Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67: Tiễn Bá Già Mà Không Yên.
gẩng đầu lên, nhìn rõ xung quanh, Dương Dạ biết mình đã thật sự trở về!
Cái gương lớn bằng đá đang ở sau lưng, Tây Thi và Trịnh Đán thì đang ngồi chồm hổm hai bên trái phải, chậm rãi mở to mắt ra. Dương Dạ ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, xác định là mình đang ở trong phòng vệ sinh của cái phòng ngủ kia, hưng phấn nhảy dựng lên khỏi mặt đất, vung tay kêu to: " Ồ De! Rốt cục đã về đến nhà!"
Hô to một tiếng, nhìn thoáng qua gương, quả nhiên cái búi tóc cột cao đã không còn, chòm râu quanh cằm cũng mất, bộ đồ dài rộng thùng thình trên người cũng không có, trong gương chỉ là một thanh niên mặc áo sơ mi quần jean bình thường, rốt cục đã khôi phục lại nguyên dạng!
Tây Thi và Trịnh Đán còn đang hoảng hốt, mở to mắt nhìn mọi thứ, trí tò mò nổi lên, nghe Dương Dạ kêu to, quay đầu lại nhìn, vừa nhìn xong, hai vị mỹ nữ liền kinh ngạc!
Người trước mắt này là ai? Chẳng lẽ là sư huynh! Tại sao lại ăn mặc kỳ quái như vậy? Râu không có tóc lại quá n gắn, quả thật là không giống con người chút nào!
"Hai vị mỹ nữ, hoan nghênh đến nhà của anh!" Dương Dạ đã sớm dự liệu rằng Tây Thi và Trịnh Đán sẽ kinh ngạc, cho nên đưa tay đỡ lấy hai người đứng dậy khỏi mặt đất.
"Ngươi... thực sự là sư huynh sao?" Đương nhiên là Tây Thi và Trịnh Đán vẫn giữ thói quen rằng sư huynh là tóc dài râu chùm rồi, vì thế nhìn thấy Dương Dạ liền không được quen mắt.
"Đương nhiên là anh rồi!" Dương Dạ thấy hai vị mỹ nữ trước mặt, tuy rằng ánh mắt có chút hoảng loạn, khuôn mặt nhỏ cũng trắng bệch vì khẩn trương, nhưng mà càng nhìn càng xinh đẹp động lòng người, trong lòng Dương Dạ không khỏi sung sướng, phải biết rằng, hai người này là tuyệt đại mỹ nữ xinh đẹp kinh trời, tiếng tăm lẫy lừng trong lịch sử, sau này đều thuộc về hắn. Cái này đúng là khó làm cho con người khống chế được!
"Sư huynh, nơi này là..." Tây Thi nhìn trái nhìn phải, trong đôi mắt toát lên vẻ tò mò cực lớn.
"Nơi này là nhà của anh, sau này cũng là nhà của bọn em!" Dương Dạ kéo tay của Tây Thi, tay kia thì ôm lấy Trịnh Đán, cười ha hả nói: "Từ từ rồi cũng sẽ quen, sau này gọi anh là Dương Dạ, ở đây là Dương gia đại trạch, anh là đại thiếu gia ở đây, sau này chúng ta đều ở đây cả"
Tây Thi và Trịnh Đán giật mình, càng có vẻ quyến rũ động lòng, Dương Dạ nhìn mà đắc ý, hơn nữa còn hưng phấn kịch liệt vì được về nhà, rồi hắn giang hai tay ra, ôm lấy Tây Thi và Trịnh Đán vào trong lòng: "Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ lung tung! Có nhiều chuyện từ từ giải thích cho bọn em! Bọn em ở đây từ từ sẽ quen thôi, ở đây có nhiều chổ tốt hơn là chổ cũ nhiều! Cái chổ cùi bắp ấy, ngay cả cái đèn pin cũng không có!"
Tây Thi và Trịnh Đán bị Dương Dạ ôm, vừa sợ vừa thẹn, đương nhiên là trong lòng cách nàng vẫn còn chưa cởi mở đến độ để cho tình lang ôm thoải mái và tự nhiên như vậy, giả bộ giãy dụa một chút, nhưng cuối cùng vẫn dựa vào trong lòng của Dương Dạ.
Trong lòng của Dương Dạ đúng là đang đẹp không thể tả xiết, lúc này nếu như có ai đưa cho hắn một cái điện thoại, thì khẳng định hắn sẽ bấm số và nói cho cả thế giới biết: Tất cả đều nắm giữ...
Chỉ là lúc này chẳng ai đưa điện thoại cho hắn hết, mà có người đang nhẹ nhàng mở cửa phòng vệ sinh ra, đưa đầu nhìn vào.
Dương Dạ quay đầu qua nhìn, kích động hô lên một tiếng: "Tiễn bá!"
Tiễn bá nhìn thấy người thanh niên đang ôm lấy hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia, sửng sốt một chút, rồi cũng kích động hô lớn: "Đại thiếu gia!"
................................
Thật ra thì Tiễn bá luôn ngồi chờ trong phòng ngủ của Dương Dạ, tuy rằng bản thân không quá tin tưởng lời nói cái gì mà làm việc cho thần tiên này nọ, nhưng mà đại thiếu gia đột nhiên biến mất như vậy, sợ rằng một ngày nào đó Dương Dạ bị người ta nhìn thấy là đột nhiên chui từ trong gương ra, cho nên trong những ngày đại thiếu gia không có ở đây, ngoại trừ đi ngủ và làm việc ra, thì lúc nào Tiễn bá cũng ở trong phòng của Dương Dạ cả.
Vừa rồi ông đang ngồi xem sách trên ghế sô pha, đọc một hồi thấy hơi mệt, cho nên nhắm mắt tính ngủ một chút, nhưng mà vừa chợp mắt thì nghe thấy tiếng động bên trong phòng vệ sinh, sau đó là có người nói chuyện, Tiễn bá nghiên lổ tai nghe một hút, rồi mới đẩy cửa phòng vệ sinh ra, quả nhiên là nhìn thấy đại thiếu gia Dương Dạ bên trong!
"Đã lâu không gặp, Tiễn bá, hắc hắc hắc hắc!" Dương Dạ gặp lại Tiễn bá, cảm thấy thân thiết đặc biệt, mặc dù bên này hắn chỉ mới biến mất có mấy ngày, nhưng mà theo theo thời gian bên kia, tính theo lịch sử không gian bên ấy, thì hắn đã ở được một năm rồi.
"Đại thiếu gia! Cậu trở về rồi! Nếu cậu mà còn về trễ nữa thì tôi sẽ không biết giấu lão gia như thế nào!" Tiến bá kích động kéo tay của Dương Dạ.
"Ơ? Cha con về rồi à?" Dương Dạ đang vui, nhưng lập tức lo lắng ngay: "Vậy ông nói thế nào với cha con và trên dưới Dương gia..."
"Tôi... tôi nói đại thiếu gia... cậu.. cậu và một người bạn bên ngoài muốn đi làm sự nghiệp, không cho tôi nói cho lão gia biết, muốn cho lão gia một bất ngờ, lão gia nghe xong rất là vui..." Tiễn bá lắp bắp, nhưng khi đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về Tây Thi và Trịnh Đán sau lưng của Dương Dạ, thì trong mắt chỉ còn sự sợ hãi.
"Sự nghiệp... ừ... sự nghiệp gì?" Dương Dạ hỏi.
"Lão gia cũng hỏi tôi như vậy, tôi nói tôi không biết..." Biểu tình của Tiễn bá có chút ủy khuất, làm ra vẻ tội nghiệp: "Đại thiếu gia, cậu cũng đừng trách tôi, tôi thật sự không biết nói dối, vấn đề sự nghiệp này, cậu tự đi giải thích với lão gia đi..."
"Được rồi, không sao không sao cả, vấn đề không lớn" Tâm tình của Dương Dạ lúc này rất tốt, cười cười nắm lấy tay của Tây Thi và Trịnh Đán, nói với Tiễn bá; "Hai vị mỹ nữ, đây là Tiễn bá, sau này ông ta sẽ chăm sóc cho hai em, nào, lại đây nói chuyện một chút"
Tây Thi và Trịnh Đán sửng sốt một chút, lập tức thở dài, trong miệng nhẹ nhàng nói ra một tiếng: "Tiễn bá!"
Tuy rằng Tiễn bá đã đến độ tuổi tóc bạc đầy đầu rồi, con gái trong mắt của ông chỉ là con nít thôi, nhưng mà bị giọng nói ngọt như mía lau và mát như ăn kem mùa hè, cũng cảm thấy toàn thân tê dại.
"Tiễn bá, con giới thiệu một chút.... đây là... là hai sư muội của con, ha ha " Dương Dạ cười cười giới thiệu cho Tiễn bá: "Đây là Tây Thi, còn đây là Trịnh Đán"
Tiễn bá ngơ ngác gật đầu, bất chợt mở to mắt ra, giật mình không gì sánh được: "Cái cái cái cái cái cái cái cái gì? Ai ai ai ai ai ai ai ai?"
Tây Thi và Trịnh Đán đều hết hồn do phản ứng của Tiễn bá, vội vàng trốn sau lưng của Dương Dạ, Dương Dạ cũng hiểu rõ nguyên nhân vì sao Tiễn bá lại bị kích thích như vậy, vội vàng cười đổi giọng, nói: "Ha ha, Tiễn bá, con chỉ nói giỡn mà thôi, không có gì đâu" Nói xong liền lôi Tây Thi và Trịnh Đán ra, giới thiệu lại: "Đây là Tiểu Thi, còn đây là Tiểu Đán, đều là... là hồng nhan tri kỷ của con cả, ha ha, sau này sẽ sống cùng nhau, ông chăm sóc nhiều một chút là được"
"Sống cùng nhau?" Tiễn bá trợn tròn mắt ra, thầm nghĩ: Lại hai người nữa à? Cái này tính sao đây? Nữ hầu thiếp thân? Thư ký riêng? Nhưng mà đại thiếu gia đúng là lợi hại, biến mất vài ngày, sau đó tự nhiên dẫn về hai người đẹp như vậy, hơn nữa còn đẹp đến mức làm ột ông già như mình cũng há hốc mồm!
"Đúng vậy!" Dương Dạ vỗ vai Tiễn bá, nói: "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài, cũng đâu thể ở trong phòng vệ sinh mãi được!" Nói xong liền đỡ lấy Tiễn bá, ôm eo ông ta, và đẩy ra ngoài.
Tây Thi và Trịnh Đán phía sau nhìn Dương Dạ một chút, do dự, vừa lặng lẽ nói nhỏ, vừa đi theo Dương Dạ ra khỏi phòng vệ sinh.
"Ở đây rốt cục là đâu? Tất cả đều rất cổ quái?"
"Ừ, ta cũng thấy vậy, muội muội, chúng ta thật sự hiểu biết quá ít về sư huynh"
"Đúng vậy, tỷ tỷ, lão già vừa rồi, lời nói cử chỉ và trang phục đều rất kỳ quái, thấy hai người chúng ta xong liền có phản ứng giống như điên vậy"
"Ta cũng phát hiện vậy, muội muội, chúng ta cần phải cẩn thận một chút, ta nghĩ hắn ta chính là loại già mà không yên, rất giống Kế Nhiên lão sư của chúng ta..."
...............................
Dương Dạ đẩy Tiễn bá ra khỏi phòng vệ sinh, đi đến phòng ngủ, nhìn bốn phía một chút, cảm thán: "Thời gian dài như vậy, mà ở đây không chút thay đổi..."
Tiễn bá nghi hoặc nhìn đại thiếu gia, trong lòng nghĩ: Sao lại là thời gian dài? Chỉ mới vài ngày thôi mà.
Dương Dạ nhìn xugn quanh, vô tình nhìn thấy quyển sách mà Tiễn bá để trên ghế sô pha, thấy loại trang giấy này, Dương Dạ liền sinh ra cảm giác quen thuộc đã lâu không có, cười cười cầm lấy, vừa lật ra vừa nói: "Tiễn bá, ông thích đọc sách à, tự mình học hỏi thêm kiến thức trong phòng ngủ của con sao?"
Nói đùa vài câu, tiện tay lật cuốn sách ra, nhưng mà đang lật thì dừng tay lại, con mắt của Dương Dạ không khỏi trừng to ra, vẻ mặt đầy kinh dị, lẩm bẩm:"Không thể nào..."
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh