắn, trên tường đầu giường của hắn dán đầy những tấm ảnh hắn chụp chung với Dương San, mà Dương San trong tấm ảnh đang chu mỏ nhếch môi, dựng ngón giữa lên với hắn.
Mỗi lần đi ngủ Trương Văn Vũ đều lẩm bẩm với bức hình một phen, hắn nói: "Từ giờ trở đi, anh chỉ thương một mình em, yêu em, không lừa em, những việc hứa với em anh đều sẽ làm được, mỗi câu nói với em đều là nói thật, không ăn hiếp em, không chửi em, tin tưởng em, có người bắt nạt em anh sẽ bước ra trước tiên, lúc em vui, anh sẽ vui cùng em, lúc em không vui, anh sẽ chọc cho em vui, vĩnh viễn nghĩ em tốt đẹp, nằm mơ sẽ mơ thấy em, trong lòng chỉ có một mình em"
Hắn rất hy vọng rằng sẽ có cơ hội được mở miệng nói với Dương San những lời này, không, nói như vậy không đúng, cái này hắn đã nói qua một lần với Dương San rồi, nhưng Dương San chỉ dựng ngón giữa lên với hắn, không sai, trong tấm ảnh chụp lần đó đó. Đây là tấm ảnh duy nhất mà hắn chụp chung được với Dương San, hắn bỏ vào trong khung thủy tinh, mỗi ngày đều đích thân lau chùi, hắn tin rằng bản thân và Dương San có duyên phận, đồng thời càng tin rằng Dương San thích hắn, Dương San lãnh đạm với hắn, ghét hắn, thậm chí là không chút khách khí với hắn, theo Trương Văn Vũ thấy, những cái này điều là khảo nghiệm, là một khảo nghiệm của Dương San đối với một thiếu gia phong lưu giàu có như hắn.
Trương Văn Vũ thường hay nghĩ: Đều bởi vì mình có tiền, quá đẹp trai, lại yêu sạch sẽ, đàn bà bên cạnh trước đây rất nhiều, cho nên Dương San tiểu thư mới không tin tình yêu của mình, mình nhất định phải tiếp tục nổ lực, tiếp xúc với Dương San nhiều hơn nữa, để cho nàng hiểu mình, tin tưởng mình, yêu thương mình.
Trương Văn Vũ nghĩ như vậy, và cũng làm vậy thiệt. Trước đây hắn thường hay lui tới Dương gia, là vì muốn tăng cơ hội tiếp xúc của mình với Dương San lên, khoảng thời gian trước hắn bị bệnh, cho nên Dương San mới có được vài ngày yên tĩnh, nhưng mà, Trương Văn Vũ vừa khỏe lại, lập tức chạy xe đến Dương gia đại trạch, muôn vàn lo lắng, vạn phần chờ mong.
Trương Văn Vũ ngồi chiếc xe Limo thuần trắng hai mươi sáu cửa chạy đến Dương gia. Dọc đường đi làm rất hoành tráng, khiến cho người đi đường nghị luận:
"Này, sao không nghe nói đội cứu hộ của bệnh viện vừa mới mua xe lửa cứu hộ vậy?"
"Ai biết, nhưng mà cái này không phải chạy trên đường sao?"
Chiếc Limo màu trắng chạy thẳng một mạch đến Dương gia đại trạch, phía sau xả khói cuồn cuộn, trong vòng một trăm mét không thấy người đầu. Ở xa xa trước cửa Dương gia đại trạch, thủ vệ vừa nhìn thấy có một làn khói trắng từ xa, liền biết Trương đại thiếu gia lại đến nữa rồi, vì vậy cầm loa hô: "Tôn trưởng lão, chúng tôi thấy rồi, thu thần thông lại đi!"
..................................
Trương Văn Vũ xuống xe, chào hỏi Dương lão gia tử Dương Chấn Quỳ xong, liền trực tiếp hỏi thăm Dương San tiểu thư đang ở đâu, người hầu lắm mồm nói cho hắn biết tiểu thư đang ở trong phòng tập thể hình ở lầu hai. Vì vậy Trương Văn Vũ trực tiếp đi thẳng lên trên lầu hai, đẩy cửa phòng tập thể hình ra, quả nhiên nhìn thấy người yêu ngày nhớ đêm mong trong lòng.
Dương San và Quân Hinh đều đang ở trong phòng tập thể hình, mặc quần ngắn và áo bó sát người, đồng thời mang bao tay quyền anh, và đấm lên bao cát đối diện có dán hình của "Dương Dạ" lên, nghiến răng phát cơn giận ra từ nắm đấm.
Dương San và Quân Hinh đang tức muốn điên lên luôn đây, cái tên Dương Dạ to gan lớn mật kia, dám bỏ rơi hai nàng lại, làm hại hai vị mỹ nữ trốn nhà chạy ra sân bay riêng để chờ từ sáng đến trưa, chờ khi biết được thì tất cả đã quá muộn, hai người tức đến nổ phổi luôn, Dương San trở về đau khổ cầu xin, thậm chí là lấy cái chết ra uy hiếp, nhưng mà Dương Chấn Quỳ chỉ lắc đầu, Quân Hinh do dự nửa ngày, đoán được rằng cho dù mình có trở về Nam Vinh gia, ba và anh cũng tuyệt đối không ình đi quần đảo kim thạch, không có sự đồng ý của Dương thị, không có thẻ VIP của Dương gia, hai người không có biện pháp nào hết, chỉ có thể trốn trong phòng tập thể hình phát tiết cơn phẫn nộ, sau khi thương lương xong, quyết định chờ Dương Dạ Dương Dạ trở về sẽ lột da rút xương hắn ta!
Không ngờ ngày hôm nay, khi hai người đánh mệt rồi, đang ngồi nói chuyện phiếm, mà càng nói thì càng giận, chuẩn bị một trận phát tiết mới, thì khách không mời Trương Văn Vũ bỗng nhiên đến chơi.
"San San, anh đến thăm em đây" Trương Văn Vũ cười cười làm ra vẻ vô cùng phong độ cúi chào, sau đó đưa bó hoa bách hợp màu trắng đến trước mặt, nhẹ nhàng chào hỏi: "Á dà, Nam Vinh tiểu thư cũng có mặt à"
Dương San và Quân Hinh đồng thời quay đầu lại, nhìn về hướng Trương Văn Vũ, hai mắt đỏ rực lên, hé miệng để lộ hàm răng nanh ra, hô to: "Cút ngay!"
Trương Văn Vũ bị giật mình hoảng sợ, vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên thấy Quân Hinh và Dương San gào lên, sau đó giương nanh múa vuốt lao về hướng mình, sợ đến nổi buộc miệng kêu lên "Má ơi", rồi xoay người trốn ra ngoài phòng tập thể hình.
Sau khi cửa đóng cái rầm, Quân Hinh và Dương San bị sự phẫn nộ làm cho đầu óc choáng váng tức giận thở phì phì, rồi mới chậm rãi bình tĩnh lại.
Quân Hinh chống eo, hỏi: "Vừa rồi là ai vậy?"
"Không thấy rõ, chỉ thấy một người màu trắng... Trắng? À, em biết rồi!" Dương San cũng đứng tư thế giống như Quân Hinh, đứng thẳng thân thể dậy, nói: "Là Trương Văn Vũ!"
"Trương Văn Vũ? Trương đại thiếu gia?" Quân Hinh sửng sốt: "Hắn vẫn còn dây dưa với em?"
"Đúng vậy, không chịu dứt. Phiền muốn chết đi được!" Dương San giơ nắm tay lên: "Không cần để ý đến hắn, hắn mà còn dám tiến vào, lấy hắn ra phát tiết luôn!"
"Đừng... chờ một chút!" Quân Hinh híp mắt, nghiêng đầu, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói với Dương San: "San San, em ra mời Trương Văn Vũ vào đây đi!"
"Để làm gì? Kêu hắn vào làm chi?" Dương San không hiểu gì hết, hỏi.
"Nha đầu ngốc, chúng ta không phải là muốn đến quần đảo kim thạch sao..." Quân Hinh nhíu mày, cười nói.
Dương San sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, cũng cười gật đầu theo.
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh