I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 533 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23: Tình Điên Đại Sỏa.
au khi đi dạo bên trong chổ ở của Dương gia, Dương Dạ rốt cục đã có thể tự hào hô lớn với Hiểu Hiểu và Ôn Nhu: "Anh đã có thể tìm thấy phòng ngủ của mình!?!"
Hiểu Hiểu và Ôn Nhu cười ngửa cười ngang, từ lúc làm quen đến giờ, hai người cảm thấy rằng đại thiếu gia này quả thật rất đáng yêu!
Nhưng mà mấy ngày qua, có một chuyện khiến cho Dương Dạ canh cánh trong lòng mãi, đó chính là trong những ngày này, Dương Dạ không hề gặp Quân Hinh tiểu thư đâu cả, hắn đã hỏi em gái Dương San, người có quan hệ tốt với Quân Hinh, thì Dương San trả lời rằng: "Từ lần trước chị Quân Hinh đã không đến đây, hình như đang trốn anh thì phải"
Trốn mình? Dương Dạ kỳ quái: Sáng hôm đó mình chỉ ôm một chút thôi mà, lẽ nào vì vậy mà ghét mình? Sợ mình? Chẳng lẽ nói là vị hôn thê, mà trước đây nàng ta chưa từng tiếp xúc thân mật với mình?
Người kỳ quái cũng có cả Dương San, bên cạnh hồ bơi lộ thiên của Dương gia, Dương San mặc đồ tắm đang nằm phơi nám trên ghế, Dương Dạ thì ngồi bên cạnh nàng mà sững sờ, Dương San tháo mắt kính xuống nhìn Dương Dạ, vẻ mặt khá là khó hiểu, hỏi: "Đại ca, anh đúng là thay đổi thật lớn nha?"
"Sao thế?' Dương Dạ hồi hồn, nhìn Dương San, hỏi.
"Tự nhiên chủ động hỏi chị Quân Hinh! Anh nhớ chị ấy hả?" Dương San nói xong, đưa cho Dương Dạ một cái chai.
Dương Dạ cầm lấy cái chai, lại nhìn thoáng qua Dương San, trả lời: "Đúng vậy, có hơi nhớ"
Dương Dạ cho rằng nói như vậy là không có sơ hở, bởi vì đó là vị hôn thê của mình, nhớ một chút cũng bình thường chứ sao? Nhưng mà Dương San vừa nghe xong, liền lọt ngay xuống ghế, lồm cồm bò dậy hỏi: "A? Đại ca, đầu anh lại bị đập ở đâu hả?"
"Sao thế?" Dương Dạ bị phản ứng của em gái làm cho giật mình.
"Đại ca, anh và chị Quân Hinh trước giờ đều cứ như nước với lửa, sao lại đột nhiên nhớ chị ấy?" Dương San nói, ánh mắt liếc nhìn Dương Dạ một cách kỳ quái: "Em biết vì sao gần đây chị Quân Hinh không đến đây nữa rồi, anh nói như vậy, đừng nói là chị Quân Hinh, cho dù là em cũng sẽ trốn anh thật xa! Đúng là dọa người!"
"Như nước với lửa? Em nói quan hệ trước đây của anh và Quân Hinh không được tốt à?" Dương Dạ rất bất ngờ, tiếp tục hỏi.
"Được rồi đại ca, anh đừng làm em sợ! Giúp em đi!" Dương San nói xong, leo lên nằm úp xuống ghế, rồi chắp tay ra sau cởi luôn cái dây áo tắm, để lỏa lổ cái lưng ra.
Dương Dạ ngơ ngác nhìn em gái, không biết đây là ý gì.
"Đại ca, anh ngơ cái gì vậy? Nhanh giúp em đi!" Dương San oán giận, dùng mắt nhìn vào cái chai nhỏ trong tay của Dương Dạ.
Dương Dạ cúi đầu nhìn xuống, giờ mới phát hiện ra cái chai trong tay là chai thuốc chống nắng. Chẳng lẽ là muốn mình bôi cho nàng ta? Dương Dạ do dự một chút, tuy rằng là em gái, nhưng mà đối với một người sống không có gia đình như Dương Dạ hai mươi mấy năm thì đúng là chưa có cảm giác tình thân là gì, ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
"Trời ạ, đại ca, anh có phải là đang ngượng ngùng không?" Dương San nằm úp xuống, mở to mắt ra nhìn chằm chằm Dương Dạ.
"Không phải... ý anh là... em cũng lớn rồi..." Dương Dạ cười xấu hổ.
"Điên rồi! Tuyệt đối điên rồi!" Dương San ngồi bật dậy, liều mạng lắc đầu: "Đại ca, anh rốt cục là bị cái gì vậy? Trước khi anh rời nhà đi, chúng ta còn cùng nhau tắm trần với nhau nữa là, bây giờ anh lại tự nhiên ngượng ngùng?"
Anh em kiểu giè thế lày? Dương Dạ kinh ngạc, cắn răng ngồi gần lại, đưa tay bắt đầu bôi thuốc cho Dương San, và dĩ nhiên là không tránh được va chạm rồi. Dương Dạ lúc này phải nói là rất bất đắc dĩ, hắn không có tà niệm, thề với trời đất là hắn không có tà niệm, hắn biết đây là em gái của hắn, hắn không có nghĩa bậy, nhưng mà nhìn thấy em gái lõa thể cũng có phản ứng.
"Ơ, đại ca, tay nghề của anh hình như bị lùi rồi thì phải" Dương San vừa hưởng thụ vừa lải nhải không ngừng.
"Em mà còn nói nhiều nữa, anh lấy axit tạt lên người em đấy!" Dương Dạ làm bộ độc ác nói.
"Ừ, đây mới là lời của đại ca em nói" Dương San trở nên vui vẻ, nhắm mắt hưởng thụ.
Dương Dạ cười khổ quá trời, nhưng mà trong lòng đối với "mình" trước kia cũng có chút hảo cảm, mặc dù có cả trăm cả ngàn khuyết điểm, nhưng mà có một chút tốt, đó chính là đối xử với em trai em gái rất tốt.
.............................................................................
Làm quen với cuộc sống ở đây từ Hiểu Hiểu, Ôn Nhu, Thành Bá và Tiểu Bá, Dương Dạ cũng cảm thấy rằng mình càng ngày càng thích ứng với cuộc sống hiện tại, càng ngày càng hiểu được vị trí của mình tại thế giới này.
Thì ra thế cục chỉnh thể của cái thế giới này cơ bản cũng giống cái thế giới cũ của hắn, chỉ có một sự khác biệt nho nhỏ chính là, trong thế giới này tồn tại vô số quý tộc giàu có, bọn họ phân bố khắp nơi trên thế giới, thậm chí còn quản lý toàn bộ chính trị và kinh tế của thế giới, và gia tộc có thực lực khổng lồ nhất trong năm đại gia tộc chính là Dương đại gia tộc, xếp theo thứ tự là Dương, Lãnh, Trương, Mục, Nam Vinh. Mà vị Quân Hinh tiểu thư kia cũng là người của một trong năm đại gia tộc, là tiểu thư của Nam Vinh gia tộc, mà bạn gái hiện tại của Dương Tự chính là thiêm kim của Lãnh thị gia tộc, thanh mai trúc mã của Dương San chính là nhị thiếu gia của Trương thị gia tộc.
Để duy trì trạng thái cân đối của năm đại gia tộc, thì loại thủ đoạn đám hỏi đám cưới như vậy dĩ nhiên là không thể thiếu rồi. Dương Dạ rốt cục đã hiểu vì sao trước kia mình và Quân Hinh tiểu thư xung khắc như nước với lửa, bởi vì vốn là do hai gia tộc ép buột, mà hai người căn bản là không quen nhau, chứ đừng nói là yêu nhau.
Nhưng mà, Dương Dạ thật ra cũng đang tự trách sự thay đổi của mình, hắn thật sự có một cảm giác kỳ quái với Quân Hinh, nhất là hình ảnh Quân Hinh mặc áo ngủ đi dép lông xù đứng trừng mắt với hắn, càng làm cho Dương Dạ thật sự khó quên.
Về phần Hiểu Hiểu, Ôn Nhu, càng làm cho Dương Dạ giật mình, các nàng chính là những người đã tốt nghiệp khóa huấn luyện người hầu chuyên nghiệp của viện khoa học đa quốc gia, thành tích tốt xấu là do sự đề cử của các gia tộc, có thể tiếp tục ở lại làm việc hay không thì phải xem vào bản lĩnh của mình.
Tự nhiên còn có loại học viện này? Dương Dạ đúng là không dám tưởng, đây quả thật giống như một xã hội phong kiến, cái này không phải là phân biệt đối xử với con người sao?
Nhưng mà nghĩ tiếp nữa, Dương Dạ lại bật cười, thế giới trước của hắn, con người cũng không phải cũng bị phân biệt đối xử sao? Mà hắn lại nằm trong cái loại hạ đẳng nhất nữa. Làm cho hắn có ấn tượng khắc sâu nhất về vấn đề này là, có một lần, ở thế giới trước, Dương Dạ vừa lãnh được tiền lương tháng đầu, quyết định tự khao mình một phen, đi đến một quán ăn, nhưng mà quần áo và dụng cụ trên người làm cho vừa liếc nhìn là biết hắn nghèo túng rồi. Mặc dù có tiền, nhưng mà cái quán ấy lại không có người phục vụ nào muốn phục vụ cho hắn cả, làm cho hắn ngồi đơ ra đó cả nửa ngày, khiến cho lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng. Thậm chí là có một lần hắn ngồi xe buýt về nhà, bởi vì công việc khiến cho con người của hắn trong dơ bẩn, lúc đi xe mua phiếu, khi chiếc xe đến trạm tiếp theo, dưới tình huống mà toàn bộ hành khách cười nhạt, người bán vé đã trả tiền lấy phiếu lại, và đuổi hắn xuống xe...
Nghĩ đến đó, trong lòng Dương Dạ lại khó chịu, cái thế giới trước kia của hắn, vốn reo hò kêu gọi cái gì mà công bằng bình đẳng, nhưng mà cái bình đẳng này, căn bản không thể hiện được giữa cuộc sống, khiến cho hắn khốn cùng và chán nản, chịu sự ức hiếp và xa lánh hai mươi mấy năm, từ trường học cho đến ra đời làm công cho xã hội...haha, trước đây thôi, bây giờ khác rồi!
Sau khi cảm thán chán rồi thở dài, thở hết hơi thì xúc động trong hồi ức xong xuôi, Dương Dạ trở lại bình thường, hắn cảm thấy thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, thậm chí là còn sống trong hưng phấn mỗi ngày nữa, cái hãnh diện vì có thể ức hiếp lại làm cho hắn sung sướng, tuyệt đối không thể tả được.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Mình bây giờ là đại thiếu gia của Dương gia rồi! Cái gì cũng không cần nghĩ, chỉ cần hưởng thụ cuộc sống hoàn mỹ của mình là tốt rồi! Qua một ngày hưởng thụ một ngày, dù sao thì đây cũng là thù lao của mình mà! Một khi giúp cho vực chủ hoàn thành nhiệm vụ gì đó, mình sẽ có thể gặp phải bất hạnh...
Đã rất nhiều lần Dương Dạ tự bảo mình như thế.
.............................
Ngày hôm sau, Dương Dạ mang theo cái tâm tình "ôm bom liều chết"... à có nhầm lẫn ở đây, nói chính xác lại là "vui quá hóa rồ", vừa ngủ dậy đi ra khỏi phòng ngủ, thì trùng hợp gặp phải em trai Dương Tự, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một suy nghĩ thú vị. Vì thế liền gọi Dương Tự lại, kêu Dương Tự hỗ trợ gọi hết tất cả quản gia và người hầu trong nhà lại đây.
"Anh, lần trước anh gọi người hầu vào sân bóng rổ chơi trò chơi, anh cho rằng bố già không biết sao? Ba cho rằng anh muốn giải quyết phiền phức thôi, lần nay anh lại muốn cái gì đây?" Mặt của Dương Tự xệ xuống, tỏ vẻ hoảng sợ nói.
"Lần này anh không có chơi trò chơi gì cả, được rồi, Dương Tự, em gọi người đến đây đi, em và Dương San cũng đến luôn nhé, anh muốn mọi người kể cho anh nghe quá khứ của anh.... À không phải, là các người kể cho anh biết những chuyện xảy ra trong khi anh bỏ nhà đi... Ừ... Đúng rồi, còn có vài lời trong lòng anh muốn nói với mọi người một chút nữa!" Dương Dạ kích động nói, hắn bỗng nhiên muốn tận lực thay đổi cái trạng thái phân trên phân dưới trong căn nhà nay, hắn muốn hét lên rằng: Cấp bậc có thể phân, nhưng không thể coi thường nhau...
"Anh không phải nói giỡn chứ?" Dương Tự nhìn Dương Dạ một cách không hiểu: "Triệu tập mọi người lại, nói tiếng lòng của anh với mọi người?"
"Đúng vậy! Nói với em cũng chẳng rõ đâu, bây giờ anh rất thích cái cảm giác có gia đình này, và còn là một gia đình rất lớn, anh muốn nói ọi người biết, chúng ta cần phải đối xử với nhau như người một nhà..." Dương Dạ hưng phấn đến nổi giơ tay múa chân loạn cả lên.
"Anh, anh đúng là bị kích thích não rất nặng rồi đấy!" Dương Tự đưa tay sờ sờ cái trán của Dương Dạ, lẩm bẩm: "Vẫn chưa được tốt lắm thì phải!"
"Anh rất nghiêm túc!" Dương Dạ hất tay của Dương Tự ra, nói.
"Anh, em cũng nghiêm túc nói cho anh biết mấy câu, nhưng anh không được méc với cha là em nói bậy!" Vẻ mặt của Dương Tự trở nên nghiêm túc rõ ràng.
"Nói bậy? Nói bậy cái gì chứ? Em muốn nói cái gì?" Dương Dạ có vẻ khó hiểu.
"Anh, là thế này, một người biểu lộ tiếng lòng với một người, thì đó là chân thành, nhưng nếu người đó là biểu lộ tiếng lòng trước đám đông nhiều người, thì cái đó gọi là ngu ngốc đấy!"
"Cái lý luận tào lao mía đao gì thế này? Có ăn khớp chổ nào đâu?" Dương Dạ tức giận kêu " "Trước mặt đám đông mà biểu lộ tiếng lòng thì là ngu ngốc à? Vậy mấy bố trên ti vi hay đứng trước đám đông nói chuyện ấy thì là cái gì?"
"À, biểu lộ tiếng lòng trước mặt nhân dân toàn quốc thì lại gọi là [Nghệ Thuật Nhân Sinh]..."
Ý Râm Vạn Tuế Ý Râm Vạn Tuế - Khuyết Danh