Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 81: Âm Mưu Không Đâu Không Có.(1)
ùa cái gì vậy? Nam Vinh gia? Nam Vinh Huyễn? Đại thiếu gia của Nam Vinh gia tộc? Là anh của bà vợ tương lia của mình? Là anh vợ tương lai? Bắt cóc mình?
Dương Dạ hoàn toàn sợ đến ngây người, chuyện này nói thế nào hắn cũng không có khả năng tin tưởng! Hắn cũng nghe được từ miệng của Tiễn bá, Thành bá, biết được Quân Hinh có một người anh trai, nhưng mà cái tên Nam Vinh Huyễn này lần đầu tiên nghe nói tới, không ngờ rằng lại nghe được trong tình huống này.
"Mẹ kiếp! Nam Vinh Huyễn muốn bắt cóc rtao, tại sao còn bắt cóc luôn em gái của mình?" Dương Dạ không tin, loại kinh ngạc này đã làm cho hắn nổi giận đùng đùng lên.
"Là Nam Vinh... là ông chủ dặn làm như vậy... Để lừa người khác, làm giả sự thật..." Biểu tình của Châu Khiết Luân hơi luống cuống, ánh mắt có chút kỳ quái: "Dương đại thiếu gia, tôi đã nói thật rồi! Ngài phải bảo vệ cho tôi!"
Dương Dạ ngồi xổm xuống bên cạnh ông chủ Châu, ngơ ngác một chút. Sau một hồi, cả người giống như đang bị bùng nổ do phát điên vậy, chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn thoáng qua chị Dương lão thái thái đang ngồi phía sau, nhẹ nhàng nói: "Mẹ nhỏ, chúng ta về nhà!"
Vừa dứt lời thì đám người Phì Sỏa Vương Tài dưới lầu đã chạy lên, hưng phấn kêu: "Lão đại! Tất cả đã xử lý xong rồi! Còn chuyện gì dặn dò không?"
Dương Dạ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một hồi, rồi lắc đầu.
"Giết hết?" Vẻ mặt của Phì Sỏa hiện lên một chút sát khí.
"Thả hết" Dương Dạ thấp giọng nói: "Nói với bọn họ, sau này không nên chọc vào Dương gia, bằng không sẽ chết không có chổ chôn..."
Phỉ Sỏa ngây người ra một chút, Vương Tài đứng sau cũng kinh ngạc đi tới. Phì Sỏa cố gắng nặn ra nụ cười hỏi một câu: "Lão đại, ngài thật sự muốn..."
Dương Dạ quay lại, đưa con mắt lạnh lùng liếc nhìn Phì Sỏa một cái, dùng kiểu nói chuyện của lão đại để nói: "Kêu mày làm thì mày đi làm đi!"
Phì Sỏa và Vương Tài bị ánh mắt của Dương Dạ làm cho giật mình, không tự chủ lui về sau một bước, đồng thời gật đầu, cùng nhau chạy xuống dưới lầu, vừa chạy Phì Sỏa vừa oán hận: "Ai... lão đại không phải muốn mình giảm béo sao, sớm biết là sẽ thả người thì vừa rồi không cần phải tốn sức kiếm dây buột chặt như vậy..."
Dương lão thái thái cũng nghe thấy lời nói của Châu Khiết Luân, cũng đồng thời cảm thấy kinh ngạc, nhẹ nhàng đi đến đè lên vai của Dương Dạ, nhỏ giọng nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta trở về thôi"
"Ừ" Dương Dạ gật đầu, rồi hô to một tiếng xuống dưới lầu: " Vương Tài! Lên đây!"
Lát sau, những tiếng bước chân dồn dập vang lên, Vương Tài thở phì phì chạy lên hỏi: "Lão... lão... lão đại, có... có chuyện gì?"
"Mày biết lái xe không?"
"Biết!"
"Được!" Dương Dạ chỉ vào Chu Khiệt Luân nằm dưới đất, nói: "Mày tìm một chiếc xe, lôi hắn xuống lầu, ném vào trong xe"
"Dạ biết" Vương Tài đáp lời rất vui vẻ, đồng thời trong lòng cũng thấy sảng khoái, lão đại không tìm ai, mà tự nhiên lại tìm mình, hắc hắc, làm tức chết con lợn Phì Sỏa kia rồi!
Dương Dạ đứng trong đại sảnh, tâm tình quả thật rất kém, sự thật này giống như một tảng đá đè chặt trong lòng hắn vậy, hắn không biết trở về nên ăn nói thế nào với Dương Chấn Quỳ nữa, càng không biết nên đối mặt với Quân Hinh ra sao, tuy rằng bây giờ hắn chưa biết gì về Nam Vinh Huyễn cả, nhưng mà dù sao đó cũng là người nhà của Quân Hinh.
"Mẹ nhỏ, chuyện này trở về tạm thời không nói với ba con" Dương Dạ quay đầu lại căn dặn Dương lão thái thái một câu: "Con nghe nói quan hệ của chúng ta và Nam Vinh gia rất tốt, con sợ ba..."
"Mẹ hiểu rồi" Tinh Tinh vỗ về cái lưng của Dương Dạ một chút. Hình như trong khoảng thời gian ngắn này, nàng đã hoàn toàn chấp nhận cùng thích ứng với cách gọi mới của Dương Dạ, và hơn nữa còn cảm thấy rất thân thiết.
.........................................
"Đụng vào Dương gia lần nữa, tao sẽ cho bọn mày chết rất khó coi!" Đây là câu nói cuối cùng của Dương Dạ dành cho Cổ lão tam, Bì Cẩu và Đại Đầu cùng tất cả đám đàn em của chúng trước khi đi.
Đám người Cổ lão tam và Bì Cẩu đã hoàn toàn bị Dương Dạ thuyết phục, bọn chúng vốn tưởng rằng lần này bắt cóc thất bại, không cầm được tiền, còn đắc tội với Dương đại thiếu gia, khẳng định là chết chắc rồi, hơn nữa tất cả đều chứng kiến sự lợi hại của Dương đại thiếu gia, càng tin chắc rằng lần này sẽ chết rất đau khổ, nhưng không ngờ rằng, Dương đại thiếu gia lại bỏ qua cho bọn họ một cách nhẹ nhàng như vậy, ngay cả cảnh sát cũng không gọi đến. Vì vậy, theo Cổ lão tam, Bì Cẩu và Đại Đầu thấy, ngoại trừ cảm kích Dương Dạ ra, còn thêm kính trọng, sùng bái, thậm chí là bị mê hoặc. Những người này chưa từng thần tượng một ai cả, nhưng lần này rốt cục đã biết cái gì gọi là thần tượng rồi.
"Dương đại thiếu gia, cậu có thể tha cho chúng tôi, cái ân tình này chúng tôi nhớ kỹ, tôi biết chúng tôi trong mắt của cậu chẳng đáng một con kiến hôi, nhưng mà..." Cổ lão tam mang theo đám đàn em mặt mũi bầm dập, bị thương khắp nơi đi ra nói với Dương Dạ: "Nhưng mà... chỉ cần sau này có chổ nào cần chúng tôi, chỉ cần một câu nói của cậu, chúng tôi sẽ bán mạng cho cậu!"
Lời nói của Cổ lão tam rất chân thành, tất cả đàn em xung quanh đều gật đầu.
Dương Dạ nhìn những người này một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, nếu không phải bởi vì tâm tình bỗng trở nên cực kỳ kém cỏi, thì hán khẳng định sẽ dạy dỗ đám người này một bài học rồi. Nhưng mà, Dương Dạ hoàn toàn không ngờ tới, mặc kệ là giả dối hay thật lòng, thì những kẻ bại hoại này lại biết tri ân báo đáp.
"A! Lão đại, bọn em làm sao bây giờ?" Phì Sỏa mang đám đàn em trước đây của Bì Cẩu chạy đến chổ Dương Dạ, vừa chạy vừa hỏi.
"Bọn mày?" Dương Dạ quay đầu lại nhìn thoáng qua: "Trước đây bọn mày sống thế nào, sau này vẫn sống thế ấy. Nếu bọn mày đã coi tao là lão đại, thì khi tao có việc sẽ tìm đến bọn mày"
Phì Sỏa gật đầu nói: "Được rồi, bọn em nghe lão đại. Nhưng mà, Bì Cẩu ca... không phải... Bì Cẩu sẽ trả thù bọn em..."
"Bây giờ hắn không còn liên quan gì đến bọn mày, bọn mày có bao nhiêu người?" Dương Dạ không quay đầu lại nhìn nữa, vừa đi vừa nói: "Hơn nữa bây giờ bọn mày là đàn em của tao, hắn dám động đến bọn mày sao?"
"Đúng vậy, các anh em! Chúng ta là người của lão đại mà!" Phì Sỏa đứng sau lưng của Dương Dạ hô lớn:"Từ nay về sau, mấy người chúng ta là Dương gia tướng!"
Dương Dạ đang đi về phía trước, nghe thấy câu này xém vấp chân ngã dập mặt...
...................................
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh